Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 46




Đường Thuần không khỏi nuốt nước miếng một cái, rồi lại trộm liếc qua Phó Hạo Nguyệt đang ngồi bên kia, thầm nghĩ vấn đề mình vừa hỏi đúng là hơi ngốc thật, một nhân vật tầm cỡ như ông chủ sao lại để bản thân mình phải ở khách sạn được?

Trên đường đi, chiếc xe kín bưng yên tĩnh cực kỳ, ban đầu Đường Thuần ngồi trên xe còn hơi dè dặt, vì không gian trong xe tuy rộng rãi thoải mái nhưng Đường Thuần lại ngồi sóng vai ở ghế sau với Phó Hạo Nguyệt, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ hơn một mét.   

Từ khi cô quay lại nhà họ Phó tới giờ, đây hình như là lần bọn họ “gần gũi” nhất.

Ô tô lái êm ru, kỹ thuật lái xe của Tiểu Lưu đúng là khỏi phải bàn, chưa tới hai mươi phút sau, Đường Thuần vốn còn căng thẳng đã dần dần thấy buồn ngủ, sau một hồi gật gù như chim nhỏ cuối cùng không chịu được nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Chờ tới khi Đường Thuần mở mắt ra lần nữa, òa vào mắt là một khoảng ngập bóng cây xanh râm mát khiến cô chợt tỉnh táo lại nay tức thì, vội vàng ngồi thẳng người dậy. Vừa ngẩng đầu lên cô đã đối diện với ông Lý cùng vẻ mặt hiền hòa.

“Tiểu Đường dậy rồi à?”

Giọng nói của ông Lý ôn hòa vô cùng, không có lấy nửa câu trách cứ nhưng lại khiến Đường Thuần ngại ra mặt.

Cô theo phản xạ có điều kiện, nghiêng đầu, lại thấy người đàn ông đang ngồi đầu kia hàng ghế đang thong thả khép cuốn sách lại, cất giọng với ngữ khí lạnh nhạt: “Dậy rồi, vậy thì xuống xe đi.”

Dứt lời, Tiểu Lưu ngồi ở ghế lại vội vàng xuống xe, mở cửa cho ngài Phó, trong lòng âm thầm nói: cậu chủ đối với cô Đường đúng là không bình thường, chờ cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà không nói câu nào, may là cô Đường cũng dậy rồi nếu không cứ ngồi thế này nữa, anh ta sợ mình sẽ bị trĩ mất.

Đường Thuần thấy vậy, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, ghé cả người sát vào phần dựa lưng của ghế lái phụ, hơi sợ sệt nhỏ giọng dò hỏi ông Lý: “Quản gia Lý, tôi không để ông chủ phải chờ lâu đấy chứ?”

Nụ cười trên mặt ông Lý vẫn không nhạt đi, trong đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng, mang theo chút ý tứ sâu xa: “Đâu có, cũng không chỉ nửa tiếng thôi mà.”

Đường Thuần: “...”

Nửa tiếng?!

Sắc mặt cô cứng đờ, biểu cảm có hơi có coi, trong lòng thầm nghĩ, hay lát nữa cô cứ trực tiếp tìm một chỗ trên núi dứt khoát tự chôn mình luôn cũng được.

“Còn chưa xuống?” Bên ngoài xe vang lên tiếng nói của Phó Hạo Nguyệt, Đường Thuần nghe vậy, không nhịn được đưa tay ôm mặt.

“Xong, xong rồi, nhất định là ông chủ giận rồi…”

Ông Lý thầm nghĩ, cô nhóc này ngày thường trông cũng thông minh, sao cứ gặp chuyện như này lại trơ ra như khúc gỗ thế nhỉ?

“Đừng sợ, cậu chủ nhà chúng ta là người vô cùng biết thấu hiểu, chắc chắn sẽ không trách cô đâu.”  Dứt lời, ông Lý liền nhanh chóng xuống xe.

Cậu chú đúng là người biết thấu hiểu, nhưng chỉ thấu hiểu với Đường Thuần thôi, chứ cũng không có nhiều kiên nhẫn với lão già như ông.

Tất nhiên Đường Thuần không tin lời ông Lý nói, làm việc ở nhà họ Phó suốt một thời gian dài như vậy, cô cũng đã nắm chắc được tính nết của ông cố nội Phó rồi nên giờ cô chỉ coi lời ông Lý nói như một câu đùa, vừa lặng lẽ thắp hương cho chính mình trong lòng, vừa nhanh chân nhanh tay xuống xe, không dám lề mề. 

