Edit by Thanh Thanh
~~~~~
"Em thích ai, anh không cần lo."
Chu Ức Chi thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng may mắn là lý trí trong đầu kịp thời đem cô kéo lại. Trái tim cô đập thật sự mau.
Cô càng có tật giật mình, càng ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt Tiết Tích, "Tóm lại em không thích Tùng Du, anh nếu là muốn giúp cậu tâ theo đuổi em, em liền thật sự tức giận!"
Tiết Tích nhấc tay, thanh âm hơi khàn nói: "Được, anh nhớ kỹ."
Chu Ức Chi vì giảm bớt khẩn trương của mình, quay đầu đi, hướng tóc mái thổi khẩu khí, liên tiếp mà bá bá mà buồn bực phun tào: "Tùng Du? Đánh bóng rổ cố ý nhấc vạt áo lên lau mồ hôi, cậu ta căn bản là không có cơ bụng, thành tích lại không tốt, trừ bỏ trong nhà có tiền, cơ hồ không có chỗ nào mà em nhìn trúng. Đây cũng liền thôi, thế nhưng còn làm ra loại chuyện đánh đố này, ấu trĩ hay không cơ chứ? Em mới không thích người có bộ dáng ấu trĩ này, hôm nay em đi là trực tiếp quăng cậu ta."
Hóa ra hôm nay cô đi, thế nhưng là đi cự tuyệt tiểu tử kia.
Tiết Tích nhìn chăm chú vào Chu Ức Chi, không nói chuyện, nhưng mây đen áp lực trên đỉnh đầu làm anh bực bội không thôi bỗng nhiên liền tản ra.
Cô không thích Tùng Du, cô không thích người khác.
Trong lòng anh nửa là vui thích nửa là chua xót mà nghĩ, nhưng tương lai của cô còn rất dài, còn không biết cô sẽ không thích thêm nhưng đứa con trai càng thêm ưu tú khác hay không. Đời trước lúc học đại học, Tiết Tích đi đến trường của Chu Ức Chi, nghe được ít tin tức có một số nam sinh theo đuổi cô.
Nhưng ít nhất hiện tại cô còn không thích người khác. Cái này làm cho Tiết Tích phảng phất từ trong tử hình trong nháy mắt được đến hoãn thích, lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
Anh trầm ngâm một lát, gật gật đầu với Chu Ức Chi: "Cũng đúng, tiểu tử Tùng Du kia không xứng với em, em không cần khổ sở."
Dừng một chút, Tiết Tích châm chước một chút, lại nói: "Tùng Du tuổi này nam sinh bởi vì đánh đố mà theo đuổi em, lại bởi vì đuổi không kịp mà từ bỏ, bất luận như thế nào đều là cậu ta sai, đều là cậu ta không đủ thành thục, không hiểu quý trọng, Ức Chi, em không cần bởi vì sai lầm của người khác mà cảm thấy tổn thương tự tôn, không tự tin."
Chu Ức Chi đời trước đích xác chui rúc vào sừng trâu, Tùng Du oanh oanh liệt liệt mà đuổi theo cô, chờ đến khi cô thật sự cho rằng có người đối xử với mình tốt như vậy, lại bị báo cho kỳ thật chỉ là đánh đố, có thể nghĩ lúc ấy lòng tự trọng của cô nát đầy đất.
Mặt ngoài làm như không có việc gì, ai đều không thể xúc phạm tới tôi, ai cũng cách tôi xa xa một chút, nhưng kỳ thật đêm khuya tĩnh lặng sẽ một lần một lần mà suy nghĩ, có phải mình quá kém hay không, nếu không, vì sao căn bản không có người hảo hảo mà thích cô.
Đời trước anh muốn nói lại thôi, cũng nói qua một câu "Em không cần thiết vì sai lầm của người khác mà cô đơn", chỉ là lúc ấy cô nghe không vào, ngược lại còn trả lời lại anh một cách mỉa mai.
Mà một đời này, anh vẫn là anh.
