Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 79




Đường Thuần để lại lời nói hùng hồn, đợi đến khi về đến nhà bình tĩnh lại mới bừng tỉnh nhận ra mình đã hứa hẹn cái gì.

Bánh dứa cầm chặt trong tay vẫn còn tỏa ra hơi ấm, Đường Thuần vừa vào nhà đã ngây ngốc đứng ở tủ giày, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Bà Thái đang ăn trái cây nhìn thấy con gái nhà mình đang đứng ở cửa, thấy biểu cảm đờ đẫn trên mặt cô, còn tưởng là cô không tìm được bánh dứa nên mới mất mát đến vậy, cho nên lập tức mở miệng nói: "Đã nói với con rồi, giờ này Trần Ký đã đóng cửa từ lâu rồi, đừng có làm việc vô ích nữa, mau tới ăn dâu tây đi, ngày mai bảo ba con đi mua cho con."

Đường Thuần nghe vậy, lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại, thay đôi ủng đi tuyết trên chân ra, sau đó đi tới cạnh ghế sô pha đưa bánh dứa vẫn còn nóng hổi cho “chị đại” nhà mình.

"Này mẹ, vừa mới ra lò không lâu."

Bà Thái sững sờ nhìn cái túi bọc quen thuộc, một lát sau bà để đĩa trái cây trong tay xuống, nhận lấy bánh dứa mà Đường Thuần đưa tới, lấy một cái từ trong giấy thấm dầu ra, lại dè dặt nếm thử một miếng, sau đó đôi mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn Đường Thuần: "Yo, đúng thật này! Sao con mua được thế? Giờ này rồi vẫn chưa đóng cửa à?"

"Bởi vì con gái mẹ lợi hại đó." Đường Thuần mở miệng, giọng nói có chút kiêu ngạo, trong lòng lại âm thầm bồi thêm một câu: Còn không phải là bởi vì Ngài Phó trâu bò sao?

"Thôi thôi thôi! Bớt nói nhảm trước mặt mẹ con đi, mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì!"

"Con cũng không rõ lắm, hôm nay lúc con đi vẫn chưa đóng cửa, phần bánh dứa cuối cùng này đã bị con giành được rồi." Đường Thuần tùy tiện lừa một câu, trong đầu lại nghĩ xem nên nói chuyện liên quan tới việc Phó Hạo Nguyệt tới nhà ăn cơm đêm giao thừa như thế nào với ba mẹ.

"Cái đó... Mẹ, bữa cơm giao thừa nhà mình năm nay, nhóm anh họ với chị họ có tới không?" Đường Thuần hỏi dò.

"Chậc, không tới! Năm nay trong xưởng nhà bọn họ kiếm được không ít tiền, nói là năm mới phải đi Nhật Bản du lịch, còn đắc ý trước mặt mẹ rất lâu nữa, làm như ai thèm ra nước ngoài lắm ấy." Bà Thái nói xong, bĩu môi, trong giọng nói còn có chút kiêu ngạo.

"Vậy ông nội bà nội thì sao? Ông ngoại bà ngoại có tới không?" Đường Thuần đặt mông ngồi bên cạnh bà Thái, tha thiết hỏi tiếp.

Bà Thái nghi ngờ liếc nhìn Đường Thuần, "Cái con bé này không phải là tăng ca đến ngốc rồi đấy chứ? Có lúc nào ăn cơm giao thừa mà ông bà ngoại lại tới nhà mình ăn cơm chưa? Không phải là đều tới nhà cậu của con sao? Phải mùng hai năm mới chúng ta mới qua đó. Còn về ông nội và bà nội của con, cũng được anh họ của con đưa đi du lịch rồi, cơm giao thừa năm nay chỉ có một nhà ba người chúng ta thôi."

Đường Thuần nghe xong thì âm thầm thở phào một hơi.

Bà Thái chú ý tới biểu cảm của Đường Thuần, ngay sau đó khẽ cau mày: "Sao thế? Đêm giao thừa con có việc phải ra ngoài?"

"Không phải không phải, con không ra ngoài... Là con có mời một người tới nhà mình làm khách." Đường Thuần nói xong, lời đến khóe miệng dừng lại một lúc lâu, cuối cùng cắn răng, mở miệng nói: "Chính là ông chủ của bọn con, con mời ông chủ của con tới nhà mình ăn cơm đêm giao thừa.

