*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tịnh
Phạm Song cười hì hì, tại một chỗ đèn đỏ dừng lại, lại nói: “Tôi nhớ lúc ấy Bạch Hạ Di cũng là nhân vật vang dội trong trường. Thật may mắn, hai nam thần đều ngồi trên xe của tôi.” Lục Khoảnh vạch trần nội tình: “Thật ra là xe mượn.” Phạm Song lập tức bị đả kích đến khóc tu tu, lại mắng Lục Khoảnh tàn nhẫn.
Bạch Hạ Di ngồi ở phía sau nhìn hai người bọn họ cậu một câu tôi một câu như tấu hài, cảm khái từ dưới đáy lòng: “Tình cảm của hai người thật tốt.” Không giống như là tình bạn lâu năm. Cậu có chút hâm mộ Phạm Song. Lục Khoảnh ở trước mặt y thoải mái tùy ý, thỉnh thoảng còn trào phúng. Tuy rằng không quá giống Lục Khoảnh ít nói bình tĩnh trước mặt mình, nhưng lại vẫn dễ thương như thế.
Phạm Song có chút tự đắc: “Nhiều năm như vậy, có thể hái xuống trái khổ qua này cũng chỉ có tôi thôi đấy.” Y dừng một lát: “À không, bây giờ còn thêm cả cậu nữa.” Mới mấy tháng đã có thể chiếm được tín nhiệm của Lục Khoảnh rồi, thật sự là lợi hại. Nói đến đây, Phạm Song lại nổi lên lòng hiếu kỳ: “Sao hai người lại biết nhau? Tôi chỉ nghe A Khoảnh nói hai người cùng chơi bóng rổ.”
Bạch Hạ Di nhìn thoáng qua Lục Khoảnh ngồi ở ghế phụ, bị ghế ngồi che khuất thân ảnh, chỉ lộ ra một lỗ tai. Cậu nở nụ cười, nói: “Thật ra là đã biết nhau trong Hội học sinh. Tôi và Lục Khoảnh còn có vài chuyện nữa. Khi đó tôi không thích ăn khổ qua, nhưng Lục Khoảnh lại nổi danh toàn trường là thích ăn khổ qua. Lúc ấy, tôi còn trẻ chưa hiểu chuyện. Ngay từ đầu còn nhìn cậu ấy không vừa mắt, vụng trộm an bài việc khổ cực cho cậu ấy.”
Phạm Song chậc chậc lấy làm kỳ lạ, nói: “Thì ra hai nam thần cạnh tranh cũng khốc liệt như vậy.”
“Là tôi tiểu nhân.” Bạch Hạ Di vừa nói vừa chú ý phản ứng Lục Khoảnh, phát hiện hắn không phản ứng, lại nói tiếp: “Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc mới phát hiện cậu ấy là người rất tốt, tôi rất thích.” Cậu tăng ngữ khí bốn chữ cuối lên.
[ Chữ thích phát âm là “xi-hoan” nên sẽ thành bốn chữ]
Phạm Song phụ họa: “Đúng vậy. Tuy rằng trình độ muộn tao của Lục Khoảnh đã đột phá chân trời rồi, thế nhưng cũng là người tốt, tôi cũng thích.”
Lục Khoảnh mới không chú ý một chút đã bị hai nguời phát cho thẻ nười tốt, trong lòng buồn bực không thôi. May mắn là lúc này xe đã bắt đầu vào phạm vi núi Ông già. Tại cổng ra vào, sau khi giao phí xong, xe ba người dừng lại, tiếp theo chính là quá trình rèn luyện tim và thân thể trong quá trình leo núi.
Phạm Song kiên trì phụ trách lều trại nặng nhất, hai người Lục Khoảnh cùng Bạch Hạ Di phân côn nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ. Trước khi lên núi, Lục Khoảnh không chỉ tay cầm thịt tay cầm than, trên lưng còn có một ba lô chuyên dụng lớn, nhìn mây bay trên đỉnh núi Ông già, bắt đầu tự hỏi mình có phải mình đã chọn sai phương án rồi không.
Nhưng mà việc đã đến nước này, tự mình chọn cái thang này, có phải bò cũng bò cho xong. Ba người mang túi lớn túi nhỏ nhìn nhau, cười khổ bắt đầu đi lên.
