Edit by Thanh Thanh
~~~~~~~
***
Chu Ức Chi không nghĩ tới cô đã về rồi mà anh còn chưa về.
Nhưng anh đã gửi tin nhắn cho dì Hà, bởi vậy dì Hà cũng chuẩn bị xong khoai tây xào rồi.
Chu Ức Chi có chút kỳ quái sao anh trở về muộn như vậy, đều qua thời gian xe buýt số 1 cuối cùng về thật lâu. Nhưng là Tiết Tích chưa nói cái gì, chỉ là ôn hòa mà đổ một ly nước mật ong cho cô.
Vì thế một chốc Chu Ức Chi cũng liền quên chuyện này.
Cô còn đắm chìm ở trong chờ mong khi sinh nhật anh phải đưa cho anh một phần quà.
Hai ngày sau Chu Ức Chi vào trường học, liền phát hiện học sinh mặc đồng phục bên người ánh mắt nhìn mình mang theo cực kỳ hâm mộ, đặc biệt là một ít nữ sinh cùng tầng lầu với Tùng Du.
Cô bị nhìn đến có chút phiền, tới lớp học, mới từ chỗ Viên Mai biết được.
Hóa ra Tùng Du công khai xin lỗi ở trên diễn đàn đánh đố lúc trước, nói thực xin lỗi với cô, nhưng là lúc sau sẽ chính thức mà theo đuổi cô.
Chu Ức Chi:......?
Đây đều là cái gì vậy? Chu Ức Chi cho rằng sau khi ở trong sân điền kinh bảo Tùng Du cút ngay, Tùng Du sẽ lăn, nhưng không nghĩ tới cậu ta cư nhiên thật đúng là công khai xin lỗi. Người này chẳng lẽ là run M sao? Càng bị cô mắng càng hăng hái?!
Chu Ức Chi ngồi ở bàn thứ ba khi đi học nhịn không được nhìn lại anh ngồi ở phía sau, cô cảm thấy lúc này anh nếu là có dục vọng chiếm hữu với cô, hẳn là sẽ toát ra một chút cảm xúc bực bội đi...... Nhưng là thiếu niên ngồi ở phía sau chuyển đặt bút viết, trên mặt không có gì biểu tình, nhìn không ra cảm xúc gì......
Tựa hồ nhận thấy được tầm mắt của cô, anh nâng con ngươi đen nhánh lên, không hề chớp mắt mà nhìn cô.
Tầm mắt chạm nhau, một lát sau, anh há miệng thở dốc với Chu Ức Chi.
Chu Ức Chi phân biệt ra anh nói bốn chữ: Tập trung nghe giảng.
Chu Ức Chi:......
Chu Ức Chi quay đầu, buồn bực mà ở trên sách giáo khoa vẽ tiểu nhân ——anh mười sáu tuổi rốt cuộc khi nào thông suốt! Sao còn không bắt đầu thích cô?! Chẳng lẽ lần trước cô bị chó dọa làm cho kinh sợ mà ôm anh còn chưa đủ thân mật, còn phải tiếp tục hạ mãnh dược?
Lại đến ba con chó?!
Chu Ức Chi nghĩ đến những cái răng nanh của chó, run lập cập, nghĩ thầm vẫn là thôi đi.
Cô kỳ thật cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng là dù sao cô vô luận trêu chọc như thế nào, anh đều sẽ không tức giận với cô, cô cũng liền ôm chiêu này không được, thử một chút chiêu khác, lung tung ra chiêu.
Hôm nay cuối tuần, Chu Ức Chi bảo Tiết Tích bồi mình đi trung tâm thành phố đi dạo.
Nhưng trên thực tế, lại lôi kéo anh đi tới cửa hàng làm bánh sinh nhật lần trước dự định tốt kia.
Chu đại tiểu thư đeo túi, cửa hàng bánh kem màu hồng không có một bóng người, chỉ có hai thầy làm bánh kem, dùng tầm mắt hơi kinh diễm nhìn về phía thiếu niên cùng thiếu nữ đi vào.
Thiếu niên thân cao chân dài, mặc áo khoác vận động bình thường, nhưng bả vai rất rộng, mặt mày tuấn lãng thanh lãnh, có loại khí chất nói không nên lời, tuyệt đối là hạc trong hạc trong bầy gà kia.
Thiếu nữ ở phía trước anh đi vào, so với lần trước trang điểm tinh xảo chút, tóc dài cuốn cuốn như rong biển rũ trên vai, ngũ quan tinh xảo, tuy rằng mang theo ý cười, nhưng có loại ngạo khí nói không nên lời.
