Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi

Chương 21: Chương 21





Editor: Đông
Beta: Tnhii
Sau khi trò chuyện với ông nội thêm vài câu, Cảnh Tiêu cúp điện thoại, lưu số trước.

Cô nằm trên sô pha như một quả bóng xì hơi, kệ tóc có khô hay không, dù sao cô cũng cảm thấy lạnh sống lưng…
Từ khi còn nhỏ, trong mắt cô, ông nội là một trưởng bối nghiêm khắc.

Mặc dù cô nghịch ngợm nhưng trước mặt ông nội, cô luôn phải kiềm chế, không chỉ cô mà cháu trai duy nhất của ông là Trì Thanh Hành cũng rất nghe lời.

Ông nội nói một là một, anh chưa từng ngỗ nghịch chống đối.

Cô đã từng thấy cảnh ông nội dạy dỗ Trì Thanh Hành khi anh mắc lỗi trong quân đội, vì vậy cô cũng rất nghe lời ông.
Đối với yêu cầu của ông nội, cô đều phải làm theo.
Nhưng nhiều khi ông nội rất bao dung với cô, không nghiêm khắc như đối với Trì Thanh Hành.
Cảnh Tiêu ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, khi đứng dậy tóc vẫn chưa khô, lại thấy buồn ngủ, có lẽ lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại được.

Trì Thanh Hành ở nhà tắm tắm xong thì trở về ký túc xá, tập thể dục xong, người anh đều mồ hôi nhễ nhại.

Anh sống một mình, vừa vào cửa đã cất gọn đồ dùng vệ sinh, ngồi vào bàn lấy điện thoại ra xem.
Tưởng rằng Cảnh Tiêu sẽ gửi tin nhắn cho anh nhưng mở WeChat ra thì không có gì cả, anh có chút hụt hẫng.
Hừ! Còn nói là nhớ anh.
Trì Thanh Hành gửi tin nhắn WeChat, đợi một lúc lâu vẫn không thấy trả lời, mở danh bạ định gọi điện cho Cảnh Tiêu, trên giao diện đột nhiên xuất hiện cuộc gọi từ Trì Thịnh, anh có chút do dự.

“Vâng, ông nội, có chuyện gì…”
Anh chưa kịp nói hết câu, Trì Thịnh đã lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu rất bất mãn: “Thằng nhóc này, cháu gần đây có phải ngứa da hay không? A Tiêu trở về cháu còn có không nói với ông một tiếng, muốn giấu ông làm gì? Nếu không phải hôm nay gặp được Lương Hoàng, ông còn không biết hôm qua con bé đã về!”
Sau khi đột ngột bị quở trách một hồi, Trì Thanh Hành thất thần trong chốc lát, sau đó anh không nói gì, chỉ trầm mặc.
Trong lòng anh nghĩ Lương Hoàng kia có phải quá nhàn rỗi hay không, không có việc gì làm, lại đi nói nhảm với ông nội.
Ông nội thấy anh không nói gì, trong lòng càng tức giận: “Còn mấy ngày trước, tham mưu Từ kêu cháu đi ăn cơm với Hạ Cừ, thế mà cháu lại không đi, để Hạ Cừ đợi cả buổi.

Cháu nhìn xem cháu có ra gì không?! Hạ Cừ đã đợi cháu nhiều năm như vậy, còn đến trường cũ của cháu để làm một giáo viên nhỏ bé.

Cháu thậm chí còn không thèm đếm xỉa, còn ngại người ta không đủ tốt sao hả? Cháu nói xem có gì không tốt?!”
“Với những gì cô ta đã làm lúc trước, trong mắt cháu cô ta không khác gì bọn trộm cắp.” Trì Thanh Hành nói: “Cho nên cháu thấy cô ta không tốt đẹp chút nào.”
“Con bé đã làm những gì, cháu thử nói ông nghe thử?” Trì Thịnh tức giận.
“Ông nội, ông đừng lo lắng về chuyện đó.” Trì Thanh Hành gãi tóc: “Dù sao, giữa cháu và Hạ Cừ là chuyện không thể, đời này đều không thể nên ông đừng tác hợp nữa.