Chu Ức Chi ngẩng đầu nhìn Tiết Tích, con ngươi tất cả đều là nghiêm túc, trong lòng có chút bất đắc dĩ, đây đều từ ái của người cha già gì đây.
Chút tức giận này của cô tất cả đều tiêu tan, anh không thích cô liền không thích cô đi, côi cô là em gái thì là em gái đi, ít nhất hiện tại anh còn hảo hảo mà đứng ở trước mặt cô làm bạn của cô.
Trái tim cô mềm mại, giơ tay lau nước mưa trên ngọn tóc Tiết Tích, thúc giục nói: "Thôi, không nói nữa, anh mau đi tắm rửa đi, tắm rửa xong xuống dưới ăn cơm."
Tiết Tích không yên tâm mà nhìn cô: "Em thật không có việc gì?"
Chu Ức Chi kéo cặp sách trên vai anh xuống, đẩy anh lên trên lầu: "Mau đi!"
Nhìn theo anh vào cửa phòng, Chu Ức Chi trở lại trong phòng, ảo não mà bò lên trên giường.
Cô còn đang hối hận vừa mới nói chuyện như vậy, tuy rằng kịp thời xin lỗi, nhưng trong nháy mắt kia vẫn là quá đả thương người.
Anh không có bất luận ý tứ trách cứ cô gì cả, thậm chí đều không có phát hỏa, cái này làm cho cô càng thêm áy náy.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng ánh mắt thiếu niên đứng ở cửa, trầm mặc nhìn về phía cô, Chu Ức Chi nhịn không được dùng chăn che lại đầu, hận không thể lấy đầu đâm lên trên tường vài cái.
Nếu không, lại nói xin lỗi?
Xin lỗi có ích lợi gì, vừa mới trong nháy mắt kia trong lòng anh khẳng định lạnh thấu.
Ô ô ô về sau nhất định phải suy nghĩ kĩ rồi mới nói, khắc chế tính tình của mình.
Bởi vì vừa mới vô cớ phát hỏa, lại không thể giải thích em phát hỏa là bởi vì anh không thích em, Chu Ức Chi đều có chút không biết đối mặt với anh như thế nào, vì thế, chầu cơm chiều kế tiếp này ăn đến khô cằn.
Chu Ức Chi kiệt lực tự nhiên mà ăn cơm chiều, còn chủ động nhắc tới một số chuyện ở trường học.
Tiết Tích mới vừa tắm rửa xong, tóc đen hơi ẩm ướt, anh nhìn Chu Ức Chi liếc mắt một cái, cũng cảm giác được Chu Ức Chi bởi vì chuyện vừa mới nói không lựa lời mà có chút không được tự nhiên.
Chu Ức Chi đơn phương mà cảm thấy không khí có chút căng thẳng, ăn xong cơm rất nhanh, về phòng tắm rửa.
Tiết Tích còn chưa ăn xong, chiếc đũa hơi hơi tạm dừng, nhìn về phía cô.
Tính trẻ con.
Trong lòng Tiết Tích buồn cười mà nghĩ. Lúc cô làm sai chuyện thì cô so với ai khác đều dày vò, nhưng đời trước lại thập phần mạnh miệng hiếu thắng, bất luận như thế nào đều sẽ không mở miệng xin lỗi, rốt cuộc thế nào cũng phải lộ ra mạnh mẽ. Mà một đời này, tựa hồ tính cách thoáng mềm hoá một chút, tốt xấu biết lập tức xin lỗi.
Nhưng là có lẽ rất ít xin lỗi, thế cho nên nói xin lỗi xong, cứng đờ đến không biết như thế nào cho phải.
Tiết Tích tiếp tục ăn cơm.
Trong khoảng thời gian này tới nay, mỗi ngày cơm nước tắm rửa xong, hai người đều sẽ ngồi ở trên sô pha cùng nhau xem một bộ phim.
Anh cho rằng chờ một lát Chu Ức Chi xuống lầu, hai người cùng xem bộ phim hôm nay, không khí cũng liền giảm bớt, chuyện này cũng liền qua.
