Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 41: Chương 41





Đứng ngoài không bao lâu mọi người đều quay về.

Trong điện thoại cả hai đầy ắp các thể loại tin nhắn chúc mừng, Giản Đông là làm lố nhất, tạo cả một cái tim to đùng trên hệ thống gửi qua cho hai người.
Bên Thẩm Cảnh Viễn, Trác Tầm chúc mừng năm mới rồi gửi báo cáo tình hình lợi nhuận quán bar cho y.

Hôm ấy Thẩm Cảnh Viễn chỉ trình bày ý tưởng sơ bộ với Trác Tầm, đồng thời giới thiệu cho anh ta một người bạn hợp tác cùng, không ngờ kết quả còn khả quan hơn dự liệu.
Cảnh Châu gửi hình mình vi vu du lịch ở thành phố khác cho y xem, vẫn chỉ có một mình, vừa chúc năm mới vừa chúc phúc cho Thẩm Cảnh Viễn sớm ngày tìm được tình yêu.
Điện thoại Yến Khinh Nam vẫn đổ chuông báo suốt từ nãy đến giờ, bọn họ một người đứng một người ngồi trả lời tin nhắn Wechat hơn nửa buổi trời.
Sau đó Yến Khinh Nam gọi điện, Thẩm Cảnh Viễn nghe ra anh đang đầu bên kia là bố mẹ anh.
Yến Khinh Nam là người đặt điện thoại xuống trước.

Anh vừa gọi xong là quay sang niết gáy Thẩm Cảnh Viễn, hỏi y: "Em muốn đi tắm không?"
Thẩm Cảnh Viễn đương nhiên muốn rồi, nhưng mắt vẫn chăm chú chưa dời màn hình điện thoại: "Đợi em thêm một phút, em trả lời tin nhắn Wechat của Tổng giám đốc em là xong ngay."
Yến Khinh Nam nhướng một bên mày: "Tổng giám đốc gì cơ?"
"Ông chủ em hồi trước ấy..." Thẩm Cảnh Viễn gõ phím xong, trông thấy anh khoanh tay ngồi bên cúi xuống nhìn mình, bèn cười: "Trời đất, người ta ngoài sáu mươi rồi, thế mà anh cũng ghen được à?"
"Hửm, không có." Yến Khinh Nam cũng tự thấy mình hơi quá, vò tóc, "Em trả lời tin nhắn xong chưa?"
Thẩm Cảnh Viễn tắt điện thoại đặt sang một bên, đứng dậy nên trông cao hơn Yến Khinh Nam đang ngồi một chút.

Đoạn y cúi xuống hôn lên tóc anh: "Trách anh đâu mà, anh ghen thì cứ ghen đi.

Anh ghen thì em giải thích, em dỗ."
Lời an ủi này tâm lý quá đỗi, thấu vào tận tim Yến Khinh Nam.

Anh nắm lấy cổ tay Thẩm Cảnh Viễn, hôn vào lòng bàn tay y.
"Tắm thôi." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Hai người đàn ông không giấu giếm chút d*c vọng tắm cùng nhau, không biết ngượng ngùng hay xấu hổ tẹo nào mà đùa giỡn ầm ĩ.

Không làm đến cuối cùng cũng chỉ vì không đủ đồ nghề xuất trận.

Yến Khinh Nam hối hận ghê gớm, ôm eo Thẩm Cảnh Viễn nói mình sẽ mua vào lần sau.
Thẩm Cảnh Viễn chỉ hy vọng anh mua bao, mua thì đã không đau nhức như bây giờ, từ giây phút bước ra khỏi phòng tắm hai cái đùi cứ có cảm tưởng như sắp liệt tới nơi vậy.
Hóa ra y không chọn lầm người, xét theo phương diện này mà nói thì cũng vẫn rất chính xác.
Nằm lên giường rồi tắt đèn, Thẩm Cảnh Viễn chợt nghĩ tới chuyện gia đình anh kể trên bàn cơm.
Những khoảng thời gian thế này là phù hợp nhất để chuyện trò với nhau.

