Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 66




Giọng nói đầy quyến rũ của người đàn ông vang lên bên tai, khiến lỗ tai Đường Thuần tê rần, trong nháy mắt da gà nổi lên đầy cả cổ, thật sự khiến cô cảm thấy chân mình hơi nhũn ra.

Giọng nói của ngài Phó từ trước đến nay đều mang vẻ lạnh lùng, giống như con người của anh, nhưng giờ khắc này, khi một lần nữa được nghe lại giọng nói của anh cô lại có cảm giác như bị yêu quái mê hoặc.

Sao trước đây cô lại không biết giọng nói của Phó Hạo Nguyệt gợi cảm đến thế chứ?

Gần như là theo bản năng, Đường Thuần siết chặt nắm tay, tờ giấy Tuyên Thành được gấp lại đầy tinh tế bỗng dưng bị nhàu nhĩ hơn nửa.

Phó Hạo Nguyệt thấy vậy, trái tim căng thẳng, định lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn, vì vậy sau một lúc lâu anh thở dài bất đắc dĩ, lại một lần nữa cất lời: “Thế này thì phải phạt em rồi.”

Đường Thuần:?

Đường Thuần chậm rãi xoay người trong không gian nhỏ hẹp, rụt rè ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt khiến cô lập tức phản xạ có điều kiện nuốt nước miếng một cái, giống như đang nghi ngờ rốt cuộc mình vừa làm sai chuyện gì.

Một giây sau, người đàn ông rút tờ giấy Tuyên Thành mà Đường Thuần đang nắm thật chặt ra, trước kia tờ giấy Tuyên Thành vốn rất phẳng phiu bây giờ lại có một loạt nếp gấp, những từ ngữ đáng lẽ có thể coi như một tác phẩm thì hiện tại lại thoạt nhìn như một tờ giấy vệ sinh.

Lúc này Đường Thuần mới lại kịp phản ứng rốt cuộc mình đã làm gì, bỗng nhiên hít một hơi sâu, gương mặt đỏ bừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Đương nhiên là Phó Hạo Nguyệt biết Đường Thuần không cố ý, chỉ là bức tranh chữ này ban đầu khiến anh rất xoắn xuýt chưa quyết tâm vứt nó đi được, cuối cùng vẫn là cẩn thận kẹp trong sách để giữ lại. Bây giờ thì hay rồi, bị con mèo nhỏ nghịch ngợm này đột nhiên phát hiện ra thì thôi, lại còn biến thành như bây giờ…

Khóe miệng anh hơi mím lại, bảo là tức giận thì không đến mức đó, chỉ là khó tránh khỏi việc hơi không vui.

Dù sao thì ai mà ngờ được rằng trước kia anh đã mang nỗi lòng như thế nào để viết ra những dòng chữ này.

Đường Thuần nhạy cảm nhận ra được chút khác thường trên gương mặt của Phó Hạo Nguyệt, cô lại hồi tưởng lại mấy tháng trước, ở trong phòng làm việc có thể thấy được dáng vẻ anh đang chăm chú viết chữ, cảm giác áy náy từ đáy lòng không ngừng dâng lên.

“Ngài Phó… Tôi, thật sự không cố ý.” Đường Thuần hơi luống cuống, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt Phó Hạo Nguyệt ảm đạm đi, cô lại càng bối rối hơn, cho nên trong lúc nhất thời đã quên mất chữ mà Phó Hạo Nguyệt viết trên đó chính là tên cô, ngay cả bùa nhân duyên mà anh giấu cô lén mua cũng là vì cô.

Tối hôm qua Phó Hạo Nguyệt thức cả đêm không ngủ, cũng mất luôn cả hứng thú với phim truyền hình bình thường rất yêu thích, chỉ ngồi một mình trên ghế salon không ngừng load mới vòng bạn bè. Chẳng mấy chốc đã đến năm giờ sáng, anh không chống lại được phản ứng sinh lý nên mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng ngủ không được bao lâu lại giật mình tỉnh giấc.

Sắc mặt người đàn ông không tốt chút nào, trên gương mặt lộ ra vẻ uể oải của một người không ngủ cả đêm, bọng mắt thâm đen, thoạt nhìn cực kì tiều tụy. Cho nên hiện tại khi gương mặt anh đầy vẻ mất mát, càng khiến người khác thương cảm hơn.

Xong đời, lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.

“Ngài nói xem phạt tôi thế nào, tôi đều chấp nhận…” Đường Thuần ngoan ngoãn mở miệng, tính toán thiệt hại cho sai lầm của chính mình.

