- Nhất chú nhá, anh muốn còn không được, hay tiết sau là tiết Sử để anh vái chú nhá! – Quân Đen khều khều tôi.
- Mày tin mày tắt đài không thằng ôn dịch. Sao mà đời tao nó lại oằn
ta là vằn thế này cơ chứ. – Tôi gục mặt xuống bàn sau khi quắc mắt nạt
thằng lớp trưởng.
- Thôi mà, bình thường mày cong lắm cơ mà, sao này lại uốn éo thế,
thẳng ra phát xem nào. – Kiên vẹo bơm tiếp, và chúng nó cươì như mở hội.
- Cong ăn cong, thẳng ăn thẳng, có gì cuối tuần mình đỡ lời bằng cách kể thêm tội với cô cho! – Xuân được nước lấn tới.
Ớh……
Tôi chỉ ớ lên một tiếng rồi lại gục đầu xuống bàn để lại 7 đứa bạn
cười khả ố như chúng nó chưa được cười đểu bao giờ vậy. Tao thề sẽ đồ
sát từng đứa chúng mày. Không chừa một đứa nào. Hic……
Mấy tiết còn lại mặt tôi cứ như thằng chết trôi. Hết ngáp dài thì lại ngáp ngắn. Chỉ ngồi cắm đầu chép, viết và viết rồi chép.
Chờ mãi cuối cùng thì tiếng trống tan học cũng điểm, chờ nó như chờ mẹ về chợ.
Xuân đứng dậy đi ra cùng mấy cô bạn của Xuân mà tôi cũng chưa biết
tên, còn tôi thì ngồi lì mãi mà không muốn nhấc mông lên về. Thế quái
nào hôm nay nó lắm chuyện xui xẻo thế không biết. Vấn đề ngồi sổ đầu bài nó cũng không có gì là quá to tát nhưng cái chuyện hiểu nhầm với Xuân
và ánh mắt của Ánh là điều mà tôi không hề thích tẹo nào.
Thú thực là tôi chỉ quý Xuân như là bạn bè bình thường vì khó có thể
kiếm được cô bạn nào lại cá tính, bạo dạn và nhiệt tình như Xuân. Nhưng
chừng đó là không đủ để mang lại cho tôi một cảm giác vừa lòng. Người
tôi để ý và quan tâm thực sự là Ánh. Tôi muốn đi sâu vào tâm hồn của cô
gái có gương mặt lạnh lùng kia để hiểu xem cô ấy nghĩ gì và tâm tư, tình cảm thế nào?
- Về mày. – Dũng vỗ vai tôi.
- Uhm… Mày làm cái quái gì ở bàn dưới lâu thế? – Tôi giả đò như đang đợi nó.
- Vừa xong chứ mấy là lâu thằng ôn… Có về không thì bảo?
- Ờh thì về.
Tôi với nó đứng dậy ra về và ra đến gần nhà xe thấy Xuân đứng ngay đó tươi cười nhìn tôi chợt ngớ ra. Bỏ mẹ rồi. Hôm nay còn phải chở cái con “nhện tinh” chết băm chết vằm này về nữa. Cái quái gì thế này.
Tôi vờ như không thấy Xuân lặng lẽ lẩn lẩn vào lấy xe rồi đi ra. Thò
đầu ra ngoài thì không thấy “con nhện giăng mùng” đâu. Úi thiên địa trời phật. Con nhỏ này nó biến mất rồi…. hé hé.
- Này!
Tôi giật mình quay lại thì đã thấy “nhện tinh” đứng đằng sau rồi.
- Không định cho người ta về à? Định đem con bỏ chợ à? – Xuân nheo mắt tinh nghịch.
- Nhảy xe thằng Dũng đi. Sao cứ phải là tôi? – Tôi nhăm mặt nghe chiều khó chịu lắm.
- Tôi thích!
Thích của cô nhưng mà tôi mệt chết. Thứ con gái gì mà giai như đỉa.
- Vâng mời cô thích lên xe. Thằng đệ tôi nó té rồi kia kìa.