Tiết Tích không nghĩ tới Chu Ức Chi nói bồi cô đi dạo, là vào cửa hàng bánh kem thủ công này.
Chu Ức Chi xoay người nói với anh: "Anh, dù sao cuối tuần nhàm chán, cùng nhau làm bánh kem đi, em còn chưa thử qua, vừa vặn muốn học một chút."
Lời nói phía sau là Chu Ức Chi mạnh mẽ thêm vào, không muốn để ý đồ của mình bại lộ đến quá mức rõ ràng.
Tiết Tích hơi dừng, nói: "Được."
Một đời này, sau khi quan hệ với cô hòa hoãn, đã làm rất nhiều chuyện, bao gồm gửi tin nhắn, cùng nhau đi học, trong trường học cũng sẽ có giao lưu.
Mỗi lần thêm một việc, Tiết Tích liền cảm thấy sắc thái thế giới của mìn tiên minh một ít.
Bắt đầu từ ba năm trước đây, trong nhà một sớm biến cố, thế giới của anh đơn điệu đến gần như là đen trắng, nhưng giờ này khắc này, cô quay đầu nhìn anh, lại giống như đem anh từ vũng bùn túm ra một chút.
Cùng nhau làm bánh kem thủ công.
Thiếu niên đi đến bên người cô, nhìn chằm chằm cái thớt gỗ trước mặt, trứng gà, lò nướng chờ công cụ, lại nhìn lại chỗ cô, bỗng nhiên có chút tham lam mà muốn đem thời gian lưu tại giờ khắc này.
Anh như là nắm chặt một viên kẹo, bởi vì không biết khi nào sẽ không còn, cho nên không dám đi tiếp, chỉ hy vọng chiếu cố này đó có thể vĩnh viễn không biến mất.
Chu Ức Chi đem tạp dề đưa cho anh, đưa lưng về phía anh, đem tóc dài đẩy ra, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn xinh đẹp: "Anh, giúp em."
Tiết Tích cầm tạp dề, hơi có chút căng chặt.
Chu Ức Chi đang muốn thúc giục, anh mới đưa tạp dề từ đỉnh đầu của cô chụp xuống, anh phảng phất không dám đụng vào cô, ngón tay thon dài không cẩn thận đụng vào dưới cổ cô, liền nhanh chóng rút ra, tầm mắt cũng dời đi.
Chu Ức Chi cảm thấy anh lại co quắp, cô không ngừng cố gắng, lại nhẹ giọng nói với anh: "Còn có dây lưng phía sau, thắt một chút nha."
Tim Tiết Tích đập hơi hơi nhanh hơn, nhấp môi, cúi người xuống, thắt dây sau lưng cho cô.
Cô hẳn là vô ý thức, cũng không biết khi nhẹ giọng nói chuyện, sẽ làm yết hầu anh phát ách.
Tiết Tích sau khi buộc xong cho cô, không hề nhìn cô.
Chu Ức Chi lại nói: "Anh, em tới giúp anh buộc!"
Cô vừa dứt lời, Tiết Tích đã tự mình đem tạp dề tròng lên, nghe vậy, hơi mờ mịt mà nhìn về phía cô, bộ dáng kia tựa hồ có chút ngây thơ, có chút kinh ngạc cô cư nhiên sẽ vì anh làm chuyện này.
Chu Ức Chi một bên ở trong lòng cảm khái anh thật là khó hiểu phong tình, vừa đi qua, mở tay anh đang muốn vòng đến phía sau buộc dây lưng ra.
Trước mặt hai người là một loạt kệ để hàng, phía sau là bánh kem thương phẩm có tủ kính pha lê, Tiết Tích nâng mi mắt lên, có thể từ pha lê nhìn thấy người phía sau mình —— cô hơi hơi nâng khóe miệng, hết sức chuyên chú mà buộc dây lưng cho anh, từ động tác ngón tay mà xem, tựa hồ là buộc lại hai cái nơ con bướm.
Một cái ở bên hông anh, một cái khác ở trên sống lưng của anh, sau chỗ cổ áo.
Ngón tay lạnh lẽo của cô tựa hồ là chỉ do vô tình, dừng ở trên xương cột sống của anh.
Tiết Tích rũ lông mi không khỏi run rẩy.
Hết hơn nửa ngày, hai người mới buộc xong tạp dề.
Thầy dạy hai người bắt đầu dùng máy đánh trứng, cũng từng bước cho đường kính trắng vào.
