Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi

Chương 10: Chương 10





Edit: NN
Beta: OL
Lý Thiếu Phi tới trễ hơn một ngày so với kế hoạch, cho nên sáng nay thức dậy, biết được Lý Thiếu Phi đang ở bộ chỉ huy bên kia, Cảnh Tiêu liền dắt Hallie đi theo chiếc xe tiếp viện qua đó.
Ở bên ngoài đợi một lát mới thấy Lý Thiếu Phi đi tới, không biết có chuyện gì mà anh ta ở chỗ này nói chuyện với đại đội trưởng rất lâu.

Cô còn nghĩ bọn họ đã quen biết nhau rồi nhưng Lý Thiếu Phi lại nói đây là lần đầu tiên gặp mặt.
“Mấy món đồ của em ở khách sạn anh đều đã lấy hết rồi.” Lý Thiếu Phi mở cửa xe, chỉ vào chiếc túi du lịch màu đen ở băng ghế sau và nói: ”Tất cả đều ở trong đó hết đấy, à đúng rồi, còn có cả điện thoại.”
Một tay Lý Thiếu Phi ôm Hallie, tay kia móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại cảm ứng màu đen rồi đưa cho Cảnh Tiêu: “Thẻ điện thoại là mới mua đấy, các gói tiền mạng đều cho em đủ dùng, nếu như em không xem phim hay chương trình gì hằng ngày thì có thể kéo dài gần một tháng.”
“Anh lại phải đi à?” Cảnh Tiêu cầm lấy điện thoại và khởi động máy rồi mở WeChat lên trước, một đống tin nhắn của Phương Nam lập tức bắn ra tứ tung.
“Thấy hai người không bị làm sao thì anh cũng yên tâm rồi.” Lý Thiếu Phi cười hì hì nhìn Cảnh Tiêu: “Công việc ở bên kia vẫn chưa xong, anh phải ráng quay về làm tiếp, nếu không thì đào đâu ra tiền để nuôi Hallie đây.”
“Thôi được rồi, em chỉ giúp anh trông Hallie lâu nhất là đến cuối tháng thôi, tới lúc đó em sẽ quay về Melbourne thu dọn đồ đạc, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.” Cảnh Tiêu vừa nhắn tin vừa nói.
Sau khi xảy ra bạo loạn, Phương Nam không liên lạc được với cô.

Cô ấy xem tin tức mới biết được nơi đóng quân ở gần đó liền lập tức gọi cho Trì Thanh Hành, biết Cảnh Tiêu không sao rồi cô ấy mới thấy yên tâm, nhưng vì cô không có điện thoại nên chỉ thi thoảng mới có thể mượn của Chu Hảo để gọi điện cho Phương Nam.
Lý Thiếu Phi nhoẻn miệng cười và hỏi cô: “Em tính về nước à?”
“Ừ, đi về tham gia hôn lễ của một người bạn.” Cảnh Tiêu mở màn hình di động, đưa tay còn lại ra trước mặt Lý Thiếu Phi: “Chuyển qua ngân hàng 5.000 hay 50.000 trước đây?”
“Thật là tàn nhẫn mà.” Lý Thiếu Phi nhướng cặp lông mày lên cao.
Cảnh Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Anh bớt lảm nhảm đi, mấy món nợ mà anh thiếu em mau trả trước một khoản đi, tránh việc sau này lại không tìm được người.”
“Anh là loại người sẽ trốn nợ à?” Lý Thiếu Phi buông Hallie xuống rồi cầm chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Cảnh Tiêu: “Anh đầu tư cho một người bạn vào ngành vận chuyển hàng hóa đường thủy, kiếm được kha khá tiền.

Trong này có hai mươi vạn, em cầm lấy đi, mật mã là sáu số ngày sinh của em.


Về nước thì tìm một khu nhà thật tốt mà ở rồi trả tiền đặt cọc, không phải là em không muốn ở trong khuôn viên bộ đội sao? Có chỗ đặt chân cũng tốt hơn một chút rồi.”
Cảnh Tiêu rũ mắt, buông tay nói: “Hai mươi vạn thì trả được cái quái gì, anh hài hước thật đấy.”
“Anh có nói em đi mua nhà đâu.” Lý Thiếu Phi làm mặt vô tội: “Nhưng nếu đi thuê thì dư sức, em thích trang hoàng nhà cửa vẫn có thể, quá tuyệt rồi còn gì.”
Cảnh Tiêu: “…”
Muốn đánh người ghê.
“Đợi xong đợt công việc này, anh sẽ đưa Hallie đi vòng quanh thế giới rồi quay về London ổn định cuộc sống.”  Lý Thiếu Phi đột nhiên nói: “Thật sự cảm ơn em đã chăm sóc Hallie giúp anh lâu như vậy, bằng lòng để Hallie gọi em là mẹ, dạy cho nó biết cái gì đúng cái gì sai.

