Khi thay xong quần áo xảy ra một sự cố.
Hạ Diệp Chi muốn tự mình thay, nhưng Mạc Đình Kiên lại muốn giúp cô.
Khoảnh khắc hai người giằng co, Hạ Diệp Chi đã ôm quần áo trốn vào phòng tắm.
Bên ngoài là tiếng sốt ruột từ Mạc Đình Kiên: “Em nhanh lên!
Sự bức tức đã kiềm chế trong giọng nói của anh.
Hạ Diệp Chi nhất thời không nghe ra anh đang tức giận, nhưng cho dù có tức giận cũng sẽ không phát tiết lên cô, cuối cùng cũng chỉ có thể tức bản thân thôi.
“Em biết rồi.” Âm thanh của Hạ Diệp Chi từ trong phòng tắm truyền ra, ừm ờ nói.
Hạ Diệp Chi ở trong phòng tắm thay quần áo, còn thuận tay trang điểm.
Mạc Đình Kiên cảm thấy cô ở trong có chút lâu, đi tới gõ cửa: “Hạ Diệp Chi, em xong chưa?”
“Xong rồi đây.” Thanh âm của Hạ Diệp Chi vừa truyền tới thì cửa phòng tắm cũng mở ra.
Mạc Đình Kiên ngẩng lên, nhìn gương mặt đã trang điểm của Hạ Diệp Chi, mặt hơi lạnh.
Hạ Diệp Chi xinh đẹp, kiểu đẹp tự nhiên đó, cho dù lúc đang bệnh, cũng là một bệnh mỹ nhân.
Trang điểm lại càng tăng khí sắc, càng thấy rõ vẻ đẹp khuynh thành,
“Trang điểm đi gặp con gái, em ngược lại rất để tâm.” Miệng của Mạc Đình Kiên tuy nói lời chua ngoa, nhưng tay của anh đã giơ ra đỡ Hạ Diệp Chi rồi.
Hạ Diệp Chi đứng một lúc như vậy xác thực có chút mệt, tay của cô đặt lên tay của Mạc Đình Kiên mượn lực: “Đi thôi, đi gặp Hạ Hạ.”
Sắc mặt của Mạc Đình Kiên không ưng lắm khi dẫn cô ra ngoài để tìm Hạ Hạ.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, Mạc Hạ không phải đi mẫu giáo.
Nhưng bạn nhỏ ấy dậy từ sớm, lúc này đã được bảo mẫu dẫn đi ăn sáng xong rồi, đang chơi ở phòng đồ chơi được một lúc rồi.
Mạc Đình Kiên tối qua lặng lẽ dẫn Hạ Diệp Chi trở về, người trong biệt thư mồm mép thật nhanh, cộng thêm khi anh về Mạc Hạ đã ngủ rồi, tự nhiên không biết Hạ Diệp Chi đã trở về rồi.
Hạ Diệp Chi không muốn để Mạc Hạ nhìn thấy một người mẹ bị bệnh, bản thân lại cố chấp đi đến gặp Mạc Hạ.
Trong phòng đồ chơi, Mạc Hạ đang cầm một con robot chơi.
Trẻ con khi chơi rất chuyên chú, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đứng ở cửa một lúc, Mạc Hạ cũng không phát hiện ra.
Vẫn là Mạc Đình Kiên nói con bé một tiếng: “Hạ Hạ.”
“Ừm.” Mạc Hạ đầu cũng chả thèm ngẩng, đáp một tiếng.
Khoảng thời gian này, Mạc Đình Kiên thỉnh thoảng về nhà sẽ đến chỗ này tìm con bé, cũng thấy nó lạ lạ.
Con gái lạnh lùng, Mạc Đình Kiên cũng sớm quen nên thấy rất bình thường.
Hạ Diệp Chi thần sắc cổ quái nhìn Mạc Đình Kiên, ánh mắt giống như nói: Anh rốt cuộc làm gì với con , để nó không thèm để ý anh vậy.
Mạc Đình Kiên lập tức đen mặt.
Mãi không nghe thấy hồi đáp của Mạc Đình Kiên, Mạc Hạ cảm thấy kỳ lạ, liền quay đầu lại nhìn.
Kết quả khi quay lại, nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang đứng bên cạnh Mạc Đình Kiên
Mạc Hạ mặc một chiếc vảy nhỏ màu xanh phấn, mái tóc dài thả sau lưng, giống như một tiểu tinh linh trên trời vậy.
Hạ Diệp Chi nhìn mà tim cũng nhũn ra, gọi một tiếng: “Hạ Hạ.”
“Mẹ!” Mạc Hạ đứng dậy chạy đến ôm Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cũng giang hai tay muốn tiếp lấy cô bé, thế nhưng ánh mắt của Mạc Đình Kiên hơi nheo lại, nhanh chóng ngăn Mạc Hạ lại.
Cô bé không biết nặng nhẹ, lao nhanh đến, nhưng Hạ Diệp Chi không tiếp nổi.
Mạc Hạ nhìn mẹ đang ở bên cạnh, ánh mắt ai oán nhìn Mạc Đình Kiên: “Hừ!”
Mạc Đình Kiên mặt không biểu tình gì để cô bé xuống dưới đất: “Từ từ thôi.”
“Mẹ!” Mạc Hạ rơi xuống đất, căn bản không nghe Mạc Đình Kiên nói cái gì, cứ nhìn Hạ Diệp Chi.
Cô bé rất thông minh, lĩnh hội được ý của Mạc Đình Kiên, cho nên con bé không có trực tiếp leo lên người Hạ Diệp Chi nữa.