Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 62




Có lẽ là vì nhà họ Phó vẫn luôn bật điều hòa tổng, cho nên tuy đã vào mùa đông, nhưng từ trước đến nay quần áo trên người Phó Hạo Nguyệt vẫn luôn không nhiều không ít, lúc này anh chiếc mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo khoác len cardigan, tuy nhìn qua rất có phong thái của cậu chủ nhà giàu, nhưng thật sự không ấm lắm.

Đường Thuần lại bịt bọc kín mít, bên ngoài còn khoác một chiếc áo bông dày, thấy Phó Hạo Nguyệt chỉ mặc hai lớp quần áo như vậy, cô không nhịn được cởi khăn quàng trên cổ mình ra, quàng lên cho Phó Hạo Nguyệt 

Nhưng mà vừa quàng xong, Đường Thuần lập tức hối hận, vẻ mặt co quắp liếc Phó Hạo Nguyệt vài lần.

Có lẽ vì ở chung với Phó Hạo Nguyệt lâu rồi, cho nên hiện giờ cô đã trở nên hơi xằng bậy, thậm chí suýt nữa đã quên mất thân phận giữa bọn họ.

Sắc mặt khẽ thay đổi, tay Đường Thuần giống như bị bỏng vậy, đang định rụt tay về thì giữa đường lại bị người đàn ông túm lấy.

Tay Phó Hạo Nguyệt rất lớn, còn mang theo hơi lạnh, lúc này đang nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Thuần trong lòng bàn tay mình, sau đó anh mở miệng nói nhỏ: “Cô không lạnh à?”

“Hả? Không sao, tôi mặc nhiều.” Đường Thuần ngơ ngác trả lời, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn vào tay Phó Hạo Nguyệt.

Phó Hạo Nguyệt rũ mi, che giấu cảm xúc đen tối trong mắt.

Lòng bàn tay lặng yên không tiếng động khẽ cọ vào tay cô gái, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ da thịt cô, thật ra hơi không muốn buông ra.

Tay cô ấy ấm, vậy chắc là không lạnh.

Đường Thuần đang định rụt tay về, Phó Hạo Nguyệt lại buông tay cô ra trước, hành động kia mang theo hương vị đến điểm thì dừng, khiến cảm xúc đang lan tràn trong Đường Thuần bỗng dưng im bặt.

Hình như người đàn ông này luôn như vậy, mỗi khi loáng thoáng lộ ra chút gì đó, anh lại thu tay cực kỳ dứt khoát, khiến người ra không mò ra được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Hình như trên mu bàn tay còn lưu lại xúc cảm từ lòng bàn tay người đàn ông, Đường Thuần buông tay xuống, sau đó khẽ nắm chặt.

“Đi dạo phố đi, không phải hai ngày trước còn nói muốn uống trà sữa à?” Nói xong, Phó Hạo Nguyệt đã cất bước đi về phía đường phố phồn hoa cách đó không xa. 

Đường Thuần thấy vậy, sửng sốt tại chỗ hai giây sau đó vội vàng cất bước đi theo, không ngờ mình chỉ thuận miệng nhắc tới, vậy mà có thể được Phó Hạo Nguyệt ghi tạc trong lòng.

Tuyết rơi không lớn lắm, nhưng ý cảnh lại cực kỳ thích hợp.

Cây thông Noel rất lớn bên dưới trung tâm mua sắm nơi xa đang phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, lộ ra vẻ cực kỳ duy mĩ trong tuyết mịn. Trên mặt người đi đường lui tới xung quanh đều mang theo nụ cười, đặc biệt là đôi tình nhân nhỏ đi sóng vai nhau, cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được hơi thở hạnh phúc của bọn họ.

Người xếp hàng ở tiệm trà sữa không ít, hiện nay đã lưu hành việc đặt hàng trước qua các ứng dụng nhỏ rồi, Đường Thuần biết Phó Hạo Nguyệt không sử dụng thanh toán điện tử, đang định lấy điện thoại ra đặt hàng thì lại nghe thấy Phó Hạo Nguyệt mở miệng nói: “Để tôi.”

Sau đó ngài Phó móc điện thoại của mình ra, lại lần nữa giống người già sử dụng sản phẩm điện tử, click mở wechat, ngón tay lượn trên màn hình một lúc lâu vẫn không tìm thấy ứng dụng nhỏ mà nhân viên bán hàng nói ở chỗ nào.

Đường Thuần thấy vậy, không nhịn được khẽ cười ra tiếng: “Ông chủ, thôi để tôi làm cho. Hơn nữa không phải ông chủ không sử dụng ví thanh toán trên wechat sao?”

