Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 61




Giang Kình tất nhiên cũng biết, căn nhà này căn bản không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng cho dù là vậy, anh ta vẫn thốt ra những lời này, dẫu sao lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh ta mất mặt.

Tuy nhiên, nghe được Giang Kình nói những lời này, Phó Hạo Nguyệt ở đầu dây bên kia cũng nhàn nhạt cười một tiếng, rồi nói với giọng hờ hững: "Ba trăm triệu,  nếu nhận được tiền vào trước mười hai giờ ngày mai thì căn nhà này sẽ là của cậu."

"Anh?!..." Giang Kình đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, sắc mặt đen như đáy nồi.

Ba trăm triệu tiền mặt không phải là một con số nhỏ.

Tuy anh ta là người thừa kế, giá trị con người vượt xa cả ba trăm triệu, nhưng chung quy anh ta vẫn chưa hoàn toàn có được Giang thị, muốn trước mười giờ trưa mai xuất ra ba trăm triệu tiền vốn lưu động, không phải là không thể, nhưng cái giá phải trả đủ cao để hét lên hai chữ ‘đau thương’.

Phó Hạo Nguyệt chắc chắn là đoán trúng Giang Kình, lúc này anh ta thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh hỏi ngược lại: "Sao nào? Chẳng qua mới ba trăm triệu thôi mà, nếu nói chuyện cùng ba cậu thì vẫn có thể lấy ra nhỉ."

"Phó Hạo Nguyệt! Anh được nước làm tới à!" Giang Kình giận dữ.

Nhưng cho dù là như vậy, Phó Hạo Nguyệt cũng không hề khó chịu, tâm trạng không mảy may dao động, ngược lại còn tốt bụng nhắc nhở: "Giám đốc Tiểu Giang, cậu có biết, người cuối cùng nói chuyện với tôi như vậy, bây giờ có kết cục gì không?"

Ngữ điệu của người đàn ông rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người khác lạnh người, loại cảm giác bị áp bách này cách màn hình điện thoại cũng làm người ta rợn tóc gáy.

Giang Kình trầm mặc trong chốc lát, tuy rằng anh ta kích động, nhưng vẫn chưa đến mức lỗ mãng. Anh ta biết rõ, bản thân không đấu lại Phó Hạo Nguyệt, có lẽ cả nhà họ Giang cũng không chắc chắn có thể đấu lại.

Chẳng qua điều anh ta không ngờ được là, Phó Hạo Nguyệt lại để ý Đường Thuần như vậy.

Khẽ híp mắt lại, Giang Kình đến lúc này vẫn có chút không phục, mở miệng nói: "Ngài Phó đây nghiêm túc sao?"

Bàn tay đang cầm điện thoại của Phó Hạo Nguyệt khẽ siết chặt, sau một hồi yên lặng, hé môi bỏ qua câu hỏi của anh ta.

"Ít nhất thì cô ấy là người cậu không đụng vào được."

Giang Kình vừa nghe được lời, trong mắt lại toát ra ngọn lửa hừng hực.

À, anh ta ngược lại muốn nhìn xem, như thế nào là không đụng vào được đây.

"Được, coi như anh lợi hại." Giang Kình trực tiếp cúp điện thoại, ném điện thoại cho vệ sĩ mặc áo đen đứng ở một bên, đi theo Trực Kính ra khỏi căn hội, hoàn toàn vứt Hồng Mao ra sau đầu.

Hồng Mao:?

A lô, đại ca à, anh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh vậy à?

...

Nhà họ Phó, bên trong phòng sách thắp ánh đèn vàng ấm áp.

Phó Hạo Nguyệt từ từ đặt điện thoại, lời nói đó của Giang Kinh vang vọng trong đầu anh.

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng mở rộng đột nhiên vang lên giọng nói của một cô gái.

Phó Hạo Nguyệt xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đường Thuần đang ló đầu vào.

