Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Chương 60




Tôi phi lên nhà thì chuông reo điên loạn. Tôi để xem có gọi lại không vì thấy số của Xuân hiện trên mà hình đây rồi. Không ngoài dự đoán, Xuân gọi lại luôn.

- Alo! – Tôi nhấc máy.

- Cho hỏi đây có phải số điện thoại của nhà bạn Tuấn không ạ? – Giọng của Xuân. Hé hé.

- Đúng rồi, ai nhỉ? – Tôi lái lái giọng trêu Xuân.

- Anh ơi cho em hỏi Tuấn có nhà không ạ? – Giọng Xuân ngọt ngào quá.

- Em tìm Tuấn có chuyện gì? Tuấn nó đang ở dưới nhà chịu phạt. – Tôi nói cố nhịn cười, bên trên mẹ đang lườm tôi.

- Tuấn làm sao ạ? Mà ai đấy ạ? – Xuân có vẻ lo lắng.

- Trưa đi la cà, về muộn, bố đang nói chuyện với nó ở dưới nhà, tôi là anh của Tuấn.

- Trưa nay Tuấn về muộn lắm hả anh?

- Uhm… Trưa nay Tuấn nó đi đến 1h30 mới về, đi chơi với ai về muộn, nhà thì không có ai trông, mẹ đi làm về phải nấu cơm cho cả nhà, bố đang giận lắm.

- Vâng, thế để lúc khác em gọi lại sau. Tuấn chắc bị hỏng xe thôi anh.

- Sao em biết là hỏng xe, nó đi chơi với em phải không?

- Sao anh lại hỏi thế ạ? – Tôi nhịn cười lắm rồi.

- Thì anh là Tuấn chứ là ai nữa…. Há há há….. – Tôi há hốc miệng cười như thằng điên.

- Đồ hâm……

Rộp…..

Xuân cúp máy luôn. Ơ kìa, trêu tí thôi mà sao lại dỗi rồi. Tôi gọi lại đến lần thứ 3 mà không thèm bắt máy. Mẹ tôi cứ tủm tỉm cười rồi bà đứng dậy đi vào trong buồng mang cho tôi cái điện thoại của bà.

- Nhắn tin cho cho con bé đi không nó dỗi. – Mẹ đưa cho tôi.

- Sao mẹ biết? – Tôi ngẩn mặt.

- Mày trêu nó như thế sao nó không giận. Nghe mày bị phạt nó còn lo hơn mẹ mày lo cho chúng mày trưa nãy. Nhắn tin đi thì nó còn nghe máy. – Mẹ hiền từ nói.

- Nhưng mà…… – Tôi gãi đầu.

- Nhưng cái gì…. Vừa phải thôi, con gái nhà người ta chứ không phải thứ để đùa, rồi hôm nào đưa về đây tao xem mặt xem thế nào…

Tôi hét to “con yêu mẹ nhất” rồi thơm vào má mẹ cái và chạy biến xuống dưới phòng của mình.

Mẹ tôi là vậy đấy. Rất thoải mái với các con, thực sự mẹ là người mẹ lý tưởng của mọi đứa con. Phương Đông và đặc biết là Việt Nam chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Nho giáo Trung Quốc. Đã là con thì phải nhất nhất nghe theo cha mẹ. Ở Phương Tây họ khác, cha mẹ luôn cách ly con từ rất bé để tạo cho con cái họ có thói quen tự lập từ bé. Họ đối xử với con mình như một người bạn để khuyên răn, để giúp đỡ con cái họ vượt lên. Còn ở Việt Nam, cha mẹ luôn bắt ép con cái mình phải theo họ, không được thế này, không được thế kia. Nhưng họ đâu biết, cái quan trọng nhất khi làm cha mẹ là không được lúc nào cũng cao vút mà phải hạ thấp mình lại làm người bạn lớn, làm người anh, người chị lớn của con mình, để giúp nó học hỏi từ từ thì mãi mãi người Việt Nam không làm được.

“- Xuân ơi! Tuấn đây, trêu tẹo thôi mà đã dỗi rồi… – Tôi nhắn tin trước.

