Edit by Thanh Thanh
Beta by Nha Đam
~~~~~
Tiết Tích ước chừng có năm phút không nói chuyện, anh siết chặt tay Chu Ức Chi.
Chu Ức Chi ngửa đầu, quan sát vẻ mặt của anh.
Bởi vì đèn đường tối tăm, anh lại đứng ở chỗ ngược sáng, Chu Ức Chi lại tới gần anh một chút, hai người sắp dán vào nhau.
Chu Ức Chi lúc này mới thấy rõ khiếp sợ cùng kinh ngạc trên mặt anh.
Bất kể gặp phải bao nhiêu cảnh ngộ, có bao nhiêu thành thục, nhưng trong lúc này anh cũng chỉ là thiếu niên giống như mở ra hộp quà nhìn đến thật lớn kinh hỉ. Ở đời trước anh có bao nhiêu vô vọng, giờ này khắc này liền có bấy nhiêu không dám tin tưởng.
Bông tuyết bay xuống ở trên vai anh, anh cũng không nhúc nhích, trừ bỏ tiếng trái tim đập đến Chu Ức Chi ở ngoài có thể nghe được, sau một lúc lâu, lông mi anh run rớt một mảnh bông tuyết.
Mọi thanh âm đều im lặng.
Còi hơi kêu to, cửa tàu điện ngầm người đến người đi, ồn ào như nước chảy vọt tới, nhưng lại vòng qua hai người.
Chu Ức Chi vốn dĩ rất khẩn trương, nhưng là nghe thấy gần trong gang tấc hô hấp không thoải mái của người này, cô bỗng nhiên lại thoáng trấn định.
Loại chuyện thổ lộ này sao, khó mở miệng nhất không gì hơn câu nói đầu tiên, câu đầu nói ra, tất cả những việc kế tiếp đều dễ làm.
Cô cảm thấy mất mặt, nhưng bộ dáng anh ngây ra như phỗng này nói ra chẳng phải tốt hơn sao.
Tóm lại là hai người cùng nhau mất mặt, vậy bị mất mặt cũng không đến nỗi nào.
“Chờ em một chút.” Cô giơ xiên tre lên.
Nhưng không đợi cô tránh ra, Tiết Tích liền đem xiên tre trong tay cô, tránh ra đem đi ném.
Anh đi trở về, đứng yên ở trước mặt cô, phảng phất còn hít sâu hai cái.
Chu Ức Chi cười một chút, nhón chân dùng đầu ngón tay khảy khảy bông tuyết dừng ở trên vai anh.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào mũi lạnh lẽo, thế nhưng biến thành kỳ dị nóng bỏng.
Cô hỏi: “Em vừa mới chính là thổ lộ, anh nghe thấy được không, anh không nói chút gì sao?”
Tiết Tích nhìn Chu Ức Chi, sau một lúc lâu, mới tìm về một chút lý trí vừa rồi.
Giọng anh hơi khàn hỏi: “Không phải Lâm Gia Vũ sao?”
Gương mặt Chu Ức Chi nóng lên, có chút không được tự nhiên, cười nói: “Không phải, anh sao lại cho rằng sẽ như vậy? Liền bởi vì em để cậu ấy tới nhà chúng ta học bù vài lần?”
“Em khen cậu ta.” Tiết Tích thấp giọng nói: “Em nói cậu ta ưu tú, em cùng cạu ta cùng nhau xem phim, em cùng cậu ta cùng nhau cười to, em còn lưu luyến đưa cậu ta đến cửa……”
Nói còn chưa dứt lời, Tiết Tích chợt ý thức được mình tiết lộ cảm xúc quá nhiều, ngữ khí quả thực mang lên vài phần oán giận, anh kịp thời dừng lại, nhìn về phía Chu Ức Chi, nhưng Chu Ức Chi cười đến càng ngọt.
Làm sao bây giờ, anh thật thích ăn dấm.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh mà nhìn Tiết Tích: “Đúng vậy, em có nói qua hay không, ở trong lòng em, anh càng ưu tú, khắp thiên hạ anh là tốt nhất. Em và anh đã xem rất nhiều phim, lúc nhìn thấy anh, lòng em cười càng nhiều, lúc cùng anh từ biệt, em càng thêm lưu luyến?”
Chu Ức Chi vừa cười vừa nói, hô hấp Tiết Tích liền nặng một chút, anh hoàn toàn không phân biệt được Chu Ức Chi nói đến là thật hay là giả, là nói giỡn vẫn là đùa chơi, anh chỉ có thể cả người cứng đờ mà dời đi tầm mắt.
