Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 14: C14: Chương 14




Trung tâm thương mại Hối Hợp tọa lạc tại khu vực sầm uất nhất của thành phố, phần lớn người trẻ tuổi sẽ rủ các bạn bè cùng đến đây giải trí vào cuối tuần. Với sự đa dạng của các thương hiệu quốc tế lớn và ẩm thực phong phú ở đây, ngày nào trong trung tâm thương mại cũng đều đông nghịt người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Trong tòa nhà lớn, dòng người nhộn nhịp, mà phòng khách VIP thì lại hoàn toàn yên tĩnh.

Quản lý trung tâm thương mại nhận được thông báo nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh sô pha, hơi cúi đầu. Mặc dù trong phòng mở điều hòa mát lạnh nhưng không biết vì sao mồ hôi trên trán anh ta lại tuôn ra dữ dội, quản lý chỉ có thể thỉnh thoảng lấy một tờ giấy ăn từ trong túi ra nhanh tay lau khi mồ hôi sắp nhỏ giọt.

Từ trước đến nay phòng khách VIP vẫn luôn yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng có mấy người hội viên cao cấp đi dạo mệt mỏi ở trung tâm thương mại thì sẽ đến đây nghỉ ngơi một lát, nhưng không ai có khí chất mạnh mẽ giống vị khách đến đây ngày hôm nay.

Quản lý nhận được thông báo trong thời gian ngắn nên không có một chút chuẩn bị nào. Trong lòng anh ta cũng hoang mang không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại ra vẻ như thế. Cơ quan lãnh đạo bên trên tự mình gọi điện thoại đến, giọng điệu đó cực kỳ nghiêm túc, trong từng câu chữ đều mang theo mấy phần kính trọng đối với vị khách thần bí kia. Bọn họ còn nói mấy câu gay gắt, nói nếu như anh ta tiếp đãi không tốt thì buổi tối ngày hôm nay có thể thu dọn hành lý cuốn gói đi luôn.

Điều này làm sao có thể khiến quản lý không sợ hãi cho được?

Ngày thường cũng có không ít lãnh đạo đến trung tâm thương mại để tuần tra, tất đều lớn tuổi hơn người đến đây ngày hôm nay, nhưng khí chất lại hoàn toàn thua xa anh. Dù gì anh ta cũng là quản lý của trung tâm thương mại lớn như thế, đã rất thành thục phương thức và cách thức tiếp đón khách từ lâu rồi. Tuy vậy, quản lý liếc nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha bất động như núi, kỹ năng mà anh ta tích lũy hơn nửa cuộc đời lại không có chỗ thể hiện.

Ánh mắt quét một vòng trên hai người vệ sĩ đô con ở đằng sau người đàn ông, quản lý lại lấy giấy ăn ra lau mồ hôi thêm lần nữa.

Đã là năm nào rồi mà còn có người ra ngoài mang theo vệ sĩ… Ai không biết còn tưởng đang quay phim truyền hình nữa chứ.

Bên này, quản lý đang điên cuồng oán thầm trong lòng thì bên kia ông Lý đứng ở cạnh Phó Hạo Nguyệt cũng đang thở dài trong lòng y vậy.

Đã nói là ra ngoài đi dạo một chút, kết quả anh lại ngồi ở trên sô pha sắp được mười lăm phút rồi. Cậu chủ lái xe từ xa đến đây chỉ để đổi chỗ ngồi thiền thôi đó à?

Hôm qua sau khi Đường Thuần xin ông Lý nghỉ phép, hai người đã nói chuyện phiếm mấy câu. Chỉ qua mấy câu này là ông Lý đã moi sạch được toàn bộ lịch trình ngày hôm nay của Đường Thuần.

Có lẽ ông Lý đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu chủ nhà mình, thế nên trước khi xuất phát ông ấy cũng như vô tình cố ý tiết lộ địa điểm mà Đường Thuần hẹn bạn ngày hôm nay. Quả nhiên sau khi lên xe, Phó Hạo Nguyệt đã bảo tài xế đến trung tâm thương mại Hối Hợp. Diễn biến sự việc nằm trong dự liệu của ông Lý, nhưng không ngờ rằng sau khi đến trung tâm thương mại ngài Phó lại đi thẳng vào trong phòng VIP ngồi được mười lăm phút rồi…


Ông Lý lo lắng đến mức nếp nhăn lại nhiều thêm vài đường. Nhìn thấy dáng vẻ người quản lý kia hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi, cuối cùng ông Lý cũng có chút không chịu nổi, lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Cậu chủ, dạo phố thì phải đi đi lại lại chứ. Hay là tôi với cậu đi dạo loanh quanh một lúc?”