Thời gian đang là đầu thu, thời tiết râm mát, đường núi u tĩnh, chỉ có gió thổi qua. Nhưng ba người vùi đầu leo núi nên không nhìn phong cảnh núi xinh đẹp này, mà giống như đang âm thầm phân cao thấp vậy, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ tiến về phía trước. Phạm Song thuần túy là vì thực hiện lời hứa của mình, Lục Khoảnh vẫn luôn không nói mình khổ mệt thế nào, còn Bạch Hạ Di lại muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt Lục Khoảnh. Thỉnh thoảng đang khuân vác nhìn thấy dáng vẻ người truy ta đuổi của bọn họ nên cũng nhịn không được mà bước nhanh hơn
Aiz, tội gì phải thế chứ?
Bò khoảng một giờ, cuối cùng khi đến nơi cắm trại, ba người đều đã mồ hôi nhễ nhại. Phạm Song thầm oán nói: “Vừa rồi chúng ta điên rồi sao?” Tự mình nói tự mình buồn cười, cười ha hả. Lục Khoảnh cùng Bạch Hạ Di nhìn mồ hôi trên chóp mũi của nhau, ý cười ngại ngùng che dấu bên môi, nhưng cuối cùng cũng nhịn không được, cười vang một trận.
“Qúa liều! Thích chuyện này rồi đó.” Phạm Song đi tới cẩn thận nghiên cứu bản đồ của ngọn núi. Diện tích khu cắm trại tương đối lớn, bọn họ cần tìm một khu vực gần nước, tương đối bằng phẳng. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định đi về phía khe núi, cho đến khi thấy được dòng nước, lại đi về phía thượng du.
Lúc này đã là bốn năm giờ chiều, ngọn núi dần dần tối lại, sau khi bôn ba một đoạn tìm được khe suối, cuối cùng bọn họ mới định ra địa điểm cắm trại.
Thừa dịp sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, bọn họ phân công, hai người dựng lều, còn người còn lại thì đi thu thập củi gỗ nhóm lửa. Bởi vì sẽ không dựng lều, Phạm Song xung phong nhận việc đi tìm củi, để lại Bạch Hạ Di hơi có kinh nghiệm hợp tác với Lục Khoảnh có năng lực không tệ.
Bọn họ mở lều ra, bắt đầu đóng cọc. Lục Khoảnh đưa búa cho Bạch Hạ Di, nhìn cậu nhận lấy, hỏi: “Mệt không?” Bạch Hạ Di lau mồ hôi, cười với hắn: “Không có đâu. Ở công ty mệt mỏi hơn leo núi nhiều.” Cũng thường xuyên phải tăng ca, Lục Khoảnh có chút đồng tình gật đầu: “Không mệt thì tốt, đi chơi mới vui.” Hắn đi ngang qua, khom người vỗ vỗ lưng Bạch Hạ Di, Bạch Hạ Di đưa tay ngược lại bắt lấy tay hắn, trêu đùa: “Dám đánh tôi à?” Lục Khoảnh nhìn gương mặt bình tĩnh vạn năm không thay đổi của cậu, dùng tay bị bắt được gãi gãi lòng bàn tay Bạch Hạ Di lòng bàn tay, thừa dịp cậu ngứa mà buông tay ra, chớp mắt đã nhanh bỏ trốn mất dạng. Bạch Hạ Di đứng ở tại chỗ nhìn lều trại và Lục Khoảnh mang theo chút đắc ý trẻ con, trong lòng cười một tiếng. Gãi tôi rồi còn muốn chạy sao? Không có cửa đâu.
Khi Phạm Song ôm một đống củi trở về, lều trại đã sắp dựng xong. Y thổi một tiếng huýt sáo cao vút, kích động nói: “Các đồng chí! Cách mạng chúng ta thắng lợi rồi! Nhân dân Trung Quốc từ nay về sau đứng lên rồi!” Lục Khoảnh đi tới lấy củi trong tay y, đứng đắn giội cho một gáo nước lạnh: “Nhóm lửa đi.”
Đúng vậy. Cách mạng muốn thắng lợi, không ăn cơm sao được! Nướng thịt là quan trọng nhất. Gặp phải đại khảo nghiệm, đồng chí Phạm Song thể hiện ra tinh thần lạc quan, vô cùng cao hứng đi nhóm lửa. Hai người thỉnh thoảng cũng có nướng ngoài trời, thế nhưng một chút lửa cũng không có, ngược lại hun mình đến mặt xám mày tro. Sau khi thuận lợi đốt lửa xong, lửa càng ngày càng lớn, Lục Khoảnh ném than vào để nung đỏ, lại đặt vĩ nướng lên trên.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, thịt xiên đã có. Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối. Trong sắc đen, chỉ có ánh lửa và mùi thịt hun mặt lẫn nhau. Phạm Song không biết nấu ăn, nướng lại là sở trường, lúc này vui vẻ rao như nười Tân Cương. “Thịt dê nướng — thịt dê nướng rồi đây!” Miệng y lớn tiếng nói, xiên thịt trong tay xì xèo lắc lắc.
