Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Chương 22




Ông anh tôi kéo cả hai đội ra quán nước gần đó.

- Cô ơi cho cháu một két Coca chai nhé. – Ông anh tôi hét to.

Tôi thì vẫn buồn rười rượi. Bỗng ông anh coi xe kéo ghế ngồi gần tôi cầm cốc nước lên đưa cho tôi vỗ vai:

- Chú đá hay lắm, tài năng của chú vượt hơn đội nhiều.

- Là sao anh?

- Chú xứng đáng có một xuất ở một đội hay hơn. – Ông anh thủ môn bên kia quay lại nói với tôi.

- Em tên gì thế? – Bà chị dâu tôi hỏi.

- Dạ em là Tuấn ạh! – Tôi nhẹ nhàng cười một cái rồi trả lời bà ấy.

- Em học lớp nào? . – Chị lại hỏi tiếp.

- Dạ! Em học 10A3.

- Ơh em họ chị cũng học 10A3 đấy. Xuân đấy. – Chị ấy vui mừng cười xinh như hoa.

- Ah “nhện tinh”……

Tôi biết mình vừa lỡ mồm đành đưa tay bịt miệng lại.

- Hihi, sao lại gọi người ta thế? – Chị ấy nháy mắt hỏi tôi.

- Thôi chị về hỏi Xuân đi….

Chúng tôi ngồi chém gió một lúc ầm hết cả quán. Lớp ông anh tôi vui vẻ lắm, làm át đi cái buồn phiền của đội tôi. Đến giờ ra về ai cũng vui vẻ.

- Cô ơi cho cháu thanh toán tiền ạh. – Tôi hô to khi các cốc nước đã cạn và câu chuyện có vẻ sắp hết.

- Thôi chú để anh gửi cho. – Ông anh tôi nói với tôi.

- Đúng rồi để lớp anh gửi cho, các chú gửi tiền sân rồi còn gì? – Một ông anh khác nói theo.

- Chú để các anh gửi cho, mấy đồng đâu, ai lại bắt các chú gửi hết. Giao hữu mà.

Tôi bất ngờ trước lớp ông anh tôi và thằng Hoan với thằng Bắc lúc này cũng mới biết là đá có tiền sân nước. Không ngờ ông anh tôi lại bề trên tuyệt vời như vậy chứ như đội tôi chắc chẳng có cái suy nghĩ ấy. Tôi vẫn còn trẻ con lắm.

Chúng tôi ra về sau khi bà chị dâu thanh toán tiền và chị ấy được ông anh tôi hộ tống về nhà.

- Đội anh mày hay thật đấy. – Dũng CR nói.

- Vô địch phải có cái đặc biệt của vô địch. – Tôi nhìn thẳng vào mắt nó.

- Sao mày không nói với tao là đá có kèo nước. – Hoan Sắt im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng.

- Nhờ mày ai đá hộ ai lại nói là có kèo. Thông cảm cho tao. – Tôi vỗ vai nó.

- Anh em chung hoàn cảnh, giả sử hôm nay mày gửi cả thì chúng ta làm sao ăn nói. – Nó hỏi tôi.

- Tao gửi cả cũng được chứ sao? Mày nói vậy nếu tao nói có là mày không đá à!

- Mày nghĩ tao vì đồng tiền mà bỏ ham mê bóng đá hả?

- Tao thích mày rồi đấy. Hahahaha….

Cả hội cười to sau câu nói của tôi.

Vừa về đến nhà dựa chân chống xe thì ông anh cũng vừa về đến.

- Thắng thua thế nào hả hai thằng? – Mẹ tôi đang thái miếng thịt ngẩng đầu lên hỏi.

- Hòa mẹ ạ! – Lão anh nhanh hơn tôi.

Thực sự đến giờ phút này tôi lại càng phục ông ấy hơn.

- Thế không thằng nào mang cho tao chai Coca à? – Mẹ tôi châm chọc.

- Cái đấy mẹ hỏi bố đi. – Con ranh con lên tiếng.

Mẹ tôi ký vào đầu nó một cái:

- Bố nhà cô, còn cô nữa.

- Thế vụ kem tính sao? – Nó khẽ kéo áo tôi khi tôi đang tháo giày.

- Chờ tao tắm xong rồi đi. – Tôi quay lại cười với nó và nói.

Nhưng bất ngờ nhất là câu nói của ông anh tôi.

- Chờ tao nữa.

Con ranh con nhẩy cẫng lên vui mừng bá vai bá cổ hai ông anh.

- Rồi đứa nào bỏ cơm tao giết.

Mẹ tôi vờ nạt khi biết được chúng nó vì kem mà bỏ bữa cơm của bà ngày chủ nhật.

- Chú có biết tại sao hiệp hai chú để bọn anh ghi hai bàn không? – Lão anh múc thìa kem hỏi tôi.

- Làm sao ạ? – Tôi ngơ ngác.

- Cái đó người ta gọi là Dĩ Dật Đãi Lao. Hiệp một mặc dù có bàn thắng nhưng các chú liên tục chống đỡ đội anh nên thể lực bị bào mòn rất nhiều.

- ….

- Sang hiệp hai bọn anh toàn chơi bóng bổng làm các chú chói mắt và mệt hơn. Hai bàn thắng đều là hai bàn làm khó thằng thủ môn chú không thấy à.

Tôi cứng họng ngồi nghe như vớ được vàng và ngẫm lại hoàn toàn đúng.

- Chú đá rất khá, ở đội hình 11 người khi đá giải trường chú có cơ hội nhưng thể lực chừng đó là chưa đủ. Muốn có một giải thưởng thì phải tập nhiều vào.

- Thôi thôi, hai ông mang chuyện bóng đá đấy nửa đêm lên tầng mà bàn để tôi ăn kem chứ? – Con em tôi giãy nảy lên.

- Thế không lên thì em tôi làm gì nào? – Tôi khẽ véo mũi em tôi.

- Thì tôi đeo giày dạy hai ông một bài học chứ sao?

Anh em tôi giải quyết xong đống kem bự sau rồi mới về ăn cơm với mẹ – Bữa cơm ngày chủ nhật.

Sau này khi ba đứa tôi mỗi đứa một nơi bữa cơm đầy đủ mặt con là xa xỉ với bố mẹ tôi. Tôi đi công tác miền Trung dài ngày nên không về. Ông anh và con em tôi làm trên Hà Nội. Lúc quây quần ngày chủ nhật, mẹ hay kể những chuyện thời chúng tôi bé tí. Ông anh tôi thì uống rượu với bố, tôi ăn bánh mật và con em thì quấn quýt bên vợ tôi với Thái Dương suốt. Những phút giây cả nhà có mặt đông đủ thật quý giá biết bao.