Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 1




Lúc đồng hồ đứng gõ chuông, Trình Ca rửa ảnh trong phòng tối, cái nhíp kẹp giấy ảnh chậm rãi lắc lư qua lại trong nước tráng ảnh.

Dưới mặt nước dập dờn ánh sáng đỏ, giấy trắng dần hiện ra một người ăn xin ngồi ven đường ăn bánh quy, phía sau là sông Hoàng Phố và Minh Châu Phương Đông.

(*) Minh Châu Phương Đông: tháp truyền hình ở Thượng Hải.

Nghe tiếng chuông, Trình Ca ý thức được cô đã nhốt mình trong phòng tối ba tiếng.

Vẫn không hài lòng.

Cô ném cái nhíp, ngẩng đầu nhìn mười mấy tấm ảnh phơi trên tường, dưới chùm ánh sáng màu đỏ nhạt, vô số tấm ảnh, vô số thế giới —— con người, tĩnh vật, phong cảnh, thành phố.

Cô mím chặt môi, mũi thở ra một hơi nặng nề.

Tất cả đều là rác.

Trình Ca cào đầu mấy cái, gạt hết ảnh xuống xé vụn nhét vào thùng rác.

Cô đi nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại, cầm lấy thuốc lá và bật lửa Zippo trên bàn trà, ra sức hút một hơi.

Xuyên qua làn khói thở ra, ánh mắt Trình Ca dừng trên tủ kính khắc rỗng trong phòng khách, đủ loại cúp, thủy tinh, mạ vàng… Giải nhất Cuộc thi Nhiếp ảnh Quốc tế Hamdan tại Dubai, giải nhất Giải thưởng Nhiếp ảnh thế giới Sony, giải thưởng lớn Cuộc thi Nhiếp ảnh người Hoa toàn cầu, Giải thưởng Hasselblad… nhiều vô số kể.

(*) Cuộc thi Nhiếp ảnh Quốc tế Hamdan (viết tắt là HIPA) là giải ảnh được thành lập từ năm 2011, được lập ra với mục đích kích thích sự phát triển văn hóa nghệ thuật tại Dubai và biến nơi đây trở thành một trong những trung tâm của nhiếp ảnh thế giới.

Giải thưởng Nhiếp ảnh thế giới Sony là cuộc thi nhiếp ảnh lớn trên thế giới với tiêu chí tìm kiếm và trao giải cho những tác phẩm nhiếp ảnh đương đại sáng tạo nhất. Lễ trao giải thưởng cuộc thi được tổ chức hàng năm tại thủ đô London nước Anh.

Cuộc thi Nhiếp ảnh người Hoa toàn cầu là một cuộc thi nằm trong một chuỗi các cuộc tranh tài về văn hóa nghệ thuật được tài trợ bởi đài truyền hình Tân Đường Nhân, mục tiêu là để tăng cường giao lưu văn hóa nghệ thuật giữa những người Hoa yêu nhiếp ảnh trên toàn thế giới.

Giải thưởng Hasselblad là một giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế – được xem là Nobel quốc tế của nhiếp ảnh. Giải được trao lần đầu tiên vào năm 1980 và được tổ chức đều đặn hàng năm cho đến nay.

301 ngày, cô có 301 ngày không làm ra nổi tác phẩm có thể khiến bản thân hài lòng.

Cổ chai (*)? Tài hoa khô cạn?

(*) Cổ chai: cổ chai là chỗ nhỏ nhất của cái chai, cho nên mượn nó để ví dụ việc trong tình huống vốn phát triển thuận lợi gặp phải chướng ngại khó khắc phục.

Trình Ca nheo mắt, lúc phục hồi tinh thần lại, đầu lọc đã bị cô vô thức gặm cắn thành bã vụn.

Bác sĩ Phương từng nói, người phụ nữ thích gặm cắn đồ vật giống như ống hẹp dài có ham muốn tình dục rất mạnh.

Trình Ca cười khẩy một tiếng, cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Có tin vào một tiếng trước, “Cao cơ bụng tám múi” gửi, nội dung: “Hôm nay tới không?”