Xe dừng ở chân núi, không thể đi thêm được nữa, xung quanh trống trải, nhìn qua chỉ thấy bóng rừng xanh biếc, không thấy một bóng người nào, trông có chút vắng vẻ nhưng cũng giống một vườn đào ẩn giấu giữa thành thị ồn ào náo động hiện giờ.

Chờ Đường Thuần xuống xe, Phó Hạo Nguyệt mới không nói lời nào nhấc chân, bước từng bước một trên bậc thang bằng đá.

Dưới chân núi, hai chiếc xe ô tô đậu lại, Tiểu Lưu và hai vệ sĩ áo đen đứng nghiêm chỉnh bên cạnh xe, không định đi theo lên.

Đường Thuần theo sau lưng Phó Hạo Nguyệt, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Lưu và vệ sĩ áo đen đứng tại chỗ, đang suy nghĩ xem có khi nào mình cũng nên ở lại chân núi không thì ông Lý đi sau đã cười nói với cô: “Sao lại dừng thế? Đi mau nào, Tiểu Đường.”

Phó Hạo Nguyệt không quay đầu vẫn thong thả bước từng bước lên trên núi, bóng lưng kia không toát ra sự cô đơn, chỉ có chút hiu quạnh nhỏ nhoi.

Đường Thuần thấy vậy, “ừm” một tiếng nhàn nhạt, sau đó liền cất bước đi theo.

Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng nhưng không biết vì sao, bầu trời trên đỉnh đầu lại có chút mờ tối mịt mù, mang theo đôi phần âm u.

Đỉnh nút rất yên tĩnh, dọc đường đi không có lấy một bóng người nhưng cũng không mang lại cảm giác hoang vu.

Những bậc thang lát đá được quét tước rất sạch sẽ, không có chút rác hay cỏ dại nào, xung quanh đều là những cây đã có tuổi.

Đường Thuần cứ đi theo sau lưng Phó Hạo Nguyệt không nói lời nào như vậy, cô ôm một cái túi trong tay, là chiếc túi vừa lấy lại từ chỗ ông Lý. Trong túi là đồ trước đó cô đã chuẩn bị, một ít đồ ăn nhẹ cùng hoa quả.

Trước kia, khi trong nhà Đường Thuần có giỗ tổ, kiểu gì cũng chuẩn bị một ít đồ ăn từ sớm, sau đó lại xách bọc lớn bọc bé đi tới nghĩa trang công cộng, ngoài ra còn chuẩn bị thêm ít tiền giấy, đều để đốt cho người đã khuất.

Nhưng mấy năm nay, đủ loại lễ nghi đã được đơn giản hóa đi nhiều, có điều mỗi lần nhà cô đi vẫn sẽ mang chút đồ ăn tương đối dễ mang đi theo cùng. 

Nên khi biết Phó Hạo Nguyệt và ông Lý chuẩn bị đi giỗ tổ, cô bèn tự chủ trương chuẩn bị một số thứ nhưng sau đó mới nghe ông Lý nói, trước nay ông chủ giỗ tổ chưa bao giờ bày vẽ thứ gì, đi tới tay không, tới nơi cũng tay không như thật sự chỉ tới đây để nhìn một chút thôi.

Cho dù đã bao năm qua đi ở nơi đó cũng chỉ dựng hai tấm bia mộ lạnh lẽo.

Nhưng vì lần này Đường Thuần đã chuẩn bị đồ đạc từ trước nên trước khi đi ông Lý cũng mang theo luôn.

Phó Hạo Nguyệt đi đứng không tiện, ngày thường cực ít khi đi lại nhưng bây giờ leo bậc thang liên tục hơn mười phút cũng chưa từng nghỉ giữa đường.

Ông Lý lớn tuổi, đi được nửa đường đã không còn sức nữa, ông tìm một tảng đá bên đường nghỉ ngơi, xua xua tay để Đường Thuần tiếp tục đi cùng ông chủ.

Đường Thuần có chút không yên tâm về ông Lý nhưng ông Lý lại cười nói mình không sao nên sau một hồi đắn đo cô vẫn bước nhanh theo chân Phó Hạo Nguyệt.

