Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 30: 30: Em Ngủ Đi





Lúc A Dịch đi vào hỏi có cần mình giúp một tay không, hai người trong bếp một đang xào rau, người còn lại đang xắt rau củ, còn dựa lưng vào nhau.

Lối đi ở giữa như thể bị ngăn cách bởi một dải ngân hà.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn thấy cậu trước tiên, y hỏi: "Có chuyện gì hả A Dịch?"
"Em vào hỏi xem có việc gì cần làm không." A Dịch đáp.
Yến Khinh Nam nghe giọng A Dịch cũng không quay đầu, gọi cậu sang rửa bát đĩa.
Yến Khinh Nam nấu nướng rất quen tay, làm cả bàn đồ ăn cũng không mất quá nhiều thời gian.

Cơm canh sẵn sàng mà vẫn còn khá sớm, trời chỉ vừa chập tối.
Mọi người vào bàn rót rượu, tất cả đều uống chỉ chừa Thẩm Cảnh Viễn, ngay cả Tiểu Tư ở trên kia cũng xuống ăn.
Giản Đông là người lạ mặt nhất trong bàn, anh ta nâng ly lên trước tiên: "Hôm nay cảm ơn ông chủ Yến đã trổ tài nấu bữa ăn này, cũng rất hân hạnh được làm quen với tất cả mọi người.

Tôi là bạn của anh Thẩm, Giản Đông, Giản trong đơn giản, Đông trong Đông Tây.

Và cảm ơn mọi người đã chăm sóc người anh em của tôi suốt khoảng thời gian vừa rồi.

Tửu lượng của tôi khá đấy, tối nay uống với mọi người mấy ly, để tôi cạn ly này trước rồi chúng ta nói tiếp."
Ly rượu còn chưa đặt xuống Yến Khinh Nam đã nói anh ta khách sáo quá, uống nửa ly rượu rồi bắt đầu dùng bữa.
Bên trái Thẩm Cảnh Viễn là Giản Đông, bên phải là Yến Khinh Nam.

Hai người này lại cứ nói chuyện với nhau suốt, chủ yếu là về bữa tiệc rượu hôm nọ.

Y vẫn nghe hiểu được chuyện công việc, nhưng dù sao cũng không biết rõ lắm, chỉ đáp vào vài câu.
Sự hâm mộ Giản Đông dành cho Yến Khinh Nam được phô bày hết sức trọn vẹn chỉ trong bữa ăn ngắn ngủi này.

Thẩm Cảnh Viễn còn không biết hóa ra bạn mình biết tâng bốc nịnh nọt người ta như thế đấy.
Nghe tới đây chịu không được nữa, Thẩm Cảnh Viễn cầm đũa, nghiêng sang nói với Giản Đông: "Hay để tôi nhường chỗ này lại cho cậu ha?"
"Thật hả?" Cái dáng như sẽ đứng phắt dậy ngay giây tiếp theo của Giản Đông làm Thẩm Cảnh Viễn bật cười.
"Rồi rồi." Giản Đông cũng cười, "Tôi sẽ ăn cơm đàng hoàng."
Thẩm Cảnh Viễn vừa quay đầu đã thấy Yến Khinh Nam gắp đồ ăn cho mình, hơi ngạc nhiên nói cảm ơn.
Yến Khinh Nam đặt đũa xuống, kề lại gần nói nhỏ với y: "Lỗi tôi."
"Anh sai chỗ nào?" Anh thình lình nói vậy, Thẩm Cảnh Viễn vẫn chưa hiểu lắm.
"Tôi nói chuyện với em." Yến Khinh Nam nói xong lùi về chỗ mình.
"Nói cái gì chứ..." Thẩm Cảnh Viễn cười bất lực.
"Không nói chuyện được với tôi nữa rồi?" Yến Khinh Nam gác đũa, nhích lại gần một chút xíu, "Ra là cái cách ba tuổi là cách nhau một thế hệ này tới năm ba mươi vẫn còn đúng à."
Thẩm Cảnh Viễn cũng đặt đũa mình xuống: "Tôi thấy anh hơi hơi ngang ngược ấy."
"Ừ." Yến Khinh Nam gật gật đầu, "Lần trước em nói tôi lưu manh, giờ thì nói tôi ngang ngược."
Nói anh lưu manh lúc nào tự trong lòng cả hai đều biết rõ.