Phó Hạo Nguyệt nghe thấy vậy thì hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Còn Đường Thuần thấy vậy bỗng nhiên phản ứng lại, hốt hoảng bổ sung thêm một câu: “Nhưng không được đưa ra yêu cầu quá đáng! Ví, ví dụ như… đồng ý làm người yêu của anh linh tinh…”

Phó Hạo Nguyệt bật cười, giơ tay lên, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên trán cô một cái, giống như xua tan đi những suy nghĩ ngổn ngang của cô.

“Đang nghĩ gì thế?” Phó Hạo Nguyệt nói, gấp tờ giấy Tuyên Thành lại một lần nữa rồi lấy quyển sách và bùa nhân duyên trong tay cô gái ra, kẹp giấy Tuyên Thành và bùa lại vào trong sách, sau đó từ từ đặt lên giá sách lại giúp cô.

“Em đã làm hỏng bức tranh chữ của tôi, đương nhiên là phải bồi thường lại bằng một bức khác.”

Đường Thuần:?

“Nhưng tôi không biết viết thư pháp…”

Tuy rằng chữ viết của Đường Thuần không tệ lắm nhưng cùng lắm cũng chỉ được coi là xinh xắn, dùng bút bi viết vẫn có thể nhìn ra được, nhưng một khi dùng bút lông để viết thì sợ là chữ cũng như gà bới mà thôi, nếu để so sánh với bức tranh chữ kia của Phó Hạo Nguyệt thì sợ là không đáng để nhìn.

“Vậy thì học.” Phó Hạo Nguyệt nhướng mày, nhìn cô gái đang lộ ra vẻ mặt khổ sở, nhắc nhở: “Đó là tôi viết từng nét bút ra cho nên em cũng phải viết lại từng nét một bồi thường cho tôi.”

Không hề cho phép cô được thương lượng, hoàn toàn tương phản với hình tượng nam chính trong những bộ phim thần tượng sẽ chiều theo ý nữ chính vô điều kiện, lúc này Phó Hạo Nguyệt còn có vẻ như nếu cô “không nghe theo thì sẽ không bỏ qua”, rõ ràng nếu viết lại một bức như thế nữa đối với anh cũng chỉ là một chuyện rất dễ dàng.

Điều này khiến Đường Thuần hoàn toàn rơi vào thế khó, âm thầm tự nói với bản thân: “Chẳng lẽ cô còn phải đăng ký một lớp học viết thư pháp nữa ư? Phải luyện hết bao lâu đây…”

Trong lúc Đường Thuần đang suy nghĩ, Phó Hạo Nguyệt đứng chắn trước mặt cô cũng mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, hai giờ chiều hàng ngày hãy tới tìm tôi để luyện chữ, đợi đến khi tôi cảm thấy hài lòng thì thôi.”

Đường Thuần nghe thấy anh nói vậy bèn ngẩng phắt đầu lên, đột nhiên chạm phải ánh mắt đong đầy ý cười của anh, từ trước đến nay khuôn mặt kia vẫn luôn lạnh như băng bây giờ lại hòa hoãn đi một chút, ngay cả cặp mắt đào hoa đa tình từ nhỏ kia cũng lấp lánh ánh sáng.

Cuối cùng thì Đường Thuần cũng hoàn toàn hiểu ra, mình bị rơi vào bẫy rồi, hoàn toàn bị con sói xám Phó Hạo Nguyệt này túm chặt.

“Ngài Phó, anh thế này là dùng việc công báo thù riêng.” Đường Thuần bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Phó Hạo Nguyệt tràn đầy vẻ không phục.

Phó Hạo Nguyệt thấy vậy, khóe miệng cong lên, so với Đường Thuần bị mắc bẫy đang bứt rứt thì người đàn ông lại có vẻ cực kỳ bình thản, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh.

“Bẫy ở chỗ đó, cũng do chính em nhảy vào mà.”

Đúng vậy.

Bây giờ tỉnh táo lại rồi Đường Thuần cũng hiểu được cho dù mình không thể hiện thái độ gì thì có lẽ Phó Hạo Nguyệt cũng không bắt mình làm gì cả. Là do cô lúc đó không chống lại được ánh mắt mất mát của Phó Hạo Nguyệt cho nên mới lên tiếng nhận sự trừng phạt cho bản thân.

Bây giờ ngẫm lại Đường Thuần hận không thể cho mình hai cái bạt tai.

