Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1111: LÀ TỐT HAY LÀ KHÔNG TỐT




Hạ Diệp Chi còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Mạc Đình Kiên nói: “Cô vẫn luôn ở bên trong?”

Lời này là anh nói với Mạc Ân Nhã.

Mạc Ân Nhã thấy cuối cùng Mạc Đình Kiên cũng nói chuyện với cô ta, trên mặt vui mừng: “Đúng vậy, anh ba, em vẫn luôn ở trong đó, trước đó chị ba còn cho em mượn điện thoại để gọi điện thoại liên hệ cho anh mà?”

Lúc này cô ta chỉ muốn tranh thủ thời gian nói mấy câu cùng Mạc Đình Kiên, tốt nhất là kéo gần quan hệ, chỉ cần quan hệ tốt với Mạc Đình Kiên, cho dù cô ta có ở đâu cũng có thể được thông thuận một chút.

“Vậy có phải tôi còn phải cảm ơn cô hay không?” Mạc Đình Kiên đã gặp vô số người, tiểu tâm tư kia trong lòng Mạc Ân Nhã Tâm làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của anh.

Nếu như Mạc Ân Nhã thật sự giúp Hạ Diệp Chi, anh sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho cô ta một chút lợi ích cũng không có vấn đề gì, thế nhưng từ phản ứng của Hạ Diệp Chi và tình hình bên trong, đại khái anh có thể suy đoán ra đến cùng Mạc Ân Nhã có giúp Hạ Diệp Chi hay không.

Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên chung đụng đã lâu, cô đã nghe được trong giọng nói của Mạc Đình Kiên cất giấu sự hung ác.

Nhưng Mạc Ân Nhã nghe không hiểu, trong lòng cô ta lúc này còn đang đắc ý, Mạc Đình Kiên cũng không phải người không có tình người như thế, đến cùng đều là họ Mạc.

Mạc Ân Nhã đã có thể tưởng tượng ra những ngày tốt đẹp sau này của chính mình, cô ta mở miệng cười: “Chút chuyện nhỏ này cũng không cần anh ba cảm ơn em, chỉ có điều gần đây em ở Đài truyền hình đang cùng một đàn anh tranh một vị trí, loại chuyện này, một câu của anh là có thể…”

Cô ta nói đến đây, giương mắt cẩn thận nhìn sắc mặt Mạc Đình Kiên, cô ta đã nói rõ đến như thế, chắc chắn Mạc Đình Kiên đã hiểu.

Mạc Đình Kiên không có biểu lộ gì nhìn cô ta một cái: “Tranh vị trí?”

Vẻ mặt Mạc Ân Nhã mong đợi gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong ánh mắt mong đợi của cô ta, Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Đừng tranh nữa, cô không có cơ hội đâu.”

“Không có cơ hội gì?” Mạc Ân Nhã còn chưa hiểu lời anh nói có ý gì, Mạc Đình Kiên đã ôm Hạ Diệp Chi rời đi.

Cô ta đang định đuổi theo hỏi tình huống một chút, lại không nghĩ, cô ta mới đi còn chưa được hai bước, đã bị vệ sĩ của Mạc Đình Kiên cản lại.

Lúc này Mạc Ân Nhã vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, xông vào đám vệ sĩ quát to: “Các anh không nghe thấy sao? Kia là anh ba của tôi!”

Vệ sĩ căn bản không quan tâm cô ta nói cái gì, mặt không thay đổi ngăn cô ta lại.

Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, nhìn phía sau lưng Mạc Đình Kiên trông thấy Mạc Ân Nhã bị người ta ngăn lại, mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên mắt nhìn thẳng đi lên phía trước, cô được anh ôm vào trong ngực, từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới đẹp mắt của Mạc Đình Kiên.

Hình như, gầy đi một chút.

Hạ Diệp Chi không nhịn được đưa tay sờ sờ cái cằm của anh.

Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Sao vậy?”

Hạ Diệp Chi lắc đầu, hỏi anh: “Hạ Hạ thế nào?”

Vệ sĩ đã ấn thang máy trước, lúc này thang máy đang từ dưới đi lên, sau khi Mạc Đình Kiên đi vào, mới nói: “Sao em không hỏi anh gần đây thế nào?”

Lúc nói giọng điệu hơi có chút bất mãn.

Hạ Diệp Chi biết nghe lời phải, cười hỏi: “Vậy gần đây anh thế nào?”

Mạc Đình Kiên vốn muốn nói, cô không có ở đó, làm sao anh tốt được.

Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thay đổi thành một câu rất nhạt: “Ừm.”

Hạ Diệp Chi nở nụ cười, hỏi anh: ” ‘Ừm’, là tốt hay là không tốt.”

Mạc Đình Kiên không muốn tiếp tục cái chủ đề tốt hay là không tốt này, mang theo giọng thương lượng nói: “Chúng ta tới bệnh viện trước? nhé”

Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Em muốn về nhà trước.”

Cô đã ở bên ngoài thời gian quá dài, nhất là khi ở chỗ Tạ Sinh, cả ngày đều là các loại thuốc, bị thí nghiệm…

Cô muốn về nhà trước.