Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 19: Thích




Edit by Thanh Thanh

~~~~~~~~~

Chuyện Tùng Du bị bỏ quên.

Khả năng ngày đó Chu Ức Chi dùng miệng lưỡi vô cùng nghiêm túc mà nói với cậu ta, cô đã có người mình thích, làm cậu ta cảm thấy tiếp tục theo đuổi cũng không có hy vọng gì.

Hơn nữa Chu đại tiểu thư không thiếu tiền, Tùng Du cho dù là bao bánh xe quay cao chọc trời Phong Hỏa Luân chế tạo lãng mạn cho cô xem, đối với cô mà nói cũng không phải đồ vật mới lạ gì.

Nói cách khác, nếu cô căn bản không thích Tùng Du, Tùng Du hoàn toàn không có cách.

Vì chuyện này, Tùng Du thất bại một thời gian, cậu ta ở trong trường học bắt đầu thức thời mà vòng qua Chu Ức Chi mà đi, biến thành tình hình cùng đời trước không sai biệt lắm. Cậu ta ước chừng là nói qua với đám hồ bằng cẩu hữu bên người của cậu ta, những bạn bè đấy của cậu ta cũng không có xuất hiện lại ở trước mắt Chu Ức Chi.

Trừ cái này ra, Tùng Du còn cảm thấy Chu Ức Chi thay đổi rất nhiều, cậu ta vẫn luôn cho rằng sau khi Chu Ức Chi biết mình ở trên diễn đàn đánh đố, mặc dù không thương tâm như vậy, nhưng ít ra có phẫn nộ khi lòng tự trọng bị giẫm đạp, nói không chừng sẽ vọt tới trước mặt cậu ta cho cậu ta một bạt tai.

Nhưng không nghĩ tới Chu Ức Chi không như vậy.

Ngày đó khi ăn cơm, cậu ta chứng kiến đến Chu Ức Chi tựa hồ so với thiếu nữ cậu ta đuổi theo hơn một tháng kia thành thục thong dong hơn nhiều, mỹ lệ không gì sánh được, trong ánh mắt cũng nhiều thứ mà cậu ta xem không hiểu.

Tùng Du vẫn là mao đầu tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi, tạm thời không biết nên hình dung biến hóa trên người Chu Ức Chi như thế nào.

Cậu ta chỉ là hối hận không ngừng, nếu ngay từ đầu không có lấy Chu Ức Chi đánh đố thì tốt rồi, nếu ngay từ đầu là chính thức mà theo đuổi cô thì tốt rồi, nói không chừng sẽ có một kết cục khác.

Lúc cậu ta mới vừa đánh đố muốn theo đuổi Chu Ức Chi, đối với Chu Ức Chi căn bản không biết gì, chỉ biết cô ngày thường luôn là một bộ mặt như băng sương, bộ dáng cao không thể với, các nam sinh sôi nổi trêu ghẹo cô là thiên nga trắng, hàng xa xỉ, cậu ta cùng nhau kính nhi, liền phóng đại lời nói muốn cho thiên nga trắng khom lưng.

Chính là sau lại dần dần tiếp cận Chu Ức Chi, thậm chí sau vài lần đến nhà cô mới phát hiện, biệt thự Chu gia to và xa hoa xinh đẹp như vậy, cư nhiên chỉ có Chu Ức Chi, quản gia cùng với dì Hà ở, trống rỗng, làm cậu ta nhớ tới lâu đài lạnh băng có hoa không quả.

Không biết vì cái gì, những việc này Tùng Du theo bản năng không nói với những hồ bằng cẩu hữu đó của mình. Cậu ta trêu chọc cũng là nói "Trong nhà em gái Chu xinh đẹp thật sự", có người hỏi cậu ta đuổi theo Chu Ức Chi lâu như vậy, có gặp qua cha mẹ cô hay không, Tùng Du cũng nói sang chuyện khác "Em gái Chu còn không có nhả ra đâu, bất quá bằng mị lực của tiểu gia tôi, tám chín không rời mười."

Có lẽ cậu ta lúc ấy trong tiềm thức liền biết, nói ra những lời này, ngược lại thương tổn nhất là lòng tự trọng của Chu Ức Chi.

Chỉ là việc đã đến nước này, đã không có một kết cục khác.

Tùng Du nhiệt liệt theo đuổi giống như mùa thu ngắn ngủi thực mau trở trời.

***

Hôm nay sau khi tan học, Chu Ức Chi lôi kéo Tiết Tích lại đi cửa hàng bánh kem kia, cô cùng Tiết Tích trên người đều mặc phục, ở trong trường học thoạt nhìn chính là đồng phục xanh trắng thực bình thường, nhưng một khi hai người đơn độc đi ra ngoài, thoạt nhìn liền rất giống quần áo tình lữ.

