Kỳ Dương nghe xong câu nói kia của Nguyễn Ưu, sững lại một hồi lâu, rồi đưa tay kiểm tra lại mẫu tin tức tố mà Nguyễn Ưu vừa xét nghiệm bằng thiết bị.
Sau khi nhận được kết quả tương tự, Kỳ Dương lập tức kéo Nguyễn Ưu trốn việc.
Lúc Nguyễn Ưu bị Kỳ Dương đưa lên xe vẫn còn rất ngạc nhiên, lần này Kỳ Dương đi xe mô tô, cậu ta ném mũ bảo hiểm cho Nguyễn Ưu và bảo: " Lên xe đi, tôi đưa cậu đến một nơi!"
Nguyễn Ưu cảm thấy Kỳ Dương không giống người xấu, vả lại cậu cũng làm omega dịu dàng ngoan ngoãn đủ rồi, nếu phía trước là một cuộc phiêu lưu không xác định, thì cậu sẽ bất chấp thử mạo hiểm.
Sau khi đi theo Kỳ Dương lên xe, phát hiện hướng Kỳ Dương chạy xe một mạch là phía đại học T, Nguyễn Ưu gân cổ lên hỏi cậu ta: " Cậu đưa tôi đến đây làm gì! Muốn giao tôi vào tay chuyên gia để nghiên cứu à!"
Kỳ Dương không trả lời, xe mô tô của cậu ta đi nhanh như chớp, khi đến cổng trường đại học T, lòng bàn chân của Nguyễn Ưu đã tê liệt vì chấn động.
Nguyễn Ưu nhảy xuống xe, để đôi chân tạm thời mất cảm giác nhảy lên nhảy xuống, Kỳ Dương đưa tay ra nhận lấy mũ bảo hiểm trong tay cậu.
" Tôi đã nói trước với cậu rồi mà, ba tôi là giáo sư ngành xét nghiệm sinh học." Kỳ Dương nói: " Ba tôi vẫn luôn nghiên cứu về tin tức tố và tuyến thể đặc biệt hơn mười năm qua.
Nói một cách ngắn gọn, có hai con đường để nghiên cứu, một là nghiên cứu xem những thứ này đến từ đâu, hai là nghiên cứu xem có tác dụng gì.
Tuyến thể của cậu đặc biệt như vậy, tôi vừa nghe thấy thì đã muốn đưa cậu đến gặp ba tôi ngay, sợ cậu không muốn nên mới trực tiếp kéo cậu đến đây, nhưng lúc này tôi vẫn cảm thấy ý kiến của cậu là quan trọng hơn cả, nếu cậu không muốn gặp ba tôi thì tôi sẽ đưa cậu về ngay bây giờ."
Nguyễn Ưu nhìn Kỳ Dương, cậu nghĩ một lúc rồi hỏi: " Thế ba của cậu đã nghiên cứu ra tuyến thể và tin tức tố đặc biệt có tác dụng gì chưa?"
Kỳ Dương có một chút mâu thuẫn khó nói, cậu ta cố gắng sắp xếp lời nói của mình với Nguyễn Ưu: " Sinh vật vốn là một tổ chức rất phức tạp.
Nếu bỏ qua con người mà chỉ đơn giản là nghiên cứu tin tức tố và tuyến thể thì chưa đủ khoa học, cho nên trước mắt không có tiến triển gì, nhưng chắc chắn không phải là kiểu chiết xuất tin tức tố, tổng hợp rồi chế biến thành tác dụng của sản phẩm giống như Tâm An."
Nguyễn Ưu mỉm cười: " Có vẻ không phải vì lợi nhuận thương mại, vậy thì được, đi xem thử xem."
Ba của Kỳ Dương, thầy Kỳ Sùng Quân, là một chuyên gia nổi tiếng trong ngành tuyến thể.
Trong nhiều năm qua, đội ngũ nghiên cứu và kết quả nghiên cứu của đại học T đã truyền tải rất nhiều kỹ thuật cho bên ngoài, bao gồm cả các ngành nghề của Tâm An.
Chỉ cần có liên quan đến tuyến thể, thì không thể thiếu kết quả nghiên cứu của các chuyên gia tuyến thể của đại học T được, mà thầy Kỳ Sùng Quân lại là một trong những nhân tài đó.
Kỳ Dương đưa Nguyễn Ưu đến phòng thí nghiệm của Kỳ Sùng Quân và mô tả đại khái về tình hình, Kỳ Sùng Quân phớt lờ Kỳ Dương mà chỉ hỏi Nguyễn Ưu: " Không ngờ thằng con này của thầy, tuy rằng học hành không nên thân, cũng không muốn theo thầy làm nghiên cứu, nhưng lại có thể gặp được em, đúng là may mắn của nó, cũng là may mắn của thầy."
