Chương 10: Cô cho rằng tôi sợ sao?
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Có lẽ là do uổng rượu, nên hơi thở của cô lúc này mang theo chút mùi vị của rượu, xen lẫn với mùi hương trên người, khiến người khác không thể nào coi nhẹ sự tồn tại của cô.
Đôi mi vừa dài vừa cong khẽ chớp nhẹ, tạo nên một bóng râm nhỏ dưới bọng mắt. Khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay vẫn còn tái nhợt vì kinh sợ, nhưng trong đôi mắt hạnh thì đã có thêm sự giảo hoạt, dường như hết thảy mọi chuyện đều được cô nắm trong lòng bàn tay.
Hàn Nghị cười xùy một tiếng, không khỏi nhớ lại Trình Tang Tang của 8 năm trước.
Năm đó, sau khi ở lại trên đất liền vài tháng, thuyền trưởng trẻ tuổi Hàn Nghị lại chuẩn bị phải lên đường ra biển.
Hàn Nghị hợp tác với Tống gia, thay tập đoàn Vạn Thông của Tống gia vận chuyển một lô hàng tới Đông Nam Á. Chuyển đi kéo dài khoảng 6 tháng và phải đi qua tất cả các cảng lớn của Đông Nam Á. Lúc đó, hải tặc ở Indonesia hoạt động rất hung hăng ngang ngược, rất ít người bằng lòng đi thuyền qua Đông Nam Á.
Trình Tang Tang cực kỳ không nỡ để Hàn Nghị đi, mỗi ngày cô đều nhìn anh bằng ánh mắt đưa tình ẩn ý.
Cô gái nhỏ chưa từng keo kiệt tình yêu và sự sùng bái của mình, ánh mắt của cô luôn có thể khiến bụng dưới của Hàn Nghị nóng rực. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, tinh lực có đếm cũng chẳng hết, lại cộng thêm tinh thần ham học hỏi, thế nên sau mỗi lần bị Trình Tang Tang trêu chọc, Hàn Nghị liền không nhịn được phát tình.
Có đôi khi Hàn Nghị cảm thấy, Trình Tang Tang có thể là một yêu tinh thật sự, bởi vì chỗ nào trên người cô cũng quá quyến rũ.
Quyến rũ đến mức anh muốn ngừng mà không được.
Ngón tay Trình Tang Tang chọc chọc lên app lịch trong điện thoại di động.
Những con số trong đó nhỏ hơn tay cô rất nhiều.
"Phải tận nửa năm sau anh mới có thể trở về, hiện tại là tháng 4, lúc anh trở về là tháng 11 mất rồi, " Cô chỉ đến tháng 8, mếu máo nói: "Lúc sinh nhật em anh cũng không ở đây."
Hàn Nghị nói: "Em muốn nhận quà gì?"
Hai người đang ngồi trong rạp chiếu phim xem phim, trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim kinh điển, nữ chính lột sạch quần áo nằm trên ghế, còn nam chính thì ngồi đang vẽ nữ chính.
Trình Tang Tang liếc mắt nhìn màn hình.
Hàn Nghị nói: "Anh vẽ cho em một bức."
Trình Tang Tang uốn éo điệu đà nói: "Em chẳng cần gì hết, em gì cần chú Hàn của em thôi." Lúc cô nói câu này, khóe mất câu dẫn người ta vô cùng, yêu mị đến mức không thể miêu tả nổi. Hàn Nghị không có tâm trạng xem phim, kéo tay Trình Tang Tang ra ngoài rồi thuê phòng nghỉ ở gần đó.
Trình Tang Tang bị ai đó giày vò, kêu khóc rấm rứt mãi không thôi.
Cô nói với Hàn Nghị: "Em nghĩ ra em muốn quà sinh nhật gì rồi."
Hàn Nghị từng cái từng cái dập về phía trước, giọng nói trầm khàn vang lên: "Muốn cái gì?"
"Em muốn chú Hàn mãi mãi chỉ là của em, là người của Trình Tang Tang em."
Hàn Nghị chửi thề một câu, tiểu yêu tinh này cứ lên giường là khiến anh không thể nào ngừng được, dù giờ cô có nói gì anh cũng cam chịu tuyệt đối: "Được thôi, ông đây chỉ là người của em."
Nhưng mà, cái nhãn "người của Trình Tang Tang" của Hàn Nghị đã bị chính Trình Tang Tang xé xuống vài ngày sau đó.
Hàn Nghị không hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ, sao bọn họ có thể trở mặt nhanh như vậy, còn nhanh hơn cả sự biến đổi thời tiết trên biển nữa.
Mấy ngày trước vẫn là người phụ nữ mà bạn có thể "đi vào", còn hiện tại thì ngay cả đến không gian chim cánh cụt (*) không thể nào vào nổi.
(*) Cái này là QQ mọi người ạ =))
Anh gọi điện thoại cho Trình Tang Tang, Trình Tang Tang nghe máy, nhưng câu đầu tiên lại là: "Hàn Nghị, chúng ta chia tay đi."
Hàn Nghị hỏi: "Tại sao?"
Trình Tang Tang nói: "Anh rất tốt, nhưng mà em cảm thấy chúng ta không phù hợp."
Hàn Nghị: "ĐM, bỏ ngay cái kiểu em cảm thấy đi, em đang ở đâu? Ông đây đi tìm em."
Trình Tang Tang cúp điện thoại của Hàn Nghị.
Hàn Nghị giận muốn điên lên, nửa đêm nửa hôm đi tìm Trình Tang Tang. Trình Tang Tang không mở cửa cho anh, anh đành phải chặn trước cửa trường học của cô. Anh muốn Trình Tang Tang cho mình lý do, Trình Tang Tang nói: "Em cảm thấy tình cảm của chúng ta không đủ vững để vượt qua thử thách yêu xa."