Bàn tay đang xoay nhẫn trên ngón cái của Phó Hạo Nguyệt hơi dừng lại, ánh mắt anh chuyển từ tấm kính một chiều sang nhìn bên trong trung tâm thương mại. Dòng người nhộn nhịp nhìn có vẻ tràn đầy sức sống nhưng lại không hòa hợp được với anh.

Đối với Phó Hạo Nguyệt mà nói, hành động như kiểu ‘dạo phố’ này thật sự là chuyện có hiệu suất cực thấp. Anh đã quen lấy mục đích làm định hướng, có nhu cầu gì thì chỉ cần một cuộc điện thoại là có người đưa đồ đến tận cửa. Việc gì phải khổ cực vòng qua vòng lại lãng phí thời gian và sức lực ở trong tòa nhà đổ nát này.

Con ngươi đen nhánh càng ngày càng trở nên tăm tối, mắt người đàn ông hơi nheo lại. Trong lòng anh nghĩ Đường Thuần quả thật là một cô nhóc, cũng là người rảnh rỗi nên mới đến đây đi lung tung.

"Nhạt nhẽo."

Hai chữ lạnh lùng từ chối lời đề nghị của ông Lý.

Ông Lý nghẹn lời ngay lập tức, trong lòng nghĩ: Cậu cảm thấy nhàm chán còn ra ngoài ngồi ở đây mười lăm phút? Vậy thì đúng thật là mẹ của Nhàm Chán mở cửa cho Nhàm Chán, Nhàm Chán đến nhà rồi*.

*Một kiểu nói đùa trên mạng để chỉ cái gì đó đến cực điểm theo cách hài hước.

Anh vừa dứt lời thì trái tim đang đánh lô tô của quản lý ngay lập tức bị lỡ một nhịp. Sau đó anh ta nuốt nước bọt, điều chỉnh lại tâm trạng xong xuôi rồi mới cười cười lên tiếng: “Thưa ngài, trung tâm Hối Hợp là trung tâm thương mại quy mô lớn tập trung các khu mua sắm, ẩm thực nghỉ ngơi giải trí, không những có rạp chiếu phim lớn nhất toàn thành phố mà còn có phòng karaoke, phòng tập thể thao, phòng trải nghiệm thực tế ảo sống động, sân trượt băng, vân vân… Ngài có thể tìm thấy tất cả những gì mình muốn ở đây, nếu như ngài không phiền thì xin phép ngài cho tôi làm hướng dẫn viên, tôi có thể…”

Anh ta còn chưa nói xong thì lông mày của Phó Hạo Nguyệt đã hơi nhăn lại. Sau đó anh hơi hé đôi môi mỏng, vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lùng nói ra hai chữ: “Ồn ào.”

Gần như ngay lúc lời nói của anh vừa dứt, giọng của người quản lý đột ngột im bặt, trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng hạ thấp đến mức đóng băng.

Vào khoảnh khắc ấy, trong đầu của quản lý đã lướt qua hình ảnh nên viết hồ sơ xin việc tiếp theo như thế nào rồi.


“Tôi nghe Tiểu Đường nói hình như hôm nay cô ấy đến đây xem phim với bạn.” Tuy nhiên đúng lúc ấy ông Lý lại lên tiếng giống như một vị cứu tinh, vớt bầu không khí từ điểm đóng băng trở lại nhiệt độ bình thường.

“Ồ? Phim gì cơ?” Phó Hạo Nguyệt với dáng vẻ cực kỳ chán nản ban đầu đột nhiên có tinh thần, nhướng lông mày lên một cái, lại mở miệng nói: “Dù sao cô ấy cũng còn trẻ, phòng chiếu tư nhân hàng đầu ở trong biệt thự thì không xem, đang đâu lại chạy đến đây tìm cảm giác mới mẻ.”

“Nghe nói là phim mới ra mắt gần đây, tên gì mà “Gửi tới bạn lúc niên thiếu nhất”, do diễn viên nam mới nổi tiếng gần đây đóng chính.” Ông Lý đã làm xong bài tập từ hôm qua rồi nên lúc này mới có thể thuận lợi trả bài.

