Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 21: 21: Trúng Cốt Chi Độc





"Mau ra đòn đi!" Tuyết Lạc lạnh lùng nói trên tay đã cầm sẵn Trạch Dương kiếm.

Hai người đứng đối diện với nhau trên một mảnh đất trống.
"Được thôi!" Thiên Phương cười ma mị tiến lên chỗ cô, tay hóa phép ra một thanh kiếm để tấn công.

Tuyết Lạc bay lên trên không trung né khỏi những đường kiếm hung bạo kia, Trạch Dương kiếm chém thẳng vào cánh tay ông ta, một tia máu cứ thế văng ra tung tóe.

Thiên Phương mặc kệ vết thương trên tay vẫn tiếp tục ra đòn, trực tiếp dùng linh lực tấn công cô, một đòn rồi lại một đòn, Tuyết Lạc vung kiếm một cách dứt khoát, thanh kiếm lúc này tựa như một tấm gương mà phản vệ lại những đòn linh lực của ông.

"Ông ra đòn đủ rồi, bây giờ tới lượt ta tiếp chiêu!" Tuyết Lạc không chần chừ liền vung kiếm như chớp, đồng tử của cô bỗng chốc đỏ rực lên, từng đường kiếm là một luồng linh lực bay ra tấn công về phía Thiên Phương khiến ông không tài nào đỡ kịp.

Cô dùng thuật di chuyển nhanh chóng đã thương ông ta bằng những đường kiếm sắc bén, máu đỏ cứ thế văng tung tóe khắp nơi nhuộm đỏ cả bộ y phục của Thiên Quân và cả Trạch Dương kiếm điều bị nhuộm mùi máu tanh, Thiên Phương quỵ xuống chính vũng máu vừa được ông nôn ra nhưng khuôn mặt vẫn không chút hối cải.
"Tiện nhân nhà ngươi hay lắm! Sẵn sàng theo tà đạo để đối phó với cha của mình đúng là yêu nghiệt mà!" Thiên Quân hét lớn.

Không được rồi, ta hoàn toàn không thể tấn công nó bằng thanh kiếm này phải thử tìm cách khác mới được.
"Hừ, ngươi muốn ta xem ngươi là cha sao? Vậy ông mau trả lại tỷ tỷ cho ta đi, trả lại những ngày tháng tốt đẹp đó lại cho ta đi! Cho dù có thể trả lại thì ông cũng không xứng." Tuyết Lạc nhìn Thiên Phương với đôi mắt tràn ngập oán hận "Nếu năm đó ông không có dã tâm về Hồng hoang chi lực thì liệu mẫu thân ta có cần phải hy sinh cả mạng sống để giấu ông về sự tồn tại của ta không? Cả vạn năm nay ông chưa bao giờ cho ta cảm nhận được thế nào là tình phụ tử vậy mà vừa biết đến sự tồn tại của ta ông liền hết lần này đến lần khác muốn hại ta.

Ông thật sự quá bỉ ổi rồi!"
"Vương Tuyết Lạc! Ngươi nghe cho rõ đây trong người ngươi vẫn đang chảy dòng máu của ta đó.

Ăn nói cho cẩn thận!" Thiên Quân tiếp tục ngoan cố.
"Đừng gọi ta là Vương Tuyết Lạc bởi vì ta và ông không có bất cứ quan hệ nào cả! Ta là Tuyết Lạc là Ma Tôn của Ma Giới còn ông là Vương Thiên Phương là tên Thiên Quân cặn bã của Thiên Giới.

Người cần ăn nói cẩn thận chính là ông!"
Tại sao chứ? Hết lần này đến lần khác ta điều bị ông ta cuốn vào cái vòng lẩn quẩn chứa đầy sự tối kị và đau khổ này, khiến cho ta cứ thế mà trôi dạt giữa những mảnh vỡ tối tăm của cuộc đời, phải chăng những việc này chỉ là mơ thì tốt biết mấy.

"Thời cơ đến rồi!" Thiên Phương lẩm bẩm, dùng thanh kiếm có tẩm độc phóng thẳng về phía Tuyết Lạc.

Cô nhanh nhẹn né sang một bên nhưng vẫn không kịp, một đường xoẹt ngang vào cánh tay của cô, máu tươi cứ vậy mà tuôn ra.

"Thanh kiếm này có độc!" Chất độc đang chạy khắp cơ thể nàng.
"Đúng vậy! Mà còn là Cốt chi độc, ta còn biết nó chính là khắc tinh của Hồng hoang chi lực trong người ngươi.

Ngươi cứ ở đó mà chờ chết đi!" Thiên Phương cười đắc ý.
"Cốt chi độc? Nếu nó là khắc tinh của Hồng hoang chi độc thì có thể xem như sức mạnh Hồng hoang này là thuốc giải của nó rồi không phải sao? Xem ra ông cũng thật thông minh!" Tuyết Lạc mặc cho những cơn đau của độc dược gây ra vẫn tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt chán ghét ông và nói ra những lời chọc tức đối phương.
"Cái gì chứ? Ngươi không bị ảnh hưởng gì với Cốt chi độc sao?" Tên Hỏa đế này dám gạt ngay cả ta sao?
"Đúng vậy!" Tuyết Lạc nhếch môi nhìn Thiên Quân tay thì hóa ra một quả cầu lửa trực tiếp tấn công vào Thiên Quân.


Ông vốn bị thương sẵn lại bị tấn công thêm liền nôn ra máu, biết bản thân không phải là đối thủ của Tuyết Lạc nên đã dùng linh lực để biến mất.
Tuyết Lạc quỵ xuống trong đau đớn, từng đốt xương của cô điều rất đau, rất khó chịu, cảm giác như cả cơ thể đang bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào xương tủy, tê tái khắp người, đau gấp cả vạn lần cho với việc bị thương trong trận chiến Thiên Ma của mấy ngày trước.

Đau đến nỗi khiến cô tưởng rằng xương trong cơ thể điều đã bị gãy hết rồi, hai luồng sức mạnh đang đối đầu trong cơ thể cô, một cảm giác tệ hại mà không có bất kỳ ai muốn thử nhưng lại đang để cho nàng trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết đó.

Khuôn mặt kiêu ngạo lúc nãy trở nên trắng bệch, đôi mày nhíu càng lúc càng chặt.
"Chỗ này gần Hi Hoa cung, phải nhanh chóng đến đó tìm người giúp mới được." Tuyết Lạc lẩm bẩm rồi cố gắng đứng dậy yếu ớt dùng thuật di chuyển đến chỗ của Bạch Đăng Kỳ..