Nghe Cố Tri Dân nói như vậy, Hạ Diệp Chi nhớ lại rồi, xác thực có chuyện này.
Chỉ là không ngờ, một chuyện nhỏ như vậy cũng bị phóng viên tung tin đồn.
Khó trách Mạc Đình Kiên lại ác liệt với Tiêu Văn như vậy.
Hạ Diệp Chi cười nhẹ nói: “Cũng thật trùng hợp.”
“Còn phải nói.” Cố Tri Dân thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Mạc Đình Kiên còn cố ý dặn dò chuyện này không thể để cô biết, lo cô sẽ phiền lòng.”
Anh ta nói xong thì nhún nhún vai: “Không ngờ cô vẫn là đã biết rồi.”
Hạ Diệp Chi trầm ngâm một lát, tựa như nhớ tới gì đó, lại hỏi Cố Tri Dân: “Các anh có dặn dò Tiêu Văn qua chưa, nói cô ấy đừng tiết lộ gì ra ngoài chưa?”
“Đó là đương nhiên, hơn nữa cô gái Tiêu Văn này cũng rất biết điều, cứ xem như không có căn dặn thì cũng biết phải làm gì.”
“Vậy sao?”
Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được Cố Tri Dân có ý đề bạc Tiêu Văn, cũng rất tin tưởng cách làm người của Tiêu Văn.
Cô nghĩ nghĩ, cũng không nói chuyện Tiêu Văn định xin lỗi mình cho Cố Tri Dân nghe.
Nếu như Tiêu Văn thật sự biết điều như vậy cũng không thể nào vì cái chuyện đã bị Mạc Đình Kiên ép xuống không còn manh mối như vậy mà còn chạy tới chỗ cô xin lỗi để rước thêm ấm ức.
Ngay cả chuyện bị phóng viên chụp được cũng không trùng hợp đến vậy.
Tuổi nhỏ như vậy, tâm cơ cũng sâu lắm, dã tâm cũng lớn.
Chỉ là Hạ Diệp Chi trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ bằng một chút đầu óc đó của Tiêu Văn, nhìn một cái đã có thể nhìn thấu.
Người có dã tâm thì tốt, nhưng Tiêu Văn đã đặt dã tâm lên nhầm người rồi.
Tiêu Văn nếu như lại không an phận, căn bản không cần Hạ Diệp Chi ra tay, Mạc Đình Kiên cũng sẽ giống như lần xử lí hotsearch này, không một chút động tĩnh giải quyết cô ta.
Mấy ngày sau, Mạc Hạ bắt đầu kì nghỉ đông rồi.
Mang Mạc Hạ đến phòng hội nghị, Hạ Diệp Chi chỉ có thể giải thích với mọi người một câu: “Đây là con gái tôi.”
Ngày đầu tiên Hạ Diệp Chi đến, Cố Tri Dân đã thể hiện rằng anh ta và cô có giao tình, cô mang con gái đến, những người này cũng không thể nói được gì.
Hơn nữa, trước đó chuyện Mạc Đình Kiên trang bị toàn bộ vũ trang đưa Hạ Diệp Chi đi tham gia lễ ra mắt ‘Thành phố bị mất’, bọn họ cũng đã có nghe nói qua, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên là thế nào bọn họ cũng xem như biết được, nói chung đừng đắc tội Hạ Diệp Chi là được.
Mà Hạ Diệp Chi đột nhiên mang theo con gái, cũng khiến người ta phải suy nghĩ.
Mạc Hạ trông như tượng tạc, dù cho vẫn là một đứa nhỏ, nhưng trên người phát ra quý khí khác với những đứa trẻ bình thường khác, không khó để tưởng tượng khi lớn lên cũng sẽ có khí chất khác với người thường.
Điều này dẫn đến lúc mở cuộc họp, mọi người thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm Mạc Hạ.
Mạc Hạ ngồi cạnh Hạ Diệp Chi, đang tô tô vẽ vẽ lên giấy vẽ, tập trung mà nghiêm túc, lúc vẽ sai, chân mày nhỏ nhíu lại.
Khiến cho những người nhìn lén bé cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Trong số những người nhìn trộm, có nam có nữ, có trẻ có già.
Hạ Diệp Chi dỡ khóc dỡ cười.
Khó khăn mới họp xong, vào buổi trưa, cô dắt Mạc Hạ đi gặp Cố Tri Dân.
Xem Cố Tri Dân buổi trưa có ở lại công ty không, nếu như có ở lại, cô sẽ để Mạc Hạ chỗ anh ta, Mạc Hạ họp cùng cô sẽ ảnh hưởng chất lượng cuộc họp của đồng nghiệp.
Hạ Diệp Chi vừa mở cửa văn phòng ra, Mạc Hạ đã xông vào.
“Chú Cố… ủa?”