Hàn Nghị tức đến mức muốn đánh chết cô.
Nhưng mà CMN, anh không nỡ ra tay.
Anh hỏi: "Em không có lòng tin với anh?"
Trình Tang Tang nói: "Em không thể nào chịu nổi sự chia li quá dài. So với việc giày vò lẫn nhau rồi mới chia tay, vậy thì hãy chia tay một cách tốt đẹp từ bây giờ còn hơn."
.
Hàn Nghị nhớ lại chuyện xưa, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
Anh không nhìn cô mà đưa tay mở cửa buồng vệ sinh.
Còn chưa chạm vào chốt cửa thì đã có một bàn tay mềm mại che đi khóa cửa kim loại.
Hàn Nghị đẩy ra cô ra.
Nhưng cô vẫn tiếp tục đưa tay che đi khóa cửa.
Hàn Nghị bắt lấy cổ tay cô, tay còn lại định vươn ra để mở cửa. Trình Tang Tang giống như rắn không xương, cả người lấn tới gần anh, đưa tay còn lại kéo lấy tay anh. Buồng vệ sinh rất chật chội thế nên hành động lúc này của cô khiến khoảng cách của hai người càng gần nhau hơn.
Dường như chỉ cần cô nói câu gì đó thì hơi thở của cô sẽ ngập tràn bên mũi anh.
Hàn Nghị đang định mở miệng nạt thì ngón tay của cô bỗng nhiên dán lên bờ môi anh.
"Suỵt."
Bên ngoài có tiếng bước chân, theo đó là mấy người nói giọng Quảng Đông, có vẻ là khách ở HongKong. Mấy cô ấy đang thảo luận ưu khuyết điểm của du thuyền, dự định lần sau sẽ thử lên du thuyền khác xem sao.
Cô hơi ngửa cổ, dùng giọng nói chỉ có anh mới có thể nghe được nỏi: "Bây giờ anh mà ra ngoài thì sẽ hù dọa đồng bào HongKong của chúng ta đấy, cẩn thận mất việc như chơi đó."
Xung quanh người anh lúc này chỉ có toàn là hơi thở của cô.
Khuôn mặt tái nhợt ban nãy đã dần dần có huyết sắc, làn da nhẵn nhụi đến mức không tìm thấy một lỗ chân lông nào, giống hệt như búp bê đồ chơi vậy.
Buồng vệ sinh bên cạnh có người tiến vào.
Sau đó vang lên âm thanh xả nước.
Cô không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nháy mắt, hàng lông mi dường như có thể đụng tới gương mặt anh,
Sự yên tĩnh bao trùm buồng vệ sinh đầu tiên, ngay cả âm thanh hít thở cũng không có.
Bỗng nhiên, Hàn Nghị di chuyển.
Anh đưa tay bóp chặt eo nhỏ của Trình Tang Tang, kéo cô dán chặt vào người mình. Một tiếng va chạm nho nhỏ vang lên, lưng Trình Tang Tang chạm tới tấm ngăn, người ở phòng bên kêu lên một tiếng, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Anh tới gần Trình Tang Tang.
Giờ này phút này, anh chỉ cần há miệng là có thể cắn nát miệng của Trình Tang Tang, chí ít có thể khiến cô ngậm miệng lại, không nói mấy lời bịm bợp giả dối lúc trước nữa.
"Trình Tang Tang, cô cho rằng tôi sợ sao?"
Giọng nói của anh có chút tức giận vì bị trêu chọc.
Trình Tang Tang ngửa cổ lên, miệng cô sượt qua cằm anh, cô còn nhìn thấy hầu kết của anh hơi động. Lúc này, buồng bên cạnh lại vang lên tiếng xả nước, Trình Tang Tang yếu ớt nói: "Em biết anh không sợ trời không sợ đất, nhưng mà em sợ."
Rõ ràng kẻ đầu têu là cô, nhưng cô luôn luôn làm như mình chẳng sai chút nào.
Hàn Nghị nhìn Trình Tang Tang.
Trình Tang Tang cũng nhìn Hàn Nghị.
Anh nhìn chằm chằm môi của cô.
Cô nhìn chăm chú hầu kết của anh.
Cuối cùng, người trong nhà vệ sinh đã đi hết.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Hàn Nghị liền buông Trình Tang Tang. Sự chiến đấu giương cung bạt kiếm mấy ngày nay giữa hai người đều bay sạch, anh lạnh nhạt nói: "Trình Tang Tang, tôi không chơi nổi với cô đâu."
Trình Tang Tang nói: "Năm đó còn quá trẻ nên... "
"Hiện tại cô có thể chịu được cảnh yêu xa rồi?"
Trình Tang Tang nói: "Em chỉ biết, 8 năm qua, người duy nhất có thể khiến em động lòng chỉ có mình anh."
Hai từ "duy nhất" rơi vào tai Hàn Nghị.
Anh nhìn Trình Tang Tang.
... CMN, lắm chiêu trò thật.
Hàn Nghị mở cửa.
Lần này, Trình Tang Tang không ngăn cản anh.
Khi anh sắp ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhanh chóng đọc một dãy số.
Hàn Nghị quay người lại nhìn cô.
Cô làm như không có chuyện gì, nói: "Số điện thoại của em, cũng là nick Wechat."
Tác giả có lời muốn nói:
Năm đó Trình Tang Tang và chú Hàn chia tay, nghiêm khắc mà nói thì cả hai người đều có lỗi. Nhung nhiều năm sau gặp lại, hai người vẫn còn tình cảm với đối phương và cũng còn thời gian để bù đắp tiếc nuối năm đó. Cái gọi là người có tình thì cuối cùng cũng về với nhau chính là đây.