Một tiếng “Ồ” lên cùng với đó là tiếng vỗ tay rào rào ầm ầm tất cả
cùng hướng ánh mắt về cô lớp phó xinh đẹp bên trên tôi – người mà ai
cũng biết là ai. Tôi thì toét mồm nhìn sang thằng Dũng, nó vỗ hai tay
vào nhau đen đét, không biết nó có thương đôi tay của nó không nữa.
Cô cười thật tươi, Ánh thì khẽ cúi xuống và cười mỉm. Ánh nắng chiếu
lên đôi má làm nó thêm hồng và một lúc sau đỏ lựng. Nàng thật đẹp. Tôi
ngẩn người khi thấy nụ cười đấy, không ngờ ẩn sau khuôn mặt lanh băng là nụ cười đẹp đến thế? Vậy tại sao không cười mà lúc nào cũng lạnh vậy
chứ?
- Tao phải tán em gái cô thôi đảm bảo điểm Văn không dưới bẩy phẩy mày ơi. – Thằng Dũng vỗ vai tôi.
- Ngon thì mại dzô, mã chú là anh đồ là loại từ vòng gửi xe liền. – Tôi cười đểu.
- Mày cứ chờ đó…..
Sau tiếng vỗ tay dần ngớt mà đôi má của hai mĩ nhân vẫn không ngớt
đỏ. Đâu đó tôi thấy thằng nào đấy còn tiếp tục bài tình ca muôn thuở là
tán được em gái cô. Thậm chí có thằng còn đưa tay đấm đấm vào ngực như
con Tinh Tinh cuồng nộ để thể hiện chí khí ngút trời mà thực lòng tôi
nhìn nó giống con Hà Mã hơn.
- Nào trật tự cái lớp này? Không ra cái thể thống gì cả? Cô khẽ nhíu
mày nhưng rồi cô lại nó một câu mà cái lớp tôi lại ầm lên: – Thế không
định biết tên tôi à?
Trời ơi sao mỹ nhân nó có sức mê hoặc khủng khiếp đến khủng khiếp
vậy. Thảo nào các ông vua ngày xưa mất cả quốc gia cũng phải thôi.
Hàng loạt câu nói trong lớp được đề đạt với mĩ nhân trên bục giảng.
-“Tên cô chắc cũng đẹp như người cô nhỉ”
-“Tên thì quan trọng gì cô ơi, cô đừng kiểm tra bài cũ là được.”
Vân vân và vân vân các câu hỏi được đặt ra. Đấy sức mạnh mĩ nhân đấy, mới có một câu thôi mà khiến cho mấy thằng xô đẩy nhau. Sau rồi số phận không đẩy mà chúng mày cũng tự ngã thôi con, mấy thằng hám gái.
Trong lớp thì mỗi người nói một câu, các kiểu con đà điểu. Nhưng đến khi tôi máy mồm làm một câu thì mới biết mình dại thật:
- Ứ ừ em muốn biết tên em gái cô cơ?
Cả lớp đánh ánh mắt bất hảo nhìn về tôi làm ra vẻ như tôi vừa làm
chuyện gì to lớn và bậy bạ lắm. Ấy ấy các huynh em có gì đâu? Em có làm
ai thương thế thân mình, em có lấy trộm phu nhân hay người tình trong
mộng của các anh đâu.
Cô giáo thoáng sững người và nhìn tôi cái nhìn khó hiểu kiểu như “em
không biết là ai hay sao phải hỏi” và Ánh thì khẽ giật mình và em quay
xuống nhìn tôi cái nhìn thực sự khó hiểu?
- Em thực sự muốn biết à? – Cô lại nheo mắt tinh nghịch với tôi.
Cả lớp cười ồ lên một lần nữa đâu đó vọng lên: “Phó kia bạn ý công
khai theo đuổi kìa”. Thậm chí cái thằng mập bàn cuối còn nói rõ to “Muốn là phải vượt qua xác tao đã.”. Nghe mà ngượng chín hết cả mặt.
Trời sinh tôi cái tính láu táu từ bé nên cái miệng không nói là không có chịu được. Nhưng từ khi đi học cái lớp cấp 3 này không hiểu sao toàn bị tủ đứng đập vỡ hết cả mồm thế nên tự dưng mình lại thấy mình ít nói
dễ sợ và suy nghĩ thì thường chỉ để trong đầu.