Nguyễn Ưu không hiểu lắm, Kỳ Sùng Quân mỉm cười và nói: " Là thế này, các nghiên cứu mà viện của thầy đã thực hiện trong những năm qua, mặc dù là nghiên cứu về ngành tuyến thể, nhưng càng thiên về nghiên cứu tin tức tố hơn.
Có rất nhiều tin tức tố đặc biệt, nhưng chưa bao giờ gặp tuyến thể cực kỳ đặc biệt nào khác.
Em là người đầu tiên."
Nguyễn Ưu dường như nghe hiểu một chút, cậu kéo dài tiếng Àaa rồi hỏi Kỳ Sùng Quân: " Thế nhiều người như vậy, nhiều omega và alpha như vậy mà lại không gặp được người thầy muốn hay sao ạ?"
Kỳ Sùng Quân lắc đầu: " Thực ra cũng có gặp vài lần đấy, nhưng một số lo ngại nghiên cứu của thầy không đủ nhân đạo nên đã từ chối, thậm chí tin tức cũng không chịu tiết lộ cho chú.
Một số thì, bị alpha ở nhà ép đến làm thí nghiệm để lấy tiền nghiên cứu khoa học phụ cấp sinh hoạt cho gia đình, nhưng thầy lại thấy loại mẫu này còn vô nhân đạo hơn nên thầy cũng từ chối rồi, do đó mà không gặp được đối tượng phù hợp."
Nguyễn Ưu hiểu ý của Kỳ Sùng Quân, nhưng vẫn không rõ Kỳ Sùng Quân muốn làm gì, nên cậu hỏi: " Vậy rốt cuộc thì thầy muốn làm loại nghiên cứu nào ạ?"
Kỳ Sùng Quân bảo Nguyễn Ưu ngồi xuống, rồi nói chậm rãi: " Nghiên cứu của các thầy hiện có hai con đường, một là đến như thế nào, hai là có tác dụng gì.
Về tác dụng của tuyến thể và tin tức tố thì chắc hẳn các doanh nghiệp giống như Tâm An đều đã hiểu thấu sờ thấu chúng, đồng thời kiếm được đầy bồn đầy bát.
Còn về việc chúng ra đời như thế nào, một là thiếu mẫu, hai là ý tưởng này có thể quá táo bạo nên vẫn chưa được tiến hành chuyên sâu."
Nguyễn Ưu không hiểu ý của Kỳ Sùng Quân cho lắm, cậu nhíu mày lại, Kỳ Sùng Quân nói tiếp: " Tuyến thể là một cơ quan của con người, trước mắt các thầy vẫn chưa hiểu biết đầy đủ về chúng.
Dựa vào kết quả nghiên cứu hiện có, giả thuyết của thầy là, sau khi loài người phân hóa giới tính lần nữa, tuyến thể đồng thời cũng đảm nhận chức năng của một bộ phận trong nhiễm sắc thể của người, vì vậy sự sinh sản của con người, biết đâu có thể làm nền tảng cho tuyến thể, kết hợp với tin tức tố làm cốt lõi, thực hiện mang thai ngoài tử cung."
Nguyễn Ưu sửng sốt, ngay cả Kỳ Dương cũng sửng sốt, suy cho cùng cậu ta cũng là sinh viên của ngành xét nghiệm sinh học, tính chuyên nghiệp cao hơn Nguyễn Ưu, nghe xong lời này vô cùng tức giận mà nói: " Ba! Con đưa Nguyễn Ưu đến đây là để nói cho ba biết trên đời có tuyến thể chất lượng cao như vậy, nhưng ba lại muốn cậu ấy làm người thí nghiệm, còn phải sinh con? Ba như thế là trái với luân thường đạo lý! Ba nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!"
Kỳ Sùng Quân nhìn sắc mặt không đổi của Kỳ Dương, hình như lời chỉ trích như vậy, từ khi ông bắt đầu nảy ra ý tưởng này thì đã nhận lấy vô số lần.
Nguyễn Ưu nhìn vẻ mặt của Kỳ Sùng Quân, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, cậu cắt ngang tiếng gào thét phẫn nộ của Kỳ Dương.
" Kỳ Dương, cậu để thầy Kỳ nói xong đã."