Thẩm Cảnh Viễn đưa tay ôm kín mặt, nhận thua: "Nói không lại anh."
Yến Khinh Nam cười, tâm trạng rất tốt.
Hết bữa cơm người duy nhất say là Giản Đông, lúc ra anh ta gọi điện cho Hạ Tử, ngồi chờ ở sô pha với Thẩm Cảnh Viễn.

Yến Khinh Nam làm cho mỗi người một cốc nước mật ong.

Anh bưng hai ly sang ngồi lên tay vịn sô pha chỗ Thẩm Cảnh Viễn ngồi.
"Cảm ơn ông chủ Yến." Giản Đông nhận lấy.
Thẩm Cảnh Viễn cũng cầm ly của mình, nhưng nhìn thấy trên tay Yến Khinh nam không còn gì lại đụng vào mu bàn tay anh, nhét ly nước mật ong ấy về.
"Không muốn uống à?" Yến Khinh Nam hỏi y."
"Đâu có." Thẩm Cảnh Viễn đẩy tay anh, "Tôi không uống rượu, anh uống đi."
Yến Khinh Nam cũng không do dự, Thẩm Cảnh Viễn muốn anh uống thì anh sẽ uống ngay: "Vậy được."
A Dịch Tiểu Tư với Mạn Mạn rửa chén trong bếp, chỉ còn ba người họ ngồi đây.
Giản Đông uống nước mật ong xong đặt ly xuống, khoác tay lên vai Thẩm Cảnh Viễn hỏi: "Gần đây sức khỏe thế nào?"
"Không việc gì..." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
Sau một lúc không ai lên tiếng, Thẩm Cảnh Viễn nghĩ đến chiều ngày y đến bệnh viện một mình, bức tường lạnh căm và đám người ầm ĩ, và vị bác sĩ trông thì chắc chắn nhưng thực tế lại rất lấp lửng mơ hồ ấy.
Bả vai bị đè sụp xuống, Thẩm Cảnh Viễn quay sang, nhìn thấy cằm Yến Khinh Nam.
"Đôi lúc có mấy triệu chứng kia, nhưng tình trạng nghiêm trọng thì cũng không có." Thẩm Cảnh Viễn dịu giọng an ủi, "Trừ những biểu hiện không thể tránh khỏi ra, tôi vẫn ổn lắm."
"Tôi tin cậu." Giản Đông thở dài.
Hạ Tử rất mau, họ chưa nói chuyện được mấy câu cô đã tới.
Hôm nay Hạ Tử mặc rất dày, cô bước lại chào hỏi Thẩm Cảnh Viễn trước: "Anh Thẩm."
"Chào buổi tối." Thẩm Cảnh Viễn đứng dậy.
"Ông chủ Yến." Hạ Tử gật nhẹ đầu với Yến Khinh Nam, "Hôm nay phiền các anh chăm sóc anh Giản Đông rồi."
"Bạn bè với nhau cả, đừng khách sáo." Yến Khinh Nam cười nhẹ.
"Vậy em đưa anh ấy đi trước." Hạ Tử nói, sau đó Giản Đông tự đứng dậy.
"Tự lái xe à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Tự lái ạ, em lái." Hạ Tử lắc lắc chìa khóa xe trong tay.
Ban đêm gió lớn, nhưng hệ thống sưởi bật hết công suất làm không gian trong nhà hơi ngột ngạt, hóng gió một lúc lại khá dễ chịu.
Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam chậm rãi quay về, vào tới cửa y đột nhiên đứng im, hỏi anh: "Hay chúng ta ra ngoài một lát đi?"
Yến Khinh Nam đang kéo cửa thì khựng lại: "Em sao vậy?"
"Không có gì...!chỉ là thấy không khí trong nhà hơi khó chịu." Tóc Thẩm Cảnh Viễn bị gió thổi tung.
"Bên ngoài gió lạnh lắm, em ngột ngạt thì qua phòng ăn ngồi, tôi đi chỉnh máy sưởi thấp xuống." Lúc nói chuyện Yến Khinh Nam hơi cúi đầu, dịu dàng nhìn Thẩm Cảnh Viễn.
"Ừm..." Thẩm Cảnh Viễn dời mắt, kéo cửa bước vào.
Hai người đụng mặt Tiểu Tư và A Dịch ở sảnh.