“Cao cơ bụng tám múi” họ Cao, là một người quen, người mẫu quần lót nam, vai rộng thắt lưng hẹp, cơ bụng căng phồng, hai chân thẳng, trong quần lót trắng là một đống cực lớn.

Trình Ca nhắm hờ mắt, phả ra một làn khói thật dài, nhanh chóng bấm một câu: “Tại sao không?”

Cô vừa tắm xong, di động vang lên, trùm khăn tắm đi ra nhận, là bác sĩ Phương. Mở loa ngoài,

“Trình Ca?”

“Ừ?”

“Đang làm gì thế?”

“Tắm chuẩn bị đi ngủ.” Trình Ca gỡ khăn tắm, lục ra một bộ đồ lót ren màu đen trong tủ quần áo.

“… Hình như chị nghe thấy tiếng mở tủ quần áo, muốn ra ngoài sao?”

“Không, em đang tìm quần áo ngày mai mặc.”

Thân thể Trình Ca trong gương trắng như tuyết, ngực to eo thon. Bên dưới từng tẩy lông bikini, để lại một chùm tam giác ngược nho nhỏ màu đen nhạt.

Mặc quần áo lót trong suốt vào, không giấu được gì cả. Viền ren trơn mềm phủ một nửa cái mông tròn xoe, một đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh, tựa như khúc ngó sen.

Đầu điện thoại bên kia, rõ ràng bác sĩ Phương không tin lời cô lắm: “Trình Ca, em có một tuần không tới chỗ chị.”

“Gần đây tình trạng của em rất tốt.”

Trình Ca nhấc cổ chân lên, nơi đó có một hình xăm con rắn màu đen, ngón chân vừa nhấc, mặc vào một chiếc váy dài lộ lưng màu đen.

“Tuần này có chụp được ảnh hài lòng không?”

“Không có.” Đây là nói thật.

“Có lúc cảm thấy vô cùng bực bội muốn xé đồ không?”

“Không có.” Đây là nói dối.

“Tuần này em đã có quan hệ tình dục với bất kì người nào chưa?”

“Chưa.” Đây là nói thật.

“Không có mình…?”

“Không có.” Đây là nói dối.

“Tuần này có hẹn mấy người bạn thân nói chuyện phiếm tâm sự, cùng ra ngoài chơi không?”

“Không có.” Đây là nói thật.

“Có còn lúc muốn theo đuổi kích thích không?”

“… Kích thích loại nào?”

“Tinh thần, thân thể.”

“Không có.” Đây là nói dối.

Mặc váy dài vào, sát người, phần lộ thân, lộ ra phần lưng xinh đẹp trơn nhẵn. Trình Ca lấy một cây kẹp tóc, tùy ý quấn tóc thành búi.

Màu đen lạnh lẽo, lại âm u, Trình Ca có thể khống chế.

“Vậy thì tốt.” Bác sĩ Phương nói, “Xem ra, triệu chứng này của em có chuyển biến tốt rồi.”

Trình Ca khẽ nhếch miệng, soi gương kẻ lông mày, cô không thèm để ý lời lẩm bẩm của bác sĩ Phương.

Trình Ca là một người vô cùng lạnh nhạt hờ hững với quan hệ giao tế, loại quan tâm theo kiểu thăm dò này của bác sĩ Phương khiến cô không quen lắm. Nhưng năm kia mẹ cô gả cho người chồng thứ tư, cũng chính là bố của Phương Nghiên. Phương Nghiên là chị kế của cô, nói có quen không, nói có thân không.

Di động trên giường nói chuyện.

Sau khi Phương Nghiên hỏi qua tình hình của Trình Ca, bắt đầu kiểu chị em nói chuyện phiếm:

“Này, kể cho em chuyện này. Mấy ngày trước chị gặp một người bạn, cô ấy nghĩ rất mới lạ. Cô ấy đó, không có tình cảm ổn định, số đào hoa vượng, đàn ông bên cạnh nhiều vô kể. Bọn chị cảm thấy đàn ông đang chơi cô ấy; nhưng dưới cái nhìn của cô ấy là cô ấy chơi đàn ông.”