Dọc đường đi người đàn ông không hề lên tiếng, ngay cả khi cô và ông Lý nhỏ giọng trò chuyện sau lưng, Phó Hạo Nguyệt cũng chưa từng quay đầu lại nhìn bọn họ lần nào, chỉ lẳng lặng bước tiếp trên bậc thang đá này.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, lâu đến mức bắp chân Đường Thuần bắt đầu mỏi nhừ, tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên rộng mở, dải cúc Anh mà ông Lý nói tới lúc này cũng đã xuất hiện trong tầm mắt Đường Thuần.

Khung cảnh ấy rung động vô cùng, cúc Anh màu trắng trải khắp mặt đất, nhìn không thấy giới hạn. Dưới làn gió nhẹ, cúc trắng dập dìu, tỏa ra mùi hương thơm ngát nhàn nhạt trong không khí, khiến người ta như sa trong ảo giác mình đang rơi vào chốn thần tiên.

Bước chân của Phó Hạo Nguyệt cuối cùng cũng dừng lại, chỉ dừng lại một lát rồi chuẩn hướng đi theo một con đường nhỏ hẹp.

Trong biển hoa cúc trắng là hai tấm bia mộ được dựng ở trung tâm rất dễ thấy.

Người đàn ông chậm rãi bước tới trước bia mộ, tựa như kẻ thang thang cuối cùng cũng đã tới được đích đến.

Đường Thuần lặng yên đi theo bên cạnh anh, tầm mắt thuận theo ánh nhìn của Phó Hạo Nguyệt, rơi trên hai tấm bia mộ không nhiễm một hạt bụi kia.

Trên hai tấm bia đá phân biệt in khuôn mặt của một nam một nữ, đều là ảnh chụp khi còn trẻ, trong thời đại chưa có phần mềm chỉnh sửa ảnh ngày ấy, hai người trên tấm ảnh đều có vẻ ngoài đáng kinh ngạc vô cùng. Nhất là người phụ nữ đang nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa ôn hòa, tình cảm kia giống hệt ngài Phó nhưng trong đôi mắt của người phụ nữ là sự quyến luyến dịu dàng còn Phó Hạo Nguyệt lại luôn mang theo chút lạnh lùng xa cách khó gần giữa hai đầu lông mày.

Đường Thuần đã biết, đây là ba mẹ của ông chủ.

Bầu không khí dường như có phần vắng lặng, dù Phó Hạo Nguyệt không nói câu nào, dù vẻ mặt anh vẫn như thường ngày nhưng chẳng hiểu sao Đường Thuần vẫn có thể lờ mờ cảm giác được chút thương cảm trên người người đàn ông.

Gió thu se lạnh phất qua tóc Đường Thuần, lúc này dường như Đường Thuần mới giật mình nhớ tới, vội vàng mở chiếc túi trong tay ra, bày từng món đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi trước bia mộ.

Phó Hạo Nguyệt nhìn bóng dáng bận rộn của Đường Thuần, ánh mắt thoáng tối đi.

“Ông Lý đâu?”

Có lẽ vì hồi lâu không nói chuyện nên bây giờ giọng nói của anh mang theo chút khàn khàn.

Đường Thuần đang nửa ngồi nửa quỳ khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh, sau một lát ngây ra mới trả lời: “Ông Lý lớn tuổi, đi không nổi nên nghỉ lại giữa đường rồi.”

Phó Hạo Nguyệt nghe vậy, khẽ bật cười.

“Chắc hẳn là đi tìm tình xưa của ông ấy rồi.” 

Trong chốc lát Đường Thuần không phản ứng kịp, một lát sau mới giật mình mới ra, người yêu của quản gia Lý hình như cũng mất từ rất sớm.

Nét mặt cô hơi khựng lại, xem ra người yêu A Thiến của ông Lý hẳn cũng được chôn cất trên ngọn núi này.

“Ông già ấy lần nào tới thăm mộ người yêu cũng rơi nước mắt, chắc vì tuổi cao bị người ta cười nên mới thích đi được nửa đường thì chạy mất tăm.” Phó Hạo Nguyệt cất giọng giải thích, cảm giác đè nét trên người anh trước đó đã phai đi chút ít.

Thật ra Đường Thuần vẫn luôn biết ông Lý là một người rất tình cảm, chỉ nhìn vào chuyện ông ấy luôn dốc lòng săn sóc luống tường vi kia suốt bao năm qua là đủ biết. Nhưng giờ đây khi nghe ngài Phó nói vậy, lòng cô không khỏi càng thêm xúc động.