Chu Ức Chi đem tay từ trong túi áo lông vũ của anh rút ra, đôi tay luồn vào áo lông vũ của anh.
Tiết Tích theo bản năng giang hai cánh tay.
Thiếu nữ liền chui vào trong lòng ngực anh.
Chu Ức Chi vây quanh được anh, khẽ thở dài một cái.
Cô đem đầu dựa vào trên ngực anh, như vậy mà ôm gắt gao, nắm áo lông của anh, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của anh, có loại cảm giác kiên định ấm áp.
Đời trước ăn khổ đủ rồi, đời này cô chỉ muốn cùng người trước mắt hảo hảo ôm, làm bạn, đoàn viên.
Bất luận chuyện hiểu lầm gì đều không cần xảy ra.
Vì thế cô đem mặt chôn ở trong lòng ngực anh, nghiêm túc giải thích nói: “Đó là vì muốn kiểm tra phản ứng của anh, nếu anh không thích em, em làm sao dám tùy tiện thổ lộ?”
“Đúng không?” Tiết Tích không nhịn được hỏi: “Hai người ở cửa nói gì đó mà mặt em rất hồng.”
“Anh nha, anh nhớ thật rõ ràng.” Ý cười của Chu Ức Chi sắp tràn ra tới, tăng thêm mấy phần xinh đẹp nói: “Cậu ấy nói với em anh vẫn ở phòng bếp, vẫn luôn nhìn ra cửa, khẳng định là rất thích em.”
“Xem ra cậu ấy nói đúng.” Chu Ức Chi nâng mặt lên, chớp chớp mắt với Tiết Tích.
Cây gai trong lòng kia của Tiết Tích liền bị cô nhẹ nhàng bâng quơ mà nhổ như vậy, giữa bọn họ vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần không có người ngoài tham dự, trái tim anh liền lặng yên rơi xuống.
Tim anh đập rất nhanh.
Nhưng là chuyện tới hiện giờ, cũng không sợ bị cô nghe thấy được.
Chính là Chu Ức Chi cô, đến tột cùng phân biệt đến rõ ràng sao? Cô đối với anh rốt cuộc là thích, vẫn là áy náy, hay còn là bởi vì áy náy mà muốn làm bồi thường?
Anh không nghĩ muốn bồi thường, anh muốn cô vui sướng bình an, cũng được như ước nguyện.
Anh hẳn là nói cho cô, không cần bị trói buộc bởi một tảng đá lớn kia đi sinh hoạt, không cần bởi vì chuyện đời trước liền xin lỗi anh. Cô cũng không thiếu anh gì đó. Kết cục cuối cùng không tốt, cũng chỉ là vận mệnh mà thôi.
Anh hẳn là phải cùng cô nói rõ ràng tất cả.
Nhưng trong giờ phút này, cô ở trong ngực, làm nũng với anh, lẳng lặng mà ở trong gió tuyết phố xá sầm uất ôm cô. Tất cả những việc này đều là điều anh chưa từng nghĩ tới.
Ở đời trước băng tuyết tan rã đi đến từng bước này, hảo hảo mà ở chung một phòng, khó khăn cỡ nào.
Một đời này thật vất vả trong mắt cô có anh, thật vất vả cười với anh, thậm chí nói thích anh, anh cơ hồ thụ sủng nhược kinh, hô hấp liền nhẹ đi.
Anh vô cùng muốn đem hết thảy nắm chặt ở trong tay, cho dù cô chỉ là bởi vì áy náy mới như thế đâu.
Bởi vậy, trong nháy mắt này, anh nhìn cô nhào vào trong lồng ngực mình, khóe miệng mang theo tươi cười, những lời anh muốn nói, bỗng nhiên liền bởi vì tư tâm, mà cũng không nói ra được.
“Lời em muốn nói chính là cái này.” Chu Ức Chi nhìn anh, chờ mong hỏi: “Vậy còn anh, vừa mới nói muốn cùng em nói chuyện, là muốn cùng em nói chuyện gì?”
Tiếng nói của Tiết Tích có chút ách, nói: “…… Kỳ thật không có gì.”
“Rốt cuộc muốn nói gì?! Không nói không cho về nhà!” Chu Ức Chi tuy rằng đoán được lấy tính cách của anh, không phải là muốn chủ động thổ lộ với cô, nhưng lấy ngữ khí anh vừa mới thận trọng, xem ra cũng tuyệt đối là chuyện đại sự.