Gần như là trong nháy mắt vừa dứt lời, cả phòng khách đều giống như thoáng cái đã rơi vào yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng tivi kia vẫn đang không ngừng phát ra âm thanh.

Ước chừng khoảng bốn năm giây sau, bà Thái và cả ba Đường đang bận rộn trong phòng bếp cũng thò đầu ra ngoài, cả hai đồng thanh kinh ngạc nói: "Con nói cái gì?"

Đường Thuần: "..."

"Ông chủ của con? Con nói là ông chủ nào? Ông chủ mà một tháng trả con mười vạn tiền lương ấy á? Ông chủ mà tặng mẹ tổ yến, tặng ba con đồng hồ kia á?" Bà Thái mở to hai mắt, một chuỗi câu hỏi khiến Đường Thuần suýt nữa thì không thể chống đỡ nổi.

Say khi sửng sốt một lát, Đường Thuần ngây ngốc gật đầu: "A… Vâng, đúng vậy."

Nghe được câu trả lời khẳng định, ba Đường đeo tạp dề thò đầu từ trong phòng bếp ra ngoài vội vàng đi tới chỗ hai mẹ con, vừa lau nước trong tay đi, vừa mở miệng hỏi: "Có chuyện gì thế? Sao ông chủ con lại đột nhiên tới nhà mình ăn cơm đêm giao thừa?"

Nhất thời bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, Đường Thuần có chút thận trọng, cô hắng giọng một cái rồi nghiêm túc nói dối: "Còn không phải là vì lúc xế chiều con gọi điện thoại cho ông chủ của con, cảm ơn người ta đã tặng quà. Sau đó con đang suy nghĩ xem có cách gì có thể biểu đạt sự cảm ơn không, cho nên đã mời anh ấy tới nhà mình ăn cơm đêm giao thừa."

Bà Thái và ba Đường im lặng nghe con gái nhà mình giải thích, một lúc lâu sau hai vợ chồng nhìn nhau, gần như trong thoáng chốc bầu không khí đã trở nên ngượng ngùng.

Đường Thuần có chút căng thẳng, trong lòng nghĩ hẳn là cái lý do này cũng coi như là hợp tình hợp lý chứ nhỉ?

Một lúc lâu sau, đúng lúc Đường Thuần đang thấp thỏm thì cuối cùng ba Đường cũng lên tiếng: "Hình như nghe cũng có lý, chỉ là  ông chủ lớn người ta sẽ tình nguyện tới gia đình nhỏ này của chúng ta ăn cơm đêm giao thừa sao? Thế này... Người nhà của người ta sẽ không..."

Đường Thuần nghe đến đây, vẻ mặt hơi khựng lại, ngay sau đó mở miệng nói: "Ông chủ của con, anh ấy... Đã không còn người nhà nữa rồi."

Trong khoảnh khắc vừa dứt lời, bà Thái và ba Đường đều sững người ra mấy giây, bầu không khí trong phòng khách cũng bất chợt có chút nặng nề.

Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến mức Đường Thuần cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì nữa, ba Đường lại chậm rãi mở miệng nói: "Ba mươi tết này chính là ngày kia rồi, có phải ba nên nghĩ sẵn xem nên mua đồ ăn gì không?"

Trong nháy mắt vừa dứt lời, bầu không khí căng thẳng cũng lập tức bị phá vỡ.

"Ấy, ông chủ của con là người ở đâu? Khẩu vị như thế nào? Thích ăn đồ ăn nhẹ nhàng hay khẩu vị mặn? Ông chủ lớn như cậu ấy, sợ là đã ăn quen đồ ăn mà đầu bếp năm sao làm rồi nhỉ, nếu không tốn chút tâm tư chuẩn bị thì há chẳng phải là tiếp đón người ta không chu đáo rồi sao?" Ba Đường nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như đã bắt đầu suy nghĩ xem nên chuẩn bị những món ăn gì rồi.

"Anh ấy... Khẩu vị khá là thanh đạm, nhưng thích ăn cá nấu dưa chua, và đầu cá hấp ớt." Đường Thuần nghiêm túc nhớ lại khẩu vị trong ngày bình thường của Phó Hạo Nguyệt: "Hình như anh ấy không đặc biệt ăn kiêng cái gì, nhưng không thích ăn đồ có mùi nồng như rau hẹ, hành tây gì đó."