Tôi và Xuân lên xe. Khó chịu thì thế thôi chứ chở gái xinh lắm các bồ tèo à. Mấy thằng giai cùng tuổi cứ mắt chữ A mồm chữ O, còn mấy ông anh lớp trên nhìn tôi mắt trái thán phục còn mắt phải ghen tị. Kệ các chú
chứ, anh hồng phúc tề thiên nên mới thế chứ các chú cứ lấc ca lấc cấc
á…. Còn khuya…. Hé hé.
- Này! –Xuân kéo áo tôi.
- Có gì nói đi chứ cứ này này, phát ghét. – Tôi cau có cười đểu với Xuân.
- Cái ông này, sao lúc nào cũng khó chịu với tôi thế nhỉ? – Xuân có vẻ dỗi.
- Ai bảo bà cứ bám lấy tôi như cá với nước thế?
- Hứ…. Báu lắm đấy. – Xuân nguýt dài.
- Này, kiểu đó phát nữa là đi bộ nha. Anh là anh cứng lắm đấy nhá! –Bắt đầu đe dọa.
- Không phải dọa. Thả tôi xuống, đi bộ. – dỗi thật.
- Tốt… ơh mà dỗi à? – Tôi giả đò nguy hiểm.
- Thả xuống. Nói nhiều quá. – Dỗi thật rồi, không đùa.
- Vậy nhảy đê, xe mất phanh rồi.
- Ông bị điên à? Thả xuống tôi kêu lên là ông bắt nạt tôi giờ đấy.
Giọng Xuân bắt đầu có vẻ gì đó uất ức. Đúng là con gái mà, mau nước
mắt. Thể loại này không đùa được. Đùa với thể loại này là hỏng hết bánh
kẹo. Thôi mình là nam tử hán đại trượng phu, xuống nước vậy…
- Thôi thôi!!! Em xin lỗi chị. Em hơi quá!!! – Tôi vừa gãi đầu vừa quay lại cười cái cầu tài coi sao.
- Hứ. Cứ thích trêu người ta thôi.
- Ai biết hay dỗi thế bao giờ?
- Này! – Xuân lại kéo áo tôi.
- Uhm……..
- Lúc sáng ý……
….
- Lúc sáng làm sao cơ?
Tôi biết Xuân đang nhắc tới chuyện lúc sang giữa tôi và Xuân. Đó cũng là lý do mà tôi tránh mặt Xuân cả buổi nay. Sau từng ấy năm giờ tôi với biết rằng ngộ nhận chưa bao giờ là tốt. Nếu như người trong cuộc hiểu
và đối mặt với nó thì nó sẽ không có gì to tát nhưng nếu cứ lạnh lùng mà quay bước thì mãi mãi mất nhau.
Tôi và Xuân cũng vậy. Tất cả với chúng tôi đến giờ phút này đây, giờ
phút đang ngồi trên xe đạp huyền thoại này chúng tôi là bạn và đó chỉ là chút hiểu nhầm của cả lớp với hai chúng tôi mà thôi. Phải dập tắt nó
ngay lúc này, không để cho nó lớn dần theo thời gian. Đổ vỡ vào khoảnh
khắc sau này thì tôi sẽ mất Xuân hoặc cô ấy mất tôi hoặc cả hai chúng
tôi sẽ mất nhau mãi mãi. Cả tình bạn, tình yêu, kỉ niệm và suy nghĩ về
nhau.
- Thì chuyện lúc sáng….. cả lớp …… ý..
- À!!! Không có gì đâu, Tuấn quên rồi, cả lớp hiểu nhầm mà. – Trong tim chợt nhói đau.
- Uhm….
Xuân thả áo tôi ra, gương mặt chùng xuống và khoảng lặng lại xuất hiện nơi tôi và Xuân. Dừng lại Xuân nhé. Tuấn sợ sau này…..
Cổng nhà Xuân kia rồi. Chúng ta sắp phải dừng lại thôi Xuân ơi!