Chu Ức Chi lén lút mà có chút cao hứng, học anh đem khóa kéo kéo lên cao nhất.

Cửa hàng bánh kem, lần này Chu Ức Chi thuần thục hơn nhiều, hoàn toàn không có để anh giúp cô.

Gần như là chỉ một mình làm từ đầu tới cuối từ đánh trứng đến quét sữa.

Cô luống cuống tay chân, trên mặt dính vào một ít bột phấn, tay áo xắn cao, trên mười ngón tinh tế tất cả đều là bột mì, nhưng là làm lại phi thường hăng say. Khả năng lực đạo không nắm chắc, bột mì lập tức bay lên trên, chui vào chóp mũi cô, Chu Ức Chi tức khắc bị sặc đến, vội vàng xoay người sang chỗ khác chạy đến trong một góc, khụ đến nước mắt đều ra tới: "Khụ khụ khụ...... Khụ khụ."

Tiết Tích nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, đi qua vỗ vỗ lưng cô, sau đó rút khăn giấy đưa cho cô, bất đắc dĩ nói: "Em không am hiểu làm những thứ đó, anh giúp em, lúc em tặng chỉ nói là em làm là được."

Anh đã biết Chu Ức Chi không phải đưa cho Tùng Du, nhưng là biết Chu Ức Chi gần đây mở rộng cửa lòng giao lưu bạn bè mới, đã cùng mấy nữ sinh lớp học hoà mình, anh cho rằng Chu Ức Chi làm bánh kem nhỏ là muốn mang đi trường học chia cho những nữ sinh đó.

Chu Ức Chi dùng khăn giấy lau nước mắt khụ ra tới, nói với Tiết Tích: "Đừng nhìn em! Khụ khụ...... Khụ...... Anh quay người đi."

Tiết Tích cười khẽ một chút, quay người đi, trở tay tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Chu Ức Chi lúc này mới thập phần không có hình tượng mà nỗ lực dùng mũi phun ra bột mì mà mình vừa hít vào với vách tường.

Quá mất mặt, cô mặt đỏ tai hồng mà nghĩ. Chờ đến hô hấp rốt cuộc thông thuận, Chu Ức Chi lúc này mới xoay người lại, khóe mắt cô treo nước mắt sặc ra tới, trên mặt tất cả đều là bột mì ướt dầm dề mà ngón tay dính lên, cô nói với Tiết Tích: "Anh, anh làm của anh đi, đừng động vào của em, anh nên làm gì thì làm cái đó, không cần giúp em."

Cô tiếp tục đi tới bàn làm, Tiết Tích đi đến bên người cô, nhìn sắc trời, nói: "Nhưng là tự em làm mà nói chỉ sợ làm xong trời đã tối rồi."

"Tối liền tối đi, hôm nay lại không có chuyện gì." Chu Ức Chi dùng bả vai đẩy Tiết Tích ra, lại nói một lần với anh: "Em tự mình tới, anh đừng giúp em."

Tiết Tích không khỏi nhìn cô một cái, tựa hồ là có chút kỳ quái cô vì cái gì thế nào cũng phải chấp nhất với chuyện tự tay làm ra một cái bánh kem hoàn chỉnh. Nhưng thấy cô chuyên chú với chuyện này như vậy, anh cũng liền dịch một bước sang bên cạnh, đem bột mì dễ dàng sặc đến cô di chuyển vị trí.

Tiết Tích nói không sai, chờ Chu Ức Chi hoàn chỉnh mà làm xong một cái bánh kem, chân trời đã đen.

Đã hơn 8 giờ tối.

Hơn nữa làm Chu Ức Chi hổ thẹn chính là cái bánh kem này làm còn chẳng ra gì, lúc từ lò nướng lấy ra cũng đã là xiêu xiêu vẹo vẹo, phảng phất như tháp nghiêng Pisa bị người đạp một chân, chờ đến khi cô run run rẩy rẩy mà bóp bơ lên, mấy đóa hoa nhìn không ra hình dạng trên tháp nghiêng lại buồn bã ỉu xìu mà mềm oặt, lớn lớn bé bé căn bản phân bố đều đều, thoạt nhìn giống như là cái bánh nướng lớn.

Chu Ức Chi đều không nỡ nhìn thẳng, nhìn chằm chằm bánh kem mình làm được, có loại xúc động làm lại xuất hiện.

Cô nhịn không được nhìn sang anh, anh so với cô làm muộn hơn nhưng là cơ hồ cũng sắp hoàn thành.

Anh rũ mắt đen nhánh.