Anh thường xuyên ở bên ngoài nên cũng không có nhiều cơ hội để chăm sóc Hallie, cảm ơn em, Cảnh Tiêu.”
“Bớt sến súa đi, em chỉ cần nhận thù lao từ việc em làm thôi.” Cảnh Tiêu cầm thẻ ngân hàng đút vào túi, không khách sáo với anh ta nữa: “Nửa tháng sau anh tự mình tới đón Hallie đi, em không thể đưa cô bé đi đâu.”
“Được được được, anh sẽ cố gắng hết sức để tới đây.” Lý Thiếu Phi cung kính nói.
“Chừng nào thì anh rời đi?” Cảnh Tiêu hỏi.
Lý Thiếu Phi liếc mắt một cái rồi nói: “Ở cùng Hallie thêm một lúc nữa, không vội.”
Cảnh Tiêu nhìn thoáng qua xung quanh, đều thấy có người đang đi tới đi lui tuần tra khắp nơi, cô liền nói: “Vậy em đi tìm chỗ gọi điện thoại cho ông nội trước, vẫn chưa tới thời gian xe tiếp viện rời đi.”
Lý Thiếu Phi gật đầu, Hallie chạy nhanh đến ôm lấy chân Cảnh Tiêu, vừa rồi hai người nói toàn tiếng Trung, một chữ Hallie cũng nghe không hiểu.

Lý Thiếu Phi lập tức giải thích một chút, lúc này Hallie mới buông tay.
Ở bên này, sáng sớm Trì Thanh Hành đã dẫn đội đi luyện tập, sau khi xong việc, anh nhờ binh lính đi ra ngoài mang sữa bò về, đang tính cầm sữa đi tìm Cảnh Tiêu nhưng tìm một vòng vẫn không thấy người đâu.
Hallie cũng vậy, hai ngày nay con bé đều chơi với lũ trẻ trong khu dân cư, giờ đi đến đó lại chẳng thấy ai.
“Này! Tới tìm A Tiêu hả?”
Chu Hảo đột nhiên xuất hiện, cười hỏi.
“Cô ấy đi đâu rồi?” Trì Thanh Hành dò hỏi.
“Đi bộ chỉ huy bên kia.” Chu Hảo nói: “Sáng nay đã đi rồi.


Ba của Hallie gọi điện thoại nói đã đến nơi, A Tiêu lập tức dắt Hallie ngồi xe tiếp viện đến đó rồi.”
“Đã đi được bao lâu rồi?” Giọng điệu của Trì Thanh Hành chợt có chút không kiên nhẫn.
Chu Hảo vén tóc ra sau tai: “Khoảng hai giờ trước, lúc đi trông dáng vẻ vội vàng lắm.

Này, A Hành, cậu đi đâu vậy…”
Trì Thanh Hành vẫy tay và chạy đi tìm xe rồi lái đến bộ chỉ huy.
Lính canh gác nhìn thấy người đến là anh, vội vàng gọi người mở cổng lớn để anh lái thẳng xe vào, tìm được chỗ để xe xong thì anh lập tức bước xuống, vừa xuống đã nhìn thấy ngay một người đàn ông có mái tóc hơi dài, đeo kính gọng đen, mặc trên mình chiếc áo khoác kaki còn dưới chân là một đôi boot cao cổ.