"Được được được, con lại nói thêm cho ba đi." Ba Đường mở miệng, giống như là lại nhớ ra cái gì đó, vừa xoay người vừa nói: "Này, đợi chút đợi chút, ba đi lấy giấy bút, nhỡ đâu đến lúc đó lại quên mất thì sao."

...

Bên kia, ông Lý vừa mới đi theo đoàn vào khách sạn thu dọn hành lý xong thì lập tức nhận được điện thoại video của cậu chủ nhà mình.

Trong lòng ông Lý còn cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì đây chính là lần đầu tiên ông ấy nhận được cuộc gọi video của cậu chủ, bình thường nhiều nhất chính là gọi điện thoại mà thôi.

Mới vừa ấn nghe máy thì ông Lý đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai bức người của cậu chủ, mặc dù góc độ quay thật sự là có chút trực nam*.

*Trực nam: Là thuật ngữ chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, không khua môi múa mép, có tinh thần, trách nhiệm.

Chỉ là chưa đợi hình ảnh dừng lại được một giây, máy ảnh đã lập tức lật ngược lại, giây tiếp theo, ba bốn bộ quần áo được bày ở trên chiếc giường to gần hai mét.

"Bộ nào phù hợp nhất?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ đầu bên kia truyền tới, ông Lý nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn quần áo trên giường lớn.

"Cậu chủ... Ngài đây là?"

Người đàn ông trầm mặc một lát, ngay sau đó mới bình tĩnh nói: "Đường Thuần mời tôi tới nhà cô ấy ăn cơm đêm giao thừa, sắp phải gặp phụ huynh của cô ấy, có thế nào thì cũng nên chú ý một chút."

Lúc này thì lại đến phiên ông Lý nghẹn lời, phải biết là từ khi ông Lý nhìn anh ra đời đến bây giờ, gần như chưa bao giờ thấy anh để ý việc ăn mặc của mình, ngày bình thường anh vẫn luôn lười biếng mặc bộ đồ Đường phục*, nói là mặc cái ấy thoải mái nhất. Nếu như không có việc gì quan trong thì bộ vest cũng không động đến, nào có giống như bây giờ, đến cả mặc quần áo cũng cần người khác cho ý kiến.

*Đường phục: trang phục truyền thống của người Trung Quốc từ thời Nhà Thanh đến nay

Ông Lý khẽ thở dài một hơi, trong đầu nghĩ dầu gì thì cậu chủ cũng đã ba mươi năm tuổi rồi, sao ở bên cạnh Đường Thuần rồi lại hồi xuân lên ta?

Dáng vẻ này không khác cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi là bao.

"Cậu chủ, tôi cảm thấy nếu như là đến nhà Tiểu Đường làm khách, vậy thì cũng đừng mặc quá chính thức như vậy, dù sao thì cũng không phải đi họp hay dự tiệc, ăn mặc quá long trọng ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên." Ông Lý tốt bụng khuyên nhủ, vừa nghĩ tới dáng vẻ cậu chủ ăn mặc vest chỉnh tề ngồi ở đó, lại cộng thêm khí chất của bản thân, sợ là đến lúc đó hiện trường sẽ chỉ trở lên bế tắc mà thôi.

Phó Hạo Nguyệt thật sự không có kinh nghiệm trong phương diện gọi là đối nhân xử thế của con người, ngày bình thường phần lớn đều tiếp xúc giao tiếp với đối tác kinh doanh, các thủ đoạn trên thương trường kia thật sự đã bị anh nhìn thấu hết rồi, nhưng bây giờ lại không có kinh nghiệm gặp ba mẹ của người trong lòng.

Sự thật chứng minh, cho dù Phó Hạo Nguyệt xử lý chuyện gì cũng đều vô cùng dễ dàng, nhưng khi đối mặt với loại chuyện này cũng sẽ trở nên lúng túng không biết làm thế nào.

"Ừm, ông nói có lý." Phó Hạo Nguyệt trầm tư chốc lát, sau đó gật đầu phụ họa: “Hôm nay tới vội vàng, không mang theo quần áo gì, ông gọi điện thoại cho Kenny, bảo anh ta mang mấy bộ qua đây."

Ông Lý nghe vậy thì không nhịn được mà giơ tay lên đỡ trán, trong đầu nghĩ không phải chỉ là tới nhà người ta ăn một bữa cơm thôi sao, tư thế chỉn chu này giống y như muốn đi cầu hôn vậy.

"Vâng cậu chủ, tôi lập tức đi gọi điện thoại đây."