Thẩm Cảnh Viễn nghiêng người vòng tay qua eo Yến Khinh Nam, anh cũng lập tức quay mặt sang.
"Chúng ta sẽ đi Thành Đô hả anh? Sao không thấy anh nói với em trước?" Giọng Thẩm Cảnh Viễn trong màn đêm nhỏ nhẹ dịu dàng.
"Em muốn đi à? Thời gian trước anh có tính vậy, nhưng rồi sợ bệnh tình em không ổn định." Yến Khinh Nam đáp.
"Thuốc khẩn cấp em có cả, bên đó cũng đâu phải không có bệnh viện, không có chuyện gì đâu." Thẩm Cảnh Viễn nói thế nghĩa là có ý khuyên anh đi.

Đêm giao thừa y chưa từng hỏi Yến Khinh Nam có về nhà không, vì biết anh chắc đã sắp xếp ổn thỏa.


Bây giờ nếu để anh về nhà một khoảng thời gian mà không đưa mình theo cùng, Thẩm Cảnh Viễn biết mình không khuyên ngăn nổi, cũng sẽ làm tổn thương anh.
"Em muốn thăm nơi anh trưởng thành ngày bé lắm đó." Thẩm Cảnh Viễn cười.
Yến Khinh Nam cũng hiểu suy nghĩ y, ôm lấy lưng Thẩm Cảnh Viễn, đáp: "Ừ, vậy chúng ta đi cùng nhau."
Sáng mùng một Thẩm Cảnh Viễn thức giấc rất sớm, nhưng Yến Khinh Nam vẫn còn đang ngủ.
Y cũng không vội dậy ngay, nằm đó nghịch nghịch lông mi của Yến Khinh Nam.
Hồi đó không nhận ra, dạo gần đây Thẩm Cảnh Viễn mới phát hiện lông mi Yến Khinh Nam rất dài, thế là thường xuyên ngắm nghía chăm chú.
Y cử động rất khẽ, gác tay trên gò má Yến Khinh Nam, đầu ngón tay chạm nhè nhẹ vào lông mi anh, âm thầm nghệch ra cười.
Nhưng cười chưa được bao lâu Yến Khinh Nam đã tỉnh ngủ.

Anh nghiêng sang hôn lòng bàn tay y, hỏi: "Em dậy sớm vậy?"
"Ừm...! chẳng phải đã nói mùng một muốn ăn bánh trôi thỏi vàng à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi, thấy anh vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ bèn nói, "Vậy em đi nấu cho anh nhé?"
Mắt Yến Khinh Nam vẫn díu lại chưa mở ra được, cắn ngón tay y ậm ừ đáp lời: "Ừ em..."
Thẩm Cảnh Viễn xuống giường, trước khi đi còn kề lấy trán anh: "Chút nữa gọi anh."
Khả năng nấu chè trôi nước Thẩm Cảnh Viễn vẫn có chứ.

Bữa trước Yến Khinh Nam đã mua sẵn cấp đông trong tủ lạnh, Thẩm Cảnh Viễn thả một bịch vào nồi, chờ mấy viên chè trôi nổi lên.

Y dựa vào cạnh bếp, nhân lúc rỗi tay lướt vòng bạn bè.
Rất nhiều người cập nhật trạng thái vào đêm giao thừa hôm qua, đa phần là tổng kết một năm vừa qua, không ít trong số đó là đồng nghiệp cũ của Thẩm Cảnh Viễn.
Trước đây khi nghỉ việc y đã nói mình muốn chuyển sang thành phố khác.

Đêm qua rất nhiều đồng nghiệp cũ gửi lời chúc tới y, bây giờ Thẩm Cảnh Viễn mới đi trả lời từng cái một.
Trả lời qua quýt xong chè trôi nước cũng đã hoàn tất.

Thẩm Cảnh Viễn đặt điện thoại xuống bưng nồi ra.

Y lấy hai cái tô, cẩn thận múc món chè trôi nóng hổi, bưng lên bàn rồi vào trong gọi Yến Khinh Nam dậy.
Lúc tới cửa đầu hơi nhói lên, Thẩm Cảnh Viễn vịn người vào cửa nghỉ một chốc.
Những buổi sáng gần đây số lần y bị nhức đầu ngày một tăng lên, kèm theo tình trạng tức ngực ngột ngạt, uống thuốc xong mới dịu đi.
Thẩm Cảnh Viễn đợi tới khi mình đỡ hơn mới đẩy cửa vào, Yến Khinh Nam vẫn còn nằm quay lưng về phía bên này ngủ, khi ngủ anh không có thói quen mặc quá nhiều đồ, cũng vì có Thẩm Cảnh Viễn ở đây nên mới mặc đàng hoàng.

