Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 47: 47: Nhất Kiến Chung Tình





Sáu trăm năm trôi qua dài tựa sáu vạn năm hắn đã đợi rất lâu, rất lâu rồi tưởng chừng là vô vọng thế nhưng trời xanh có mắt đã đưa nàng quay về một lần nữa, lại một kiếp nữa lại một đời nữa kể từ giây phút đó hắn đã tự hứa rằng sẽ không để nàng chịu bất kỳ đau khổ nào, nhất định sẽ bù đắp tất cả cho nàng, nhưng tiếc thay Tuyết Lạc đã không còn là Tuyết Lạc của năm đó nữa.

Biết rõ hành động bây giờ của nàng là giả vờ nhưng hắn vẫn tự lừa mình dối người để cảm nhận hạnh phúc, hưởng thụ những giây phút được ở bên cạnh người mình yêu, nếu lấy mạng dâng cho Tuyết Lạc hắn cũng nguyện ý.
Tuyết Lạc đứng nhìn ngôi mộ của chính mình rơi vào suy tư.
Năm đó là do hắn phụ cô, khiến di nguyện của tiền Ma Tôn tan thành mây khói, mong ước của nàng cũng tan theo, tình cảm nàng dành cho hắn cứ vậy mà vùi chôn trong quá khứ, nhìn ngôi mộ này khiến nàng hận không đủ năng lực đưa hắn nằm xuống đó.

Tình cảm nàng đối với hắn chính là căm hận chứ không phải là yêu.

Lần này nàng quay trở về là để tính sổ hết những thứ lục giới nợ cô trong quá khứ, năm đó nàng không nỡ xuống tay với Thiên Phương vì nghĩ trong người mình cũng đang chảy dòng máu dơ bẩn đó của ông nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, nàng là con gái của Châu Hạ Dương.

Tất cả những kẻ gây đau khổ cho nàng điều phải trả giá.


Vương Thiên Phương, Hoa Thần, Hoả Đế, Lan La, Bạch Thanh Phong, ta sẽ lần lượt lấy mạng từng người!
"Nàng đói không?" Thanh Phong hỏi làm cô giật mình.
Cũng có...!hơi...!đói a.

Tuyết Lạc ngượng nghịu đáp.
Để ta nấu cho nàng ăn.

Hắn nhẹ nhàng đáp.
Chàng biết nấu từ khi nào vậy? Tuyết Lạc khó hiểu nhìn hắn, sáu trăm năm trôi qua cô đã thay đổi hắn cũng đã đổi thay.
Nàng muốn ăn gì ta điều có thể làm cho nàng.
Đậu xốt.

Không hiểu sao nàng lại muốn ăn món này do y nấu phải chăng vì đó là món đầu tiên nàng nấu cho hắn ăn khi gặp nhau lần đầu?
Nàng đợi ta một chút.

Hắn dẫn nàng ngồi vào bàn rồi hôn nhẹ lên trán.
Tuyết Lạc ngồi trên bàn nhấp một ngụm trà rồi thầm trách bản thân.

Đúng là vô dụng, nếu không nhớ lại tất cả mọi chuyện kịp thời thì e là lại động lòng với hắn, phải chăng hắn có mị lực gì khiến cho Châu Tuyết Lạc xém chút nữa đã nhất kiến chung tình với hắn, thật khó nghĩ.
Châu Phủ.
Lão gia! Phu nhân! Mọi chuyện là như vậy, bây giờ chúng ta phải làm sao để tìm được tiểu thư đây? Tiểu Quỳ quỳ dưới đất lo lắng nói.

Rốt cuộc là ai muốn cướp con gái của ta chứ? Nếu vậy phải ăn nói thế nào với Thẩm gia đây? Châu Hạ Dương rầu rĩ nói.

Cái tên vô lương tâm, con gái chúng ta biệt tăm biệt tích như thế mà ông còn có tâm trạng gặp Thẩm gia sao? Tô Vân hai mắt ngấn lệ, lòng như lửa đốt, có người mẹ nào mà không thương con chứ? Huống hồ bà chỉ có mỗi Tuyết Lạc là tâm can bảo bối, bây giờ kẻ đưa Tuyết Lạc đi còn chưa rõ tung tích là ai thì biết làm sao đây? Nếu con gái bà có mệnh hệ gì bà làm sao sống nổi chứ.
Ta cũng đang rất lo cho nó bà đừng khóc nữa có được không? Ta đã cho người đi tìm nó rồi.

Không phải ông không thương con mình chỉ là do ông không biết phải thể hiện tình cảm thế nào.
Tâu lão gia! Thẩm thiếu gia muốn gặp người.

Một tên nô bộc vội vàng đi vào bẩm báo.
Tới nhanh vậy sao? Cho hắn vào đi.

Châu Hạ Dương cười tự trách.
Châu lão gia, Châu phu nhân nghe nói tân nương của ta bị người khác đưa đi rồi hai ngươi định giải quyết thế nào đây? Một nam nhân mang vẻ ngoài tuấn tú tay cầm cây quạt đi vào.
Thẩm thiếu gia tới thật đúng lúc, ta đang định đến tìm thiếu gia để cùng phái người đi tìm Tuyết Lạc.

Châu Hạ Dương hạ giọng nói.
Để ta tự đi tìm nàng.


Thẩm Vũ Kỳ nghiêm mặt nói rồi rời đi Cáo từ!
Tình cảm của hắn dành cho Tuyết Lạc chính là nhất kiến chung tình.

Hắn đã nhìn thấy nàng của năm 16 tuổi, một nữ tử ngây thơ hồn nhiên mang một nhan sắc khuynh nước khuynh thành tùy ý tinh nghịch bên bờ sông giữa tiết trời mùa xuân.

Khung cảnh ấy khiến hắn say mê không vứt bèn tự tay vẽ lại bức chân dung của hôm đó để có thể nhìn ngắm mỗi ngày.
Thẩm Vũ Kỳ đơn phương Tuyết Lạc suốt 4 năm chỉ để đợi ngày tương phùng nhưng trớ trêu thay tân nương của hắn đã bị kẻ khác đưa đi mất, nếu lúc đó hắn thúc ngựa đến đón nàng thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Thẩm Vũ Kỳ cưỡi một con bạch mã lao vút nhưng trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Tuyết Lạc, hắn thật sự rất lo cho an nguy của nàng.
Không biết tại sao nhưng y lại đi lạc vào một rừng trúc mà người trong thiên hạ chưa từng ai đặt chân vào vì nghe nói có nhiều thú dữ.

Con bạch mã đi chậm dần giống như cảm nhận được mối nguy hiểm sắp kề cập, Thẩm Vũ Kỳ mặc dù có chút bối rối nhưng cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa vẫn không thể dập tắt tình cảm hắn dành cho Tuyết Lạc..