Không chỉ tinh thần của Mạc Đình Kiên tốt lên, sức khỏe của cậu cũng khôi phục từng ngày.
Sáng nay, Hạ Diệp Chi vẫn dậy sớm như thường lệ.
Trong phòng mở hệ thống sưởi hơi, nên không lạnh chút nào.
Theo thói quen vươn tay cầm di dộng lên nhìn thời gian, phát hiện mới năm rưỡi mà thôi.
Sau đó, cô mới chú ý tới tin nhắn chưa đọc trong di động.
Cô mở tin nhắn, phát hiện là tin nhắn Mạc Gia Thành gửi đến, chỉ có ba chữ ngắn gọn:
— em đi rồi.
Thời gian tin nhắn gửi đến là lúc một giờ sáng.
Thời gian đó cô đã ngủ rồi.
Mà Mạc Gia Thành chắc hẳn cố ý chọn lúc cô đã ngủ mà gửi tin nhắn đến, nếu là tin nhắn được gửi từ ban ngày, Hạ Diệp Chi chắc chắn sẽ không để cậu đi như vậy, nhất định sẽ đến ngăn cậu lại.
Hạ Diệp Chi đặt điện thoại di động qua một bên, yên lặng nằm trên giường một lát.
Cô vốn dĩ còn muốn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Cô nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, không kinh động đến Mạc Đình Kiên bên cạnh, mặc bộ quần áo đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng mở rèm cửa ra.
Đã đầu đông rồi, năm rưỡi trời còn chưa sáng.
Cô ngồi trên tấm thảm trước cửa sổ, dựa vào cửa sổ sát đất, có chút xuất thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Mộ Gia Thành lặng lẽ rời đi vào đêm khuya, đây là lựa chọn của riêng cậu, sự lựa chọn của riêng cậu có lẽ là thích hợp nhất đối với cậu.
Mạc Đình Kiên từng là người thay Mộ Gia Thành che mưa chắn gió, mà Tạ Sinh và Mạc Đình Phong lại xé rách tấm màn ngụy trang yên bình đó, để lộ ra dòng sông tối tăm lại nguy hiểm đằng sau.
Sau đó, cậu thấy được chân tướng.
Lúc Hạ Diệp Chi hơn mười tuổi, phiền não lớn nhất của cô chính là làm sao mới có được tình yêu thương của Tiêu Thanh Hà.
Lúc đó, cô nghĩ mình có thể tự tìm được câu trả lời sau khi lớn lên.
Nhưng sau khi lớn lên mới phát hiện, vấn đề mà bạn tưởng rằng trưởng thành rồi có thể giải quyết, có thể có được đáp án mà mình muốn, tất cả đều còn đó, cuộc sống chỉ phân tích thêm cho bạn càng nhiều chân tướng, khiến bạn phải chấp nhận sự thật mà thôi.
Tựa như cuối cùng cô có thể bình tĩnh mà chấp nhận sự thật Tiêu Thanh Hà không thương yêu cô.
Mộ Gia Thành cũng phải bước ra khỏi lâu đài, bước vào một thế giới trưởng thành tràn đầy sự thật tàn nhẫn.
Cậu cũng phải lớn lên.
Dù sao, cuộc sống là của riêng cậu.
Cậu lựa chọn một mình yên lặng rời đi, bước vào cuộc sống của chính mình.
“Nghĩ cái gì?”
Phía sau truyền đến thanh âm của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, đã thấy Mạc Đình Kiên không biết từ lúc nào đã tới phía sau cô.
Hạ Diệp Chi nhỏ giọng oán giận: “Anh đi đường sao một chút tiếng động cũng không có.”
“Là em quá chú tâm suy nghĩ.” Mạc Đình Kiên cũng học bộ dáng của cô, ngồi xuống tấm thảm trên mặt đất, ngồi đối diện cô.
Hạ Diệp Chi thở dài: “Tiểu Thành đêm qua đi rồi.”
“Anh biết.” Mạc Đình Kiên nhìn cô một lát: “Nó cũng nhắn tin cho anh.”
Thì ra Mộ Gia Thành cũng gửi tin nhắn cho Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười, nói với Mạc Đình Kiên: “Đừng lo lắng, Tiểu Thành chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Mạc Đình Kiên nhìn cô không chút biểu cảm, hỏi lại: “Anh lo lắng cho nó?”
Hạ Diệp Chi chớp mắt, lắc đầu: “Không, anh không lo lắng.”
Mới là lạ!
Mộ Gia Thành cũng coi như được Mạc Đình Kiên nuôi lớn, không lo lắng mới là lạ.
Mạc Đình Kiên hừ một tiếng, đứng dậy: “Ngủ thêm một lát.”
Hạ Diệp Chi cũng đứng dậy theo, đúng lúc này, di động của Mạc Đình Kiên vang lên.
Hạ Diệp Chi hiếu kỳ nói: “Ai lại gọi điện thoại vào sáng sớm vậy.”
Mạc Đình Kiên đi qua, nhìn thoáng qua di động, nói: “Tri Dân.”
Thì ra là Cố Tri Dân.
Mạc Đình Kiên nghe điện thoại, bật loa ngoài.
“Đình Kiên, vợ của Đình Tây cậu ta chạy rồi ha ha ha ha ha ha…”