Có thể do nhiệt độ trong phòng khá cao, tỉnh dậy lần đầu thấy nóng nực nên anh thò tay khỏi chăn, gác lên gối đầu.
Chỉ nhìn được mỗi gáy anh mà Thẩm Cảnh Viễn đã tủm tỉm cười.

Y nhẹ nhàng đóng cửa lại đến cạnh giường, cúi người hôn xuống vành tai anh.
Yến Khinh Nam tỉnh táo, kéo tay Thẩm Cảnh Viễn ôm ấp một thôi một hồi rồi mới nhặt áo bước khỏi giường.

Anh vệ sinh cá nhân nhanh chóng, vừa bước ra đã thấy Thẩm Cảnh Viễn ngồi ở bàn ăn, tay cầm thìa, mắt nhìn chăm chăm cái tô không mà không hề nhúc nhích, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Phát giác anh đi ngang Thẩm Cảnh Viễn mới tỉnh táo, mỉm cười nói với anh: "Anh lại ăn mau đi."
"Em có sao không?" Yến Khinh Nam ngồi xuống, đưa tay giữ cằm Thẩm Cảnh Viễn.

Y lập tức dựa lại gần, hai người trao nhau một cái hôn chào buổi sáng.

"Buổi sáng tốt lành." Yến Khinh Nam thoáng ngưng nhịp hô hấp, "Chúc mừng năm mới."
Thẩm Cảnh Viễn sờ tay lên chân mày anh, đáp lại: "Chúc mừng năm mới."
Rồi y trả lời câu hỏi trước đó của Yến Khinh Nam: "Em thấy chè trôi hơi vón cục lại rồi."
Thẩm Cảnh Viễn nói rồi chọc muỗng xuống.
Yến Khinh Nam nhìn đôi mắt rũ cụp xuống của y, cảm thấy hôm nay y không vui vẻ lắm, tuy không quá rõ ràng nhưng tâm trạng có vẻ ỉu xìu.
"Anh thấy ngon lắm." Yến Khinh Nam cắn thử một miếng, cũng là hơi nhão thật, nhưng vị không có gì khác thường.
"Thật, không tin em ăn thử đi." Anh múc một viên đút vào miệng Thẩm Cảnh Viễn.
"Ngọt quá..." Thẩm Cảnh Viễn thoáng nhíu mày, lúc này mới chịu cười.
Ăn sáng dọn dẹp xong hai người đi dọc bờ sông, sáng mùng một đường sá không bóng người cũng không xe cộ, hai người cứ vậy nắm tay nhau dạo bộ.
Bầu không khí tĩnh lặng rất đỗi ấm áp, nhưng Thẩm Cảnh Viễn cứ mải sững người mất tập trung.
Mùng ba hai người sẽ đến Thành Đô, vì nhu cầu di chuyển mấy ngày vừa qua tăng mạnh nên vé tàu cao tốc khá khó mua, hai người chỉ giật được hai vé chuyến đêm.
Khách sạn mời nhân viên thời vụ đến trông, giờ này cũng không có nhiều khách tới ở, đi cũng tương đối yên tâm.
Chuyến đi khá ngắn ngày mà cả hai cũng đều qua loa đơn giản không có bao nhiêu hành lý, đi hai người mà chỉ xách theo một cái vali cùng.
Vừa lên tàu cao tốc, Thẩm Cảnh Viễn chợt nghĩ ra một chuyện.