Trình Ca thờ ơ nghĩ: Tại sao lúc chải mascara, phụ nữ sẽ không nhịn được mà mở miệng?

“Nhưng trên đời mãi mãi không có phụ nữ chơi đàn ông, chỉ có phụ nữ bị đàn ông chơi. Đây chính là xã hội chỗ chúng ta, đàn ông chủ đạo.”

Trình Ca đang tô son, nụ cười nơi khóe miệng hơi lạnh, chậm rãi đáp lại một câu: “Thế sao?”

“Đúng thế, chị rất tò mò sao cô ấy chịu được ánh mắt khác thường của người bên cạnh.” Phương Nghiên còn đang nói, Trình Ca trang điểm xong: “Phương Nghiên, em muốn ngủ rồi.”

“Vậy em nghỉ sớm đi, ngày mai nhất định phải tới chỗ chị đó, chị phải xác nhận tình trạng của em. Nếu không mẹ em hỏi, chị không có cách nào ăn nói.”

“Biết rồi.” Cô qua loa không kiên nhẫn cúp điện thoại, xếp máy ảnh và ống kính xong, cầm lấy một hộp áo mưa trong ngăn kéo, đạp giày cao gót đi ra ngoài.

**

Cú điện thoại kiểm tra này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Trình Ca.

Nhìn đô thị phồn hoa đèn đuốc vạn nhà, gió đêm đầu hè thổi hơi lạnh lại hanh, Trình Ca cảm thấy, gió cũng thổi cháy cả người cô rồi.

**

Trình Ca nhấn chuông cửa.

Mười giây sau, cửa mở ra.

Cửa chập kêu một tiếng “ken két”, Trình Ca ngẩng đầu lên từ máy ảnh.

Người đàn ông buộc khăn tắm bên hông, cơ bụng căng phồng, lồng ngực ẩm ướt, tóc đang nhỏ nước. Anh tới từ nhà tắm, cả người tỏa ra mùi sữa tắm. Anh cười rạng rỡ một cái với Trình Ca và ống kính.

Anh kéo Trình Ca vào nhà.

“Lại tập luyện?” Trình Ca đi qua bên cạnh anh, ngón tay sờ tới lui hai cái trên cơ bụng anh.

Giống như đàn ông thích ngực, thích mông; Trình Ca cũng thích ngực, thích cơ bụng.

Người đàn ông hơi dùng sức, cơ bụng gọn gàng căng lên, hai tay chỉ một cái, đắc ý nói: “Cái này sẽ là thứ tốt nhất em từng thấy.”

Trình Ca ôm máy ảnh quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt dừng lại trên phần bụng của anh mấy phút, cười nhạt lắc đầu: “Sau này em sẽ thấy được thứ tốt hơn.”

“Em sẽ không.” Anh cười, ôm Trình Ca, cúi đầu hôn cổ cô.

**

Trình Ca và Cao Gia Viễn quen nhau trong một phòng chụp ảnh vào nửa năm trước. Trình Ca có một người bạn là nhiếp ảnh gia, chụp quảng cáo quần lót cho CK, Cao Gia Viễn là người mẫu.

Lần đầu tiên Trình Ca nhìn thấy Cao Gia Viễn, anh chỉ mặc một chiếc quần tam giác bó sát người, nửa nằm trên nền vải màu thuần, thân thể cao gầy cường tráng, hai chân to lớn có lực, ở giữa bọc một bao màu trắng, có thể gọi là to lớn.

Cao Gia Viễn có một vóc dáng đẹp mà mỗi nhiếp ảnh gia đều sẽ vì thế mà ca ngợi.

Cao Gia Viễn cũng chú ý tới Trình Ca. Cô có một gương mặt hờ hững nhưng hấp dẫn, không dễ quên, đặc biệt là ánh mắt của cô, đăm đăm, sắc bén, không mang theo bất kì tình cảm nào, giống như đồ vật lạnh như băng khó mà hình dung nào đó.

Tựa như cô không phải đang nhìn một người, mà là nhìn một tượng điêu khắc bằng gỗ tinh xảo, một thảo nguyên mênh mông.