- …. – Không tăm hơi.

- Đùa tẹo thôi mà, dỗi ghê vậy? – Tôi nhắn tin tiếp theo.

- …. – Vẫn không thấy sủi tăm.

- Thôi mà, Tuấn xin lỗi, Xuân không trả lời Tuấn phóng xe lên nhà Xuân á. – Tôi ra chiều căng.

- Đấy, xe nhà đâu có thiếu, phi lên xem nào. – Đã hồi aam.

- Hé hé trả lời rồi kìa. Yêu thế không biết. – Mật ngọt chết ruồi của tôi.

- Ai yêu ông chứ? Không quan tâm. – Xuân nhắn lại.

- Thế vừa nãy dọa tẹo ai đó suýt khóc thế, thương người ta lắm hả?

- Biết vậy mà con trêu được nữa?

- Uhm, ai ngờ mau nước mắt thế?

- Kể đi, hôm nay về muộn lắm hả?

- Uhm, 1h mới về đến nhà, làm mẹ chờ cơm nên mẹ giận nhưng không sao, mẹ biết chuyện của tôi với Xuân, mẹ bảo hôm nào về nhà Tuấn chơi á.

- Sao thế được, đã là gì đâu mà về nhà, ngại chết.

- Thì mẹ nói thế mà, còn đang đi học mà.

- Uhm, tự dưng thấy nhớ nhớ nên gọi. hì hì. – Chắc Xuân đang cười tươi lắm.

- Uhm.. Tuấn cũng nhớ Xuân lắm, không biết đang làm gì nữa.

- Đang ngồi học bài. Thấy cái mặt cười đáng ghét vẽ vào vở người ta, tự dưng lại thấy nhớ. Hâm. Ghét.

- Chăm thế ai chơi, chăm vừa thôi, chăm hết phần người ta.

- Nghỉ tẹo thôi, mà thôi đi học tiếp đây. Mai gặp ha.

- Uhm mai găp nhé.

Tôi xóa hết tin nhắn trong inbox đi để mọi người không biết, để mẹ biết thì gay. Xuân cũng tình tứ gớm, mà đồ hâm mới xa nhau có vài tiếng mà đã nhớ người ta đến mức vậy rồi. Chẳng biết yêu nhau được bao lâu, giả sử sau này mà cưới nhau, đi công tác như bố cả tuần mới về chắc con bé này nó mắc bệnh điên quá. Hé hé.

Tôi đem điện thoại trả cho mẹ thì mẹ đang ngồi làm việc bên sổ sách của bà. Sao nửa thế giới đối diện với mình chăm chỉ thế nhỉ, tôi thấy bài tập chẳng có gì, tối học chốc lát là xong mà Xuân học suốt ngày thôi. Mẹ tôi cũng vậy, lắm hôm làm sổ sách khuya lắm, anh em chúng tôi đi ngủ hết rồi mà mẹ vẫn sáng đèn làm việc.

- Thế nào, làm cho con bé cười được chưa? – Mẹ tôi mỉm cười hiền từ.

- Dạ, rồi. con gái hơi tí là giận dỗi.

- Con em mày cũng thế, động tí là mau nước mắt chứ có khác nó đâu.

- Ều, mà chiều nay nó đi đâu vậy mẹ. – tôi ngồi xuống cái ghế băng cạnh bàn làm việc của mẹ.

- Nó bảo đi học đến 3h rồi xin đi chơi với bạn. Nó có khác anh đâu, cũng gớm lắm.

- Tại mẹ cứ chiều nó đấy.

- Nhà có mỗi mình nó là cũng phe với tôi không chiều nó chiều ai, phe bố con anh to gan lớn mật lắm rồi.

- Mẹ nói thế, bố con hắt xì á.

- Thôi đi học bài đi cho tôi làm việc ông tướng… -Mẹ phì cười thành tiếng sau câu trêu của tôi.

Tôi chào mẹ rồi đi về phòng ngủ tiếp, học hành gì, chiều còn đi đá bóng, rèn luyện thân thể chuẩn bị đại chiến vào chủ nhật.