Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1224: VÌ EM LÀ BÀ MẠC!




A Ly và Lưu Chiến Hằng đều không phải là những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình bình thường, phỏng đoán lòng người, chính là bài học đầu tiên mà họ học được.

Tâm tư của Lưu Chiến Hằng đúng là rất khó đoán.

Nhưng nếu liên quan đến Hạ Diệp Chi, tâm tư của Lưu Chiến Hằng lại trở nên dễ đoán.

Bởi vì, Hạ Diệp Chi cũng không phải là một người phức tạp, tình tình của cô dịu dàng nhưng nội tâm rất kiên định, là một người cô cùng đơn giản.

Lúc đó Lưu Chiến Hằng gọi điện thoại tới cho Hạ Diệp Chi, đơn giản chỉ là muốn gặp cô một lần mà thôi.



Sau khi Hạ Diệp Chi rời khỏi bệnh viện, liền gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.

“Bây giờ em sẽ đến Thịnh Hải.”

Sau khi cô nói rõ mọi chuyện với Mạc Đình Kiên, anh cũng không ngăn cấm cô đến thăm Lưu Chiến Hằng, thậm chí con để lái xe tới đón cô.

Tính khí bây giờ của Mạc Đình Kiên đã tốt hơn rất nhiều, không còn hung dữ và dễ tức giận như trước kia, nhưng cô lại thích báo cáo cho anh biết mọi chuyện.

Phía Mạc Đình Kiên rất im lặng: “Ừm, trực tiếp đến tìm Tri Dân là được, chào hỏi qua những người ở quầy lễ tân, mọi người đều biết em.”

Lái xe thấy Hạ Diệp Chi tới, vội vàng mở cửa xe ra, Hạ Diệp Chi xoay người ngồi vào trong xe: “Làm thế nào để chào hỏi?”

Dù sao cũng không thể nói cô là vợ Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên cũng không biết đang nghĩ điều gì, cười khẽ một tiếng: “Hạ đại biên kịch, là khách quý của Cố tổng.”

“Em cảm thấy anh làm tổn thương em.” Hạ Diệp Chi nghe thấy anh nói như vậy cũng không nhịn được cười.

“Không có.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên rất nghiêm túc: “Rất tốt.”

Hạ Diệp Chi biết anh muốn nói cô viết kịch bản rất tốt, lại cố ý tra hỏi: “Cái gì rất tốt?”

“Anh phải họp.” Mạc Đình Kiên cũng không nói tiếp, giống như có thể tắt điện thoại bất cứ lúc nào.

Nhưng Hạ Diệp Chi lại không có ý định buông tha cho anh như vậy, mỉm cười nói: “Em biết rồi, anh muốn nói em viết kịch bản rất tốt đúng không? Khó trách nửa đêm anh vụng trộm ở trong thư phòng xem phim đến mức không về phòng ngủ.”

Đầu đây điện thoại bên kia trở nên im lặng.

Anh cũng không nói gì, nhưng Hạ Diệp Chi lại có thể tưởng tượng đến biểu tình khuôn mặt hiện tại của Mạc Đình Kiên.

Nhất định là dùng khuôn mặt lạnh lùng che đậy đi vẻ mặt mất tự nhiên của chính mình.

Là cô cố tình vạch trần anh!

Một lúc lâu sau, Mạc Đình Kiên ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên hỏi lại cô: “Sao em biết?”

“Bởi vì em là bà Mạc, trong nhà ông Mạc làm những việc gì, em có thể không biết sao?”

“…”

“Anh họp cho thật tốt đi, buổi trưa ăn cơm cùng nhau.”

Hạ Diệp Chi tươi cười cúp điện thoại.

Hiếm khi bắt thóp được Mạc Đình Kiên, nếu như đối mặt thì tốt rồi, còn có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc nhưng lại làm ra vẻ bình tĩnh của anh.

Mạc Đình Kiên người này, tuổi càng lớn càng ngây thơ.

… Càng đáng yêu.



Mạc Đình Kiên đặt điện thoại sang một bên.

Ngước mắt nhìn mấy vị quản lý cấp cao đang ngồi đối diện đợi để chuẩn bị báo cáo, khuôn mặt thờ ơ nói: “Tiếp tục.”

Một trong những người quản lý cấp cao cẩn thận hỏi anh: “Mạc tổng, một lát nữa phải họp sao?”

Vừa rồi Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi nói chuyện qua điện thoại, anh có nói câu “anh phải họp” .

Mạc Đình Kiên giương mắt, giọng nói lạnh lùng: “Nếu như đặt sức lực của mình vào công việc thay vì nghe lén người khác nói chuyện điện thoại, cũng sẽ không khiến mọi công việc thành bộ dạng ma quỷ thế này.”

Quản lý cấp cao bị dạy dỗ có chút ấm ức.

Ông ta cũng không muốn nghe lén Mạc Đình Kiên nói chuyện, là Mạc Đình Kiên để bọn họ ở đây chờ, không cẩn thận nghe thấy anh nói chuyện thì làm thế nào?

“Buổi chiều sẽ họp, mọi người ra ngoài trước đi.” Mạc Đình Kiên đưa mắt nhìn những phần tài liệu khác, ra hiệu cho bọn họ có thể đi ra ngoài.

Một số quản lý cấp cao nhìn nhau, không thể tin được bây giờ Mạc Đình Kiên lại điềm đạm như thế, nếu là trước kia đã sớm ném đồ đạc đi rồi.