Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1245: Từ bỏ quản lý hình tượng




Lúc Thẩm Lệ tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm ngủ trên nền thảm ngay sát bên cạnh giường, trên người vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, tay còn cầm chai rượu.

Cô quơ quơ chai rượu thì mới phát hiện rượu bên trong vẫn còn chưa đến nửa chai, cô ngủ cả đêm trên sàn, vậy mà rượu lại không chảy ra hết.

Cô đúng là quá lợi hại!

Cô đặt chai rượu qua bên cạnh rồi lắc lắc đầu, lúc bò dậy, cô cảm thấy toàn thân đau nhức ê ẩm, đêm qua cô uống quá nhiều ở tiệc ngoài trời, sau cùng cô cũng không biết mình về phòng bằng cách nào.

Thẩm Lệ lắc lắc cho tay chân vận động chút, rồi đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra.

Phòng của cô là phòng có view hướng biển, cửa kính sát đất, vừa kéo rèm cửa ra thì ánh nắng ban mai đã rọi thẳng vào trong phòng.

Mặt trời từ từ dâng lên từ đường chân trời trên mặt biển, cảnh tượng đẹp không khác gì bức tranh.

Thẩm Lệ ngửa mặt nghênh đón nắng sớm, cô hít thở sâu và chìm đắm trong ánh nắng ban mai.

Nhưng mà, cô chỉ vừa mới tận hưởng cảm giác say đắm với ánh nắng sớm được đúng ba giây.

Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ cảm xúc của cô, mà tiếng chuông còn là tiếng chuông được lập trình riêng của người quản lý của cô, nên chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại là cô biết ngay đó là điện thoại của Trình Hân gọi đến.

Thẩm Lệ không quan tâm đến ánh nắng ban mai nữa, cô xoay người tìm điện thoại.

Trên giường không có, trên nền không có, trên sô pha cũng không có.

“Rốt cuộc là ở đâu vậy ta?” Thẩm Lệ tỏ vẻ thắc mắc tìm kiếm xung quanh.

Cuối cùng, cô nhìn thấy điện thoại của mình ở ngay chỗ cửa ra vào.

Thẩm Lệ đằng hắng giọng rồi cất tiếng trả lời điện thoại: “Chị Trình, chào buổi sáng.”

“Thôi đi.” Trình Hân lạnh lùng không có vẻ gì là để ý đến câu chào thân mật của cô: “Khi nào về?”

“Chị cũng biết mà, bạn thân nhất của em đám cưới, cả đời người cô ấy kết hôn có mỗi một lần thôi, em chắc chắn là phải ở chơi với cô ấy vài ngày cho đã rồi, cho nên…” Thẩm Lệ nhẹ nhàng chuyển lời: “Chị cho em nghỉ thêm vài ngày phép nha!”

Trình Hân: “Hôn lễ đã kết thúc vào hôm qua rồi, người ta còn cần cô bên cạnh à, cô là chồng người ta sao?”

“Em…”

Thẩm Lệ cảm thấy hình như đúng là như vậy, tiếp đến thì Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên sẽ đi hưởng tuần trăng mật, họ sẽ làm những gì thì cũng không liên quan đến cô.

Bất chợt cảm giác trống vắng buồn buồn như vừa gả con gái dâng lên trong lòng cô.

“Tối mai chị sẽ đón em ở sân bay.” Trình Hân nói xong cúp máy rất dứt khoát.

“Kìa.”

Thẩm Lệ thở dài, thôi bỏ đi, làm nũng với Trình Hân đúng là vô dụng.

Nhưng mà cũng may là Trình Hân yêu cầu cô tối mai có mặt ở thành phố Hải Dương là được, nên cô có thể đáp chuyến bay của tối nay.

***

Thẩm Lệ tắm gội qua rồi thay bộ đồ mới, cô không trang điểm và chuẩn bị ra cửa xuống nhà hàng ăn sáng.

Dù sao thì ở đây cũng không có phóng viên chụp cô, nên những lúc không cần làm việc thì cô để cho bản thân mình thoải mái chút.

Cô vừa bước ra khỏi cửa phòng, thì cửa phòng đối diện cũng vừa mở ra.

Cố Tri Dân bước từ phòng đối diện ra, anh cũng diện bộ đồ thoải mái, đầu tóc vẫn còn ươn ướt vài hạt nước.

Đúng thật là làm biếng, đến cả sấy khô tóc cũng không sấy.

Thẩm Lệ liếc mắt nhìn anh rồi xoay người đi tiếp.

Cố Tri Dân cũng tiếp bước đi theo, anh đi bên cạnh cô, nghiêng người nhìn gương mặt mộc tinh khiết của cô.

Thẩm Lệ bị anh nhìn đến nỗi cảm thấy bực mình, cô quay đầu tỏ vẻ bực mình với anh: “Anh nhìn cái gì mà nhìn?”

“Em lại không trang điểm?” Cố Tri Dân đã quen với tính tình của Thẩm Lệ, dù cô giận dữ nhưng anh vẫn cảm thấy rất thân thiện.

Thẩm Lệ: “Liên quan gì đến anh.”

Cố Tri Dân bị câu nói của cô làm quê: “Anh là ông chủ của em, sao lại không liên quan đến anh? Không thể vì ở đây không ai nhận ra em mà em lại để mặc không cần quan tâm hình tượng của mình được.”

Thẩm Lệ mặc kệ anh.

Sự thật là Cố Tri Dân không biết nói gì nên tìm đề tài để nói.

Bởi vì anh phát hiện, tần số gặp mặt của anh và Thẩm Lệ càng ngày càng ít đi.

Giống như là, Thẩm Lệ cố ý tránh anh.

Hoặc chỉ đơn thuần là không muốn gặp anh.

Nhưng không cần biết là lý do gì cũng đủ để khiến cho anh cảm thấy khó chịu và buồn trong lòng.