Mặc dù không phải Tiết Tích đời trước, liền tính là Tiết Tích một đời này, ba năm này cũng chiếu cố qua hai vị lão nhân, có kinh nghiệm sinh hoạt một mình, này đó với anh mà nói phi thường đơn giản, đường cong cánh tay của anh rất đẹp, ngón tay thon dài hữu lực, rất nhanh liền hoàn thành phần kia.
Nhưng mà đối với Chu Ức Chi mà nói, lại có chút gian nan.
Đánh trứng dễ dàng đánh bay, quấy lòng trắng trứng cũng không dễ dàng quấy ra bọt biển tinh tế, ngón tay lại trơn, niết bát sắt không được tốt.
Anh ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cô, Chu Ức Chi cảm thấy cô ngay cả cái này đều làm không tốt, không khỏi nóng mặt một trận, càng làm càng ủ rũ, cô ngước mắt nhìn anh liếc mắt một cái, lại thấy anh ôm cánh tay đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào cô, trong mắt có ý cười rất nhỏ ——
"Anh chê cười em?!" Chu Ức Chi thẹn quá thành giận.
Tiết Tích tức khắc thu liễm thần sắc, biểu tình căng thẳng nói: "Không có."
Vừa mới rõ ràng chính là đang cười, Chu Ức Chi mặt đỏ tai hồng, mất mặt mà đem bát sắt đưa cho anh, vịt chết còn già mồm: "Kỳ thật rất đơn giản, nhưng tay em thật sự quá đau, cho nên em làm không được, anh mau giúp em làm đi."
Tiết Tích hơi hơi nâng nâng khóe miệng, đi qua giúp đỡ cô tiếp tục làm.
Chu Ức Chi rửa tay, chuyển ghế nhỏ tới, ngồi ở một bên, khuỷu tay chống bàn, nhìn không chớp mắt mà nhìn anh. Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng trong lòng cô ấm dào dạt.
Anh cười.
Thật tốt.
Thuyết minh cô trọng sinh trở về, cũng không phải cái gì cũng đều không có tác dụng.
Cô hy vọng, thiếu niên trước mặt có thể vĩnh viễn như vậy mà cười.
Tiết Tích nhìn thiếu nữ ở một bên, thấy tầm mắt của cô vẫn luôn dừng ở trên người mình, không khỏi nao nao.
Sau khi trọng sinh trở về, ngay từ đầu cho rằng cô sẽ giống như đời trước chán ghét anh như vậy, thậm chí vì rời xa anh không tiếc cùng cha mẹ đi ngược lại, cho nên anh quyết tâm một đời này không hề tới gần cô, cho cô áp lực. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, một đời này cô lại chủ động đi tới bên anh.
Cô ở bên người anh, không khí hòa hợp, đây là điều Tiết Tích không dám hy vọng xa vời.
Anh nhìn chăm chú vào bánh kem trong tay, có trong nháy mắt thế nhưng cơ hồ sinh ra ảo giác, một đời này anh có lẽ...... Có được tư cách thích cô....
Bánh kem để vào trong lò nướng hạ tầng, nướng nửa giờ, liền làm xong bánh kem tầng dưới chót.
Kế tiếp chính là dùng bơ đồ hoa.
Bởi vì hôm nay không phải sinh nhật của anh, cho nên Chu Ức Chi chỉ là mang anh tới trước thể nghiệm một chút, sau khi hiểu biết các bước làm bánh kem, chờ ngày sinh nhật của anh, chính cô liền có thể ngay trước mặt anh, tự tay làm một cái bánh kem cho anh.
Tuy rằng đến lúc đó khả năng làm ra tới có chút xấu, nhưng Chu Ức Chi muốn anh hẳn là sẽ không ghét bỏ.
Cho nên, sau khi làm xong bánh kem, lúc này đây vẫn chưa đồ hoa, Chu Ức Chi chỉ bảo thầy làm bánh giúp cô bao lên, trước đặt ở cửa hàng bánh kem giữ tươi, ngày mai tới lấy.
Sắc trời bắt đầu tối, hai người ở chỗ này háo một buổi trưa, liền trở về nhà.
Xe ở ngoài biệt thự Chu gia dừng lại.
Tiết Tích cùng Chu Ức Chi cùng nhau chậm rãi đi vào biệt thự.
Dưới đèn đường, anh nhìn thân ảnh đi ở phía trước mình, trên ngón tay tựa hồ còn mang theo một chút thanh hương bánh kem, anh nhịn không được cũng cong khóe môi lên.
Bất quá đợi đến lúc bước lên bậc thang biệt thự, Chu Ức Chi quay đầu lại, anh lại lập tức che dấu mà đem khóe môi hạ xuống.
Chỉ là —— Tiết Tích không rõ ràng vì sao hôm nay Chu Ức Chi sẽ cố ý cùng anh đi cửa hàng bánh kem luyện tập làm bánh kem.