Kỳ Dương vẫn có chút bất mãn, cứ lải nhải mãi, Nguyễn Ưu liền nhéo cậu ta một cái để cậu ta bình tĩnh lại rồi ra hiệu cho Kỳ Sùng Quân nói hết.
Kỳ Sùng Quân lắc đầu cười gượng gạo: " Những năm qua, thầy đã nghe những lời chỉ trích như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng thực ra rất đơn giản, hoàn toàn không cần phải sinh con gì cả, thầy chỉ cần so sánh mẫu tuyến thể với mẫu nhiễm sắc thể của con người là có thể đưa ra kết luận.
Sở dĩ cần có tuyến thể đặc biệt nhạy cảm là vì trong thí nghiệm sẽ dễ dàng rút ra kết luận so sánh hơn.
Kỳ Dương, theo hiểu biết của con, đây có được xem là thí nghiệm con người không?"
Kỳ Dương còn chưa nói gì, Nguyễn Ưu đã nói trước: " Em hiểu rồi, thầy cần lấy tuyến thể của em làm mẫu.
Nhưng tuyến thể không giống tin tức tố, có thể thông qua phương thức gom góp để thu thập, lại còn phải tiến hành quan sát nữa, vì vậy nên nhiều năm qua thầy vẫn chưa tìm được mẫu phù hợp, và cũng vì một số người muốn lừa một khoản ở chỗ thầy, đúng không ạ."
Kỳ Sùng Quân gật đầu, Nguyễn Ưu cười bảo: " Vậy thì để em làm thí nghiệm đi.
Giống như thầy muốn biết tuyến thể như vậy đến từ đâu, thì em cũng muốn biết, em là từ đâu mà đến."
Nói đến đây, Nguyễn Ưu lại cảm thấy hơi buồn, cậu đổi chủ đề và nói đùa: " Theo ý của em thì, có lẽ trước đây thầy đã bao biện quá nhiều nên mới luôn không tìm được mẫu phù hợp.
Nếu thầy không nói đống suy luận kinh thế hãi tục đó, mà chỉ nói rằng cần tìm tình nguyện viên sẵn lòng làm nghiên cứu tuyến thể, thì không biết chừng đã sớm thu được kết quả rồi."
Kỳ Sùng Quân lắc đầu chắc nịch, ông nói: " Thế thì không được, bất cứ tình nguyện viên nào tham gia thí nghiệm đều cần có quyền được biết.
Thầy phải nói cho họ biết, nếu không kết quả của thầy sẽ không có giá trị tham khảo."
Về mặt đạo đức thì là như vậy, song về mặt khoa học thì chưa chắc, nhưng Nguyễn Ưu không phản bác, cậu đã biết Kỳ Sùng Quân là một nhà nghiên cứu nghiêm túc và khắt khe.
Sau khi ký vào đơn đồng ý, Nguyễn Ưu vỗ vai Kỳ Dương, người đang nhìn cậu đầy quan tâm.
So với sự lo lắng của Kỳ Dương, Nguyễn Ưu chỉ cảm thấy háo hức, như thể hiểu rõ những điều này, thì có thể biết được tại sao bị bỏ rơi, tại sao không được yêu.
Đi ra khỏi cổng trường đại học T, Kỳ Dương buồn thiu, Nguyễn Ưu liếc cậu ta vài cái, Kỳ Dương mới bảo: " Nguyễn Ưu, tôi thật sự chưa từng nghĩ để cậu mạo hiểm."
Nguyễn Ưu mỉm cười: " Tôi không mạo hiểm, là tôi tự nguyện.
Hơn nữa, nếu kết luận của ba cậu được củng cố, thì con người có thể mang thai ngoài tử cung bằng phương pháp mang thai hộ không qua cơ thể, đó là tin mừng cho tất cả các omega.
Nghề mang thai hộ lợi dụng cơ thể của omega bất hợp pháp và nhiều lần cấm không dứt có thể được thay thế bằng các điều kiện sinh sản thuần túy bên ngoài.
Mặc dù thay thế hoàn toàn là một quá trình, nhưng trong quá trình này, từ đó có thể có hoặc ít hoặc nhiều omega được giải thoát khỏi nỗi đau bị cưỡng ép sinh sản và bước vào xã hội.
Đối với omega, điều này quá quan trọng."
Nguyễn Ưu nhẹ nhàng nói: " Mọi thứ vốn đã quen quá hóa thường đối với alpha rồi, nhưng với omega mà nói, đó là một loại quyền lợi mà họ vẫn đang đấu tranh.