Y hỏi Yến Khinh Nam: "Chúng ta về Thành Đô mà anh còn muốn ở khách sạn à? Bố mẹ anh sẽ nghĩ thế nào?"
Yến Khinh Nam cầm tay y đặt lên tay vịn ghế, vừa lướt điện thoại vừa trả lời: "Anh nói với hai người mình đưa bạn theo nên không tiện ở nhà, em muốn anh giới thiệu em với ba mẹ không?"
Thẩm Cảnh Viễn phút chốc trợn tròn mắt: "Anh come out rồi?"
"Bố mẹ vẫn biết, chuyện cũng không có vấn đề gì." Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn rất bất ngờ: "Cô chú không nói gì à anh?"
"Ừ..." Yến Khinh Nam nhìn màn hình điện thoại, "Anh và họ chỉ xung đột với nhau chuyện nghề nghiệp, bố mẹ muốn anh theo công ty của gia đình, còn lại không quan tâm ép uổng mọi vấn đề khác, nên tinh thần chấp nhận vấn đề này cũng khá cao."
Hình tượng trí thức ưu tú của bố mẹ Yến Khinh Nam trong lòng Thẩm Cảnh Viễn lại được đắp nặn cao thêm một chút.
"Thực ra thì ở Tứ Xuyên Trùng Khánh cũng rất tốt, anh thấy về tổng thể mà nói hoàn toàn không có vấn đề gì." Yến Khinh Nam bóp bóp nhéo nhéo tay Thẩm Cảnh Viễn, "Nên là? Nói làm sao đây?"
"Vậy...!nếu cô chú nghi ngờ thì anh nhận, còn không nói gì thì thôi." Thẩm Cảnh Viễn chỉnh gối chữ u trên cổ lại, nghiêng sang dựa vào lưng ghế, "Em buồn ngủ..."
Tàu cao tốc từ Trùng Khánh đến Thành Đô mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Yến Khinh Nam không hề chợp mắt, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng phần nhiều thời gian vẫn dành ra để ngắm Thẩm Cảnh Viễn.
Gần tới điểm đến khoang tàu phát loa thông báo.

Thẩm Cảnh Viễn bị tiếng động đánh thức, ngả nghiêng mở mắt ra chợt phát hiện Yến Khinh Nam đang nhìn mình, thế là giơ cánh tay mềm nhũn lên vỗ vào mặt anh: "Sắp tới rồi kìa anh."
"Ừ." Yến Khinh Nam cọ vào lòng bàn tay y.
Thẩm Cảnh Viễn từ từ ngồi dậy lên tinh thần.

Lúc này Yến Khinh Nam mở điện thoại ra xem, bật cười: "Xong, họ tới đón chúng ta."
"Hở?" Thẩm Cảnh Viễn khựng lại, "Bố mẹ anh ấy hả?"
"Phải..." Yến Khinh Nam vò tóc, "Làm sao bây giờ? Hay là anh với em bỏ trốn đi."
Thẩm Cảnh Viễn đánh anh một cái: "Anh nói gì đó.

Có làm sao đâu, cô chú đến thì đến thôi."
"Anh sợ bố mẹ anh bắt mình về nhà ở." Yến Khinh Nam nói.

Thẩm Cảnh Viễn chẳng nói chẳng rằng, cụp mắt chớp chớp.

Ít phút sau tàu cao tốc gần đến trạm, hai người đứng ở lối ra vào, trước khi cửa mở Yến Khinh Nam chỉnh khăn quàng cổ lại cho y, vỗ về: "Đừng lo lắng, anh ở đây."
"Em biết..." Thẩm Cảnh Viễn còn muốn nói gì đó, tàu cao tốc đã cập bến.

Người người ồ ạt chen lấn ra ngoài, tiếng cãi vã chặn cứng giọng nói y.
Không khí bên ngoài tàu rất lạnh lẽo.

Thậm chí Thẩm Cảnh Viễn còn thấy rét hơn cả Trùng Khánh.
Suốt quãng đường đến cửa ra không cách nào chen miệng vào, quẹt căn cước ra khỏi trạm xong xuôi, Yến Khinh Nam nắm chặt tay Thẩm Cảnh Viễn, giương cằm về phía bên kia: "Đó là bố anh."
Thẩm Cảnh Viễn đưa mắt nhìn theo, dưới bóng cây là một người đàn ông khoác áo dài màu đen, mái tóc hoa râm được chải ngược về sau, chỉnh trang vô cùng cẩn thận, chân đi một đôi giày da, đến cả tư thế đứng cũng nghiêm chỉnh.