Cô là muốn học, làm cho người nào sao?
......
Sau khi vào phòng, Chu Ức Chi uống một ly nước mật ong, lên lầu đi tắm rửa, tắm đến một nửa, bỗng nhiên phát hiện trong phòng hết sữa tắm rồi.
Trước kia loại sự tình này, Chu Ức Chi đều là hô to với dưới lầu, để dì Hà đưa lên. Nhưng là hiện tại, phòng anh ở đối diện, hiển nhiên gọi anh tương đối nhanh.
Chu Ức Chi có chút ý xấu mà mở cửa phòng tắm ra, lấy di động, gửi tin nhắn cho Tiết Tích.
"Anh, em không có sữa tắm, phiền anh đem ở phòng của anh đưa lại đây, cửa phòng không khóa."
Tiết Tích mới vừa vào phòng, đang muốn thay quần áo, nhận được tin nhắn ngẩn người, trên mặt thanh lãnh nhưng thật ra không có biểu tình gì, chỉ là hơi hơi nhấp môi, vành tai hơi hơi đỏ. Anh dừng một chút, đem quần áo thả xuống lại nhấc lên, cầm di động tính toán đi xuống lầu tìm dì Hà.
Cô hẳn là đang tắm rửa, anh không tiện đi vào.
Chu Ức Chi bên này nghiêng tai nghe, liền nghe được thanh âm anh bước xuống bậc thang, cả người cô đều không tốt, anh thật là hòa thượng sao? Loại thời điểm này còn muốn đi gọi dì Hà? Cô đơn giản liền gọi điện thoại qua.
Tiết Tích còn chưa xuống lầu, lại nhận được điện thoại của cô.
"Anh nhanh đem sữa tắm của anh lại đây." Trong điện thoại thiếu nữ không biết là tức giận vẫn là làm nũng: "Quá lạnh, chờ dì Hà đi kho hàng lấy, ít nhất đến mười phút, em sắp đông chết rồi."
Trong phòng có máy sưởi, nhưng Tiết Tích nghe cô nói lạnh, cũng không rảnh lo nhiều như vậy, tức khắc xoay người sải bước đi đến phòng mình, lấy sữa tắm, đẩy cửa phòng cô ra.
Phòng tắm.
Chu Ức Chi vươn một cánh tay trắng nõn ra, quơ quơ: "Anh, đưa cho em."
Máu Tiết Tích đều chảy loạn, cũng không dám ngước mắt, chỉ vội vàng đem sữa tắm cho cô, liền xoay người đi ra ngoài, trước khi đi thấp giọng dặn dò nói: "Tắm nhanh lên, không lại bị cảm lạnh."
Trong phòng tắm không truyền ra thanh âm của Chu Ức Chi.
Chu Ức Chi tiếp nhận sữa tắm, thực hiện được mà lộ ra tươi cười tiểu hồ ly.
Sách, khẳng định bên tai anh lại đỏ.
Tiết Tích tính toán bước nhanh ra khỏi phòng của cô, nhưng vào lúc này, anh bỗng nhiên chú ý tới trên bàn của cô có một phần lịch —— bởi vì tháng này có một ngày dùng bút đỏ vòng lên, thế cho nên Tiết Tích liếc mắt một cái liền chú ý tới.
Tựa hồ là dự cảm đến cái gì, anh không tự chủ được mà đi qua.
Tiết Tích lấy lại bình tĩnh, rũ mắt nhìn ngày trên lịch liếc mắt một cái.
......
Khi thấy rõ ràng hàng chữ nhỏ kia là gì, trong cổ họng anh tức khắc có chút phát dính.
Được khoanh vào chính là ngày 12 tháng 11, cũng chính là ngày mai, bên cạnh cô dùng chữ nhỏ viết xuống: Sinh nhật Tùng Du.
Anh bỗng nhiên biết, vì sao hôm nay cô sẽ lôi kéo anh đi làm bánh kem.
—— cũng không đến mức tựa như bị hất bồn nước lạnh, rốt cuộc, anh chưa bao giờ ôm quá nhiều kỳ vọng.
Anh cũng minh bạch những cái đó đều là hy vọng xa vời.
Chỉ là, giờ khắc này, anh bỗng nhiên có chút đố kỵ với tiểu tử bị anh đánh đến mặt mũi bầm dập kia.
Phân đố kỵ này cùng dục vọng hiếm hữu không nên sinh ra, nhưng lại ở hai đời, đều quấn quanh trái tim anh, làm tinh thần anh vô cùng mệt mỏi.