Thích một người cả đời không phải chuyện gì khó nhưng để kiên trì được với phần tình cảm sâu đậm ấy lại không dễ dàng gì.

“Vậy ông chủ thì sao?” Đường Thuần không nhịn được cất giọng hỏi lại.

“Tôi?” Có lẽ Phó Hạo Nguyệt không ngờ Đường Thuần sẽ hỏi như vậy, anh như vừa nghe thấy một chuyện rất vô lý vậy, hồi lâu sau mới cong môi cười một tiếng, trong đôi mắt đào hoa toát lên một chút tự giễu: “Bọn họ mất cũng lâu rồi, lâu đến mức bây giờ tôi cũng không còn nhớ rõ nữa.”

Giọng điệu nói chuyện của anh vẫn hời hợt như vậy, thậm chí còn có chút lạnh lùng nhưng chẳng hiểu sao dưới đáy lòng Đường Thuần lại dấy lên cảm giác chua xót.

“Tôi chưa từng nghe ông chủ nhắc tới chuyện trước kia.” Sau khi Đường Thuần bày biện xong xuôi chỗ đồ ăn nhẹ kia, cô đứng dậy, tiến về nơi Phó Hạo Nguyệt đang đứng hai bước: “Thời gian vừa rồi, cảm xúc của ngài và quản gia Lý đều không ổn lắm cho nên tôi mới hỏi thử quản gia Lý một chút nhưng ông ấy không nói gì với tôi, bảo tôi tự mình tới hỏi ngài.”

Phó Hạo Nguyệt nghiêng đầu, rũ mi mắt nhìn cô gái chỉ cao hơn bả vai mình chút chút.

Đôi mắt cô rất trong trẻo, mang theo chút độ ấm, toát lên trong ánh mắt cô là sự quan tâm dành cho anh, không lẫn với bất cứ thứ cảm xúc nào khác, cũng là sự quan tâm tới chuyện của anh.

Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, Phó Hạo Nguyệt hé miệng nhưng hồi lâu sau vẫn không cất lời, theo yết hầu lên xuống, anh thu tầm mắt lại, một lần nữa nhìn về phía hai gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trên bia mộ.

“Quá khứ của tôi, cô sẽ không muốn biết đâu.”

Từ trước tới nay, anhnh không phải là người chính trực gì, để đi được tới ngày hôm nay, anh cũng từng dùng vô số mưu kế thâm độc.

Người nhà họ Phó một đời ngay thẳng cương trực, luôn giữ mình trong sạch, là phẩm tính từ đời ông cha để lại nhưng cuối cùng anh cũng không thể trở thành một người giống trong kỳ vọng của bậc cha chú.

Có lẽ thâm hiểm xảo trá mới là cách làm việc của anh.

Đường Thuần nghe anh nói vậy, im lặng hồi lâu, sau đó cô cũng không hỏi thêm gì nữa.

Mỗi người đều có quá khứ của mình, với một vài người, những chuyện xảy ra trong quá khứ chỉ là ký ức không đáng để nhắc lại nhưng đó cũng có thể là vết sẹo không thể đụng vào, nếu cố tình vạch ra, thì thật sự quá tàn nhẫn. 

Chẳng biết vì sao sắc trời càng ngày càng nặng nề, Đường Thuần vẫn đứng đó cùng Phó Hạo Nguyệt, đứng rất lâu.

Dường như từ đầu đến cuối ánh mắt anh chỉ dừng trên tấm ảnh của người phụ nữ, trong sự trầm lắng lại mang theo ba phần phức tạp khiến người ta đoán không ra cũng nhìn không thấu.

Chẳng biết đã qua bao lâu, trên trời chợt có mấy giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống, sau đó không chờ người ta phản ứng kịp, mưa rơi đổ xuống ào ào, táp lên thân hai người chưa kịp chuẩn bị gì.

Dự báo thời tiết hôm nay không nói sẽ có mưa nhưng không biết thời tiết hôm nay lại đang nghe theo tiếng lòng ai, nước mưa ào ạt trút xuống không ngừng, mưa không quá lớn nhưng cũng đủ để xối ướt cả người.