Nhưng không nghĩ tới, đã qua thời gian xem phim, Chu Ức Chi còn chưa xuống lầu.
Là có chút không bỏ xuống được mặt mũi sao?
Tiết Tích nắm điều khiển từ xa, đi đến thang lầu bên cạnh, nhìn về phía lầu hai.
Nghe thấy lầu hai truyền đến thanh âm máy sấy tóc, anh vội vàng bước nhanh trở về sô pha, mặt vô biểu tình mà ngồi trở lại trên sô pha, dừng một chút, nhìn bàn trà một mảnh trống vắng, tựa hồ là cảm thấy quá cố tình, vì thế lại đứng dậy đổ một ly trà, lại ngồi xuống.
Nhưng là, sau khi thanh âm sấy tóc kết thúc Chu Ức Chi cũng chưa xuống dưới.
Tiết Tích nghiêng tai nghe.
Ngay sau đó, cửa phòng cô vang lên một chút.
Tiết Tích cho rằng cô muốn xuống lầu, thân thể không dễ phát hiện mà ngồi thẳng vài phần, nhưng không nghĩ tới, bỗng nhiên truyền đến tiếng cô đeo dép lê lên lầu, cô tựa hồ là tính toán đi lầu ba đàn dương cầm?
Tiết Tích:......
Đêm nay không xem phim sao?
Thiếu niên ngồi ở trên sô pha con ngươi đen nhánh không tự chủ được mà xẹt qua vài phần mất mát.
Nhưng lên lầu đến một nửa bước chân Chu Ức Chi bỗng nhiên lại dừng lại, như là phát giác tóc còn có chút chưa khô, lại xoay người xuống lầu về phòng tiếp tục sấy tóc.
Thanh âm máy sấy vang lên.
Thiếu niên ngồi ở trên sô pha tự hỏi, đột nhiên đứng lên, đem nước trà trên bàn trà một ngụm uống cạn, sau đó tay chân nhẹ nhàng chạy nhanh lên lầu ba.
Một phút sau, anh lại xuống dưới.
Anh tiếp tục ngồi trở lại trên sô pha.
Sống lưng đĩnh bạt.
***
Chu Ức Chi tính toán lên lầu đi đàn dương cầm, nhưng đi đến một nửa cảm giác tóc còn chưa khô, quét đến cổ hơi ướt có chút không thoải mái, vì thế cô trở về phòng lại sấy một chút.
Đóng cửa lại, trước khi cô đi lầu ba, nghe thấy lầu một không có bất luận thanh âm gì, không biết anh về phòng chưa, cô nhịn không được khom lưng, rón ra rón rén mà đi đến cửa thang lầu, vén tóc lên, lặng lẽ nhìn về lầu một.
Chỉ thấy thiếu niên ngồi ở trên sô pha, cầm một quyển sách, đang cúi đầu nhìn.
Sườn mặt anh tuấn, không chút cẩu thả.
Thoạt nhìn thực bình tĩnh, cũng không có chịu quấy nhiễu cô mới vừa rồi vô cớ phát hỏa, Chu Ức Chi nhẹ nhàng thở ra, rón ra rón rén lui về sau lầu hai, lúc này mới xoay người đi đến lầu ba.
Cô thất thần lấy vải trên dương cầm đen nhánh ra, đồ rê mi pha son thử ngón tay một chút, tùy tiện đánh hai phổ khúc tiết tấu cấp thấp, ngay sau đó theo bản năng ngẩng đầu đi lấy cầm phổ trước đó mình đang luyện tập.
Ngón tay hơi dừng lại.
Phổ cầm đặt ở trên dương cầm đâu?
Trên dương cầm không có, phảng phất bị người thu thập đi rồi.
Chu Ức Chi đứng lên tìm một vòng, ngẩng đầu lên tìm ở trên kệ sách, lúc này mới phát hiện một đống sách dương cầm cầm phổ của mình không biết khi nào bị ai thu thập để ở trên tầng cao nhất của kệ sách.
Chu Ức Chi:......