Tiểu Tư gọi họ lại, nói với Yến Khinh Nam: "Anh Nam, hôm đó đi đón anh nên vẫn chưa chơi mạt chược được, đêm nay làm mấy ván chứ ạ?"
"Chơi không?" Yến Khinh Nam hỏi Thẩm Cảnh Viễn.
Y thấy ánh mắt Yến Khinh Nam có vẻ như khá muốn đánh, đáp lời: "Chơi chứ."
Thế là mấy người họ tụ tập trong phòng ăn chơi mạt chược.
Thẩm Cảnh Viễn tự đánh một mình, ngồi nhà dưới Yến Khinh Nam.
Mất vòng hào quang tay mơ mới gia nhập, Thẩm Cảnh Viễn bị mấy tay kinh nghiệm bọn họ dần cho khá vất vả.

Nhưng y nhận ra cả ba người đều có phần nhượng bộ y, xào bài cũng chậm hơn bình thường một chút.
Lúc chơi mạt chược hầu như không ai mở miệng, thỉnh thoảng Mạn Mạn sẽ châm trà rót nước cho mọi người.

Gần mười hai giờ, Yến Khinh Nam mở điện thoại lên, đoạn hỏi Thẩm Cảnh Viễn: "Buồn ngủ chưa? Em buồn ngủ thì đi ngủ đi, đừng ráng."

"Ừm, xong ván này đã." Thẩm Cảnh Viễn hơi buồn ngủ thật, nhưng thấy đánh mạt chược rất cuốn, nếu anh ngồi cạnh không nhắc thì hầu như quên cả khái niệm thời gian.
Sau khi chơi xong ngồi tính toán, Yến Khinh Nam thắng nhiều nhất, Thẩm Cảnh Viễn với A Dịch lỗ vốn.
"Kỹ năng của tôi cần phải cải thiện thôi." Thẩm Cảnh Viễn chuyển khoản cho Yến Khinh Nam, vẫn đang lân la nghĩ ngợi về quân bài cuối cùng, ngang nhiên chồm người sang nhìn anh hỏi: "Tôi cứ có cảm giác lần nào anh cũng biết tôi muốn quân gì ấy."
Tiểu Tư nhìn hai người ngồi phía đối diện mình: "Anh Nam đánh thế này đã là nương tay rồi đấy anh, ra ngoài ảnh đánh ác lắm."
"Đừng bêu xấu anh." Yến Khinh Nam cười, "Chơi bằng thực lực thôi."
"Vậy là lúc anh bốc bài thì quân này không phải quân anh chờ ù à?"
"Ừ, tôi chờ Trung đỏ."
Thẩm Cảnh Viễn muốn nhìn sang bên kia, nửa người đã nhào lên bàn, cằm tì trên cánh tay, giọng nói cũng mềm xèo, xem ra đã buồn ngủ rồi.
"Ồ..." Y đáp, "Tôi không dám đánh thế đâu."
Yến Khinh Nam không nhịn nổi xoa tóc Thẩm Cảnh Viễn một cái, y cười lên: "Hình như anh thích sờ đầu tôi lắm, nhưng mà đàn ông con trai thường không vui khi bị người ta xoa đầu."
"Em không vui à?" Khóe môi Yến Khinh Nam vẫn cong cong.
"Hở." Thẩm Cảnh Viễn tạm ngừng, "Không có."
"Được rồi, em đi ngủ đi." Yến Khinh Nam vỗ lưng Thẩm Cảnh Viễn.
Anh cũng đứng theo y, nhưng Tiểu Tư vội lên tiếng: "Ầy anh Nam khoan đi đã, gọi Mạn Mạn vào chúng ta chơi tiếp.

