Lưu Chiến Hằng giống như là vừa phải chịu một đả kích rất kinh khủng, huyết sắc trên mặt anh như biến mất, thần sắc cũng không còn một chút nào nữa.
Từ trước đến giờ anh đều đang lừa mình dối người sao?
Ánh sáng trong mắt anh từng chút từng chút một bị xóa nhòa, cuối cùng, chìm vào cõi chết.
Mạc Đình Kiên nhìn anh, đáy mắt anh cũng không có lấy một chút ấm áp nào, trên khuôn mặt anh tuấn chợt nở lên một nụ cười mãn nguyện.
Loại người như Lưu Chiến Hằng, chủ nghĩa cá nhân của anh ta rất mạnh mẽ, cho dù bạn có hạ gục anh ta một ngàn lần, nói một vạn câu đạo lý thì chỉ cần anh ta còn nhận định là mình đúng, thì anh ta vẫn còn có thể leo lên được.
Nhưng mà, chỉ cần bạn chém vào tim anh ta, khiến cho anh ta nghi ngờ và phủ định chính mình từ nơi đáy lòng thì anh ta sẽ gục ngã hoàn toàn mà thôi.
Lưu Chiến Hằng vốn cũng được sống trong một gia đình hạnh phúc và hoà thuận, cũng bởi vì vụ bắt cóc đó nên mới bị liên luỵ, Lưu Chiến Hằng trách Mạc Đình Kiên, đó cũng là điều hợp lý.
Nhưng Hạ Diệp Chi hoàn toàn không hề có liên can đến mấy chuyện này.
Trước đây sở dĩ Lưu Chiến Hằng từng khăng khăng đòi cướp Hạ Diệp Chi đi chẳng qua chỉ là một lý do và cái cớ để anh lừa mình dối người mà thôi.
Tuy bây giờ anh đã cắt đứt cái tâm tư này, nhưng cũng khó tránh lại sinh ra những suy nghĩ khác.
Chỉ cần anh nghi ngờ bản thân mình, lật đổ mình một cách nghiêm túc, anh mới có thể giải thoát ra khỏi sự cố chấp với Hạ Diệp Chi, mới có thể khiến anh không còn ôm thứ tình cảm đặc biệt với Hạ Diệp Chi nữa.
Cái phản ứng của Lưu Chiến Hằng bây giờ thật sự khiến Mạc Đình Kiên rất hài lòng.
Mạc Đình Kiên đưa cổ tay lên xem đồng hồ, lúc nãy Hạ Diệp Chi gọi điện đến, nói buổi trưa muốn cùng nhau ăn cơm.
Anh phải về để xử lý xong công việc buổi sáng đã, chứ nếu không anh mà đi ăn với Hạ Diệp Chi thì những công việc buổi sáng sẽ phải đùn đẩy xuống buổi chiều, vậy thì buổi tối anh sẽ phải về nhà muộn rồi.
Thật là muốn bán cái Tập đoàn Mạc Thị đó đi quá.
Nhưng tạm thời không thể thoát khỏi nó được, vì đâu ai có thể thu dọn mớ hỗn độn lớn như vậy của Mạc Thị chứ.
Mạc Đình Kiên hạ tay xuống, anh thở dài có chút phiền lòng, nhưng lúc anh quay đầu lại nhìn Lưu Chiến Hằng thì ngữ khí lại trở nên có chút hào phóng: “Sau này nếu như có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi.”
Lưu Chiến Hằng chỉ lạnh lùng nhìn Mạc Đình Kiên một cái.
Cho dù anh có chết cũng sẽ không bao giờ đi cầu xin Mạc Đình Kiên.
Đương nhiên Mạc Đình Kiên cũng biết điều này, anh cố ý nói như vậy là để làm Lưu Chiến Hằng tức chết đó.
Nhưng mà nếu như Lưu Chiến Hằng thật sự có thể hạ mình cầu xin anh, chỉ cần chuyện đó nằm trong nguyên tắc anh vẫn sẽ giúp.
Mạc Đình kiên không nói gì nữa, mà quay người rời khỏi với Thời Dũng.
…
Hạ Diệp Chi đến Thịnh Hải thì liền gặp phải một sự chào đón mà trước nay chưa từng có.
Cô vừa bước vào cửa thì cô tiếp tân liền lịch sự gọi cô: “Biên kịch Hạ!”
Hạ Diệp Chi sững sờ một lát, sau đó cong cong khoé môi mỉm cười nói: “Chào các cô.”
“Cô đi tìm Tổng giám đốc Cố đúng không, tôi giúp cô ấn thang máy.” Một cô tiếp tân trong số đó bước ra giúp cô ấn thang máy.
Hình như có hơi nhiệt tình quá rồi, cô thật có chút không quen.
Nhưng mà điều làm cô bất ngờ là mấy cô tiếp tân gọi cô là “Biên kịch Hạ’ chứ không phải là ‘Mợ chủ Mạc’.
Hai thân phận đều là cô nhưng bản chất lại khác biệt.
Biên kịch Hạ là chức danh nghề nghiệp của cô, không có bất kì hào quang hay thân phận nào giúp đỡ, mà là nhờ tự mình nỗ lực chứng minh cho người khác thấy.
Còn mợ chủ Mạc là người phụ nữ của Mạc Đình Kiên, tất cả mọi việc mà cô làm đều sẽ dính lấy cái danh xưng này.
Thì ra đây là cái mà Mạc Đình Kiên đã nói là thông báo qua một tiếng rồi.
Cô thật sự vốn không để bụng chuyện người ta nói mình có được tất cả hiện giờ là nhờ thân phận ‘mợ chủ mạc’, hay là được hưởng ké từ Mạc Đình Kiên.
Đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà Mạc Đình Kiên nghĩ chu đáo như vậy, cô thật rất cảm động.
Mạc Đình Kiên quá tốt.
Cô cảm thấy, mình nên dịu dàng với anh ấy hơn một chút, tốt với anh ấy hơn một chút nữa mới được.