Anh ta đứng bên cạnh một chiếc xe địa hình cũ kỹ và đang ôm lấy Hallie mà cười đùa.
Trì Thanh Hành nhìn người đàn ông kia từ trên xuống dưới, quả đầu đen kia còn mang lại thứ cảm giác rất nghệ thuật, anh còn đang phân vân không biết anh ta có phải là Lý Thiếu Phi không thì Hallie đã nhìn thấy anh, sốt sắng vẫy tay hô lớn: “Chào chú Trì!”
Lý Thiếu Phi xoay người, mặt đối mặt với Trì Thanh Hành.
Vừa nhìn thấy mặt anh ta, cái cảm giác đầy nghệ thuật ấy càng có xu hướng tăng lên.
“Đây là daddy của con.” Hallie vui vẻ giới thiệu: “Daddy, đây là chú Trì mà hồi nãy con có kể với daddy á.”
“Xin chào, tôi là Lý Thiếu Phi.”
Lý Thiếu Phi bắt tay chào hỏi.
Trì Thanh Hành nghe thấy anh ta nói tiếng Trung, liền đáp: “Trì Thanh Hành.”
Lý Thiếu Phi cười cười rồi khách sáo nói: “Cảm ơn anh đã cứu Cảnh Tiêu và Hallie, nếu không thì chắc bây giờ tôi đã không thể nhìn thấy hai người bọn họ ở nơi này rồi, thật sự rất cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, đây là công việc của tôi.” Trì Thanh Hành cũng nâng khóe miệng lên.
Lý Thiếu Phi ngắm nghía Trì Thanh Hành rồi lập tức mỉm cười, nói: “Cảnh Tiêu ở lại đó không gây phiền phức gì tới anh chứ? Con bé là người khá tùy hứng, đôi lúc còn làm việc mà không thèm nghĩ đến hậu quả, cũng không biết là ai đã chiều chuộng con bé đến mức chẳng ai quản lý nổi được nó thế.”
“Là tôi chiều chuộng cô ấy.” Trì Thanh Hành nói, ánh mắt bình tĩnh.
“A! Hóa ra là anh biết Cảnh Tiêu.” Lý Thiếu Phi hơi phóng đại vẻ kinh ngạc trên mặt mình: “Rất hanh hận được gặp mặt, nhưng mà tôi quen biết với Cảnh Tiêu lâu như thế rồi mà cũng chưa từng nhìn thấy anh.”
Anh ta đúng là chưa từng được nhìn thấy người thật, anh ta chỉ từng được nghe nói qua lời kể của Cảnh Tiêu, còn hình ảnh thì Cảnh Tiêu lại không cho xem.


Đối với quá khứ của cô, Lý Thiếu Phi cũng không biết quá nhiều, đa phần là do Phương Nam nói với anh, thỉnh thoảng cũng sẽ tra hỏi Cảnh Tiêu thử xem, thế nhưng Cảnh Tiêu lại tỏ vẻ không muốn đào sâu câu chuyện hơn nên Lý Thiếu Phi cũng chỉ đành im lặng.
“Đã là người quan trọng thì sao có thể dễ dàng để anh nhìn thấy cơ chứ.” Trì Thanh Hành nhướng nhẹ đầu lông mày.
Lý Thiếu Phi nuốt nước miếng, cảm thấy không thể tiếp lời được, Hallie nắm lấy tóc anh ta, nhìn chằm chằm vào mặt Trì Thanh Hành.
“Tiêu Tiêu đi đâu rồi?” Trì Thanh Hành hỏi.
“Đi gọi điện cho ông nội của con bé rồi, cũng không biết đã mò đến xó xỉnh nào, đi hơn mười phút rồi, chắc lát nữa là về thôi.” Lý Thiếu Phi nói.
“À.” Trì Thanh Hành đáp một tiếng.
Lý Thiếu Phi như thể đang suy nghĩ điều gì đó mà nhìn anh, sau đó anh ta cười nói: “Tôi không thể đoán được cái con bé Cảnh Tiêu này, có lẽ là bị bạn trai cũ làm tổn thương quá nhiều nên tính tình cũng không còn vui vẻ được như hồi trước, chuyện gì cũng đều không muốn nói với tôi.

Nhắc mới nhớ, cái chuyện người bạn trai ngoại quốc của con bé hồi năm nhất ấy, lúc ấy nó thích tên đó muốn chết, tôi chỉ nhìn thôi đã có thể cảm nhận được sự điên cuồng của con bé, Cảnh Tiêu không nói với anh sao?”
Trì Thanh Hành mím môi dưới đang tính nói chuyện, bỗng nhiên có một tên người lính nhỏ chạy bộ tiến về hướng này.
“Đội trưởng Trì! Đại đội trưởng vừa hay tìm anh có việc, đại đội trưởng bảo anh nhanh chóng tới đó.”
“Tin tức nhanh nhạy thật.” Trì Thanh Hành nói.
Người lính nhỏ cười nói: “Cái này thì không đúng, đại đội trưởng nhìn thấy anh lái xe qua đây từ xa rồi, còn đang tính gọi điện thoại đấy.”
“Được, tôi sẽ tới liền.”
Trì Thanh Hành cười đồng ý, chào tạm biệt Hallie rồi thì hướng ngay về phía phòng họp, chợt nghe thấy người lính nhỏ gọi Lý Thiếu Phi: “Nhà báo Lý, tôi với đội trưởng Trì phải đi trước, lần sau anh tới tôi sẽ chiêu đãi thật tốt.”
“Không sao đâu.” Lý Thiếu Phi mỉm cười, âm thầm liếc nhìn Trì Thanh Hành.
Trì Thanh Hành quay đầu lại, có chút nghi ngờ mà nhìn Lý Thiếu Phi rồi lại cùng người lính nhỏ rời đi mà không hề nghĩ ngợi gì.
Đúng lúc Cảnh Tiêu tình cờ đi ra từ phía sau của tòa nhà bên cạnh phòng họp, Trì Thanh Hành không nhìn thấy ai nên đi luôn vào tòa nhà.
Đẩy cửa ra, Ngô Khác ngay lập tức mời anh ngồi xuống, tự mình rót trà.
“Kỹ thuật dừng xe khi nãy không tồi, từ cổng lớn tới khi vào kho chỉ mất có hai mươi giây.”
“Ngài quá khen rồi.” Trì Thanh Hành khiêm tốn một chút
“Thằng nhãi ranh này.” Ngô Khác mỉm cười rồi nhấp ngụm trà: “Sốt ruột đến đây như thế, ai không biết còn tưởng cậu đến gặp vợ.

