Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1250: Đừng hỏi tại sao




“Sao vậy?” Hạ Diệp Chi cảm thấy phản ứng của Thẩm Lệ có hơi kì lạ.

Thẩm Lệ nhìn sang phía Mạc Đình Kiên, thần thần bí bí hỏi: “Cậu có biết trong lì xì của chồng cậu là cái gì không?”

“Cái gì?” Hạ Diệp Chi cũng có chút tò mò.

Cô thật sự không biết Mạc Đình Kiên đã để cái gì trong lì xì.

Thấy Thẩm Lệ hỏi như vậy, chắc chắn là không phải có tiền trong đó rồi.

“Cậu không biết sao?” Thẩm Lệ cười, khẽ nói ra hai chữ: “Biệt thự.”

Cô nói xong, rồi đợi phản ứng kinh ngạc của Hạ Diệp Chi.

Đáy mắt Hạ Diệp Chi lướt qua tia kinh ngạc, nhưng lập tức lại lộ ra biểu cảm “đúng là nên như vậy” nói: “Cũng xem như rộng lượng.”

Thẩm Lệ cẩn thận hỏi: “Có phải là rộng lượng quá rồi hay không?”

“Bởi vì anh ấy xem cậu như người nhà, bạn của tớ, cũng là bạn của anh ấy.” Hạ Diệp Chi vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô yên tâm.

Thẩm Lệ khẽ ngơ ra, suy nghĩ một lúc, rồi cũng cười theo Hạ Diệp Chi.

Lần đầu cô gặp Mạc Đình Kiên, cô cảm thấy người đàn ông này còn khó xử lí hơn Cố Tri Dân, theo bản năng cũng có chút sợ hãi anh.

Nhưng những năm gần đây, chuyện giữa Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi, cô đều đứng bên cạnh chứng kiến, Mạc Đình Kiên là người như thế nào, cô cũng hiểu được chút ít.

Bề ngoài của Mạc Đình Kiên tuy lạnh lùng, nhưng thực ra bên trong lại là một người rất ấm áp, tuy sự dịu dàng chỉ dành cho một mình Hạ Diệp Chi, nhưng anh đối xử với bạn bè cũng rất tốt.

Giá trị của Truyền thông Thịnh Hải lên đến hàng vài chục nghìn tỉ, anh không thèm chớp mắt mà cho Cố Tri Dân.

Trước kia có nghe nói Mạc Đình Kiên đã chia cổ phần của Mạc thị cho Thời Dũng.

Anh rộng lượng mà tặng cho cô một căn nhà, không chỉ là muốn cảm ơn cô vì đã giúp bọn họ bố trí hiện trường hôn lễ, mà anh muốn cảm ơn cô vì những năm qua đã chăm sóc cho Hạ Diệp Chi.

***

Đến cuối bữa ăn, một đám đàn ông nói đến chuyện công việc.

Thẩm Lệ nghe cũng cảm thấy nhàm chán, liền đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, thuận tiện hít thở chút không khí.

Lúc trở về, Thẩm Lệ thấy Mạc Đình Kiên đang nghe điện thoại ở khu nghỉ ngơi ngoài hành lang.

Chắc là điện thoại công việc, sắc mặt Mạc Đình Kiên lãnh đạm, nói vài câu rồi cúp máy.

Thẩm Lệ nghĩ một lúc, bước đến: “Tổng giám đốc Mạc.”

Mạc Đình Kiên nghe xưng hô này, nhìn cô, ý bảo cô có gì thì nói đi.

“Chuyện lì xì… cảm ơn.” Tuy “lì xì” này quá mức quý, nhưng nếu như cô mà trả lại chắc chắn Mạc Đình Kiên cũng không cần.

Đừng hỏi tại sao.

Bởi vì đây là tổng giám đốc Mạc đầy quyền thế.

Sắc mặt Mạc Đình Kiên vẫn lãnh đạm như cũ: “Là tôi nên cảm ơn cô.”

Anh và Cố Tri Dân hoàn toàn không giống nhau, Cố Tri Dân lúc nào cũng nói những lời thừa thãi, còn Mạc Đình Kiên lại kiệm chữ như vàng, không cần tỏ vẻ đã lộ ra uy thế.

Thẩm Lệ lắc đầu: “Không phải như vậy.”

Cô nhớ lại quá khứ, thở dài nói: “Không có Diệp Chi, thì không có tôi ngày hôm nay.”

Không biết Mạc Đình Kiên lấy đâu ra hứng thú, hỏi về chuyện giữa cô và Hạ Diệp Chi hồi cấp ba.

“Cô và Hạ Diệp Chi quen nhau hồi cấp ba sao?”

“Đúng vậy.”

“Lúc đó cô ấy thế nào?”

“Nói thật sao?”

“Ừm.”

Thẩm Lệ nghĩ lại: “Trước khi tiếp xúc với cô ấy, nghe nói cô ấy là một người kì lạ, vừa xấu vừa ngốc…”

Thấy sắc mặt Mạc Đình Kiên dần dần trở nên lạnh lùng, Thẩm Lệ vội vàng nói tiếp: “Nhưng lúc đó cô ấy rất dũng cảm, cũng rất thông minh!”

Mạc Đình Kiên hài lòng: “Ừm.”

“Tôi vào trước đây.” Nói chuyện với Mạc Đình Kiên đúng là nguy hiểm quá.

Mạc Đình Kiên khẽ gật đầu, Thẩm Lệ liền quay người rời đi.

Thấy Thẩm Lệ đã đi xa, Mạc Đình Kiên đứng dậy, bước về phía trước hai bước, nhìn Cố Tri Dân đang lười biếng ngồi trên sofa hỏi: “Nghe thấy hết rồi?”

“Ừm.” Giọng nói của Cố Tri Dân cũng rất lười biếng.