Mục đích của Mạc Đình Kiên là muốn đẩy Hạ Thị đến bên vực sâu, cho đến khi Hạ Lập Nguyên không thể chống đỡ được nữa, phải mời nhà họ Hạ về nước.
Năm đó nhà họ Hạ vội vã ra nước ngoài dưỡng lão, cho đến bây giờ đã là mười một năm.
Mười một năm trước, Nhà họ Hạ chưa từng về nước.
Dù cho là muốn một nhà đoàn viên, cũng là Hạ Lập Nguyên dẫn cả nhà ra nước ngoài thăm nhà họ Hạ, nhưng mà Hạ Diệp Chi thì không có được ông ta dắt đi ra nước ngoài.
Chuyện của Trần Tuấn Tú lần này, Hạ Diệp Chi đoán có thể có liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Dù sao Thịnh Đinh không có khả năng thực sự làm Trần Tuấn Tú nhận làm người phát ngôn cho Hạ Thị, mà tình cảm giữa Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên thì không cạn.
Giả sử cho liên quan đến Mạc Đình Kiên đi, vậy tại sao anh lại trăm phương ngàn kế muốn ép nhà họ Hạ về nước?
Hạ Diệp Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ: “Nếu như việc đính hôn giữa Hạ Hương Thảo và Mạc Đình Kiên có liên quan đến vụ án bắt cóc lúc đó, như thế, có phải có thể giả thuyết như vậy, sở dĩ Mạc Đình Kiên luôn muốn ép ông nội tớ về nước, bởi vì ông nội tớ có liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó!”
Thẩm Lệ lắc đầu: “Nhưng nếu như ông nội cậu có liên quan đến vụ án bắt cóc mẹ của Mạc Đình Kiên, vì sao nhà họ Mạc có thể để ông ấy ra nước ngoài dưỡng lão, còn tiếp tục quan hệ thông gia giữa hai nhà?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Thẩm Lệ nói rất có lý.
Nhà họ Mạc làm một loạt chuyện này, có cảm giác giống như đang lấy lòng nhà họ Hạ…
Trong đầu Hạ Diệp Chi có tia sáng lóe lên, nhíu mày nói: “Thân thể của ông nội tớ rất tốt, ông ấy không cần phải ra nước ngoài dưỡng lão mười mấy năm, nhất định có chuyện gì đó làm ông ấy không thể không ra nước ngoài, mà việc đính hôn của Hạ Hương Thảo và Mạc Đình Kiên có chút kỳ lạ, hai chuyện này mà gộp chung lại thì…”
Dừng một chút, Hạ Diệp Chi nói tiếp: “Tớ không tin trên thế giới này có chuyện trùng hợp đến như vậy, tớ đoán rằng, ông nội tớ nhất định đã biết bí mật không thể cho ai biết của nhà họ Mạc, nên đã dùng cái này để đạt được thỏa thuận làm thông gia với nhà họ Mạc, nhưng người nhà họ Mạc rất cẩn thận, làm cho ông nội tớ nhất định phải ra nước ngoài, đồng thời không được phép trở về.”
Cô nói xong, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Lệ nhìn cô.
Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy chính mình đã suy nghĩ nhiều: “Cậu nghĩ tớ đoán sai?”
Thẩm Lệ lắc đầu: “Không, tớ nghĩ cậu nói có lý. Hơn nữa, ba tớ năm đó cũng tiếp xúc một ít với vụ án kia, ông nội cậu quả thực có liên quan đến vụ án đó, nhưng mà không có chịu ảnh hưởng gì…”
…
Buổi tối.
Hạ Diệp Chi một bên mở vòi nước, một bên cầm điện thoại đọc các bài viết trên mạng thảo luận về việc Trần Tuấn Tú bị uy hiếp.
“Chị Chi Chi!”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Mạc Gia Thành.
Giọng nói của cậu ta từ xa đến gần: “Chị Chi Chi, chị đang nấu cơm à!”
Hạ Diệp Chi buông điện thoại di động xuống, nhìn ra ngoài phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Mạc Gia Thành chạy qua bên này.
Mạc Gia Thành chạy vào, mở nắp nồi: “Chị đang nấu món gì vậy, thơm quá!”
“Thịt kho tàu.” Hạ Diệp Chi vỗ nhẹ trên tay cậu ta một cái: “Còn chưa xong, đi ra ngoài chờ.”
“Được.” Mạc Gia Thành cười hì hì rút tay về, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Lúc ăn cơm, Mạc Đình Kiên vẫn chưa trở về.
Hạ Diệp Chi nhìn chỗ Mạc Đình Kiên thường hay ngồi, có chút hơi ngẩn người.
Mạc Gia Thành gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, ăn đến nỗi miệng dính đầu dầu mỡ, nói chuyện không rõ ràng: “Chị nhớ anh họ thì gọi điện cho anh ấy nha.”
“Ai nhớ anh ta.” Hạ Diệp Chi gắp một miếng thịt cho cậu ta: “Em lo ăn đi.”
“A.” Mạc Gia Thành rõ ràng không tin lời nói của cô.
Hai người ăn cơm xong, Mạc Đình Kiên vẫn chưa trở về.