Trong lòng cô tò mò, nhịn không được lại thúc giục một lần, sau đó đem đôi tay đang ôm eo anh chuyển lên trên cổ.
Liền treo như vậy, ánh mắt lộng lẫy mà nhìn anh.
Người chung quanh có lui tới nhảy múa ở quảng trường nhịn không được nhìn bọn họ, nhưng sắc mặt như thường, chỉ tưởng là tiểu tình lữ.
Chu Ức Chi liếm liếm môi, cảm thấy có vài phần ngượng ngùng, lại lần nữa đem đầu chôn về trong lòng ngực Tiết Tích.
Cô ồm ồm nói: “Mau nói, bằng không em coi như anh cam chịu làm bạn trai của em.”
Tiết Tích hỏi: “Bạn trai?”
Chu Ức Chi gật gật đầu, cười nói: “Em đã thổ lộ, em tình anh nguyện, kế tiếp không nên yêu đương sao? Tuy rằng em không biết yêu đương nên như thế nào, nhưng……”
Chu Ức Chi cẩn thận nghĩ nghĩ chuyện đời trước người trước mắt này đã làm với mình, liền với anh nói: “Nhưng em sẽ thu liễm tính xấu của em, ngẫu nhiên đặt mấy trái cây anh thích ăn ở trên đĩa, buổi tối lặng lẽ đắp chăn cho anh và nhiều thứ khác, đi học em sẽ đối tốt với anh, đã để anh đơn phương chiếu cố cũng không phải một chuyện, đúng hay không.”
Chu Ức Chi cảm giác giác lời này của cô nói được còn rất tri kỷ, nhưng không biết vì sao anh không hé răng, anh nhìn cô, biểu tình tìm không ra hàm xúc vui vẻ.
Chu Ức Chi nhịn không được hỏi: “Như, như thế nào, không phải như thế sao?”
“Em…… Không cần đi làm việc đó.” Tiết Tích nói với cô.
Những việc đó càng giống như là xuất phát từ áy náy, mà không phải thích.
Như vậy trở nên đều không giống em.
“Ức Chi.” Tiết Tích vẫn mở miệng.
Chu Ức Chi ngửa đầu nhìn anh, anh phảng phất cực lực khắc chế cùng giãy giụa cái gì đó, một lát sau.
Anh trấn định, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy cái trán Chu Ức Chi ra, nhìn chăm chú đôi mắt cô rồi nói: “Bảy ngày, em tự hỏi lại một chút.”
“Tự hỏi cái gì?” Chu Ức Chi khó hiểu.
Tiết Tích trầm mặc, nói: “Anh cũng nhớ rõ chuyện đời trước.”
Chu Ức Chi vừa muốn nói chuyện, Tiết Tích lại cân nhắc nói: “Nếu là bởi vì chuyện đời trước, muốn bồi thường anh, kỳ thật không cần thiết như vậy.”
“Em xem, hiện tại em hảo hảo tồn tại, anh cũng hảo hảo tồn tại, em cũng không có cái gì phải xin lỗi anh, em không cần phải... Bởi vì bứt rứt mà làm ‘không thích anh chính là thực xin lỗi anh’ như thế.”
“Trên thế giới chưa từng có đạo lý trả giá cảm tình nhất định phải được đến hồi báo, nếu yêu cầu mỗi một phần trả giá cảm tình đều được hồi đáp, như vậy chỉ sợ cũng sẽ là cực đoan thành tội phạm giết người cùng cố chấp cuồng. Huống chi…”
Tiết Tích dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Chu gia giúp đỡ anh, năm tuổi năm ấy em cũng trợ giúp anh, coi như là hết nợ nhau, anh là muốn như thế này.”
Anh rốt cuộc là không muốn dùng áy náy bắt cóc cô.
“Em không ――!” Chu Ức Chi ý thức liền phải phản bác.
Nhưng Tiết Tích lại rất bình tĩnh, lại xoa xoa cô đầu, chậm rãi nói: “Nếu là lo lắng đời này anh có ký ức, liền sẽ không lại bồi ở bên cạnh em, cũng không cần lo lắng, chuyện như vậy sẽ không phát sinh.”
“……”
Mọi người thấy sign này thế nào, tui mới đặt xong đó, tui thấy xinh xẻo v~, nhất là con bonobono kiaaaaa (。・//ε//・。)
Sign này là bạn "chymcogan" làm ấy, bạn ấy làm đẹp dã man luôn, mọi người có hứng thú thì sang bên nhà bạn ấy xem nhaaa.