Cơ mà cũng thấm cái triết lý của bố là “Đàn ông càng lớn là càng lạnh lùng” nên là phải nói ít dần đều thì gái mới theo chứ lị. Ấy vậy mà mới hở ra là một câu mà phải chịu đầu sóng ngọn gió thế này đây.
Tôi rủa thầm cái thằng béo ị ngồi cuối lớp “ Cái thân voi còi của mày tao thụi ba thụi nằm im chân giãy giãy ba phát rồi thẳng tưng chứ hùng
với hổ à”. Nhưng nhìn lại thì cũng thấy mình hơi tởn khi cái vòng hai
thằng này khoảng trăm một trăm hai mươi phân chứ chẳng đùa. Riêng khoản
nó lấy lượng mỡ kia ra dội người tôi là cũng chết chìm rồi. Mà cái thằng nó ăn cái gì mà to chà bá! Khiếp!
- Thôi cả lớp không trêu bạn nữa! – Cô giải vây cho tôi. – Cô là
Dương sẽ dạy các em môn Văn năm lớp 10 này. Mong toàn bộ các em có thái
độ học tập cũng như hợp tác với cô để có kết quả tốt nhất.
Cả lớp tôi vỗ tay rần rần y như đại biểu quốc nghe được tăng trợ cấp
lúc đi họp. Tôi thì chỉ để ý em ngồi trước tôi thôi. Xinh thật và hôm
nay em cười nhiều lắm nhá.
Tiết Văn nhanh chóng trôi qua khi cô chỉ ngồi giao lưu với học sinh
mới. Có đặc biệt hơn là cô hát một bài hát sau khi thằng Quân đề xướng
và cả lớp ép như ép nước đậu. Cô hát cũng hay, cũng được, cô hát bài
Kiếp Lữ Hành – GMC nhưng bài này theo tôi giọng nam với hợp vì có những
đoạn cần chút nam tính trong đó. Sau đó thằng Quân phải trả bài ngay lập tức khi cô bắt phải hát lại một bài, không thì sẽ kiểm tra bài cũ nó cả năm lớp 10. Đương nhiên thánh chỉ đến kẻ chấp pháp chỉ biết thi hành
thôi.
Khi bắt đầu cất giọng là nó chốt ngay cái lời tào lao cho tuyệt phẩm
Thương Quá Việt Nam. Thằng đầu củ đậu chọn bài nào không chọn, chọn cái
bài vừa nhiều lời vừa lặp lại nhiều nên nó hát đi hát lại mấy lần vẫn
không chuẩn được, làm cả lớp cứ ôm bụng cười lăn bò càng. Em “nhện tinh” cũng làm một bài và hình như là bài Khóc Thêm Lần Nữa của Bảo Thy.
Sau đó là chúng tôi được nghỉ và lúc đi ra khỏi cửa lớp tôi còn thò
chân ngáng thằng Quân cái làm nó đâm dúi dụi vào thằng béo bàn cuối. Hai thằng rượt tôi té khói rồi còn dứ dứ nắm đấm vào đầu tôi lúc ở nhà để
xe. Lúc chờ đến lượt mình lấy xe thì chạm mặt “nhện tinh”, em khẽ cười
với tôi sau khi thấy được tôi chơi hai thằng kia thế nào rồi lên tiếng:
- Tuấn cũng láu quá nhỉ?
- Hihi…. – Tôi cười lại với em.
- Ông cười cái gì tránh ra tôi lấy xe còn về.- Em trợn mắt rồi nguýt dài khi tôi vẫn đang trong trạng thái quảng cáo cho P/S.
Ơ cái quỷ yêu gì đây? Vừa cười xong mà. Tôi bước qua bên trái thì vô tình đụng phải thánh nữ cao quý của lớp.
- Ơh ơh mình xin lỗi. – Tôi vừa gãi đầu vừa nói với Ánh.
….
Em không nói gì khẽ nhíu mày lắc đầu rồi xách cặp đi ra chỗ xe của em ấy. Đấy các bạn ạ tình yêu nó hoặc đằng trước hoặc đằng sau hoặc ngay
bên cạnh bạn thôi. Đừng đi đâu về đâu và cũng đừng tìm kiếm xa xôi.
Người yêu bạn thật lòng không phải là người yêu trên đầu môi mà là người luôn bước bên cạnh bạn dù bạn có đi đến đâu.