Phó Hạo Nguyệt vừa nghe tên của bộ phim này thì đã cảm thấy cực kỳ dung tục. Bình thường anh thích nghe kinh kịch và các kiệt tác nước ngoài nhất, không xem phim nhiều lắm, mà có xem thì hầu như đều là các tác phẩm kinh điển. Có lẽ vì gu thưởng thức và phong cách khiến Phó Hạo Nguyệt vừa mới nghe thấy tên bộ phim này đã cột cho nó cái mác ‘rác rưởi’.

Chỉ là dường như sự tin cậy của Phó Hạo Nguyệt dành cho Đường Thuần cao hơn dự liệu. Lúc này sau khi suy nghĩ hai giây, vậy mà anh lại bắt đầu nghĩ xem liệu mình có độc đoán quá hay không.

Người quản lý vốn đang tưởng rằng mình sắp phải kéo vali rời khỏi “ngôi nhà chung”, nghe đến đây lại lập tức có tinh thần: “Đúng vậy đúng vậy, bộ phim này là tác phẩm mới đang đứng đầu phòng bán vé. Nam chính trong phim Lưu Hàm Sâm là diễn viên lưu lượng lớn nhất bây giờ, không ít cô gái trẻ đều là fan của cậu ấy đó!”

“Nói như thế thì tôi cũng nên đi mở mang kiến thức rồi.” Giọng điệu của Phó Hạo Nguyệt cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí trong từng câu chữ còn lộ ra vẻ hứng thú.

“Nếu như ngài muốn xem thì tôi sẽ sắp xếp ngay!”

Phó Hạo Nguyệt không từ chối, mà người quản lý trải đời nhiều năm tất nhiên cũng cực kỳ hiểu ý, quay người đi sắp xếp chuyện rạp chiếu phim. Không lâu sau, anh ta nói là đã thu xếp ổn thỏa cả rồi.

Đến lúc này, cuối cùng Phó Hạo Nguyệt ‘đi ra ngoài một chút’ cũng đứng dậy, không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng VIP. Lúc đi qua hai người vệ sĩ thì anh lạnh giọng nói: “Các anh ở lại đây.”

Hai vệ sĩ với vẻ mặt không thay đổi đáp lời: "Vâng."




Có lẽ vì cuối tuần nên trung tâm thương mại vô cùng đông đúc. Đường Thuần và Lục Tiểu Mạn đã đặt vé xem phim từ hôm qua, hẹn nhau hôm nay gặp ở trước rạp chiếu phim.

“Ôi, cậu nhanh lên coi, đừng lề mà lề mề nữa! Lát nữa là muộn phim của anh xã nhà tớ mất!”

Đường Thuần vừa tới rạp chiếu phim đã bị Lục Tiểu Mạn kéo chạy chầm chậm đến chỗ soát vé. Trên đường đến đây bị tắc nghẽn giao thông khiến cô trễ chút thời gian, phim bắt đầu chiếu lúc 13 giờ 30, nên nếu bọn họ còn chậm thêm vài phút nữa thì sợ là sẽ không kịp phần mở đầu.

Vé xem phim do Lục Tiểu Mạn đặt, cô ấy là fan hâm mộ của Lưu Hàm Sâm. Đường Thuần không yêu thích gì anh ta, nhưng bộ phim này được chấm điểm trên mạng cũng không tệ lắm nên Đường Thuần mới đi xem cho vui.

Lưu Hàm Sâm đi theo con đường thần tượng, khó khăn lắm mới kiếm được tài nguyên phim ảnh, lại còn là thể loại phim tình cảm nho nhỏ. Nhưng may mà kịch bản cũng không tệ, nhà đầu tư thấy Lưu Hàm Sâm nổi tiếng đã bỏ ra không ít tiền, bởi vậy hiệu quả cuối cùng của bộ phim cũng ở từ mức trung bình trở lên.

Bộ phim kéo dài một tiếng rưỡi, sau khi Đường Thuần xem xong còn thấy hơi hơi cảm động, mà Lục Tiểu Mạn thì đã khóc thút thít từ lâu, ngay cả lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim cũng còn đang lau nước mắt.

“Hu hu hu, anh xã nhà tớ diễn hay quá đi.” Lục Tiểu Mạn vừa nức nở, vừa lấy khăn giấy lau khóe mắt, trong lúc cảm động cũng không quên nghĩ cho lớp trang điểm của mình: “Hic hic hic, tớ khóc chết mất. May mà loại hiệu quả chống thấm nước của bút kẻ mắt mới mua này khá tốt, nếu không thì mất công trang điểm rồi.”

