Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi

Chương 3: Chương 3





Editor: Đông
Beta: OL
Trì Thanh Hành đến gần, nhìn thấy cô bé mà Cảnh Tiêu đã ôm trước đó, trầm giọng hỏi Triệu Chấn: “Cậu đưa tới à?”
Triệu Chấn cười đứng dậy, dùng khuỷu tay chọc Trì Thanh Hành: “Đúng vậy, A Tiêu đi giúp Chu Hảo rồi, đứa nhỏ này là con gái của A Tiêu.

Tốt xấu gì tôi cũng đã nhìn cô ấy lớn lên ở đất nước xa lạ này, nói như thế nào cũng nên làm tròn bổn phận của người anh lớn chứ.”
Trì Thanh Hành lạnh lùng nhìn Triệu Chấn một cái: “Ai nói với cậu đó là con của cô ấy?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Triệu Chấn khó hiểu: “Lúc nãy khi tôi đi tìm A Tiêu, tôi nghe thấy Hallie gọi cô ấy là mẹ.”
“Anh Hành, anh nhìn xem Hallie có phải trông rất giống anh không, nhìn lông mày rồi cái mũi này.” Lý Đam đứng dậy và thấp giọng nói, chớp mắt với Trì Thanh Hành: “Cả lông mi nữa”.
Trì Thanh Hành liếc hắn, xua tay: “Đều ra ngoài, ra ngoài hết đi.”
Bốn người nhìn nhau, hiểu ý, liền giục nhau rời đi, trong phòng trực ban chỉ còn lại Trì Thanh Hành.
Trì Thanh Hành đóng cửa lại, đi tới và ngồi xuống bên giường.

Hallie đá chăn ra, anh lại nhẹ nhàng đắp lên.
Khi Cảnh Tiêu ôm cô bé ở trên xe, anh không để ý kỹ, vừa rồi Lý Đam nói một hồi khiến anh không khỏi sửng sốt.
Nhìn kỹ lại, quả thật là có chút giống.
Nhìn ngoại hình Hallie mà phỏng đoán, hẳn là cô bé khoảng 4 tuổi, không quá 5 tuổi.
So với thời gian Cảnh Tiêu ra nước ngoài cũng không sai biệt lắm.
Trì Thanh Hành chống khuỷu tay trên đầu gối, ánh mắt tối tăm, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, đột nhiên anh muốn tự tát mình hai cái.

Ở lại phòng trực ban một lát, Trì Thanh Hành đi ra.

Màn đêm buông xuống, những đám mây phía chân trời đã dần bị phủ một lớp xám chì, không còn rực rỡ như trước.
Vương Cửu Nhất dẫn theo một vài người đi tuần tra, Trì Thanh Hành gọi cậu ta lại rồi nói: “Những người khác không có việc gì thì đừng đi tới đi lui trong phòng trực ban nữa, cũng đừng ồn ào, có cô bé đang ngủ bên trong.”
“Vâng, đội trưởng!” Vương Cửu Nhất nhận lệnh rồi tiếp tục dẫn mọi người đi tuần tra.
Tới điểm y tế bên kia, Cảnh Tiêu đang đi đi lại lại giữa một đám bệnh nhân bị thương, liên tục có người đi qua che mất tầm nhìn, lát sau lại có thêm vài người, Trì Thanh Hành đã không nhìn thấy cô đâu nữa.
Máy bộ đàm bên hông anh đúng lúc này vang lên.
“Đội trưởng, Tham mưu Từ gọi anh qua một chuyến.”
“Được, tôi tới ngay.”
Trì Thanh Hành liền rời đi.
Mãi cho đến tối, Trì Thanh Hành mới rảnh rỗi, Triệu Chấn và những người khác đang viết báo cáo chiến sự, họ không có thời gian để đi xem Hallie, dù sao cũng có tuần tra, có chuyện gì sẽ được báo cáo ngay lập tức.
Trì Thanh Hành đi đến phòng trực ban, vừa đi tới phía đối diện thì cửa từ bên trong mở ra, Hallie ngó thân hình nhỏ bé ra, hai mắt nhìn trái nhìn phải.