Chỉ thấy cô đang ăn mặc chỉnh tề, quàng khăn quàng cổ thật dày, mỉm cười với anh nói: "Ông chủ, Giáng Sinh vui vẻ! Vậy tôi tan ca trước nhé."

Hôm nay là ngày Giáng Sinh, vì có lịch làm việc nên Lục Tiểu Mạn không thể đi chơi cùng Đường Thuần, một mình Đường Thuần cũng không còn hứng thú nữa thế là cô dự định tan làm xong sẽ trực tiếp làm ổ nằm chết trong nhà luôn.

Phó Hạo Nguyệt nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Đường Thuần, nhất thời lóa mắt, không đợi anh giả vờ suy nghĩ nhiều, thì vô thức nói: "Trời lạnh, tôi đưa cô về."

Đường Thuần ngây người, sau đó khéo léo từ chối nói: "Không sao đâu, chỉ một đoạn đường mà thôi, tôi tự đạp xe về là được rồi!"

Vào lúc bản thân vừa nói ra, Phó Hạo Nguyệt cũng sững sờ trong giây lát, cứ cảm thấy có chút lỗ mãng, nhưng sau khi nghe được câu từ chối của Đường Thuần, ngược lại trực tiếp đứng dậy đi về phía Đường.

"Bảo tài xế chuẩn bị xe đi."

Đường Thuần:...

Trong lòng hiểu rõ, phàm là chuyện ông chủ đã quyết định, thì mười phần có tới tám chín phần là không thay đổi được, thầm nghĩ thời tiết hôm nay quả thật có chút lạnh, đi nhờ xe không phải là không được.

Tuy vậy, khi Đường Thuần và Phó Hạo Nguyệt cùng đi tới cửa lớn, Đường Thuần mới bừng tỉnh phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Ông chủ, ngài cũng đi à?"

Phó Hạo Nguyệt nhàn nhạt liếc một cái, Đường Thuần cũng không nói gì, mà tài xế Tiểu Lưu vô cùng tinh ý mở cửa xe cho cậu chủ.

Người đàn ông không nhanh không chậm lên xe, sau đó lại liếc nhìn Đường Thuần còn đang ngây ngốc ở ngoài cửa xe, hơi nhướng mày, vẻ mặt kia giống như đang nói: Còn ngây ra đó làm gì?

Đường Thuần bất ngờ phản ứng lại, trên mặt nóng lên, sau đó nhanh chóng chui vào trong xe, cho đến khi xe khởi động cũng không hiểu hành động này của Phó Hạo Nguyệt là có ý gì.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, máy điều hòa không khí bật rất lớn, khiến cửa sổ xe  bằng kính bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng.

Hai người đều không nói gì, Đường Thuần cảm thấy có chút nhàm chán, liền giơ ngón tay lên cửa kính vẽ một chút.

Phó Hạo Nguyệt nhìn Đường Thuần hồi lâu không động tĩnh gì, nhịn không được nghiêng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô nhóc đang nghiêm túc vẽ tranh.

Hành động như vậy trong mắt Phó Hạo Nguyệt, lẽ ra là cực kỳ ấu trĩ, nhưng hết lần này tới lần khác đặt trên người Đường Thuần, anh lại thấy rất đáng yêu.

Cô gái vẽ cực kỳ nghiêm túc, cho dù trong mắt Phó Hạo Nguyệt thì tác phẩm của cô nàng chỉ ở cấp độ ‘nhà trẻ’ thôi.

Không biết qua bao lâu, Đường Thuần giống như là bất ngờ nhìn thấy cái gì đó, kích động quay đầu người lại nói: "Ông chủ! Tuyết rơi rồi kìa?! Lại…"

Nói được một nửa thì dừng lại, Đường Thuần bất ngờ không kịp đề phòng bắt gặp đôi mắt đào hoa thâm thúy mà nóng bỏng của người đàn ông, trong lúc nhất thời lại "Rầm" một tiếng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

Nếu như trong giây phút đó, toàn bộ máu trong cơ thể đều tập trung về trái tim, làm cho nó đập nhanh và đưa dòng máu đang sôi trào đi khắp cơ thể, đến mức cả người chỉ trong một giây ngắn ngủi đã đổ mồ hôi. 