Hạ Diệp Chi trở về phòng tắm rửa xong, ngồi trên giường nhìn căn phòng trống rỗng, luôn cảm thấy chỗ nào cũng đều không vừa ý.
Chẳng lẽ vì Mạc Đình Kiên không ở đây?
“Ring ring!”
Đột nhiên, điện thoại cô đặt ở đầu giường rung lên.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại lên nhìn, là do Mạc Đình Kiên gọi đến.
Cô do dự ba giây, thì liền nhấn nút nghe.
“Alo?”
Bên đầu giây bên kia không vang lên giọng nói của Mạc Đình Kiên: “Diệp Chi, tôi là Cố Tri Dân, Đình Kiên xảy ra chuyện, phiền cô bây giờ đến Kim Hải một chuyến, tôi đã kêu Thời Dũng đến đón cô.”
Giọng nói của Cố Tri Dân vô cùng vội vàng, điều này làm cho trong lòng Hạ Diệp Chi dâng lên một nỗi bất an.
Cô nhớ lần trước trên người Mạc Đình Kiên có vết thương bị đạn bắn trúng.
Trong lòng có chút phát hoảng, cô thay đồ thật nhanh chạy ra khỏi nhà.
Đúng lúc Thời Dũng vừa đến, thấy Hạ Diệp Chi hoảng loạn chạy xuống, ánh mắt của anh ta chớp lên: “Mợ chủ, tôi đến đón mợ đi Kim Hải.”
…
Tốc độ lái xe của Thời Dũng rất nhanh, không bao lâu đã đến Kim Hải.
Lúc xuống xe, Hạ Diệp Chi mới nhớ tới hỏi anh ta: “Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện gì?”
“Mợ chủ đi xem sẽ biết.” Thời Dũng cúi đầu, bộ dáng vô cùng cung kính.
Hạ Diệp Chi sinh lòng hoài nghi, nhìn Thời Dũng không có lo lắng quá mức.
Vừa vào Kim Hải, cô nhìn thấy Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân vừa thấy cô, trực tiếp đi đến: “Diệp Chi, cô đã đến rồi.”
“Mạc Đình Kiên đâu?” Hạ Diệp Chi hỏi anh ta.
Cố Tri Dân ho nhẹ một tiếng: “Để tôi dẫn cô đi tìm anh ấy.”
Hai người vào thang máy, Cố Tri Dân đang giải thích với cô: “Đình Kiên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh ấy không thân với người nào khác, trừ cô ra không biết tìm ai.”
“A.” Nói giống như cô rất thân với Mạc Đình Kiên.
Đến cửa một căn phòng, Cố Tri Dân mở cửa: “Đình Kiên ở bên trong, cô đi vào đi.”
Trong phòng tối đen một mảng, không có mở đèn.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có gì đó không đúng: “Rốt cuộc Mạc Đình Kiên anh ta bị làm sao vậy?”
Cố Tri Dân thở dài: “Cô vào xem sẽ biết.”
Hạ Diệp Chi nhìn Cố Tri Dân vài giây, vẫn cứ nhấc chân đi vào.
Cô vừa bước chân vào phòng, “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Hạ Diệp Chi đưa tay bật công tắc đèn lên, liếc nhìn cửa phòng một cái, vừa kêu tên Mạc Đình Kiên, vừa tiếp tục đi vào trong phòng.
“Mạc Đình Kiên?”
Cô gọi vài lần vẫn không nghe tiếng trả lời.
Mạc Đình Kiên đang ở phòng giữa, trong phòng khách không có bóng dáng của anh, Hạ Diệp Chi đi đến phòng ngủ.
Hạ Diệp Chi mở đèn phòng ngủ lên, phát hiện phòng ngủ không có bóng dáng của Mạc Đình Kiên, ngay lúc cô chuẩn bị đi ra, thì nghe thấy có tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm.
Cô đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa một cái: “Mạc Đình Kiên? Anh có ở trong đó không?”
Trong phòng tắm không mở đèn, Hạ Diệp Chi cũng không nghe thấy có tiếng người đáp lại, cho nên cô cũng không xác định bên trong có người hay không.
Ngay lúc cô chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, trong phòng tắm truyền đến một giọng nói trầm thấp đang kiềm chế: “Cút ra ngoài!”
Là giọng nói của Mạc Đình Kiên!
Giọng nói của anh có chút không đúng.
“Mạc Đình Kiên anh bị làm sao vậy?” Hạ Diệp Chi gõ cửa: “Tôi là Hạ Diệp Chi.”
Mười lăm phút sau, cửa phòng tắm đột nhiên bị người mở ra.
Mạc Đình Kiên sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước mắt cô, toàn thân anh toàn là nước, dưới thân chỉ quấn một cái khăn tắm, Hạ Diệp Chi đứng cách anh một đoạn, cảm thấy được sự lạnh lẽo trên người anh truyền đến.
Hạ Diệp Chi đưa tay sờ thử cánh tay của anh, phát hiện lạnh đến dọa người!
Mạc Đình Kiên nhanh chóng đẩy tay của cô ra: “Ai cho cô đến đây? Đi về!”