Ông đeo một chiếc kính gọng đen bản to, ánh mắt không hề ôn hòa mà cực kỳ sắc bén.
"Anh giống bố thật." Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Xa cỡ này mắt mũi thế nào còn không thấy rõ được mà?" Yến Khinh Nam cười.
"Không phải." Thẩm Cảnh Viễn đụng mu bàn tay anh, "Khí chất, thật ấy, chỉ đứng đó thôi cũng đã cho em cảm giác rất giống rồi."
"Chúng ta qua thôi." Yến Khinh Nam hạ tay trên vai y, rồi mau chóng thả xuống.
Đi tới vài bước, người nọ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn vài giây.
"Bố." Yến Khinh Nam tiến về trước cản tầm mắt của Yến Vạn Lãng lại, "Đây là bạn của con, đã giới thiệu qua với bố mẹ rồi."
Yến Vạn Lãng gật đầu, câu đầu tiên ông nói làm Thẩm Cảnh Viễn không lường trước được: "Bố biết, từng nghe tên trước đây."
Thẩm Cảnh Viễn bước lên từ đằng sau Yến Khinh Nam, lễ phép cúi người chào Yến Vạn Lãng: "Chào chú ạ."
"Cậu là giám đốc Hoa Luân, đúng chứ?" Yến Vạn Lãng khoanh tay, hỏi y với vẻ mặt lạnh tanh không có biểu cảm gì.
"Thời gian trước thôi ạ, cháu đã nghỉ việc rồi." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
"Ừm, ông chủ của cậu rất thích cậu đấy.

Trước đây ăn cơm với ông ta cũng từng đề cập tới cậu, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Công ty của các cậu rất có triển vọng phát triển, thế nào lại nghỉ việc?" Giọng Yến Vạn Lãng rất bình ổn, nhưng cảm giác ngột ngạt chèn ép chỉ thừa chứ không thiếu.
Thẩm Cảnh Viễn còn chưa lên tiếng, Yến Khinh Nam đã ngắt lời: "Bố đi đón con hay tới đây họp vậy?"
"Đi thôi." Yến Vạn Lãng không hỏi gì thêm.
Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam theo sau Yến Vạn Lãng.

Ông không ngoái lại lần nào, Thẩm Cảnh Viễn bèn len lén bắt lấy cánh tay Yến Khinh Nam, bất đắc dĩ cười cười.

Anh an ủi xoa xoa gáy y, nói nhỏ: "Bố anh là người như vậy, nhưng ông ấy vừa ý hỏi han em đã xem như thích em rồi."
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu.
Mẹ Yến Khinh Nam, Kha Tuyết, ngồi ở ghế phụ.

Đến cạnh xe, Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn không vội lên xe ngay mà đến mé ghế phụ.

Y kéo tay áo anh, đứng đằng trước anh nói với Kha Tuyết: "Chào cô ạ, con là Thẩm Cảnh Viễn, làm phiền gia đình cô rồi."
Kha Tuyết ăn vận cực kỳ chỉn chu đẹp đẽ, nhưng ôn hòa hơn nhiều so với hình tượng nữ quản lý cấp cao trong đầu y.

Bà nở nụ cười chào hỏi Thẩm Cảnh Viễn: "Bạn của Tiểu Yến à con, mau lên xe đi chứ."
Bầu không khí trong xe không đến nỗi nào, chủ yếu Kha Tuyết trò chuyện với Yến Khinh Nam, thỉnh thoảng bà cũng sẽ hỏi sang Thẩm Cảnh Viễn.
Trò chuyện được hồi lâu, bà nói với Thẩm Cảnh Viễn: "Con tới nhà cô ở đi, nhà có nhiều phòng lắm, để cô tiếp đãi con đến chơi."
Kha Tuyết muốn Yến Khinh Nam về nhà, điều này Thẩm Cảnh Viễn có thể hiểu được.

Anh không khuyên nổi mẹ mình nên mới nói sang y.


Và nếu Thẩm Cảnh Viễn đồng ý chắc chắn Yến Khinh Nam cũng sẽ về nhà ở.
Yến Khinh Nam cau mày, xen lời: "Mẹ..."
"Cô ạ, trước khi đến đây con đã đặt khách sạn xong xuôi hết rồi, đến ở nhà thì lại phiền gia đình mình quá.