Môi mỏng của Phó Hạo Nguyệt hơi hé ra: “Tôi bảo ông Lý làm giúp tôi rồi.”

Từ sau lần đi hội chùa ngày hôm đó, anh đã bảo ông Lý liên kết ví wechat và alipay với thẻ ngân hàng cho mình, chính vì tình huống như hiện tại.

“Cô dùng điện thoại của tôi đặt đi.” Phó Hạo Nguyệt mày mò một lúc lâu, vẫn không mò ra được, dứt khoát đưa luôn điện thoại di động cho Đường Thuần.

Đường Thuần lo sợ nơm nớp nhận lấy, ôm điện thoại của Phó Hạo Nguyệt lại có chút sợ hãi.

Đây chính là điện thoại của ngài Phó đó… Có lẽ bên trong có chứa rất nhiều cơ mật nhỉ? Cơ mật về vụ làm ăn mấy tỷ? Cơ mật thương nghiệp khiến thị trường chứng khoán rung chuyển?

Trên thực tế, đơn giản là Đường Thuần nghĩ nhiều rồi.

Điện thoại của Phó Hạo Nguyệt cũng chỉ là điện thoại di động, còn không tính là công cụ giải trí, cùng lắm chỉ dùng để liên lạc, chỉ thế mà thôi, gần đây nó mới có thêm một chức năng nữa là chức năng thanh toán.

Không có vụ làm ăn nào, cũng không có cơ mật nào.

Bí mật lớn nhất, có lẽ chính là mấy tấm ảnh chụp của cô gái mà anh giấu trong album điện thoại.

Đường Thuần ôm điện thoại của ông chủ, mặt lộ vẻ câu nệ, sau đó thành thạo mở ứng dụng nhỏ ra, lựa chọn cửa hàng, tiếp đó lại đưa trả điện thoại cho Phó Hạo Nguyệt: “Ông chủ, ngài muốn uống gì không?”

Phó Hạo Nguyệt không hề có ý nhận lại điện thoại, chỉ thờ ơ lướt qua màn hình, rồi mở miệng nói: “Cô đặt giúp tôi đi, đừng ngọt quá là được.”

Vốn dĩ anh không muốn uống, nhưng mà trên đường đi tới đây, anh nhìn thấy vài đôi tình nhân ở ven đường, trong tay mỗi đôi đều cầm theo ly đồ uống như vậy, cho nên anh không nhịn được cũng muốn thử xem sao.

Không phải thử vị, mà là thử cảm giác cùng sóng vai đi bên nhau như những đôi tình nhân bình thường khác.

Lần trước mua trà sữa theo cô gái ở trung tâm mua sắm thật sự hơi ngọt quá.

Đương nhiên Đường Thuần biết rõ khẩu vị của Phó Hạo Nguyệt, sau khi suy nghĩ một lúc lâu cô đặt cho anh trà hoa quả ngọt 30%, đặt cho mình trà sữa ngọt 70%.

Có lẽ vì thời gian ôm điện thoại quá dài, cho nên Đường Thuần đã vô thức coi điện thoại trong tay là điện thoại của mình rồi, cô gửi đơn hàng một cách lưu loát, khi giao diện thanh toán hiện lên, cô cũng nhập mật khẩu thanh toán của mình vào theo phản xạ có điều kiện…

Sau khi nhập mật khẩu xong, Đường Thuần mới giật mình phản ứng lại, hình như đây không phải điện thoại di động của mình. Cô xấu hổ định đưa trả lại điện thoại, nhưng khóe mắt lại liếc thấy giao diện “Thanh toán thành công”.

Đường Thuần:?

Đường Thuần lập tức sững sờ tại chỗ, còn Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh thấy vậy, lại không nói một lời mà cầm lấy điện thoại di động từ tay cô.

Bao nhiêu năm qua, mật khẩu thanh toán của Đường Thuần vẫn luôn là ngày sinh của mình, thêm năm thêm tháng vừa đủ sáu số.

Cho nên... Thanh toán thành công là thế nào nhỉ?

Đường Thuần nhìn Phó Hạo Nguyệt bên cạnh bằng vẻ mặt phức tạp, giống như muốn dò hỏi điều gì đó, nhưng Phó Hạo Nguyệt lại bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn vào tiệm trà sữa náo nhiệt, đồng tử nhiễm ánh sáng từ đèn trên bảng hiệu trước cửa hàng, sắc mặt vẫn như ngày thường không mất đi vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhưng nếu quan sát cẩn thận, lại có thể nhìn ra được đôi chút vẻ mất tự nhiên trong ánh mắt anh.

Nghi hoặc trong lòng cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng, Đường Thuần luôn cảm thấy, có một số việc đừng nên truy hỏi đến cùng thì tốt hơn. 

