Thẩm Lệ suy nghĩ một lát rồi mới trả lời Hạ Diệp Chi: “Chỉ là muốn dứt khoác giải quyết chuyện này sớm chút thôi.”
Chỉ cần cô còn ở Thịnh Hải một ngày thì sẽ còn dây dưa không rõ ràng với Cố Tri Dân.
Sau khi giải ước, cô và Cố Tri Dân coi như là cắt đứt hoàn toàn, từ đó, cả hai đều sẽ không ai nợ ai nữa.
Tuy đến lúc đó vẫn phải tham gia đoàn phim, nhưng cũng chỉ là mối quan hệ diễn viên và nhà sản xuất thôi. Ngôn Tình Hài
Chỉ đơn thuần là mối quan hệ trong công việc mà thôi.
Hạ Diệp Chi: “Hiểu rồi.”
…
Đã là 11 giờ đêm rồi.
Trong văn phòng làm việc rộng lớn chỉ mở một chiếc đèn bàn.
Cố Tri Dân ngồi ở bàn làm việc xử lý phần văn kiện cuối cùng, anh nắn nắn chiếc cổ nhức mỏi của mình, định lên tiếng kêu Kha Trật rót một ly nước.
“Kha Trật…”
Kêu tên Kha Trật xong, anh mới hậu tri hậu giác nhớ ra, hôm nay Kha Trật đã đúng giờ tan ca về nhà ăn cơm đoàn viên rồi, văn phòng làm việc rộng lớn chỉ còn một mình anh.
Cố Tri Dân dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lát, sau đó lấy điện thoại ra lướt lướt xem status của bạn bè.
Đêm giao thừa, status của bạn bè chỉ toàn là khoe ăn và ăn thôi.
Ồ, cũng có một người khác biệt.
Mạc Đình Kiên khoe bà xã của mình.
“Bà Mạc là xinh đẹp nhất. [Hình ảnh] [Hình ảnh]”
Đằng sau là hai tấm ảnh của Hạ Diệp Chi, một tấm chụp lúc nấu cơm, một tấm là ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn vào ống kính, bên trong góc còn một bóng lưng mờ mờ nhỏ nhắn nữa, chắc là Mạc Hạ rồi.
Hai tấm đều là chụp trộm.
Cái status họp mặt gia đình vui vẻ này khiến cho Cố Tri Dân cảm thấy có chút ngứa mắt, anh nhấn like cho tất cả các status khác, duy chỉ cố ý lướt qua của Mạc Đình Kiên.
Vừa lướt xuống được vài cái là lại thấy status của Hạ Diệp Chi.
Status của Hạ Diệp Chi chính là những tấm ảnh bữa cơm đoàn viên, còn có Mạc Hạ, còn Mạc Đình Kiên thì chỉ có khuôn mặt nghiêng nghiêng, không có tấm nào chính diện cả.
Cố Tri Dân cong cong khóe môi, và ấn like cho Hạ Diệp Chi.
Sau khi anh nhấn like xong thì phát hiện Phó Đình Tây cũng nhấn like status của Hạ Diệp Chi, bọn họ đều là bạn bè chung của nhau nên anh có thể nhìn thấy Phó Đình Tây nhấn like cho Hạ Diệp Chi.
Anh tiếp tục lướt xuống.
Danh sách bạn bè trên Fb của anh không nhiều, lướt đến cuối cùng thì lại ra bài đăng của bạn bè ngày hôm qua, cũng không thấy Thẩm Lệ đăng gì cả.
Anh nhớ Thẩm Lệ cũng rất thích đăng status, nhưng sao Tết năm nay lại không có đăng?
Chính vào lúc này, điện thoại của anh chợt reo lên.
Nhìn thấy là Mạc Đình Kiên gọi tới, Mạc Đình Kiên giờ này còn tâm trạng gọi điện chúc năm mới anh sao?
Cố Tri Dân chậm rãi nhấc máy: “Làm gì?”
“Đang ở đâu vậy?” Thanh âm của Mạc Đình Kiên vừa trầm ổn vừa bình tĩnh.
Cố Tri Dân: “Công ty.”
“Ha.” Mạc Đình Kiên cười giễu anh một cách không chút lưu tình: “Cậu thật là thảm.”
“Tôi thảm cái gì? Tôi chỉ là lười lái xe về nhà thôi.” Cố Tri Dân nói xong, còn khinh miệt ‘xía’ một cái để chứng minh mình đích thực là lười về nhà.
Mạc Đình Kiên: “Tạm biệt.”
Cố Tri Dân: “Hả? Nửa đêm nửa hôm cậu gọi điện thoại đến chỉ để nói một câu ‘cậu thật là thảm’ thôi sao? Không lẽ cậu không phải muốn quan tâm một ông già cô đơn như tôi sao?”
Bên Mạc Đình Kiên yên lặng một hồi, rồi mới truyền đến thanh âm chậm rãi: “Đúng vậy đó, ai bảo cậu không nhấn like status của tôi.”
Cố Tri Dân nghẹn lời một lát rồi nhấn giọng nói: “Ấu trĩ! Nhảm nhí!”
“Bà xã tôi nói tôi như vậy là dễ thương.” Mạc Đình Kiên nghiêm túc phản bác.
Cố Tri Dân bị cái bộ dạng khoe mẽ này của Mạc Đình Kiên làm cho tức chết rồi, anh hừ lạnh một tiếng: “Tôi không nhấn like cho cậu đó! Cho cậu tức chết chơi!”
Mạc Đình Kiên: “Tôi không có tức, tôi rất là vui, Thẩm Lệ đang video chat với bà xã tôi, tôi phải qua đó chào hỏi đây.”