Trình Ca bắt gặp ánh mắt của Cao Gia Viễn cũng không hề e dè, ở một bên xem anh chụp hơn một tiếng.

Sau khi kết thúc, Cao Gia Viễn thay quần áo đi ra ngoài, Trình Ca đã đi rồi. Đến lúc anh xuống bãi đậu xe, anh nhìn thấy Trình Ca ngồi trong xe hút thuốc, phía sau làn khói, nụ cười lãnh đạm: “Lên xe.”

Hôm ấy, xe cô đậu ở đó hơn hai tiếng.

Họ đã ở cùng nhau nửa năm.

Trình Ca rất ít nói, không nhiều chuyện, giữa họ trừ ống kính, tư thế và hiệu quả, không có đề tài khác.

**

Một tiếng sau,

Trình Ca chỉ mang giày cao gót, nằm nghiêng trên giường hút thuốc, vừa lật xem ảnh trắng đen trong máy ảnh, rèm cửa sổ trắng, bóng người đen. Trong tư thế hoặc thân mật hoặc quấn quýt hoặc xa cách hoặc kì dị có cảm giác thẩm mỹ giống như cấm kỵ.

Cô chậm rãi nhả khói, đầu óc nóng nảy và trì trệ cách đây không lâu thông suốt một chút.

Cao Gia Viễn không hút thuốc, nhìn gò má mông lung trong làn khói của cô, nói: “Mỗi lần em đều như vậy.”

“Như thế nào?” Cô thờ ơ nhìn anh.

“Hút thuốc sau khi làm là cảm giác gì?”

Trình Ca cười nhạt: “Làm thông hai mạch Nhâm Đốc (*).”

(*) Mạch Nhâm Đốc là hai mạch rất quan trọng, mạch Đốc chạy dọc cột sống còn mạch Nhâm chạy ở phía trước người. Hai mạch hợp nhau ở Hội Âm. Nếu hai mạch Nhâm Đốc thông thì trăm mạch đều thông, các tạng phủ sẽ hoạt động điều hòa và cơ thể sẽ khỏe mạnh.

Hút xong một điếu, cô muốn đi.

“Trình Ca!”

“Hử?”

“Hôm nay đừng đi, nghỉ ở chỗ anh.”

Trình Ca nói: “Thôi đi.”

Cao Gia Viễn nói: “Anh làm chút thức ăn khuya cho em, ăn rồi hẵng đi.”

**

Cao Gia Viễn làm bánh trôi rượu nếp, mùi vị rất ngon.

Trình Ca bất ngờ: “Anh còn biết làm cái này?”

“Em tưởng tay chân anh không chuyên cần?”

“Cái dáng người này của anh, dựa vào nó đã đủ nuôi anh, không cần siêng năng.”

Cao Gia Viễn chọc cho cô cười, nói: “Quãng thời gian trước anh đi đóng phim, nhân vật đó của anh biết làm.”

Trình Ca nhướng mày, duỗi tay ra phía trước, dùng ngón tay nâng cằm anh, quay trái một cái, quay phải một cái, đánh giá: “Mặt mũi không tệ, có thể so với tiểu sinh đương hồng (*).”

(*) Tiểu sinh đương hồng: chỉ nam diễn viên trẻ đang độ nổi tiếng như mặt trời ban trưa, gặp may mắn.

Cao Gia Viễn cười cười, nói: “Trình Ca, có lẽ sau này anh sẽ trở thành ngôi sao.”

“Rất tốt, chúc mừng.”

“…”

“Trình Ca, em có từng nghĩ tới…”

“Hả?”

“Sau này chúng ta…” Cao Gia Viễn ngập ngừng.

Trình Ca nói: “Yên tâm, em sẽ không cản trở anh. Kết thúc hòa bình đi.”

“…”

“Anh không phải ý này. Anh cảm thấy bây giờ chúng ta có thể cân nhắc lại mối quan hệ của chúng ta một lần nữa, có lẽ tiến thêm…”

Tay cầm muỗng của Trình Ca cứng đờ, chuông báo động trong đầu vang lên. May mà bàn chợt rung một cái.

Là di động của Cao Gia Viễn.