Ông vừa mới xuất viện, cứ vui vẻ tận hưởng cuộc sống là điều quan trọng nhất.”
Bên kia im lặng khoảng mười giây, Trì Thịnh nói: “Vậy thì nói ông biết cháu muốn tìm cô gái như thế nào, để ta nhờ tham mưu Từ tìm.

Ông nghĩ các cô gái trong đoàn nghệ thuật rất tốt.

Cháu còn cứ tiếp tục như vậy thì con trai của Triệu Chấn cũng có thể đi mua nước tương luôn rồi.”
“Ông nội yên tâm, đến lúc đó cháu sẽ mang cháu dâu về cho ông.” Trì Thanh Hành nói.
“Thật sao?” Trì Thịnh rất nghi ngờ.
“Cháu có thể lừa ông sao?” Trì Thanh Hành nói.

“Được rồi, thế thôi vậy! Lão Lý bên cạnh cũng gọi ông đi đánh cờ đây.

Nếu thật sự thích hợp, cháu mau đi theo đuổi người ta đi, đừng có trưng mặt thối suốt ngày.

Ông cũng đã nghe tham mưu Từ nói, khi huấn luyện con một giọt nước cũng không cho lọt qua, chỉnh đến đám người phải kêu khổ cả cả ngày.

Cháu nên kiềm chế chút, lính ngày nay không thể so với thế hệ thầy của con đào tạo, cũng không thể chịu khổ như con.

Đừng huấn luyện người ta đến hỏng, bộ đội tuy gian khổ nhưng chính sách cũng ngày một nhân đạo hơn mỗi năm.”
“Cháu biết.”Trì Thanh Hành cười: “Ông mau đi đi, đừng đến muộn, đi xe cẩn thận.”.

Truyện Xuyên Nhanh
Trì Thanh Hành cúp máy trước, chưa được mấy giây, anh lập tức gọi cho Tiêu Dương, câu anh nói khi mở miệng chính là:
“Này Tiêu Dương! Đội hộ vệ của cậu gần đây rất nhàn rỗi đúng không? Không có việc gì cậu thả Lương Hoàng ra là muốn làm gì?!”
Tiêu Dương là bạn cùng lớp của Trì Thanh Hành khi anh còn ở trường quân đội, quan hệ rất tốt, từng cùng Trì Thanh Hành tham gia trại huấn luyện đặc chiến nhưng cậu ta ta đã bỏ giữa chừng, nói là muốn đi ứng cử đội hộ vệ, còn lừa cả Trì Thanh Hành.

Chỉ cần nhìn chiều cao và hình tượng của bọn họ, vừa đi nhất định sẽ được bật đèn xanh hết cỡ.
Nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng, Trì Thanh Hành không đi, nói rằng với tiêu chuẩn của mình, sợ vào trại anh sẽ đè bẹp Tiêu Dương nên tiếp tục ở lại trại huấn luyện.

Tiêu Dương vui vẻ trốn thoát khỏi trại của người anh em tốt cùng vào sinh ra tử. 
Vốn dĩ Tiêu Dương muốn mời Trì Thanh Hành làm phù rể nhưng Trì Thanh Hành lại tự cảm thấy mình là anh lớn, không có điểm chung với một đám người trẻ tuổi, nên không nhận lời, chỉ yên tĩnh ngồi dự như khách mời.


Nhưng anh không nghĩ tới sau khi hai người nói chuyện phiếm một lúc, Tiêu Dương lại nói Phương Nam nhờ Cảnh Tiêu làm phù dâu.