Dịp này cũng khá đặc biệt, con không quấy rầy, anh Nam về nhà ở đi, con ở một mình không thành vấn đề."
Lúc nói ra lời này, Thẩm Cảnh Viễn đưa tay ôm lấy eo Yến Khinh Nam.
Hai người ngồi rất sát nhau, mùa đông mặc lại dày, Thẩm Cảnh Viễn làm vậy người ở trước nhìn không thấy được.
Thu xếp thế này đương nhiên Kha Tuyết rất hài lòng, nói tốt tốt không thôi.

Nhưng Yến Khinh Nam không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày lạnh như cục nước đá, Thẩm Cảnh Viễn âm thầm ôm lưng anh dỗ dành cũng vô dụng.
Kha Tuyết đưa hai người đến một nhà hàng Tây với không gian rất yên tĩnh.

Nơi thế này chỉ hồi trước những dịp công việc Thẩm Cảnh Viễn mới thường xuyên ghé đến.

Bữa cơm này không ai nói gì, chỉ có tiếng bát đũa và ly rượu vang chạm vào nhau.
Ăn cơm xong, Kha Tuyết mời Thẩm Cảnh Viễn ghé nhà ngồi chơi một lát.

Yến Khinh Nam lại nói: "Con dẫn em ấy ra ngoài chơi."
Sắc mặt Kha Tuyết thoáng cứng lại, bà nói: "Vậy cũng được."
Hai người tiễn bố mẹ Yến Khinh Nam về.

Thẩm Cảnh Viễn cười, đung đưa tay Yến Khinh Nam: "Bố mẹ anh rất muốn anh về nhà mà, anh về đón Tết cùng cô chú đi."
"Trước lúc đến đây em không nói vậy." Yến Khinh Nam nhấc tay, nhích khỏi bàn tay đang muốn bắt lấy của Thẩm Cảnh Viễn.
Hai bên đường Xuân Hi treo kín đèn màu, cả con đường được chiếu sáng bừng lên.

Yến Khinh Nam bước lên trước nhưng không đi quá nhanh, anh muốn Thẩm Cảnh Viễn cho mình biết lý do.
Thẩm Cảnh Viễn biết anh nghĩ gì, thong thả theo sau.

Đến ngã tư đường y không theo kịp nữa, Yến Khinh Nam mới quay lại, vừa ngoái đầu đã bắt gặp nụ cười trên gương mặt y.
"Anh định bỏ em lại Thành Đô à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Yến Khinh Nam thở dài, dắt tay y: "Anh trông em mà."
Qua khỏi đèn giao thông, Yến Khinh Nam đưa ngón tay cạ lên mu bàn tay Yến Khinh Nam.
"Không phải em không muốn theo anh về nhà, em chỉ sợ lỡ đâu mình không khỏe...! Em thấy cô chú sẽ nhìn ra được quan hệ của chúng ta, em không muốn bố mẹ anh biết em bị bệnh, họ sẽ lo lắng."
Yến Khinh Nam không nói lời nào, chỉ cúi thấp đầu, tách kẽ hở ngón tay y ra đan chặt bàn tay.
Hai người cùng về khách sạn, Yến Khinh Nam cũng vào phòng với y.

Chiếc vali bị vứt lăn lóc ngoài cửa, Yến Khinh Nam đẩy tới đè y lên giường, hôn đến mức dữ dằn.
Cách để trút mọi cảm xúc ra hữu hiệu nhất thì ai cũng biết.

Giày vò người kia, và cũng để người kia giày vò mình ra dễ chịu.
Yến Khinh Nam lần đến cổ y hôn xuống, nhịp hô hấp rối loạn chẳng còn biết ai với ai.

Thẩm Cảnh Viễn nắm tay anh: "Đêm nay anh còn phải về nhà..."
"Anh biết..." Yến Khinh Nam dán cánh môi mình lên gò má y: "Còn sớm, sẽ kịp, anh sẽ nhẹ nhàng hết sức có thể..."
Thẩm Cảnh Viễn thở hắt một hơi, đáp: "Ừm."
Tác giả có lời muốn nói:
Sáng nay đọc mình luận mà giật mình, mắt ai có vấn đề? Anh Nam ấy hả?? Còn tưởng mình viết lộn gì chứ..