Trình Ca đưa di động cho anh, lại bất ngờ nhìn thấy tên Phương Nghiên, nội dung tin nhắn: “Anh ngủ chưa? Ngày mai có thời gian gặp nhau không?”

Cô nhìn anh trả lời tin nhắn, hỏi: “Phụ nữ?”

“Ừ.” Cao Gia Viễn nói đùa, “Em sẽ không ăn giấm chứ?”

Trình Ca không đáp, hỏi: “Vỏ xe phòng hờ?”

Anh nghe tiếng cô hơi thay đổi, thu lại lời đùa: “Không có, anh không thích cô ấy.”

Trình Ca hỏi: “Cô ấy thích anh?”

“Phải.”

“Cô ấy đang theo đuổi anh?”

“Ừ.”

“Bắt đầu từ lúc nào?”

“Cô ấy và anh là bạn thời trung học…”

“Anh có từng ngủ với cô ấy không?”

“Tất nhiên là không!”

Trình Ca nhìn anh không nói.

“Cô ấy nghiêm túc muốn tìm người kết hôn, anh không thể lợi dụng cô ấy như vậy.”

Trình Ca có mấy giây không lên tiếng, một lát sau, nói: “Em đi đây.”

Đột nhiên, Trình Ca chán ghét mối quan hệ dây mơ rễ má giữa người với người đó chết đi được.

**

Trình Ca lái xe lòng vòng mấy tiếng trong thành phố vào ban đêm, lung tung không mục đích, giống như đã quên đường về nhà.

Gió khuya ùa vào cửa sổ xe, hoang vắng, lạnh lẽo.

Cô không biết nên đi đâu.

Một nửa lời Cao Gia Viễn chưa nói xong; tin nhắn của Phương Nghiên; chuyện năm ấy; những tấm ảnh không còn linh khí giống như rác trong phòng tối kia…

Bỗng nhiên cô ý thức được, cô đã sớm mất đi tất cả vui vẻ có thể theo đuổi, tinh thần, thân thể, thế tục, hư vinh. Cuộc sống đầy sáng tạo vàng rực của cô trong mắt người ngoài thực ra trống rỗng và không có ý nghĩa.

Cô lại hơi nóng nảy rồi.

Cô nhìn thấy trong đêm tối nơi xa có một vạch màu vàng nhàn nhạt, giống như một cánh cửa đi thông bầu trời.

Từ từ đến gần mới nhìn rõ, là một bảng tuyên truyền, chia làm ba thanh dọc, bầu trời xanh biếc, sa mạc Gobi vàng, hồ Dương Lâm, thảo nguyên xanh, núi tuyết trắng, hồ nước xanh thẳm, động vật thành đoàn đang chạy, mênh mông vô bờ.

Một dòng chữ bằng bút lông mạnh mẽ có lực xuyên qua ba thanh dọc: Khương Đường —— Khả Khả Tây Lý —— A Nhĩ Kim.

(*) Khương Đường trong tiếng Tây Tạng nghĩa là “Bãi đất cao phía Bắc”, đặc biệt chỉ cao nguyên phía Bắc Tây Tạng, độ cao trung bình trên năm ngàn mét so với mực nước biển, được gọi là “Nóc nhà thế giới”. Changtang là một trong năm bãi chăn nuôi lớn của Trung Quốc, nằm trong dãy núi Côn Luân, dãy núi Tanggula và dãy núi Gangdise.

Khả Khả Tây Lý là một khu vực bị cô lập ở phía Tây Bắc của cao nguyên Thanh-Tạng ở Trung Quốc. Đây là khu vực ít dân cư thứ ba trên thế giới.

A Nhĩ Kim là một dãy núi ở Tây Bắc Trung Quốc phân tách phần phía Đông của lòng chảo Tarim với cao nguyên Thanh-Tạng. Một phần ba ở phía Tây của dãy núi thuộc Tân Cương trong khi phần phía Đông tạo thành ranh giới giữa Thanh Hải ở phía Nam và Tân Cương cùng Cam Túc ở phía Bắc. Altun Shan cũng là tên của ngọn núi cao 5.830m gần cực Đông của dãy.