Không phải đêm nay mấy anh còn phải thức à?"
"Được." Yến Khinh Nam cười bất đắc dĩ, ngồi xuống, "Vậy đánh thôi."
Thẩm Cảnh Viễn tự về phòng, tắm rửa xong thì chui vào chăn lướt điện thoại.

Y sắp sửa ngủ chợt Yến Khinh Nam gửi tin nhắn Wechat tới, hỏi y đã ngủ chưa.
Thẩm Cảnh Viễn trả lời mình chuẩn bị ngủ, lại hỏi: [ Anh và mọi người làm cả đêm à? ]
Yến Khinh Nam: [ Gần như vậy.

]
Thẩm Cảnh Viễn: [ Ừm, vậy tôi ngủ đây, chúc anh thắng nhiều tiền.

]
Yến Khinh Nam: [ Không thua được, em ngủ ngon.

]
Tắt điện thoại xong Thẩm Cảnh Viễn lập tức chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Cảnh Viễn vào giấc nhanh, nhưng ngủ không ngon lắm.

Y mơ liên tục rất nhiều giấc mơ, kỳ lạ là, tất cả đều có mặt Yến Khinh Nam.
Một trong số chúng là khi y đi leo núi, Yến Khinh Nam ở kế bên dạy y.

Nhưng độ dốc vách núi ở đó không hề lớn, giống cầu trượt trong nhà trẻ vậy.

Rồi sau đó y tỏ tình với Yến Khinh Nam, anh vẫn nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng hệt như bao lần, nhưng lại đáp lời: "Thời cấp hai tôi có thích một người, bây giờ lòng vẫn còn người ấy."
Trái tim Thẩm Cảnh Viễn đau buốt, y chạy tới ven đường lên một chuyến xe buýt nọ.


Nỗi cay đắng khó lòng kiềm nén lan tràn nơi lồng ngực, cảm xúc khó chịu khó tả thành làm làm y nhíu mày.
Trùng hợp là Thẩm Cảnh Viễn gặp được Giản Đông ở trạm kế tiếp, y kể chuyện mình vừa tỏ tình Yến Khinh Nam cho Giản Đông nghe.

Anh ta ngồi phịch xuống mắng Yến Khinh Nam xối xả, y muốn nói gì đó biện giải thay anh, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Xe chưa dừng Thẩm Cảnh Viễn đã tỉnh dậy, nằm trên giường mở choàng mắt.
Trước lúc ngủ không kéo rèm cửa sổ, giờ này đèn đường dưới kia và ánh sáng từ các tòa cao ốc bên bờ sông xuyên qua khung kính; Thẩm Cảnh Viễn nhìn chằm chằm trần nhà, chợt phát giác hốc mắt mình ướt đẫm, rồi y bật cười.
Một giấc mơ mà thôi.
Đã mơ biết bao nhiêu lần mà sao bây giờ vẫn chẳng khác gì đứa con nít, thức giấc rồi còn nghĩ về nó lâu tới vậy.
Thẩm Cảnh Viễn lần nữa khép mắt lại, trở mình tới lui muốn ngủ tiếp, nhưng chẳng hiểu sao mãi không ngủ được.
Hồi còn đi làm mất ngủ là chuyện thường xuyên diễn ra, lúc ấy ngày đêm vẫn hay lộn xộn ngược ngạo, cơ thể không kịp thích nghi.