Trì Thanh Hành bước tới, Hallie nhìn thấy người, cũng bước từng bước nhỏ đi về phía anh.
Hallie ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Trì Thanh Hành, không lên tiếng.
Trì Thanh Hành có chút bối rối, nhưng cô bé trước mắt này so với lúc ngủ còn đáng yêu hơn, anh giơ tay ra hiệu để cô bé nhìn anh.
Một lúc sau, Hallie mới mở miệng: “Chú xấu xa*, chú có gì ăn không ạ? Con đói quá.”
* Gốc là 大坏蛋叔叔: Đại phôi đản thúc thúc (phôi đản: bại hoại; đồ tồi; khốn nạn; đồ đểu)
Sắc mặt Trì Thanh Hành tối sầm lại, nhưng anh cũng không thể so đo với cô bé, đành ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay Hallie, mỉm cười rồi hỏi bằng tiếng Anh: “Sao lại gọi chú là chú xấu xa?”
Hallie nhìn chằm chằm Trì Thanh Hành, mở khóa quần yếm, lấy ra một tấm ảnh, nói: “Chú xem, người trong ảnh với chú lớn lên giống hệt nhau.


Mommy nói đây là một ông chú xấu xa.”
Trì Thanh Hành cầm tấm ảnh lên xem, đó là khi Cảnh Tiêu học lớp 12.

Thời điểm họp phụ huynh, anh xin nghỉ để tham gia, vì thời gian quá gấp, anh không kịp thay quân phục.

Sau khi họp phụ huynh kết thúc, Cảnh Tiêu kéo anh ở lại sân thể dục trong trường chụp ảnh.
“Không phải là chú xấu xa.” Trì Thanh Hành vui đùa nói: “Dù thế nào thì cũng phải là cấp bậc anh trai.”
Hallie không hiểu thế giới của người lớn, cô bé nhìn dáng vẻ Trì Thanh Hành, với năng lực nhận biết hiện tại, cô bé không thể phân biệt được đó là chú hay anh, cũng không sợ Trì Thanh Hành, liền không nói nữa rồi im lặng đem tấm ảnh cất đi.
Trì Thanh Hành liếm môi dưới, không khỏi nở nụ cười, vươn tay về phía Hallie, nói: “Đi, đưa cháu đi tìm đồ ăn ngon.”
“Cảm ơn ạ.” Hallie cười rộ lên, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Trì Thanh Hành dắt Hallie đi về phía nhà ăn.
Thời gian này không có ai trong nhà ăn.

Bữa tối đã qua, cũng không biết vì sao Cảnh Tiêu không tới tìm Hallie, anh liền cầm hai bình sữa bò và nửa cái bánh sandwich rồi dẫn Hallie ra ngoài và ngồi trên một bức tường thấp.
Hallie vui vẻ ăn bánh sandwich, liền uống một nửa bình sữa bò, Trì Thanh Hành xoa đỉnh đầu cô bé, cười: “Thích uống sữa bò như vậy sao?”
“Dạ.” Hallie gật đầu: “Mommy nói sữa bò rất tốt cho thân thể.”
“Mẹ con cũng là được chú dùng sữa bò nuôi từ nhỏ.” Trì Thanh Hành nói.
Hallie ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Hành.

Phía bên này, Cảnh Tiêu giúp bệnh nhân bị thương cuối cùng buộc băng, Chu Hảo đi tới và gọi cô.
“Về ký túc xá nghỉ ngơi một lát đi, mệt mỏi cả đêm rồi, trong phòng ngủ của chị còn trống một cái giường.

Em mang con gái vào trong lều ngủ cũng không ổn.”
“Vâng, cảm ơn chị Chu.” Cảnh Tiêu cười: “Nhưng em phải đi đón Hallie trước đã.”
“Được rồi, sau đó em cứ tới thẳng đây, chị sẽ nhờ người dọn giường cho em.” Chu Hảo nói: “Chị còn ba bệnh nhân cần kiểm tra, còn phải bận nửa giờ nữa, em mau đi trước đi.”
Cảnh Tiêu hỏi người lính đứng gác phòng trực ban rồi rời đi,nhưng đến nơi lại không thấy Hallie, trong phòng trực ban cũng không có ai.
Lúc ăn tối xong cô cũng định đến gọi Hallie nhưng Chu Hảo nói đã có mấy người Triệu Chấn ở đó.

Cảnh Tiêu còn sợ Hallie sẽ bị đói, ăn xong cô lại bận mãi đến bây giờ nhưng cô cũng rất ngạc nhiên khi không thấy Hallie tới tìm mình.
Lý Thiếu Phi sao có thể dạy đứa con gái ngoan thành tính khí như vậy, dễ dàng đi theo người khác.
Trái tim cũng thật lớn.
Cảnh Tiêu đi loanh quanh, buổi chiều lúc chạy trốn không biết đã đánh rơi điện thoại di động chỗ nào, hiện tại cũng không liên lạc được với ai, nhưng cô cũng không lo lắng bất cứ chuyện gì.