Xương ngón tay thon dài nắm chặt tam giác ngược bóp sữa, dọc theo bên cạnh bánh kem, một đóa lại một đóa hoa đẹp xuất hiện. Nhất là một vòng bên ngoài là sắc cam vàng hoàng hôn, tới bên trong, điểm xuyết một ít chocolate tạo hình tốt, thoạt nhìn cùng bánh kem cửa hàng để trên kệ trưng bày không có gì khác nhau.

Sau khi làm xong, Tiết Tích vặn vòi nước ra, rửa rửa tay, sau đó nghiêng đầu đi nhìn Chu Ức Chi.

Tầm mắt rơi xuống bánh kem trước mặt cô.

Tiết Tích:......

Chu Ức Chi:......

Chu Ức Chi sắc mặt nhất thời liền đỏ lên, đôi tay che trên bánh kem của mình, hung ba ba nói: "Không cho xem!"

Tiết Tích quay đầu đi, nhưng một ít ý cười trong mắt vẫn là che lấp không được, anh thấp thấp nói: "Không xem."

Chu Ức Chi một mặt hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào, nhưng một mặt lại nhịn không được lặng lẽ đánh giá bánh kem anh làm, tính tốt nhất một lần, anh cũng mới lần thứ hai, nhưng lại có thể làm ra bánh kem như trên giá kia? Cô hỏi: "Anh trước kia đã làm bánh kem sao?"

Tiết Tích sau khi đi vào Chu gia, vô luận là quản gia vẫn là Chu Ức Chi, đều cực nhỏ hỏi đến chuyện xưa của anh. Đây vẫn là Chu Ức Chi lần đầu tiên hỏi.

Tiết Tích đi đến bên vòi nước, mở vòi nước ra đem bơ dính trên tay súc rửa một chút, lại bóp một chút nước rửa tay, tiếp tục rửa tay.

Lực chú ý của Chu Ức Chi liền cầm lòng không đậu rơi xuống ngón tay thon dài của anh.

Tựa hồ là trầm mặc hồi lâu, Tiết Tích mới nhìn Chu Ức Chi liếc mắt một cái, thần sắc thản nhiên nói: "Ừ, nghỉ đông năm trước ở cửa hàng bánh kem làm công, nghỉ đông thời tiết lạnh, loại bánh kem này có thể để ba bốn ngày, tương đối bán chạy, cho nên lúc làm công, đơn hàng một ngày rất nhiều."

Cho nên anh mới có thể thuần thục như vậy, trong khoảng thời gian ngắn bóp đóa hoa bánh kem hoàn mỹ.

Chu Ức Chi ngẩng đầu nhìn anh, thiếu niên cao lớn thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng Chu Ức Chi lại không ngọn nguồn mà đau xót. Đời trước cô căn bản không hỏi, là bởi vì không để bụng, một đời này vừa mới cùng anh gặp lại, cho tới bây giờ mới hỏi, là bởi vì cô không quá dám đề cập, sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của thiếu niên.

Hiện tại nghĩ đến, tuy rằng ngữ khí anh nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ba năm này, sau khi cửa nát nhà tan, anh nhất định ăn không ít khổ, chỉ là anh chưa bao giờ nói, thoạt nhìn giống như là những cái đó bé nhỏ căn bản không đáng kể, một bàn tay anh là có thể thay đổi, vì thế người biết trong nhà anh có biến cố, biết anh gian nan, lại cũng sẽ không sinh ra thương hại hoặc là đồng tình với anh.

Anh khả năng cũng căn bản không muốn từ trên mặt người khác nhìn đến những cái đó.

Đời trước khả năng cô chính là một cọng rơm đè nặng nhất ở trên vận mệnh của anh.

May mắn hiện tại cô đã trở lại.

Chu Ức Chi kiềm chế xoang mũi hơi khó chịu, không tiếp tục cái đề tài này, mà là hỏi Tiết Tích: "Anh cảm thấy cái bánh kem này của em có thể nhìn không, người nhận được lễ vật có thể không cao hứng hay không?"

Tiết Tích nhìn về phía cái kia bánh kem trước mặt cô kia, đích xác ngã trái ngã phải, không quá đẹp, thậm chí sau khi lấy ra từ lò nướng, đã hỏng một khối nhỏ, nhưng là trên ngón tay cô còn dính bột mì, mười ngón tinh tế còn bị nước máy đông lạnh đến đỏ bừng.

Anh đi qua đem vòi nước chuyển sang bên phải, sau khi chờ nước nóng, mới nắm tay Chu Ức Chi đến dưới vòi nước súc rửa một phen, anh lấy nước rửa tay để ở trên mu bàn tay cô, ý bảo cô đem tay rửa rửa.

"Sẽ không." Tiết Tích nhìn Chu Ức Chi, mở miệng nói: "Bạn bè nhận được bánh kem của em khẳng định sẽ rất vui vẻ."