Bạch Hạ Di bị y chọc cho nhịn không được, vừa nhìn con mực trên tay vừa cười. Hôm nay, Lục Khoảnhvới tư cách nhân vật chính đã lấy được tư cách người xem, ở bên cạnh trong tư thế cao nhân tinh tường mọi thứ.
“Cao nhân, có thể nói cho ta biết thời tiết ngày mai thế nào không?” Phạm Song bắt gặp, bắt lấy cơ hội lập tức trêu chọc nói.
Lục Khoảnh ngoái đầu lại nhìn y, vươn ra bàn tay có vẻ trắng tinh trong bóng tối: “Muốn biết thì phải trả tiền.”
Phạm Song trợn trắng mắt, mắng nói: “Ngươi là đồ gian thương!”
Lục Khoảnh đang muốn trả lời một câu: “Có được tất có mất”, trên bàn tay lại hơn một xâu mực, ngẩng đầu, liền lọt vào trong đôi mắt đen mang ý cười của Bạch Hạ Di: “Cao nhân, biết xem Hồng Loan tinh sao?” Ngữ khí cậu ôn hòa, ánh mắt sáng sủa, rõ ràng là tối như vậy, thế nhưng lúc này Lục Khoảnh nhìn thấy, trái tim lại đập loạn thêm vài phần.
Hắn tùy tiện khép mắt, giả vờ khụ một tiếng che giấu bối rối, trầm giọng nói: “Không.” Hắn ngẫm lại, không đúng, vì sao mình lại chột dạ đây, vì thế lại đúng lý hợp tình lặp lại một lần nữa: “Không.”
Phạm Song giả vờ mắng: “Quả nhiên là gian thương, mưu toan làm bộ như cao nhân gạt tiền tài của dân chúng bình thường như chúng ta.” Y đâm xiên thịt trên tay về phía Lục Khoảnh: “Nhân danh ánh trăng tiêu diệt ngươi!” Lại chỉ thấy Lục Khoảnh nhét mực vào trong miệng, bắt đầu ăn, dáng vẻ không nghe không thấy.
Phạm Song than thở lấy xiên thịt lại tiếp tục nướng, y và Bạch Hạ Di vừa ăn vừa nướng, cũng nướng chín được vài dĩa.
Bạch Hạ Di thường thường ngẩng đầu nhìn người đang quay lưng ăn mực kia. Ôi trời, lỗ tai tựa hồ hơi đỏ. Cậu cười tủm tỉm cho thêm bột thì là trên bắp nướng trên tay, Phạm Song thấy dáng vẻ này của cậu, cho rằng cậu cắm trại dã ngoại rất vui vẻ, còn vui mừng gật gật đầu.
Ba đại nam nhân bò núi cả một buổi chiều, mệt đến muốn bùng nổ đồng thời cũng giống như sói đói, ăn một trận mà giống sóng thần quét qua vậy, gần như là đã ăn hết thức ăn mang đến, lại từ trong khe núi lấy chút nước, cùng với một ít thức ăn chay còn lại bỏ vào trong nồi nấu thành một nồi canh, hương vị thanh đạm, vừa lúc giải đồ nướng đầy mỡ.
Phạm Song bưng lấy bát canh nóng hầm hập, cảm thán nói: “Nhân sinh ấy mà! Thiếu nồi nước này thì sẽ không hoàn chỉnh!”
Trải qua một buổi chiều ở chung, Bạch Hạ Di rất có cảm tình với y, hỏi tiếp: “Vì sao?”
Có người cổ động, nhanh chóng bán điểm tâm canh gà, Phạm Song húp sụp soạt một ngụm canh lớn, thâm trầm nói: “Chúng ta vẫn luôn cho rằng, thay đổi nhanh mới là tinh hoa cuộc sống. Tuy rằng vui buồn rất đặc sắc, thế nhưng càng quan trọng hơn là, là tất cả mọi thứ đều trở về an tĩnh. Tựa như bát nước canh sau khi nướng này, tư vị nướng hiển nhiên là rất ngon, nhưng ăn rồi cũng sẽ ngán, sẽ ăn ra bệnh. Người nha, cuối cùng có được bao nhiêu người uống được bát canh thanh đạm chứ.”
Bạch Hạ Di vốn tưởng rằng y sẽ nói ra cái gì ngụy biện, thấy y chó ngáp phải ruồi nói ra một phen triết lý như thế, không khỏi cảm thấy xem trọng y vài phần.
Hết chương 13