Anh Ấy - Người Từng Thương

Quyển 1 - Chương 5




Không biết vì sao, lúc đó tôi lại đồng ý. Có lẽ là do hắn quá nhiệt tình trong hôm nay, lại có chút ngại ngùng như lần đầu tiên tỏ tình nên tôi đồng ý.

Nhưng tôi cũng rất sợ, một khi yêu, chia tay sẽ rất đau. Từng nếm trải một lần, tôi không mong nếm lại nó lần hai.

Bây giờ, tôi không biết quyết định đó là đúng hay sai nữa. Chưa quên mối tình cũ đã chấp nhận mối tình mới, có phải tôi quá tham không?

Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy hối hận.

Sau hai tháng kể từ ngày tôi gặp lại Hoàng, tôi và hắn đã kết hôn trước sự chúc phúc của mọi người. Hắn là ông chủ quản lí một nhà hàng lớn, còn tôi là một nhân viên công sợ. Công việc bận rộn, có hai ngày nghỉ mà hắn luôn làm phiền tôi.

-Bà xã, lấy cho anh chiếc khăn tắm, anh quên mang rồi.

Tôi mang vào cho hắn mà lòng bực bội, sao trước khi cưới hắn săn sóc tôi hết cỡ, vậy mà sau khi cưới thì lại luôn ỉ vào tôi. Tức chết tôi mà.

-Này, trả lại Huy cho tôi, mau. - Hôm đó, tôi bực quá, đánh hắn một cái rồi nói.

Hắn không đáp lại, trực tiếp vác tôi như bao cát lên vai, ném tôi xuống giường.

-Được, anh trả lại cho em.

Thế là tôi bị ăn sạch. Anh nói trả lại tức là trả lại anh mạnh mẽ của ngày xưa, mấy hôm nay không làm nên tôi giận. Trời ơi, tôi làm gì có ý đó, làm ơn trả hắn lại cho tôi đi.

_____

Khi tôi mang thai, hắn vui mừng ôm tôi xoay hai vòng, gọi điện khoe khắp nơi. Hắn còn gửi tin nhắn cho tất cả nhân viên là:

Vợ tôi đang mang thai, mọi người chuẩn bị quà mừng đi. Tháng này tăng lương.

Kí tên: Ông chủ đập chai.

Lần đó, cả nhà hàng đều vừa mừng vừa lo. Mừng vì được tăng lương, lo vì tặng quà, họ lấy gì tặng đây, đã sinh đâu mà bắt chuẩn bị???

Lỡ chuẩn bị không đúng quà hắn thích thì hắn cho nghỉ việc???

_______

Có lần, tôi hỏi hắn vì sao lại tỏ tình ngay lúc tôi thất tình.

-Em có nhớ anh là ai không? - Hắn bỗng nhiên hỏi một câu.

-Nhớ chứ, chúng ta quen nhau khi anh giúp em thoát khỏi bọn bắt cóc, còn đưa em về mà. - Tôi hiển nhiên trả lời

Hắn đen mặt, giận dữ vào phòng đóng của lại. Tôi không hiểu hắn giận hờn cái gì, nấu cơm xin rồi lát xin lỗi hắn sau. Thế là một lát sau ai đó thui thủi đi ra.

-Em là đồ ngốc, chúng ta gặp nhau rất nhiều lần vậy mà em chẳng nhớ anh là ai. Ngốc.

Không việc gì lại bảo tôi là đồ ngốc, tôi cầm lấy cái chảo rán nhỏ, chống nạnh đưa chảo về phía hắn, nghênh ngang nói.

-Anh có ý gì? Nói rõ ra.

Hắn không nói gì, lấy ra một tấm ảnh. Một hồi nghiên cứu, tôi phát hiện chúng tôi học chung trường, khác lớp. Hay đi chung chuyến xe buýt vậy mà tôi chẳng nhớ anh, bảo sao hôm ngắm phong cảnh anh còn bảo tôi ngốc.

Hoá ra, tình yêu thật kì diệu. Cho tôi gặp anh, để tôi cưới anh, đó mà một sự may mắn của tôi.

-End-

4/9-> 6/9/ 2018.

Kết lãng xẹt, ko đúng chủ đề. M.n thông cảm