Trì Thanh Hành vì chuyện này mắng Tiêu Dương không trượng nghĩa, nay lại thả Lương Hoàng kia ra, như vậy còn không phải là chân chính muốn hố anh em sao?
Vì thế nợ mới nợ cũ cùng tính luôn một lần.
“Đừng, đừng!” Tiếu Dương cười: “Tôi là đội trưởng, lính của tôi xin nghỉ phép để ra ngoài tìm phụ nữ, tôi có thể từ chối phê duyệt sao? Chính sách hiện tại chính là đang cố gắng cân bằng sự nghiệp cùng tình cảm, cậu có bất bình cũng phải tìm cơ hội.

Lính của tôi một khi xuất ngũ sẽ giống như quân nhân chúng ta, bình thường đâu có thời gian đi tìm đối tượng, có cơ hội thì phải chặt chẽ nắm bắt, bỏ lỡ một người rồi sẽ không thể tìm thấy một ai như vậy nữa.”
“Đừng nhảm với tôi.” Trì Thanh Hành lạnh lùng nói: “Mau tìm lý do gọi Lương Hoàng về cho tôi.

Không quản được người thì cũng phải khống chế mồm mép cậu ta đừng để gặp ai cũng mở miệng hóng hớt…”
“Tôi cho cậu ấy nghỉ phép nửa ngày.” Tiếu Dương gằn từng chữ nói: “Người ta đã sớm trở lại đội rồi nhưng A Hành, cậu kích động như vậy làm gì? Tôi nghe vợ tôi nói hôm nay người cùng cô ấy đi chọn váy cưới là bạn trước đây của cô ấy, chính là cô cháu gái vừa trở về Trung Quốc của cậu…”
“Cháu gái của tôi?!” Giọng Trì Thanh Hành rất không dễ chịu: “Ai nói với cậu tôi có cháu gái?
Tiêu Dương cười g không ngừng được: “A Hành, cậu đang đùa tôi sao? Khi tôi biết cậu, có một cô gái nhỏ vẫn luôn theo sau mông cậu gọi cậu là chú, tôi đã từng thấy, rất xinh xắn nha.

Tuy chưa nói chuyện với cô ấy nhiều nhưng tôi nhớ cô ấy tên là Cảnh Tiêu.

Hôm nay vợ tôi còn gửi tôi xem một đoạn video cô ấy mặc váy cưới.

Tôi nhìn qua, quả thật rất xinh đẹp, sao vậy, luyến tiếc người ta được Lương Hoàng theo đuổi sao? Tôi thấy Lương Hoàng cũng rất tốt, cậu ấy là lính tôi đào tạo ra, cậu còn không yên tâm sao? Hai người họ là thanh mai trúc mã, cũng tính là có chút tình cảm, nếu phát triển cùng với Lương Hoàng hẳn sẽ nhanh như tên lửa, vèo một phát lên trời cao.”
“Tùy cậu” Trì Thanh Hành nói: “Không nói chuyện với cậu nữa, tạm biệt.”
“Còn có cơ hội gặp lại không?” Tiêu Dương hỏi.
Trì Thanh Hành: “Hỏi ông trời.”
Trì Thanh Hành ném điện thoại lên bàn, trong lòng cảm thấy bực bội không thể giải thích được.

Quả đúng như lời Triệu Chấn nói, Cảnh Tiêu về nước, bên cạnh chắc chắn không thể thiếu cái bóng tên Lương Hoàng kia.

Bốn năm trôi qua vẫn chờ đợi, ý chí so với anh cũng không kém.
Đúng lúc, Triều Chấn bên ngoài gõ cửa ầm ầm, gân cổ gọi: “A Hành? A Hành! Cậu trong đó sao? Có muốn chơi bóng rổ không? Lát nữa sẽ có trận giao hữu trên sân bóng rổ của khu nhà, cậu là đội trưởng, đến xem trận đấu với cổ vũ đi!”
Trì Thanh Hành nắm ghế nhựa nhấc sang trái, nghiêng người sang một bên, vẻ mặt u ám nói: “Cửa không đóng.”
Triệu Chấn nhe răng cười đẩy cửa ra, sau đó cười hì hì chạy đến bên Trì Thanh Hành: “Sao vậy? Sắc mặt kém thế, lính của cậu lại gây chuyện gì sao?”
“Ai tổ chức trận giao hữu?” Trì Thanh Hành hỏi.
“Khâu Hiểu Thiên” Triệu Chấn nói: “Hôm nay đoàn nghệ thuật đến thăm doanh trại quân đội, vợ cậu ta cũng đến.