Làm ơn bản thân lần sau nghĩ kỹ một chút được không? Đừng để bị sắc đẹp dụ dỗ nữa! Nhưng trên thực tế… ai có thể đỡ nổi ngài Phó từ trước đến nay vốn kiêu ngạo lại lộ ra vẻ mặt đó chứ?

Ngay khi Đường Thuần còn đang trầm tư, Phó Hạo Nguyệt đứng trước mặt cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Đường Thuần, động tác hết sức nhẹ nhàng giống như đang vuốt Nguyệt Nguyệt vậy.

“Đường Thuần, em phải hiểu rằng đối với tôi mà nói nó không phải chỉ là một tờ giấy có chữ bình thường.”

Đường Thuần run rẩy trong giây lát, trái tim như bị thứ gì đó chạm vào, lập tức trở nên mềm mại.

Ngôn từ ám chỉ cực kì giống chiếc lông chim, không ngừng cọ nhẹ vào trái tim Đường Thuần, khiến hai má cô nóng lên. Một hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng lên tiếng…

“Ừ…”

Kết quả là công việc đang nhàn hạ của Đường Thuần vào ngày hôm nay được cộng thêm một hạng mục mới…

Luyện chữ.

Trong lòng Đường Thuần cảm thấy không chắc chắn, buổi trưa dùng cơm xong bèn tới hoa viên tìm ông Lý để hỏi thăm.

Ông Lý vừa nghe thấy Đường Thuần nói muốn cùng luyện chữ với cậu chủ thì cảm thấy khá ngạc nhiên, nghĩ khối gỗ này cuối cùng cũng được khai sáng rồi, cảm thấy không thể tin nổi, đồng thời cũng cười hì hì nói với Đường Thuần: “Ai da, thế thì cô được hời rồi! Tranh chữ của cậu chủ đặt ở chợ đêm cũng là ngàn vàng khó mua đấy!”

Đường Thuần âm thầm giật mình, tuy rằng cô không có hiểu biết về phương diện này nhưng cũng có thể nhìn ra được thư pháp của ngài Phó rất nghệ thuật, nhưng cô không ngờ được nó tới mức như thế?

“Cậu chủ bắt đầu luyện chữ từ nhỏ, thầy giáo của cậu chủ là một nhân vật lớn nổi tiếng khắp mọi nơi, mà thư pháp cậu chủ học được cũng là những gì tinh hoa nhất của người đó. Sau khi vị kia qua đời, từng có bức tranh chữ của ngài ấy được bán với giá cả triệu ở phòng đấu giá, cho nên tranh chữ của cậu chủ cũng không thua kém.”

Đương nhiên, so sánh với người thầy đã qua đời thì trình độ viết chữ của Phó Hạo Nguyệt đương nhiên là không thể bằng được người thầy đã đạt đến trình độ đỉnh cao kia. Nhưng từ trước tới nay Phó Hạo Nguyệt chỉ coi việc luyện chữ này như một trò tiêu khiển, cũng rất ít có tác phẩm bị truyền ra. Ngẫu nhiên có mấy bức không biết bây giờ đang lưu lạc ở xó xỉnh nào, tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng cũng sẽ có không ít thương nhân vì muốn lấy lòng Phó Hạo Nguyệt mà dùng một số tiền lớn đi vơ vét về.

“Vậy sao…”

Nỗi khiếp sợ trong lòng Đường Thuần không hề giảm đi, trong đầu cũng đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quặc: Nếu như một ngày nào đó cô từ chức, trước khi đi còn đem theo mấy con chữ của Phó Hạo Nguyệt thì có phải là sẽ sống thoải mái được đến kiếp sau luôn không?

“Tiểu Đường à, đây chính là cơ hội tốt, chăm chỉ học hành đi, chỉ cần học được một chút linh tinh thôi cũng tốt hơn là cháu đi ra ngoài mua một cái bức giá mấy chục nghìn.” Ông Lý cười ha hả nói, vỗ vỗ vai Đường Thuần, trong lòng thầm nghĩ: Học cho tốt, tốt nhất là học ra được một cô chủ hoặc cậu chủ nhỏ, như vậy không phải là lý tưởng ôm cháu chắt của ông ấy đã được thực hiện rồi sao?

Đường Thuần nào biết tính toán trong lòng ông Lý, lúc này nghe ông Lý khuyên giải như thế, thầm nghĩ cũng có lý. Dù sao xã hội phức tạp như vậy, có thể học thêm được một kỹ năng chẳng phải là tốt hơn sao?