Bầu không khí tràn đầy xấu hổ, hình như khu vực nhỏ hai người đang đứng đã lạc nhịp với phố xá náo nhiệt xung quanh.

Không biết đã qua bao lâu, nhân viên tiệm trà sữa không ngừng lặp lại tên một đơn hàng, lúc này hình như Đường Thuần mới là phản ứng lại, cô mở miệng dò hỏi: “Ông chủ, chúng ta là số mấy?”

Cơ thể Phó Hạo Nguyệt khẽ run lên hơi khó có thể trông thấy được, sau đó giống như lúc này mới phản ứng lại, anh móc túi lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, màn hình vẫn hiển thị giao diện kia như cũ, mã đơn đặt hàng hiển thị bên trên chính là con số nhân viên bán hàng đang lặp lại không ngừng kia.

“A, đến chúng ta rồi.” Đường Thuần đang định đứng dậy đi lấy, thì Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh đã nhích người đi về phía tiệm trà sữa trước.

Cửa tiệm trà sữa vẫn nhiều người chen chúc như cũ, Phó Hạo Nguyệt đi đến bên ngoài đám đông, anh vừa nhẹ nhàng nói một câu “Đi nhờ chút”, ngay sau đó hơn nửa số người có mặt ở hiện trường đều đồng loạt quay đầu lại, khi nhìn thấy Phó Hạo Nguyệt trước mặt bọn họ đều vô thức dịch sang bên cạnh hai bước.

Chuyện xảy ra rất bất ngờ, vậy mà đám người vốn đang chen chúc kia lại yên lặng nhường ra một con đường.

Phó Hạo Nguyệt thong thả bước đến trước quầy, đưa số đơn đặt hàng hiển thị trên điện thoại di động ra cho nhân viên bán hàng xem: “Chào cô, xin hỏi tôi có thể lấy hàng đi luôn không?”

Nhân viên bán hàng cũng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông như thần tiên trước mắt, mở miệng theo bản năng: “A… Ách, có thể có thể, xin hỏi ngài muốn mở ra uống ngay hay đóng gói mang về?”

“Mở ra uống ngay.” Nói xong, Phó Hạo Nguyệt thả điện thoại di động về túi.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng mở hai ly trà sữa ra, sau đó đưa tới trước người Phó Hạo Nguyệt, giống như sợ anh phải chờ nhiều thêm một giây.

Phó Hạo Nguyệt nhận lấy ly trà sữa, mỉm cười lễ phép nói một tiếng với nhân viên bán hàng: “Cảm ơn.”

Mỗi hành động cử chỉ trước đó đều mang dáng vẻ của công tử khiêm tốn, mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng dáng rời đi của Phó Hạo Nguyệt, ngay cả nhân viên của cửa tiệm kia cũng đang rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.

… Thần tiên từ đâu tới vậy?

Đường Thuần đứng tại chỗ, nhìn Phó Hạo Nguyệt vững bước đi về phía mình, trong tay còn cầm hai ly trà sữa, trong tuyết mịn và phố xá sầm uất này, vậy mà lại cực kỳ có sức hút.

“Mẹ nó… Người đàn ông kia là ai thế? Minh tinh à? Sao lại đẹp trai như vậy?”

“A a a... Muốn xin wechat quá, khí chất này quá tuyệt!”

“Đừng mơ nữa, không nhìn thấy bạn gái người ta đứng ngay chỗ đó à?”

...

Cho đến khi Phó Hạo Nguyệt đi đến trước mặt Đường Thuần rồi, hình như đám người ban đầu đứng ở bên ngoài tiệm trà sữa mới giật mình lấy lại tinh thần, bầu không khí lập tức bùng nổ, thi nhau nhỏ giọng nghị luận với người xung quanh.

Đường Thuần không thể nghe rõ nội dung, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ “bạn gái”.

“Của cô này.” Phó Hạo Nguyệt đưa ly trà sữa trong tay tới trước mặt Đường Thuần, thấy cô ngơ ngác nhìn mình, anh khẽ nhướng mày: “Làm sao vậy?”

Đường Thuần vội vàng tránh né ánh mắt của anh, khẽ ho một tiếng để che giấu đi sự đường đột ban nãy của mình, sau đó nhận lấy trà sữa, uống một ngụm nhỏ.

“Cảm ơn ông chủ đã mời trà sữa.”

Phó Hạo Nguyệt cũng giơ tay lên uống một ngụm, hương vị cũng được, chỉ là ngày thường anh uống trà xanh quen rồi, bây giờ uống loại trà hoa quả hai ba mươi tệ kiểu này thật ra không được quen lắm.