Nhưng sau khi nghỉ việc không còn áp lực gì nữa nên ngày nào y cũng ngủ rất ngon, mất ngủ thế này hơi không quen.
Thẩm Cảnh Viễn nằm thêm một lát rồi ngồi dậy, nhắn Wechat cho Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn: [ Mọi người vẫn đang chơi mạt chược phải không? ]
Yến Khinh Nam trả lời rất nhanh.
Yến Khinh Nam: [ Chưa ngủ nữa à? Vẫn đang đánh.

]
Thẩm Cảnh Viễn: [ Tôi ngủ rồi, mới tỉnh, không ngủ lại được.

]
Yến Khinh Nam: [ Vậy em xuống đây chơi với tôi.

]
Chơi gì không biết, ba chục tuổi đầu rồi còn đòi người ta chơi với anh.
Khóe môi Thẩm Cảnh Viễn cong cong.

Y tự mắng mỏ mình trong lòng một trận, sao cứ hớn hở ra mặt hết lần này tới lần khác.
Y ngồi trên giường xỏ vớ, đi dép bông, khoác áo lông lên, định mặc thế này xuống dưới.
Khách sạn buổi rạng sáng cực kỳ yên tĩnh, đứng quầy tiếp tân ngoài sảnh là một nhân viên nào đó Thẩm Cảnh Viễn lạ mắt.

Nhân viên nọ cũng không quen mặt y nốt, hỏi y: "Anh có cần hỗ trợ gì không ạ?"
Thẩm Cảnh Viễn phẩy phẩy tay, đi về phía phòng ăn.
Bên ngoài gió khá to, lúc đi ngang hành lang Thẩm Cảnh Viễn thấy lạnh.

Y chậm rãi đẩy cửa thủy tinh ra, bốn người đang đánh bài đột nhiên nghe tiếng động cùng lúc ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì, chỉ quay người đóng kỹ cửa.

Yến Khinh Nam vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, nhìn y: "Vào đây ngồi một lát đã."
"Không ngủ được à anh?" Tiểu Tư hỏi.
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn bài Yến Khinh Nam.
"Thế lát anh cũng vào đánh chứ." Tiểu Tư bốc bài đánh ra cực kỳ tốc độ.
"Hết ván này em vào chơi đi." Yến Khinh Nam nghiêng sang nói với Thẩm Cảnh Viễn.
"Được." Thẩm Cảnh Viễn hơi ngả người vào lưng ghế dựa, tìm thế ngồi thoải mái hơn.
Đang lúc đánh mạt chược Yến Khinh Nam lướt mắt săm soi, hỏi: "Sao mặc ít vậy mà xuống đây ngồi?"
Lúc anh hỏi còn chìa tay về phía Thẩm Cảnh Viễn dưới gầm bàn, mở lòng bàn tay ra.
Hành động này có mỗi hai người nhìn thấy.


Thẩm Cảnh Viễn chỉ dám cười thầm trong lòng, chẳng hiểu vì lý do gì lại đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Yến Khinh Nam nắn nắn, luồn năm ngón tay vào giữa các kẽ ngón tay y, nắm lại.
"Cũng may trời không lạnh lắm."
"Tôi tưởng có máy sưởi rồi mà." Thẩm Cảnh Viễn nói xong thì rụt tay về.
Thực tế mọi người trên bàn đều mặc rất ít.

Thẩm Cảnh Viễn thấy ai cũng thay quần áo rồi, chắc là tạm dừng giữa chừng về tắm rửa.