Phó Hạo Nguyệt cũng không ngờ rằng, Đường Thuần lại đột nhiên quay đầu lại, loại ham muốn vô tình để lộ ra này không thể kiềm lại được, vừa vặn bị Đường Thuần bắt gặp.

Sự tự chủ phi thường khiến Phó Hạo Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn thu lại tất cả cảm xúc, sau đó anh dửng dưng quay đầu lại, nhìn vào cửa sổ xe bị phủ đầy hơi nước đến mức không thể nhìn rõ thứ gì, khàn khàn đáp một tiếng: "Ừ."

Yết hầu ở cổ họng cuộn lên cuộn xuống, người đàn ông liên tục xoay ngón cái của mình, một cái rồi một cái tựa như chỉ có như vậy mới có thể duy trì được vẻ điềm tĩnh của bản thân.

Đường Thuần cũng dần phản ứng lại giống như bị bỏng mà quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai má ửng đỏ.

Cứu với, ngột ngạt quá đi.

Bầu không khí bỗng trở nên cực kỳ khó xử, trong không khí dường như còn quanh quẩn một cảm giác nhớp nháp khó tả, là sự đan xen không ngừng giữa mập mờ và rung động.

Tiểu Lưu đang lái xe chú ý tới động thái của hai người, trong đầu nghĩ cậu chủ sao lại không chịu thua kém như vậy, trong bầu không khí này trực tiếp ôm hôn không phải là được rồi sao!

Đến bây giờ, ngay cả Tiểu Lưu cũng đã nhìn thấu tâm tư nhỏ nhỏ bé của cậu chủ nhà mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người dường như cũng không có ý định lên tiếng nữa, Tiểu Lưu ngồi ở phía trước nhìn không nổi, liền yếu ớt lên tiếng nhắc nhở: "Cậu chủ, cô Đường, hôm nay là  Lễ Giáng Sinh, nghe nói ở trung tâm thành phố có một cây thông Noel khổng lồ."

Đều đã đề cập đến phần này rồi, Tiểu Lưu chỉ sợ cậu chủ vẫn không chịu thua kém.

Nhưng cũng may, tuy rằng tính cách Phó Hạo Nguyệt hướng nội, nhưng cũng không ngốc, lúc này cũng rất tự nhiên mà nắm lấy cơ hội, mở miệng nói: "Muốn đi xem không?"

Lúc này Tiểu Đường còn chưa kịp phản ứng lại từ ánh mắt hồi nãy, ngẩn ngơ một lúc, theo bản năng nói: "À... Vâng, được ạ."

Tiểu Lưu nghe vậy thì quay mạnh vô lăng, lái thẳng về phía trung tâm thành phố.

Mà lúc này, Tiểu Đường mới ý thức được mình đã đồng ý cái gì...

Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, Tiểu Đường hơi mím môi, trong lòng ảo não nhưng đồng thời cũng dần dâng lên hai phần mong đợi.

Cô nghĩ, có lẽ cô cũng không mâu thuẫn.

Chiếc Maybach màu đen rất nhanh đã tới trung tâm thành phố, lúc này đường cái cực kỳ náo nhiệt, ánh đèn thành phố sáng rực như bầu trời đầy sao, cũng không biết là nơi nào đang mở nhạc Giáng Sinh, phối hợp với ngày tuyết rơi, nên cực kỳ có không khí.

Phó Hạo nguyệt xuống xe trước, đúng lúc có một trận gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình.

Hơi thở thở ra lập tức ngưng tụ thành một làn hơi nước, ngay khi Phó Hạo Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, cần cổ bị gió lùa vào bỗng dưng ấm lên, xen lẫn với hương vị ngọt ngào trên người cô gái, làm người đàn ông liền ngây người ngay tại chỗ.

"Ông chủ, trời lạnh lắm, đeo khăn quàng cổ lên đi, đừng để bị nhiễm lạnh."