Đường Thuần có chút dở khóc dở cười: “Đúng là rất cảm động, nhưng tớ không ngờ cậu lại khóc thành thế này cơ đấy.”

“Cái gì chứ! Tớ đây gọi là năng lực đồng cảm mạnh mẽ, cậu biết chưa hả! Vả lại...” Lục Tiểu Mạn đang nói được một nửa đột nhiên thì lại bị thứ gì đó hấp dẫn lực chú ý. Cô ấy giơ ngón tay chỉ về phía ba nhân viên công tác ở ngoài rạp chiếu phim số 7 cách đó không xa: “Sao chỗ kia rầm rộ thế nhỉ?”

Đường Thuần nhìn theo hướng Lục Tiểu Mạn chỉ, sau khi nhìn thấy ba nhân viên mặc đồng phục cũng nghi hoặc nhíu mày.

Bình thường cửa rạp chiếu phim đều không thấy bóng dáng nhân viên đâu, bây giờ thoáng cái lại có tận ba người đúng là hơi kỳ lạ.

“Chắc là có nhân vật lớn nào đó thôi?” Đường Thuần thuận miệng nói, chỉ đùa đùa một chút.

Dù sao cũng làm gì có nhân vật lớn nào rảnh rỗi sinh nông nổi đến rạp chiếu phim xem phim đâu chứ?

“Hình như kia là bao trọn rạp chiếu.” Lục Tiểu Mạn nói, dù đi ra ngoài rạp chiếu phim, nhưng lực chú ý vẫn dừng lại ở rạp phim số 7. Cô ấy đi ngang qua mà không đổi sắc mặt, nhưng vừa ra khỏi rạp lại kích động ôm lấy cánh tay của Đường Thuần: “Tớ nghe thấy rồi! Vậy mà bên trong đó cũng chiếu [Gửi tới bạn lúc niên thiếu nhất]! Đúng là phim của anh xã nhà tớ rất được yêu thích mà!”


So với cô ấy thì Đường Thuần có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hơi nhíu mày, nghĩ thầm: Bộ phim kia chiếu vào giờ này sao? Tại sao hôm qua cô lại không thấy nhỉ?



Một bên khác, Phó Hạo Nguyệt ngồi ở giữa phòng chiếu phim không một bóng người, mặt không biểu cảm nhìn hình ảnh trên màn ảnh rộng. Khi tiếng nhạc nền buồn bã vang lên, không hiểu sao bầu không khí xung quanh trở nên hơi cứng ngắc.

Cho đến khi nam chính giàn dụa nước mắt trên mặt chạy ra bờ biển, đau xé ruột gan giận dữ hét lên với biển lớn: “XXX, em có biết là anh yêu em không!”

Cuối cùng Phó Hạo Nguyệt không nhịn được, khóe miệng co rút. Sắc mặt anh không phải khó coi nhưng cũng hơi căng thẳng, như thể đang chịu đựng điều gì đó.

Anh nghĩ, có lẽ mình đã đánh giá quá cao Đường Thuần rồi.

“Bây giờ các cô gái trẻ tuổi đều thích xem loại phim này à?” Phó Hạo Nguyệt lạnh lùng nói, tuy giọng điệu không nặng không nhẹ nhưng ẩn chứa một chút ghét bỏ.

Ông Lý ngồi bên cạnh anh cũng thực sự không ngấm nổi nhưng lúc này vẫn cứ mở to mắt nói dối: “Tình yêu không thể chạm tới mới làm người ta cảm động nhất, thiếu niên này diễn xuất không tệ, có lẽ sau này cũng sẽ có thành công lớn.”

Phó Hạo Nguyệt nghe vậy cũng không lên tiếng, nhưng cực kỳ không đồng ý với ông Lý.

Nếu mặt hàng này cũng có thể xếp vào hàng ‘có thể có thành công lớn’ trong giới truyền hình điện ảnh thì e là tương lai của cái ngành này sẽ tăm tối không thấy lối.

“Cậu chủ không thích à?” Ông Lý nhận ra cảm xúc của ngài Phó, cho nên mở miệng nói: “Có cần rời đi trước không?”

Phó Hạo Nguyệt im lặng một lát, tay chuyển động chiếc nhẫn dừng lại rồi lại lập tức tiếp tục không nhanh không chậm.

"Không cần."

Quên đi, vì đây là bộ phim cô nhóc kia thích xem nên chắc là cũng có chỗ đáng khen, thôi thì cứ xem thêm hai mươi phút nữa vậy.