Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Chương 33




Tôi đặt cặp sách xuống rồi quay sang nhìn Xuân khi thấy cô nàng đang viết lách gì đó. Thì ra là đang làm Văn. Chắc chắn là chưa soạn văn ở nhà đây mà. Người thế mà lười.

- Này đang làm gì mà chăm chú thế? – Tôi lấy khuỷu tay đẩy tẩy tay Xuân.

- Uhm thì làm văn thôi.

Tôi đoán trúng phóc. Có vẻ tình yêu của tôi mắc chứng bệnh mà bất kì đứa nào khối A cũng mắc phải. Lười kinh niên. Ấy thế mà nó lại hiện hữu của một đứa con gái. Khó hiểu…

- Lại lười đúng không? – Tôi cười cười hỏi Xuân.

- Không. Hôm qua nhà có tí việc quên mất thôi. – Xuân vẫn cắm đầu vào quyển vở.

- Thôi lại chém, nhận đi cho tiến bộ, hôm sau hết lười. – Tôi cười rõ đểu.

Rồi nhói một cái ở tay mà không giám kêu. Con điên này nó lại nhéo tôi đây mà, nhưng thay vì quát nạt hay mắng “yêu” thì nàng ta chỉ trừng mắt lên rồi lại cúi xuống viết tiếp.

- Này đứng có nhéo nữa, có biết là đau lắm không? – Tôi vừa ôm cái tay vừa nói.

- Biết! – Gọn lỏn.

- Biết mà sao vẫn làm? – Tôi bắt đầu hơi to tiếng.

- Thích!- Lại gọn lỏn và hơi gọn lỏn.

Tôi như lăn đùng ngã ngửa ra bàn vì hôm nay con “nhện tinh” này ăn phải thuốc câm hay sao mà trả lời trống không, lại còn kiểu khiêu khích nữa. Phải thằng Dũng hay thằng nào thì chắc chắn nó mềm xương chứ còn đấy mà tủm tỉm.

Tôi xoa tay mấy cái nữa rồi lại quay qua trêu Xuân. Đã thế ông cho không có làm được bài thì thôi. Giám chọc vào tổ kiến lửa hả. Giết.

- Uầy. – Tôi đẩy đẩy tay Xuân.

- Gì nữa đây? – Xuân thở dài rồi đặt cái bút quay qua tôi.

- Nay xinh thế, cho cắn một cái được không? – Tôi chống tay xuống bàn, mắt chớp chớp kiểu như đang nịnh bạn gái thật.

- Không! Đồ điên! – Xuân đỏ mặt thẹn thùng.

- Cũng biết ngại nữa á? – Tôi vẫn cười rất đểu.

- Thôi tránh đi cho người ta làm bài. – Xuân vẫn rất thẹn thùng.

- Thôi mà, xinh thật đấy, xinh như con tinh tinh……

Và lần này tôi “Á” lên một tiếng thật to chứ không còn nhỏ nhẹ như mèo kêu hay bất kì thứ gì đại loại là “cam chịu”. Không thể chịu nổi với cái thể loại bà chằn này được nữa rồi. Thứ gì đâu mà ăn xong suốt ngày chỉ có cấu với nhéo.

Cơ mà điều khủng khiếp nó vẫn chưa dừng lại. Lớp tôi tự dưng yên ắng được khoảng 5s xong bắt đầu một tràng cười kinh khủng khiếp nổ ra. Tất cả mọi ánh mắt đều nhìn thẳng về phía chúng tôi. Mấy con còn giời đằng sau cười như điên như dại còn bên trên cũng không thiếu kẻ ném ánh mắt … nói chung là chẳng biết tả thế nào về cái độ đểu trong đó nữa. Cơ bản là giờ mặt tôi cũng như Xuân đang đỏ như hai quả cà chua chín.

- Xuân ơi có gì thì cứ từ từ chứ sao lại bạo … thế? – Tiếng con bán chanh bàn cuối cùng cất lên.

- Này vợ chồng có gì thì đóng cửa ra đường bảo nhau chứ sao lại làm thế mất quan điểm lắm. – Thằng Tài vẹo không quên nhăn mặt đặt cái bút xuống.

Tôi với Xuân quay sang nhìn nhau cười khổ rồi Xuân cúi mặt xuống quyển vở tiếp tục soạn Văn. Tôi thì lao xuống chỗ thằng Tài đấm đấm mấy cái vào vai nó ra chiều dằn mặt “Cấm trêu bọn tao nữa thằng mất dạy.”

- Này mày có quái chiêu gì mà vừa vào lớp đã cưa đổ em xinh nhất nhì lắm thế? Quân đen vỗ vai.

- Chiêu mẹ gì, cái này do ăn ở chú à! – Tôi hếch mõm cười đểu với nó.

- Tổ bà mày, vậy là mắng chúng tao ăn ở không ra gì hả? – Nó nhặn mặt hỏi có vẻ bất nhẫn.

- Ừ thì làm sao? – Tôi vẫn nhăn nhở với nó.

“Anh em, lao vào đấm bỏ mẹ nó đi cho anh, thằng này hỗn với lớp trưởng”

Ôi mẹ ơi, ở từ đâu mấy thằng to chà bá như con hà mã nhảy cẫng lên vật tôi ra. Thằng thì búng tai, thằng thì bóp mũi rồi bóp một số chỗ nữa. Không chỉ đau vì mấy con hà mã kia nó đè lên người mà chịu cả nỗi đau tinh thần nữa. Thằng bạn mình coi như chí cốt, nó đường đường là lớp trưởng cơ đấy. Là thằng đứng dưới một người, đứng trên năm mấy người mà lại hò hét anh em quây mình mình thế này. Uất.

Hành hạ tôi xong chúng nó đứng cười hả hê không khác vừa bán một đứa mà chúng nó ghét nhất qua biên giới rồi lấy tiền nghĩ về ngày mai trụy lạc. Tôi lồm cồm bò dậy chỉ mặt từng thằng rồi chưa kịp há mồm chửi chúng nó thì phải co giò lên chạy tiếp vì mấy thằng ôn dịch lại có dấu hiệu baọ lực học đường.

Tôi phi ra khỏi lớp nhanh nhất có thể chứ ở đây là nát xác, đằng sau vẫn không ngớt tiếng hò reo của mấy thằng bạn “tốt” muốn xe xác tôi. Tôi vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau xem khoảng cách chúng nó với tôi như thế nào? Chẳng khác hồi bé hay cùng mấy thằng bạn trong xóm đi trêu chó lúc trưa hè.

…. Bụp…..

Tôi lại vật ra đất, đầu óc tối tăm.

Chẳng biết mình lại va phải cái gì nữa đây. Hôm nay sao mà có duyên với “đất mẹ” thế chứ.

Tôi lồm cồm đứng dậy, há hốc mồm vì người tôi va phải không ai khác chính là lớp phó đáng kính của tôi. Ánh – Mặt lạnh.