Bây giờ đã là hơn hai giờ sáng.
Thẩm Cảnh Viễn vào thế chân rất may mắn, Yến Khinh Nam ngồi bên thỉnh thoảng sẽ xem bài giúp y.
Chơi được một lát Thẩm Cảnh Viễn lại buồn ngủ, ngáp một cái làm Mạn Mạn cũng ngáp theo.
Tiếng ngáp dứt cái này đến cái khác, tất cả mọi người ồ lên cười.
"Buồn ngủ ạ? Cố tỉnh táo nha anh." Tiểu Tư nói, "Cả đêm nay em thua anh Nam dữ lắm rồi, ráng chờ nửa sau để ăn bù."
"Ừm." A Dịch tán thành, "Đánh thêm vài ván nữa, anh thấy mình cũng sắp thắng rồi."
Thẩm Cảnh Viễn xoa mặt, bị bọn họ chọc cười.
"Vậy em ngủ đi." Yến Khinh Nam nghiêng sang hỏi Thẩm Cảnh Viễn, "Buồn ngủ thì ngủ, đừng cố chịu."
Nói đoạn, anh nhướng mày nhìn A Dịch: "Anh chơi với cậu."
A Dịch chậc lưỡi một tiếng.
Ván này vẫn chưa kết thúc.

Thẩm Cảnh Viễn đánh một quân ra, Yến Khinh Nam ngồi bên dịu giọng: "Em vào phòng tôi cầm thêm đồ rồi lên.

Cứ vậy đi ra sẽ rất lạnh, hành lang với cầu thang không có máy sưởi."
Thẩm Cảnh Viễn hơi khựng lại, đáp được.
Đánh xong, Yến Khinh Nam dẫn Thẩm Cảnh Viễn vào phòng lấy quần áo.

Lúc anh tìm đồ trong tủ, y dựa vào cạnh tường đứng chờ.
Máy sưởi phòng anh vẫn mở, vừa ấm áp lại vừa dễ chịu.
Yến Khinh Nam rướn hơn nửa người vào tủ quần áo.

Thẩm Cảnh Viễn đứng được một lúc lại ngáp, đôi ngươi ánh cả nước mắt.
"Em muốn ngủ ở đây luôn không?" Yến Khinh Nam đưa tay giữ cửa, nghiêng đầu nhìn Thẩm Cảnh Viễn, mắt hấp háy ý cười.
Thẩm Cảnh Viễn biết khá chắc anh đang trêu mình, hẳn là thấy mình không đồng ý đâu.
Y chợt nghĩ về giấc mơ ban nãy, khoảnh khắc Yến Khinh Nam nói với y mình không hứng thú trong mơ kia, nụ cười trên gương mặt anh nhạt hơn bây giờ đôi chút.
Nhưng Yến Khinh Nam đứng trước mặt y giờ phút này, Thẩm Cảnh Viễn không cách nào tưởng tượng anh sẽ nói ra lời như vậy.
Y hơi chớp mắt, nước mắt trôi ngược về, mí mắt hơi cụp xuống càng lộ vẻ mỏi mệt.
"Được." Thẩm Cảnh Viễn vừa nói vừa đi qua thật, đứng cạnh giường vén chăn lên.
Lần này Yến Khinh Nam mới là người sững sờ, thật sự không ngờ Thẩm Cảnh Viễn sẽ đồng ý.

Anh đợi y vào trong chăn mới bước tới ngồi xuống mép giường.
"Chăn ga mới thay hôm qua, có chuyện gì thì gọi tôi."
"Tôi biết mà..." Thẩm Cảnh Viễn miệng nói nhưng mắt đã díu lại.
Chăn của Yến Khinh Nam không nặng, lớp bông bên trong nhẹ xốp mà cũng rất ấm áp, mang theo mùi gần như tương tự với mùi hương cơ thể anh.

Cái cằm của Thẩm Cảnh Viễn dính vào mép chăn, người kia vẫn còn đang ở kề bên y, y thấy mình mơ màng.
"Em ngủ đi." Yến Khinh Nam nói, không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Biết rõ anh chưa hề đi, vậy mà Thẩm Cảnh Viễn còn buồn ngủ nhanh hơn, chưa đầy vài phút sau đã chìm vào giấc ngủ..