“Đi tới cái đình phía trước trú tạm đi.” Phó Hạo Nguyệt nói, dù trong tình huống này nhưng trông anh vẫn không hề chật vật chút nào, quay người chậm rãi đi về phía cái đình cách đó không xa, mặc cho nước mưa thấm ướt quần áo cùng mái tóc anh.

Phó Hạo Nguyệt đi được hai bước, thấy Đường Thuần không đi cùng, vừa quay đầu đã thấy cô đang ngồi xổm thu dọn đồ đạc.

Sắc mặt anh trầm đi, mở miệng lại nói, giọng nói cũng lạnh hơn: “Đừng dọn nữa, tới cái đình phía trước đi.”

“Được được, tới ngay đây!” Đường Thuần đáp, động tác trên tay vẫn không dừng lại,  cô bỏ hết đồ ăn vào trong túi xong xuôi rồi mới đứng dậy đuổi theo bước chân Phó Hạo Nguyệt.

Đình nghỉ chân được dựng ở vị trí cách hai ngôi mộ hơn mười mét, chờ tới khi hai người bước vào đình, trên người đã bị mưa xối ướt hơn nửa.

Chẳng hiểu vì sao biểu cảm của người đàn ông khó chịu vô cùng, hàng mày nhíu chặt, anh nhìn chiếc túi Đường Thuần túm chặt trong tay, trong lòng chợt bùng lên một ngọn lửa giận không tên.

“Vừa rồi tôi gọi cô đi, cô còn cầm theo mấy thứ này làm gì? Chờ mưa tạnh rồi dọn không được ạ? Đằng nào cũng có người đến quét dọn, có cần cô đội mưa dọn đâu?”

Giọng điệu Phó Hạo Nguyệt thật sự có hơi gay gắt khiến Đường Thuần không khỏi thấy hơi bực bội, cũng không biết là cô lại chọc phải ông cố nội này lúc nào rồi.

Sợi tóc bị mưa tạt ướt dán trên mặt, khi gió nhẹ thổi qua mang theo sự lạnh lẽo khiến Đường Thuần không khỏi rùng mình một cái.

“Đây đều là đồ cúng cho ba mẹ ngài mà, không thể để bị ướt được.”

Trong trí nhớ của Đường Thuần, đồ cúng cho người đã mất không thể tùy tiện lãng phí được, nếu không chính là đại bất kính. Hơn nữa đồ cúng rồi sẽ được người đã khuất phù hộ, ăn xong sẽ được thuận lợi suôn sẻ suốt năm tới.

Nghe thì đúng là toàn mấy lời hù dọa nhưng Đường Thuần luôn cảm thấy đây là nét đẹp của người Trung Quốc.

Phó Hạo Nguyệt đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Đường Thuần, hơi ngẩn ngơ, sau đó anh cong khóe miệng, hai bàn tay rơi bên người dần dần siết lại.

“Chỉ là mấy thứ mê tín thôi, đừng tin là thật.”

Đường Thuần không phản bác lời Phó Hạo Nguyệt nói, dù sao đây đúng thật là sự mê tín của thế hệ trước truyền lại nhưng tới ngày nay nó cũng như một loại phong tục vậy.

Mũi hơi ngứa, Đường Thuần không nhịn được hắt hơi một cái.

Một giây sau, đầu vai bỗng nằng nặng, chiếc áo khoác âu phục đậm màu chẳng biết đã choàng lên người cô từ bao giờ.

Chất liệu của chiếc áo khoác tốt vô cùng, dù có gặp mưa cũng chỉ bị dính chút nước bên ngoài, bên trong vẫn khô ráo ấm áp như cũ, mang theo nhiệt độ cơ thể thuộc về người đàn ông.

“Ông chủ, ngài sẽ bị cảm mất.”

Đường Thuần nói, vừa định cởi chiếc áo khoác ngoài kia xuống thì lại nghe Phó Hạo Nguyệt lạnh giọng nói: “Mặc đi.”

“Tôi không lạnh, hay anh cứ mặc áo khoác vào đi, nhỡ đâu anh bị cảm, tôi…”

Đường Thuần vừa cởi áo khoác khỏi một bên vai, tai đã nghe thấy giọng Phó Hạo Nguyệt cất lời: “Không phải cô muốn nghe chuyện của tôi à?”

Sau hai giây yên tĩnh, Đường Thuần lặng lẽ khoác áo khoác trở lại, còn tiện thể xỏ tay vào tay áo, nghiêm túc bọc mình lại.

…