Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1115




“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng về rồi.” Cô bé thật ra rất muốn mẹ ôm, thế nhưng bị ba ngăn lại, nói cơ thể của mẹ vẫn chưa khỏe hẳn.

Mạc Hạ lưỡng lự, cuối cùng chỉ có cẩn thận nắm tay của Hạ Diệp Chi.

Trái tim của Hạ Diệp Chi cũng thấy tan chảy, từ từ ngồi xổm xuống, tầm mắt đối diện với Mạc Hạ: “ Con luôn đợi mẹ có phải không?”

“Ừm.” Mạc Hạ ngoan ngoãn gật đầu, ở cạnh nhẹ nhàng hôn Hạ Diệp Chi một cái.

Hạ Diệp Chi giơ tay, đem Mạc Hạ bé nhỏ ôm vào lòng.

Cảm thấy thân thể nhỏ bé trong lòng có chút căng thẳng, mũi Hạ Diệp Chi hơi cay cay: “Con ôm mẹ, mẹ bây giờ đã đỡ hơn rồi.”

Mạc Hạ đưa tay ôm lấy cổ cô.

Mạc Đình Kiên thấy ánh mắt ngập hơi nước của Hạ Diệc Chi, mày hơi nhíu lại, giơ tay đem Mạc Hạ kéo ra khỏi cái ôm của Hạ Diệc Chi.

Anh không muốn nhìn thấy cô khóc.

Mạc Hạ ở trong ngực Mạc Đình Kiên hừ hừ không vừa lòng: “Thả con ra.”

Mạc Đình Kiên người cao tay dài, nâng Mạc Hạ lên, nói từng từ một: “Đi ăn cơm.”

Mạc Hạ ở trước mặt Mạc Đình Kiên không dám lộn xộn nữa, bễu môi: “ Ò.”

“Đi đi.” Mạc Đình Kiên để cô bé xuống, nó liền nói với Hạ Diệc Chi một câu: “Mẹ, con đi trước đây.”

Nói xong đi một ngước lại quay đầu nhìn, đi một đoạn thì bắt đầu chạy về phía cửa tháng máy.

Hạ Diệc Chi trước đây không thể chấp nhận việc Mạc Đình Kiên đối với con gái nói một là một hai là hai như thế này, nhưng bây giờ nhìn, lại cảm thấy đặc biệt hài hòa.

Mạc Hạ thật ra bản tính không phải đứa trẻ quá ngoan, cô bé chỉ là ở trước mặt Hạ Diệc Chi ngoan ngoãn mà thôi, tính cách gần giống với Mạc Đình Kiên, cho nên phương thức chung sống giữa cô và Mạc Đình Kiên, và cô bé với Hạ Diệc Chi hoàn toàn khác nhau.

Có Mạc Đình Kiên quản chế, cũng rất tốt.

Mạc Đình Kiên là người rất lợi hại, cũng là ông bố cực kỳ đỉnh, anh có thể dậy Mạc Hạ rất nhiều thứ.

Hạ Diệc Chi cười hỏi Mạc Đình Kiên: “Lúc em không ở đây, anh và Hạ Hạ đều chung sống như thế này sao?”

Mạc Đình Kiên đỡ cô đứng lên: “Ừm.”

“Anh không sợ con bé càng ngày sẽ càng sợ anh sao?” Hạ Diệc Chi vịnh vào tay anh, mượn lực đi từ từ.

Mạc Đình Kiên giống như nhớ ra việc gì đó, lạnh giọng nói: “Mấy ngày trước, con bé còn nhét tiền vào trong cặp, tan học liền cắt đuôi vệ sĩ định bỏ nhà đi, nếu thật sự sợ anh, có làm ra loại chuyện này không?”

Trong ngữ khí, mơ hồ lộ ra một chút bất lực, lại có chút phàn nàn.

Hạ Diệc Chi mắt mở lớn, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười: “Con bé thật sự… bỏ nhà ra đi?”

Mạc Hạ thông minh, tuy còn rất nhỏ, nhưng đã có chủ khiến, nhưng cô không ngờ Mạc Hạ lại có thể làm ra loại chuyện này, còn dám bỏ nhà ra đi.

Mạc Đình Kiên trầm mặc giấy lát: “Con bé nói muốn tự mình đi tìm em.”

Hạ Diệc Chi cũng trầm mặc, vừa cảm động vừa không biết làm sao: “Đứa bé ngốc này.”

Mạc Đình Kiên đỡ Hạ Diệc Chi đi đến nhà ăn dùng cơm.

Mạc Hạ đã ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của bản thân, nhưng lại không ăn.

Nhìn thấy Hạ Diệc Chi, cô bé chỉ vào chỗ bên cạnh mình: “Mẹ, đến ngồi đây.”

Hạ Diệc Chi cười đi đến chỗ cô bé chỉ.

Ăn cơm xong, Mạc Hạ đột nhiên thần thần bí bí lôi kéo Mạc Đình Kiên ra ngoài, Hạ Diệc Chi nhìn theo, nhưng vì hai cha con kia đi ra xa quá, cô cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Mạc Hạ cẩn thận kéo Mạc Đình Kiên ra một nơi Hạ Diệp Chi không nhìn thấy, mới nghiêm túc nói: “Ba không nói cho mẹ biết chuyện con bỏ nhà ra đi chứ?”

Mạc Đình Kiên: “Ừm.”

Mạc Hạ cau mày: “Ừm?”

Mạc Đình Kiên nhướng mày: “Ý trên mặt chữ.”