Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1134: THỪA NHẬN MÌNH LÀ KẺ THUA CUỘC.




Tuy sắc mặt Tạ Sinh trông rất khó coi, nhưng vẫn có thể nghe ra được trong ngữ khí của ông ta vẫn tràn đầy sự cao cao tại thượng.

Mặc dù con tốt thí hiện tại của ông ta không đủ để khiến Mạc Đình Kiên bị ông ta thao túng, nhưng ông ta vẫn còn hoang tưởng rằng mình vẫn nắm chắc phần thắng trong tay, cho nên sắc mặt ông ta bây giờ cũng coi như vẫn còn rất bình tĩnh.

Mạc Đình Kiên nghe thấy liền cười khẩy, anh quay sang căn dặn đám vệ sĩ: “ Mấy người đem ông ta đi đi, ông ta không phải là khách của khách sạn này.”

Tạ Sinh nhìn Mạc Đình Kiên với vẻ không thể tin được, ông ta đã nói nhiều như vậy, đừng nói là anh ta không nghe thấy lời ông nói, Mạc Đình Kiên đây chính là đang xem thường ông ta, anh xem ông ta như không tồn tại.

Hạ Diệp Chi cũng không rảnh quan tâm tới sắc mặt của ông ta, mà cô chỉ chú ý tới lời vữa nãy mà Mạc Đình Kiên nói, cô thấp giọng hỏi anh: “Bọn họ không phải người của anh sao?”

Ánh mắt cô quét qua đám vệ sĩ một cái.

Mạc Đình Kiên chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Là người của Chiến Kình Uyên.”

Hạ Diệp Chi hỏi lại: “Khách sạn này cũng là của anh ta sao?”

“ Ừ.” Mạc Đình Kiên gật đầu.

Đám vệ sĩ nghe thấy Mạc Đình Kiên nói nên liền bắt Tạ Sinh và bọn người của ông ta ra ngoài.

“Các người biết tôi là ai không? Mau thả tôi ra!” Tạ Sinh hùng hổ thét lớn.

Thật ra Hạ Diệp Chi cũng chỉ mới gặp được Chiến Kình Uyên được hai lần thôi nhưng ấn tượng mà anh ta để lại cho cô rất sâu sắc, anh ta hoàn toàn là một người đàn ông vô pháp vô thiên vô quản vô trú.

Cho nên thủ hạ của anh ta đương nhiên cũng rất khó đối phó rồi, bọn họ căn bản không thèm để ý Tạ Sinh nói những gì mà chỉ trực tiếp bắt ông ta đi mà thôi.

Tạ Sinh nhìn thấy mình đang thực sự bị đám vệ sĩ lôi đi nên lại khẩn thiết gào lên một tiếng: “Mạc Đình Kiên!”

“Mạc Đình Kiên, hôm nay tôi đến là vì có chuyện muốn bàn với cậu, về chuyện xảy ra trước đây, tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc với nhau.” Lần này, ngữ khí của Tạ Sinh không còn hung hăng như trước nữa, mà thay vào đó là sự thành khẩn.

Ông ta nói rất nhiều, nhưng Mạc Đình Kiên lại làm như không thấy, còn cho người tới đuổi ông ta đi, Mạc Đình Kiên đây chính là muốn ép ông ta cúi đầu, ép ông ta gạt bỏ tự tôn mà thừa nhận mình là một kẻ thua cuộc.

Tạ Sinh cũng hiểu cách nghĩ của Mạc Đình Kiên, nhưng ông ta sẽ không bao giờ dễ dàng nhận thua như vậy đâu, nhưng nhìn cái bộ dạng vững chắc như núi Thái Sơn của anh, ông ta thật sự không dám đôi co với anh nữa rồi.

Công ty của ông bị Mạc Đình Kiên đục khoét, ngay cả cơ sở từ thiện dưới tay ông ta cũng bị phanh phui tin xấu. Bao nhiêu năm nay, sự giàu có và danh tiếng mà ông ta tích góp đã bị hủy hoại trong nháy mắt, ông ta đương nhiên không thể bình tĩnh thản nhiên như trước nữa rồi.

Cuối cùng, ông ta vẫn phải cúi đầu trước Mạc Đình Kiên.

Khóe môi mỏng của Mạc Đình Kiên khẽ nhếch lên, anh phủi tay một cái ra hiệu cho đám vệ sĩ đưa ông ta vào.

Động tác của vệ sĩ vô cùng thô lỗ, bọn họ thẳng tay ném Tạ Sinh xuống sàn nhà.

Trên người ông ta vẫn còn mặc bộ đồ phục vụ, mấy hôm nay liên tiếp xảy ra chuyện nên cả người ông ta bây giờ trông đã tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn dáng vẻ trông rất chán chường.

Hạ Diệp Chi nhớ lại đoạn thời gian trước đây, bộ dạng của Tạ Sinh vô cùng đắc ý hăm hở, trong lòng cô chợt cảm thán, sau đó cô thu tầm mắt lại không nhìn ông ta nữa.

Dù sao đi nữa Tạ Sinh cũng là Tạ Sinh.

Ông ta nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, ông ta lên tiếng bàn điều kiện với Mạc Đình Kiên: “Chỉ cần cậu đáp ứng tôi một điều kiện, tôi sẽ cho cậu gặp mẹ của mình.”

“Bây giờ ông còn tư cách gì để bàn điều kiện với tôi vậy?” Mạc Đình Kiên giương ánh mắt vô cảm nhìn Tạ Sinh, ngữ khí mang đầy sự khinh rẻ.

Trên khuôn mặt Tạ Sinh dần nở ra một nụ cười: “Tôi theo cậu nhiều năm như vậy, cậu là loại người gì đương nhiên tôi rất hiểu, thật ra cậu rất trọng tình trọng nghĩa, cậu chắc chắn sẽ không bỏ mặc mẹ mình không lo được.”

Sắc mặt của Mạc Đình Kiên hoàn toàn không có chút biến đổi: “Mẹ tôi đã qua đời từ mười mấy năm trước rồi.”

Tạ Sinh vội vàng lên tiếng: “Bà ta vẫn còn sống!”

Đây là nước cờ cuối cùng của ông ta rồi, ông ta nhất định phải làm cho Mạc Đình Kiên tin.