Kỳ Dương, nếu tôi có thể tham gia thúc đẩy một chuyện như vậy, thì tôi sẽ rất tự hào."
Kỳ Dương hiểu được sơ sơ ý của Nguyễn Ưu, cậu ta đưa mũ bảo hiểm cho Nguyễn Ưu rồi nói: " Không nhận ra cậu lại cao thượng như vậy, đi thôi."
Nguyễn Ưu mỉm cười, nhận lấy mũ bảo hiểm của Kỳ Dương, suốt dọc đường vẫn phóng nhanh như chớp.
Khi đến cổng Tâm An, Nguyễn Ưu nhảy xuống xe và trả mũ bảo hiểm cho Kỳ Dương, nhưng Kỳ Dương không nhận, ánh mắt cậu ta lướt qua Nguyễn Ưu, nhìn về phía con đường.
Xe của Lục Quan Triều đang đậu bên đường, nhìn thấy Nguyễn Ưu nhảy khỏi xe mô tô của Kỳ Dương, Lục Quan Triều sải bước đi tới.
Anh đi đến trước mặt Nguyễn Ưu, nhìn Kỳ Dương, rồi lại nhìn Nguyễn Ưu, sau đó anh nhìn chiếc mũ bảo hiểm xe mô tô dễ thương dành cho omega mà Kỳ Dương đang cầm trong tay.
Đột nhiên, Lục Quan Triều cười lên một tiếng: " Thảo nào quyết tâm muốn ly hôn với tôi như vậy, hóa ra là bám được alpha trẻ tuổi hơn."
Nguyễn Ưu bỗng biến sắc, cậu muốn giữ lại một chút thể diện cuối cùng cho đôi bên, không nhắc đến chuyện của Thẩm Lương ở trước mặt Lục Quan Triều, nhưng không ngờ Lục Quan Triều lại xem cậu như vậy.
" Anh nói xằng bậy cái gì vậy, Lục Quan Triều! Tôn trọng chút đi! Đây là đồng nghiệp của tôi!" Nguyễn Ưu cau mày nói.
Lục Quan Triều cực kỳ không thân thiện mà nhìn Kỳ Dương mấy cái từ trên xuống dưới, rồi nhai lại hai chữ đồng nghiệp ở trong miệng: " Đồng nghiệp? Có loại đồng nghiệp nào đưa em ra ngoài chơi trong giờ làm việc hay sao, vậy thì căn nhà xinh đẹp mà em đang ở bên ngoài kia, cũng là của 'đồng nghiệp' phải không?"
Nguyễn Ưu nghẹn họng nhìn trân trối, cậu không ngờ Lục Quan Triều lại có thể nghĩ cậu như vậy.
Nhưng Lục Quan Triều đã không thể nhịn được nữa, ở trước mặt Kỳ Dương, ở trước cổng công ty Tâm An, anh kéo Nguyễn Ưu lên xe của mình.
Nguyễn Ưu bị anh tóm lấy nhét vào ghế sau, sau đó Lục Quan Triều cũng theo lên, anh ta nổi điên quát mắng tài xế xuất phát, tài xế đạp chân ga xuống, Nguyễn Ưu bị nghiêng ngả một chút vì sốc.
Gắng gượng ngồi thẳng người, dùng một tư thế trò chuyện bình thường với Lục Quan Triều đang ngồi bên cạnh, Nguyễn Ưu nhìn ánh mắt điên cuồng của Lục Quan Triều rồi hỏi: " Sao, anh lại muốn cưỡng hiếp tôi lần nữa giống hồi còn trong hôn nhân ư?"
Sự kiêu căng ngạo mạn của Lục Quan Triều bị áp chế một chút, nhưng anh ta vẫn tức tối, đôi môi mỏng mím rất chặt, góc hàm dưới vì giận mà kéo ra một độ cong sắc nét, bầu không khí căng thẳng dường như sắp nổ tung.
Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều như vậy, trong lòng cậu đã không thể khơi dậy nổi tình yêu nữa rồi.
Thậm chí Nguyễn Ưu còn nghĩ, trước đây mình thực sự thích Lục Quan Triều ư, nếu thích, thì phải luôn để ý đến mọi lời nói và hành động của đối phương, vậy thì sao mình lại không phát hiện ra tình cảm của Lục Quan Triều dành cho Thẩm Lương chứ?
Nguyễn Ưu không hiểu nổi, cậu quay mặt đi, lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khoang mũi rất đau, Nguyễn Ưu có chút muốn khóc, nhưng cậu xoa xoa chóp mũi, kìm nén nỗi chua xót không đúng lúc này..