Nói tới tôi mới nhớ ra, lần trước tham mưu Từ giới thiệu cho cậu cô gái Hạ Cừ kia, tôi thấy cũng khá tốt, tên nhóc như cậu đã im ỉm lâu như thế rồi mà mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì là sao, Trì Soái xuất ngũ rồi, muốn ôm ấp chơi đùa với cháu trai mà cũng không có cơ hội.”
Ngô Khác từng là binh lính dưới trướng của Trì Thịnh, đã nhìn Trì Thanh Hành từ hồi bé xíu đến lúc lớn khôn, biết rõ Trì Thanh Hành rất cứng đầu.


Nếu anh đã không muốn làm thì cho dù có là ai khuyên cũng sẽ thành vô ích.

Đồng thời tính nhẫn nại cũng đặc biệt cao, khoảng thời gian mà Trì Thanh Hành tham gia khóa tập huấn ma quỷ của lực lượng Đặc Chiến có môn vượt qua rừng rậm, đi được một ngày rưỡi thì mọi người đều kiệt sức không đi nổi nữa. 
Triệu Chấn bị đá nhọn đâm chân, đến cả Trì Thanh Hành cũng không khá hơn là bao nhưng anh vẫn vác theo ba lô của Triệu Chấn, kéo anh ấy về đến đích.
Cho nên Ngô Khác không hay nhắc chuyện này với anh như tham mưu Từ, anh ngoài mặt thì rất kiên nhẫn mà lắng nghe, thế nhưng bên trong đều đã có suy nghĩ riêng của bản thân rồi.

Một lòng vì nước vì dân, thôi thì cứ tùy theo ý của anh, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ nói đôi câu với anh.
Khóe miệng Trì Thanh Hành nở ra một nụ cười: “Quả thật là Hạ Cừ rất tốt, nhưng mà bản thân cháu ngu ngốc quá, không nên làm chậm trễ đời người ta làm gì.”
“Có người nói bản thân như thế à?” Ngô Khác nghiêm giọng nói.
“Cháu chỉ nói sự thật thôi.” Trì Thanh Hành nói.
“Cậu đấy, năm nay cũng đã 29 rồi, cũng nên nhanh chóng đi.” Ngô Khác thở dài, ngõ nhẹ vào mặt bàn hai cái.
“Tôi kêu cậu tới không phải vì riêng chuyện này, hai tháng nữa việc xuất ngũ sẽ kết thúc, tôi hy vọng rằng các cậu ai cũng có thể bình an quay về để đoàn tụ với người nhà và thăng quan tiến chức.

Thế nhưng bây giờ lại có chuyện hơi khó giải quyết chút, là về một nhà máy Trung Quốc, cái cậu Lý Thiếu Phi mà hồi nãy cậu vừa mới gặp ấy, cậu ta là phóng viên và vẫn luôn bí mật điều tra nhà máy đó.

Trước khi cậu tới tôi có nói chuyện với cậu ta một lát và có thu thập được một số thông tin hữu dụng…” Ngô Khác nói tiếp.
____
Từ bộ chỉ huy trở về thì trời đã tối.
Trình Thanh Hành đỗ xe xong rồi cầm đống sữa bò vừa mới mua bước xuống xe, liếc mắt nhìn về phía phòng chữa bệnh ở bên kia, có vài nữ quân y đang túc trực.

Anh bèn đi về hướng nhà ăn, bỏ sữa bò đang cầm vào trong tủ lạnh.
Khi anh đi đến bên kia bức tường thấp, bỗng nhiên nhìn thấy một người ngồi ở bên kia bức tường, có mấy bậc thềm đá, đầu vùi xuống, hai chân để ngổn ngang, người này đột nhiên nâng tay lên, nắm trong tay một chai rượu nhỏ, cơ thể lắc lư sang trái phải vài cái rồi bật cười hai tiếng.
“Cụng ly nào…”
Trì Thanh Hành đi qua đó, nhìn thấy người ấy chính là Cảnh Tiêu..