Trong ấn tượng của cô, Triệu Chấn là người khá tốt, khi còn nhỏ Triệu Chấn tới nhà tìm Trì Thanh Hành chơi, anh ấy đều sẽ mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon và cũng mang cô đi chơi cùng.
Cảnh Tiêu vừa đi lang thang vô định vừa đá vào chân mình, bất tri bất giác đã tới cửa nhà ăn, ngẩng đầu lên liền thấy Hallie đang ngồi trên bức tường thấp.
Hallie đang cùng Trì Thanh Hành cười đùa, vừa thấy Cảnh Tiêu liền hưng phấn nhảy xuống, chạy về phía Cảnh Tiêu: “Mommy!”
Nghe thấy tiếng, Trì Thanh Hành chậm rãi đứng dậy, đứng thẳng người, trong tay cầm hai vỏ hộp sữa bò, trong lòng khẽ rung động.
Cảnh Tiêu nhếch miệng cười, bế Hallie lên: “Con ăn cơm tối chưa? Có đói bụng không? Mẹ lấy đồ ăn cho con nhé.”
“Không đói bụng, con vừa mới ăn rất no.” Hallie cười và vòng tay qua ôm cổ Cảnh Tiêu: “Chú đó lấy sữa và bánh mì cho con ăn, rất ngon.”
Cảnh Tiêu mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía Trì Thanh Hành, lễ phép mà xa lạ gật đầu cảm ơn, sau đó ôm con gái xoay người rời đi.
Trì Thanh Hành đứng đó một lúc lâu, tới khi bóng dáng Cảnh Tiêu dần mờ mịt, anh đem cái hộp rỗng ném vào thùng rác, sau đó quay lại bức tường thấp ngồi xuống, nhớ đến bức ảnh, liền lấy điện thoại ra.
Mở đến tấm ảnh giống bức ảnh kia như đúc, Trì Thanh Hành dừng ngón tay đang trượt, nhìn cô gái có đôi môi đỏ và hàm răng trắng bóc.

Rốt cuộc tại sao lại đến một nơi như này?
Trên người cô còn có súng, bốn năm nay cô đã trải qua như thế nào, còn có sự tồn tại của Hallie…
“A Hành!”
Trì Thanh Hành ngẩng đầu, thấy đó là Chu Hảo liền bỏ điện thoại vào túi quần.
Chu Hảo cười đi đến trước mặt anh: “Cậu sao vậy? Sao lại ngồi đây một mình.”
“Không có gì, tới đây hít thở không khí một chút.” Trì Thanh Hành nói: “Hết bận rồi sao?”
Hai người bọn họ, còn có Triệu Chấn, ba người từ nhỏ đã sống trong khu đại viện quân đội, quan hệ khá tốt, dường như không có việc gì là không thể nói cho nhau nghe. 
“Xong rồi.” Chu Hảo nói, đến bên cạnh Trì Thanh Hành dựa vào tường: “Cậu cùng A Tiêu nói chuyện rồi?”
Trì Thanh Hành khựng lại, trả lời: “Vẫn chưa.”
Chu Hảo nhướng mày: “Bốn năm rồi không gặp, A Tiêu dường như đã thay đổi rất nhiều.

Hôm nay khi một bệnh nhân được phẫu thuật, A Tiêu liền ở bên cạnh giúp đỡ.

Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy bình tĩnh như vậy, cho người ta một cảm giác xa lạ, so với trước kia có chút không giống nhau.”
“Ừ.” Trì Thanh Hành nhàn nhạt đáp, ngữ khí không chút xao động.
“Nhưng gặp lại được cũng tốt.” Chu Hạo cười nói.
Trì Thanh Hành nhìn chằm chằm mũi giày và không nói lời nào, một lát sau mới đứng lên: “Tôi về trước, còn có chút việc phải làm.”
“Chờ đã, A Hành.” Chu Hảo ngăn lại: “Kỳ thật, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, A Tiêu đã sống với cậu từ năm 6 tuổi.

Cô ấy luôn rất nghe lời cậu, tại sao lúc trước cậu không giữ cô ấy lại, để cô ấy sống ở nước ngoài một mình lâu như vậy?”
Ánh mắt của Trì Thanh Hành vẫn luôn trước sau như một, vân đạm phong khinh, anh thoáng dừng lại một chút, hồi lâu mới trả lời Chu Hảo: “Không vì lý do gì cả.”.