Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 40: Thỏa thuận ngoài ban công




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Nhìn vẻ chán ghét cực điểm trêи mặt Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam chỉ cảm thấy tim đau thắt lại. Cậu chật vật đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh, trêи mặt ai nấy cũng treo vẻ chế giễu khinh thường cậu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sắc mặt Ôn Niệm Nam tái nhợt lùi lại vài bước, gạt đám người sang bên mà hoảng hốt chạy nhanh ra ngoài.

Đám người cho rằng cậu chạy trốn vì mưu kế bị vạch trần, trong lòng đều không hẹn mà cùng nhau nghĩ Ôn Niệm Nam là kẻ xấu xa, đầy một bụng thủ đoạn hại người.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thật không ngờ người đứng đầu Cố thị lại si tình như vậy, vì tình nhân mà khiến vợ hợp pháp lâm vào hoàn cảnh khó xử trước mặt mọi người tới mức phải bỏ chạy, nhìn thấy nhân vật chính của trò hề này đã đi, đám khách mời không còn gì để xem nữa liền giải tán.

“Chờ đã.” Thanh âm lạnh lùng của Cố Ngôn Sinh vang lên khiến mọi người có chút giật mình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Tôi hy vọng các vị có thể quên chuyện ở buổi tiệc ngày hôm nay, giữ mồm giữ miệng cẩn thận. Tôi không muốn sau này nghe được bất cứ lời bàn tán nào về những việc vừa xảy ra.”

Những người có mặt ở đây đều đã lăn lộn trong giới nhiều năm, không ai lại không nhận ra sự đe dọa trong câu nói vừa rồi, thi nhau gật đầu rồi tản ra.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cố Ngôn Sinh nhìn theo hướng Ôn Niệm Nam bỏ đi, lộ ra biểu cảm không ai nhìn thấu, rất lâu sau cũng chưa rời mắt.

“Ngôn Sinh.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Sao vậy? Còn đau không?” Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, đôi mắt ngập nước, cổ tay vẫn còn đỏ ửng, Cố Ngôn Sinh đau lòng không thôi.

“Không sao cả, em không đau, khách mời còn đang ở đây nhìn, chúng ta cứ như vậy cũng không hay lắm, anh buông em ra đã.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Anh đi tìm thuốc bôi cho em, em ra ghế ngồi chờ anh một lát.”

Cố Ngôn Sinh vừa rời đi, Thẩm Lạc An lập tức ra ngoài ban công, chỉ chốc lát sau cửa ban công bị mở ra lần nữa, một người ăn mặc giống nhân viên phục vụ tại buổi tiệc tiến tới.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Chụp được chưa?”

“Rồi, tất cả đều ở đây.” Người nọ lấy máy ảnh ra đưa cho Thẩm Lạc An.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Làm rất tốt, ngày mai tôi sẽ chuyển số tiền trước đó đã thỏa thuận vào tài khoản ngân hàng của anh.”

Thẩm Lạc An khoác hờ cánh tay lên lan can của ban công, mở máy ra xem lại ảnh chụp bên trong, trêи mặt lộ ra biểu cảm oán hận sâu sắc, bất mãn nói: “Ôn Niệm Nam, lần này xem mày làm gì được tao!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dứt lời liền cầm máy ảnh đi vào trong, có điều y không biết trêи bãi cỏ phía dưới ban công lại có một người đang đứng.

Đường Luân Hiên uống hơi nhiều nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, ai ngờ lại tình cờ nghe được cuộc giao dịch của Thẩm Lạc An cùng người khác. Vừa rồi náo loạn bên trong anh đứng xa xa cũng thấy được, anh không muốn tham gia vào đám người đứng xem, anh chỉ cảm thấy không đáng thay cho Ôn Niệm Nam.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Vị khách này, nghe lén không phải là việc một quý ông nên làm đâu.”

Bên tai đột nhiên xuất hiện giọng nói lãnh đạm khiến Đường Luân Hiên giật mình, vừa quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt ngay sát bên, không kịp dừng lại đã đụng phải.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Aiza… đau quá.” Đường Luân Hiên che trán nhìn về phía ‘thủ phạm’, lại phát hiện kính mắt bị nứt một đường, mặt mũi đỏ bừng tức giận.

“Thật khéo, lại gặp anh ở đây.” Chu Nguyên Phong cũng không ngờ mình lại gặp được cái tên luôn thích chui vào một góc như hắn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Va phải anh hư mắt kính của tôi rồi, bắt đền anh đó.” Dù đối phương đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra nhưng biểu hiện lại khiến cho người ta không nhịn được cười.

“Thật xin lỗi, tôi mua đền anh vài chiếc luôn nhé.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Đường Luân Hiên cũng không quan tâm tới loại người không nói lý như vậy, tiến lên vài bước ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng lại có chút tà mị, đột nhiên giơ chân đạp Chu Nguyên Phong một cái.

Giẫm xong mới kịp cảm thấy mình hơi vô lý, vừa lúc bên trong có người gọi, Đường Luân Hiên vội vàng hốt hoảng chạy trốn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chu Nguyên Phong thấy ‘hung thủ’ gây án xong lại lúng ta lúng túng chạy mất, khóe miệng không tự chủ cong lên, ngửa đầu uống một hớp hết ly rượu vang đang cầm trong tay.