Anh đố kỵ còn không kịp, người nọ làm sao lại dám ghét bỏ bánh kem cô làm?

Chu Ức Chi nghe anh nói như vậy, tức khắc có chút ngượng ngùng, hơi hơi cong cong môi, nghiêm túc rửa tay. Hôm nay là sinh nhật của anh, cô lôi kéo anh tới làm bánh kem, chẳng lẽ anh còn không rõ là làm cho anh sao?

"Bạn học nhận được bánh kem", anh cư nhiên gọi anh như vậy, thật là vi diệu mà làm người mặt đỏ.

Anh còn làm bộ không biết, muốn giúp cô làm bánh kem.

May mắn cô kiên trì, toàn bộ bánh kem từ đầu tới cuối đều là tự tay cô làm.

Chu Ức Chi vui rạo rực mà nghĩ như vậy, rửa tay xong, để chị gái nhỏ cửa hàng bánh kem giúp mình đem bánh kem đóng gói lại.

Cái bánh kia Tiết Tích làm được thật xinh đẹp, cô cũng đóng gói lại, cùng nhau mang về nhà.

***

Hai người xách theo bánh kem mới ra lò trở lại trên xe, Chu Ức Chi ngồi trên xe liền bắt đầu không nói lời nào, thần bí hề hề mà gửi tin nhắn, cô hỏi dì Hà có chuẩn bị tốt chuyện mình dặn bà chuẩn bị hay không, dì Hà đánh chữ chậm, qua một lát mới gửi tới một cái tin nhắn: Đã xong, tiểu thư.

Chu Ức Chi có chút kích động, nỗ lực không cho mình biểu hiện ra ngoài, làm bộ bình tĩnh mà nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Nhưng qua một lát, cô lại nhịn không được dùng dư quang nhìn anh.

Cô cảm thấy mình gửi tin nhắn rõ ràng như vậy, anh hẳn là đoán được cô đang giúp anh chuẩn bị sinh nhật cho anh kinh hỉ, lúc này anh hẳn là đang nỗ lực làm biểu tình bình tĩnh, làm bộ không biết mới đúng.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, thiếu niên bên người ôm cặp sách, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hình như là bởi vì có chút mệt mỏi mà ngủ rồi.

Chu Ức Chi:......

?

Sao lại thế này? Anh không kích động sao? Sao anh còn ngủ được?!

Nhưng Chu Ức Chi cũng không nhẫn tâm quấy rầy anh, mà là cười tủm tỉm mà nhìn anh một lát, ánh đèn neon lóng lánh ngoài cửa sổ xe cực nhanh mà lướt qua trên mặt anh tuấn của anh, ở trên mũi đĩnh bạt cùng môi mỏng màu nhạt rơi xuống từng đạo sắc thái, ngẫu nhiên còn sẽ bay qua vài đạo bóng ma, làm khuôn mặt tuấn tú của anh tranh tối tranh sáng.

Chu Ức Chi nhịn không được nâng tay lên, chán đến chết mà nhìn bóng tay mình rơi xuống ở trên mặt anh.

Nhưng rất nhanh, xe liền cách biệt thự không xa ngừng lại.

Tiết Tích mở mắt, nhìn Chu Ức Chi.

Chu Ức Chi vội vàng có tật giật mình mà thu hồi tay.

Hai người cùng xuống xe, Tiết Tích xách theo cặp sách cùng bánh kem của hai người, đi ở phía sau Chu Ức Chi, sau khi vào hàng rào màu trắng, hai người đi ở trên đường nhỏ đá cuội.

Tiết Tích vốn là hơi rũ đầu, nhưng bỗng nhiên cảm giác ánh đèn trên mặt đất tựa hồ cùng bình thường có chút không giống, đèn đường màu vàng ấm trong viện vẫn sáng lên, nhưng là trên đá cuội lại nhiều từng đạo hình trứng, hình tròn ngũ quang thập sắc giống như vệt sáng.

Anh theo bản năng ngẩng đầu lên, bước chân liền nhất thời dừng lại.

Cửa biệt thự treo rất nhiều khí cầu, từ cửa sổ sát đất nhìn lại, trong biệt thự tựa hồ cũng có rất nhiều khí cầu, thoạt nhìn giống như là ——

Một loại chúc mừng sinh nhật nhỏ.

Tiết Tích có chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại cúi đầu nhìn bánh kem trong tay mình, tựa hồ là ý thức được cái gì, hô hấp anh hơi hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn Chu Ức Chi.

Chu Ức Chi đi ở trước người anh còn chưa bước lên bậc thang, tựa hồ là nghe được bước chân anh dừng lại, vì thế cô bước lên một bậc thang, đứng ở bậc thang xoay người lại nhìn anh.

Con ngươi cô mang theo ý cười.