Phòng dương cầm có một mặt tường là kệ sách, một tầng cao nhất Chu Ức Chi nhón chân duỗi dài tay cũng với không tới. Cũng không biết có phải lúc dì Hà quét tước vệ sinh để lên hay không, cô có chút vô ngữ cứng họng, không biết dì Hà sao đột nhiên tâm huyết dâng trào sửa sang lại sách ở thư phòng cho cô.
Ghế dương cầm có chút nặng, Chu Ức Chi cố sức mà đem từ trước dương cầm dọn lại đây.
Kéo đến trước kệ sách, tính toán dẫm lên để lấy sách.
Nhưng run run rẩy rẩy mà dẫm lên, Chu Ức Chi phát hiện khoảng cách tay mình đến mấy quyển sách kia còn kém một chút.
Cánh tay của cô mỏi đến muốn mệnh, từ bỏ, bạch bạch chạy xuống lầu.
Chu Ức Chi do dự, hô lên với anh còn ở trên sô pha: "Anh, giúp em!"
Thiếu niên buông sách, ngẩng đầu nhìn cô, đứng dậy, thân cao đi tới chỗ cô.
***
Tiết Tích cùng Chu Ức Chi cùng đi lên lầu, anh đứng ở trên ghế, không cần tốn nhiều sức, giơ tay liền đem mấy quyển khúc phổ thật dày đều cầm xuống dưới.
Ngay sau đó anh hạ ghế, đem cầm phổ thả lại trên dương cầm cho Chức Chi, đem ghế xách lên thả trở về.
Thiếu niên vóc dáng thon dài, đứng ở trước mặt Chu Ức Chi, cơ hồ so với Chu Ức Chi cao hơn một cái đầu.
Chu Ức Chi gãi gãi đầu, cảm giác trên mặt hơi nóng, rống anh cũng là cô, gặp được chuyện giải quyết không được gọi anh hỗ trợ cũng là cô.
Tiết Tích rũ mắt hỏi cô: "Muốn uống chút gì không, anh đưa lên cho em."
Thấy anh chủ động giảm bớt không khí, Chu Ức Chi cũng vội vàng nắm chặt cơ hội, chủ động nói: "Không uống, em không khát, anh, anh muốn ngồi một lát hay không, giúp em nghe một chút em gần đây luyện tập dương cầm có tiến bộ hay không."
Tiết Tích mím môi, không biết có phải ảo giác của Chu Ức Chi hay không, đáy mắt anh như có ý cười, anh đi ra ngoài xách ghế dựa vào, ở một bên ngồi xuống.
Chu Ức Chi định tâm, đánh một khúc đầu tiết tấu có chút thong thả.
Âm nhạc dài lâu mềm nhẹ hạ xuống toàn bộ phòng, cùng với thanh âm dạ vũ bùm bùm gõ ở trên cửa sổ sát đất, làm nhân tâm bất tri bất giác đắm chìm vào.
Biệt thự sáng lên, ánh đèn màu vàng nhu hòa ấm áp, tiếng mưa rơi cùng với tiếng tim Tiết Tích đập nhìn chăm chú vào Chu Ức Chi, một chút, lại một chút.
Đánh một đầu khúc cho anh nghe, rốt cuộc Chu Ức Chi cũng thả lỏng rất nhiều.
Lúc cô đánh đến âm cuối, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Tiết Tích.
Tóc đen trên trán thiếu niên hơi ướt, an tĩnh mà rũ mắt nghe, anh ngồi ở trên ghế, chân dài có vẻ có chút không chỗ đặt.
Ánh đèn khoác ở trên người anh, bóng dáng rơi xuống dừng ở trong tầm tay Chu Ức Chi, một chút cũng không xa xôi, mà là phi thường chân thật đáng tin cậy, có cảm giác an toàn.
Mạc danh cho Chu Ức Chi một loại cảm giác anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi mình.
Anh tốt như vậy.
Nhưng đời trước chính cô lại...
Chu Ức Chi vĩnh viễn không biết được đời trước trong lòng thiếu niên suy nghĩ cái gì.