Đây không phải là muốn khoe vợ sao? Hai vợ chồng họ kết hôn được hai năm, vẫn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, chuyện sinh con cũng không tính đến, quả thật quá tự do thoải mái, thế nào, cậu có muốn đi xem không?”
“Không đi.” Trì Thanh Hành trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Triệu Chấn cau mày quan sát Trì Thanh Hành: “Không phải chứ, hôm nay cậu sao vậy? Buổi sáng cậu trở về trông còn vui vẻ hơn ai hết, tôi nghe đám học viên nói lúc cậu ra khẩu hiệu thôi cũng cười, đến chiều tâm trạng lại thay đổi thất thường như vậy, rốt cuộc là làm sao?
“Không có gì.” Trì Thanh Hành nhàn nhạt đáp, xoay người ngồi thẳng, ấn nút nguồn điện thoại nhưng vẫn như cũ không có thông báo, đột nhiên nặng nề thở dài một hơi, đứng dậy nói với Triệu Chấn: “Đi thôi, đến xem trận giao hữu.”
“Đi đi đi!” Triệu Chấn vui vẻ lôi kéo Trì Thanh Hành ra ngoài: “Lát nữa có muốn lên sân đánh vài cái không? Hồi trung học cậu chính là tuyển thủ chủ lực của đội, hai chúng ta hợp tác một chút, vả mặt Khâu Hiểu Thiên.

Tối qua cậu ta dám ăn vụng đồ ăn dự trữ của tôi, tôi chỉ còn mấy bữa cuối cùng, cậu ta cũng trộm hết, vợ tôi đã quản tiền rất nghiêm ngặt rồi, một đồng cũng không có được…”
Trì Thanh Hành nghe Triệu Chấn nói chuyện suốt một đường đến sân vận động, vì trên người mặc đồ thể thao nên anh không mang theo điện thoại di động, trực tiếp đi thẳng vào sân thi đấu.
Đàn ông trong lòng có chuyện gì đều sẽ dùng cách vận động để phát tiết, sẽ không buồn nghĩ đông tưởng tây, có nghĩ cũng không ra đáp án. 
Nhưng hôm nay, dù có chạy ném trúng rổ bao nhiêu lần, cũng có bao nhiêu người hò hét gọi tên anh, Trì Thanh Hành vẫn luôn suy nghĩ Cảnh Tiêu đang làm gì, Lương Hoàng nói gì khi gặp lại cô.

Hai người họ từ khi bắt đầu đi học đã học chung một lớp, cho dù anh có quản nhưng dù quản thì có một số việc vẫn sẽ âm thầm phát sinh.
Sau một hồi thi đấu, đội của Trì Thanh Hành và Triệu Chấn giành chiến thắng, Khâu Hiểu Thiên mặt đen như đít nồi, còn Triệu Chấn bên cạnh lại vô cùng vui vẻ.
Trì Thanh Hành lấy khăn lau qua mồ hôi trên mặt rồi rời đi.
Tùy tiện tắm qua nước lạnh xong, anh vội vàng trở về ký túc xá, hiện tại đã chín giờ tối nhưng vẫn chưa có tin nhắn từ cô.
Anh muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ Cảnh Tiêu đã ngủ, dù sao cô cũng mới trở về, bị lệch múi giờ mấy ngày rồi.
Trì Thanh Hành cứ như vậy nằm trên giường suy nghĩ, không biết đã ngủ từ lúc nào, vừa mở mắt, trời đã sáng..