Người bên ngoài không lên tiếng, sau đó đóng cửa lại.
Nhưng chẳng mấy chốc, lại có người ghé qua.
Lần này có rất nhiều người đến.
Họ đi thẳng vào trong.
Bởi vì có nhiều người, nên tiếng động rất lớn.
Hạ Diệp Chi không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa.Như một người có thính lực bình thường, cô thức dậy như thể bị người ta quấy rối.
Hạ Diệp Chi dụi mắt buồn ngủ, rồi mở mắt ra xem tình hình trong phòng.
Đó là một đám người thân mặc áo khoác trắng.
Bọn họ ai nấy đều đeo khẩu trang cả, cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, nhưng đôi mắt của họ thì lại không mang theo chút xúc cảm nào cả, trông rất lạnh lùng.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi run lên, lại bắt cô đi làm thí nghiệm sao?
Cũng đúng thôi, hôm qua cô giả vờ điên loạn như vậy thì chắc là họ muốn bắt cô đi nghiên cứu rồi.
Nhưng cô vẫn phải tiếp tục giả vờ ngu ngốc.
“ Các người là ai vậy?”
“Ba tôi đâu?”
Vừa dứt lời, Hạ Diệp Chi lại bắt đầu khóc lóc.
Cô khóc sướt mướt như một đứa trẻ.
Nhưng đám người này lại không bị lay chuyển chút nào, họ đẩy một chiếc xe đẩy đến cạnh giường của cô, sau đó hai người đứng đằng trước tiến lên bắt lấy tay và chân cô, cưỡng ép cô ngồi lên chiếc xe kia.
Cho dù cô có khóc và làm ồn như một kẻ điên, nhưng không ai mở miệng nói gì cả, họ mặc kệ cô.
Hạ Diệp Chi thấy vậy thì càng làm loạn ác liệt hơn.
Sau đó, cô cảm thấy phía sau gáy mình có chút đau và rồi dần dần mất đi ý thức.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía sau, thì nhìn thấy một người với khuôn mặt vô cảm đang ném cây kim gây mê xuống.
Lần trước cô được đưa ra ngoài để làm thí nghiệm, lúc đó cô không cảm thấy gì cả. Chắc chắn là họ lại đánh thuốc mê khi cô đang ngủ rồi..
Sau đó, Hạ Diệp Chi không còn biết gì nữa.
Sau khi cô bất tỉnh, cô không còn có chút ấn tượng nào với những việc sau đó nữa.
Lúc cô tỉnh lại, cô nhận thấy mình lại đang ở trong một phòng thí nghiệm.
Cô vừa mở mắt ra thì nghe thấy giọng nói âm trầm của Tạ Sinh.
“ Tỉnh rồi sao?”
Hạ Diệp có chút ngạc nhiên, Tạ Sinh thật sự đứng canh bên cạnh giường của cô sao?
Cô nghiêng đầu thì nhìn thấy Tạ Sinh với khuôn mặt vô cảm đang ngồi trên một chiếc ghế đặt cạnh giường.
Sắc mặt ông ta thâm trầm thật đáng sợ, nó cho thấy tâm trạng của ông ta giờ phút này là đang cực kì tồi tệ.
Tạ Sinh không phải là người thích biểu lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, ông ta mà lộ ra vẻ mặt này thì chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Có thể là do Lưu Chiến Hằng đã thực sự trốn thoát, hoặc có thể là do Mạc Đình Kiên đã làm gì đó.
Dù sao, chắc chắn phải có một việc gì đó đã ra ngoài tầm kiểm soát của ông ta mới khiến ông ta tức giận như vậy.
Ông ta nhìn Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi cũng nhìn ông ta, đôi mắt cô không chút sợ hãi.
Tạ Sinh thâm trầm lên tiếng : “ Không gọi ba nữa sao?”
Hạ Diệp Chi mở mắt rồi nhìn đánh giá ông ta rất nghiêm túc. Cô vốn đã có một đôi mắt mèo. Khi cô mở to mắt ra, cô lại trông càng ngây thơ hơn nữa.
Cô chậm rãi nói : “ Tôi không có người cha nào xấu như ông cả.”
Tạ Sinh nghe thấy vậy thì đột nhiên ha hả cười to, nụ cười khiến gương mặt ông ta trở nên hung bạo.
“ Ba sao?” Tạ Sinh nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi với ánh mắt âm hiểm : “ Cô giả vờ điên khùng là để giúp cho Lưu Chiến Hằng trốn thoát, là tôi đã đánh giá thấp cô, đánh giá thấp cô rồi còn đánh giá thấp cả thứ nghiệt chủng Lưu Chiến Hằng kia!”
Ông ta đang nghiến răng nói như thể hận không thể nhai sống nuốt tươi Lưu Chiến Hằng vậy.
“ Nó là công cụ mạnh nhất trong tay tôi và là vũ khí lợi hại nhất, là tôi đã tạo ra nó! Nhưng nó đã phản bội tôi!” Ngực Tạ Sinh run rẩy dữ dội, không còn che đậy cảm xúc dưới khuôn mặt đạo đức giả nữa.
Ông ta hít một hơi thật dài để bình tĩnh lại, khẽ nói: “Bây giờ, nó lại liên thủ với cơ thể thử nghiệm của tôi , trốn thoát ngay trước mắt tôi.”