Mỗi một lần cô dùng lời nói khó nghe châm chọc hoặc là đâm anh bị thương, anh cũng là trầm mặc mà nhìn cô.
Anh lại không phải làm từ tượng đất, sao lại không bị cô hãm hại?
Chu Ức Chi phóng nhẹ thanh âm đánh phím đàn, hít hít cái mũi, bỗng nhiên nhịn không được hỏi: "Anh, em vừa mới nói chuyện như vậy với anh, có phải anh rất thương tâm hay không?"
Tiết Tích ngước mắt nhìn về phía Chu Ức Chi, Chu Ức Chi không dám nhìn anh, nhanh chóng cúi đầu nhìn chằm chằm phím đàn.
Tiết Tích nghĩ nghĩ, nói: "Anh biết em không phải cố ý."
Chỗ mũi Chu Ức Chi lập tức liền chua xót.
Cô tỉnh lại, nói: "Em về sau sẽ sửa."
Tiết Tích nhìn chóp mũi thiếu nữ đỏ lên, rũ mắt ướt dầm dề, không khỏi đứng lên, đi đến bên người cô, giơ tay ở đỉnh đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Đời trước Chu Ức Chi kháng cự với anh như vậy, nhưng một đời này cô cùng anh tựa hồ có một chút bộ dáng người thân chân chính.
Tiết Tích nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói với cô: "Nếu có thể sửa, không thể tốt hơn. Em có như thế nào anh vĩnh viễn sẽ không đi, nhưng người khác sẽ rời đi, Ức Chi, em hiểu không?"
"Có lẽ em về sau sẽ gặp được người đối với em mà nói rất quan trọng, nhưng nếu em không biết như thế nào đối đãi tốt với họ, người nọ khả năng bởi vậy liền rời xa. Đến lúc đó em sẽ rất khổ sở. Anh không hy vọng em khổ sở."
Bạn bè mà Chu Ức Chi nhận thức, thường thường tan rã trong không vui, bởi vì cả người cô như gai nhọn.
Chu Ức Chi cũng không làm cha mẹ thích.
Cha mẹ, bạn bè, những người này, không có người nào sẽ bao dung cô, kỳ thật cũng không có nghĩa vụ bao dung cô. Sau này cô mới hiểu được đạo lý này.
Chính là thiếu niên phía sau sẽ không, anh là người duy nhất, đời trước chưa bao giờ rời khỏi cô.
Cho dù cô thật sự ác liệt đến cực điểm.
Kỳ thật không có người dạy cô những thứ này, bao gồm đối đãi tốt với người khác như thế nào, không có người dạy cô muốn người khác thích cùng ôn nhu, liền đồng dạng lấy phương thức ôn nhu đi đối đãi người khác, mà không phải khàn cả giọng mà nháo.
Một mặt tùy hứng đòi lấy, không có người sẽ vô điều kiện chịu đựng bạn.
Những thứ cha mẹ không dạy cô, thiếu niên phía sau một chút dạy cô tất cả.
Nước mắt Chu Ức Chi bỗng nhiên liền chảy ra, vành mắt cô hồng hồng tiếp tục đàn dương cầm, gật gật đầu, không hé răng.
Nhưng qua một lát, cô lại dường như có chút chịu không nổi, xoay thân mình qua, đột nhiên ôm lấy eo Tiết Tích.
Tiết Tích đột nhiên không kịp phòng ngừa, eo đã bị hai cánh tay Chu Ức Chi ôm chặt lấy, ấm áp trên cánh tay thiếu nữ truyền đến, má cô chôn ở bụng anh, ỷ lại mà cọ cọ.
Tiết Tích tức khắc cả người cứng đờ, không thể động đậy, một lát sau, tay hơi hơi nâng nâng, vòng lấy Chu Ức Chi.
Anh không đi là được, anh không rời khỏi em là được.
Chu Ức Chi gắt gao ôm anh, tâm nói.
~~~~~~~~
Thanh niên cơ hội nhất năm là đây rồiii Σ>―(〃°ω°〃)♡→