Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 91: Em ấy thích đồ tồi




Lúc bừng tỉnh, hình như cậu thấy một người phụ nữ đối diện với cậu mỉm cười, dang rộng vòng tay với cậu.

Đó là Lăng Dụ, đó là mẹ cậu!

Cảm giác đó tựa như ký ức khi còn nhỏ cậu được rất nhiều người bảo vệ rời khỏi căn cứ Linh Hào.

Nỗi khao khát bùng cháy trong lòng Đàm Mặc, cậu liều mạng chạy về phía vòng tay của mẹ.

“Mẹ —— mẹ ——”

Cậu dang rộng vòng tay ra, dù chỉ trong giây lát trong thế giới Kepler, cậu cũng muốn biết độ ấm của mẹ mình.

Và vòng tay của bà.

Đàm Mặc đã vô số lần chứng kiến ​​những đứa trẻ khác được mẹ cưng chiều, chỉ có lúc này đây cậu biết đây chính là tình yêu mà Lăng Dụ đã cố gắng rất nhiều dành cho cậu.

Khát vọng mãnh liệt lao tới khiến Đàm Mặc tràn đầy sức mạnh, nguồn gốc cơ hóa cuối cùng cũng không thể kìm hãm được cậu, khi năng lượng bị ngắt kết nối, cậu bơi về phía nơi sáng ngời.

Ngay khi cậu sắp chạm vào vòng tay của mẹ mình, cậu thấy Lăng Dụ mỉm cười nói với cậu “Tạm biệt”, tinh thần thể của cậu nháy mắt thoát khỏi không gian này.

Cậu thở dốc, mồ hôi lạnh toát ra.

“Làm sao vậy?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Thiếu chút nữa bị nguồn gốc cơ hóa bắt được.” Đàm Mặc cắn chặt răng, “Anh từ chối huynh trưởng đại nhân kia của em thì anh ta nhất định khó chịu muốn trả thù em.”

“Xin lỗi, lần sau anh mời cậu ta đến thế giới khách ngã của anh, cũng đấm xuyên ngực cậu ta một cái.”

“Không cần, giờ em phải cảm ơn anh ta. Nhờ có anh ta, em…… hình như em gặp được mẹ em.” Đàm Mặc thở ra một hơi, “Chú Hà phỏng đoán đúng, mẹ em nhất định còn lưu lại căn cứ Linh Hào, khắc chế anh trai vượt rào của em.”

“Đào Ngột thế nào?” phi hành khí của Lý Triết Phong bay song song Đàm Mặc, anh và Chu Tự Bạch đều rũ mắt, nhìn bức tường Ma Quỷ Đằng hình thành.

“Nó đã thoát khỏi nguồn gốc cơ hóa.” Đàm Mặc trả lời.

“Nghe này…… tiếng gì vậy?” Lạc Khinh Vân nghiêng mặt.

“Hình như là…… tiếng thứ gì đang sinh trưởng?”

Ma Quỷ Đằng lại di chuyển, một ánh sáng vàng nhạt rất yếu ớt hiện ra từ lớp thịt dày, nó lỏng ra từng lớp.

Mọi người đều trở nên căng thẳng, nếu Đào Ngột còn sống và muốn tấn công họ thì họ phải chiếm trước thiên cơ.

Ngay cả đội cứu viện quan sát tất cả những điều này từ xa cũng đã điều chỉnh họng pháo và sẵn sàng hỏa lực bất cứ lúc nào.

Nhưng không ngờ ở trung tâm lại có thứ gì đó cuộn tròn được bao quanh bởi  Ma Quỷ Đằng, giống như một đứa trẻ ngây thơ, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, khiến người ta nhớ tới Hồng Vực lúc trước được kết nối với nguồn gốc Kepler chân chính.

Nó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như hạt thủy tinh nhìn về phía Đàm Mặc giữa không trung, rất lặng lẽ không hề có chút hung hãn nào.

Đàm Mặc thở ra, trong đầu không có ngôn ngữ hay từ ngữ nào, nhưng cậu có thể cảm nhận được tất cả cảm xúc của Đào Ngột.

[Cảm ơn. ]

Đàm Mặc mỉm cười nói: “Không có gì, xin hãy giúp chúng tôi nữa.”

Đào Ngột bỗng nhiên đứng lên, giống như một tia sáng trong khu sinh thái tối tăm.

Nó lăc lắc đầu, móng trước giật giật, đột nhiên bắt đầu chạy.

Toàn bộ Khu sinh thái, bất kể là Ma Quỷ Đằng hay là Typhon hay là thể sinh mệnh khác, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, đuổi theo nguồn sáng này.

“Đây là…… sao lại thế này?”

Đội trưởng cứu viện không rõ tại sao chúng không hề công kích Đàm Mặc, hoặc là nói tại sao con Đào Ngột này như đã thay đổi.

Biến thành một sinh vật khác hoàn toàn bất đồng.

Nhẹ nhàng, ưu nhã, tràn đầy sức sống.

Mà đám sinh vật Kepler đi theo cũng bị một loại sức mạnh nào đó xâm nhập và cảm nhiễm, cơ thể chúng dần dần sáng lên những đốm sáng li ti tương tự như Đào Ngột.

Điểm sáng này được truyền đi, sau đó một khu sinh thái nhỏ thay đổi, sự thay đổi này tiếp tục lan rộng, cảm nhiễm sang toàn bộ khu sinh thái.

Đội trưởng cứu viện chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây, không thể nói được lời nào.

An Hiếu Hòa phát ra một tiếng oán giận, “Sớm biết đã không lên phi hành khí này! Muốn tận mắt nhìn thấy thứ kia rốt cuộc là cái gì!”

Sở Dư nheo mắt nhìn Đào Ngột chạy đầu tiên, “Cậu không cảm thấy, hình thức năng lượng của nó đã xảy ra thay đổi sao?”

Mọi người nhìn về phía Hà Ánh Chi, ông là người hiểu biết sinh vật Kepler nhất trong số họ.

“Không phải hình thức năng lượng đã xảy ra thay đổi, mà là nó rốt cuộc trở về phương hướng tiến hóa của sinh vật Kepler.” Hà Ánh Chi nói.

“Bọn họ lại muốn đi đâu?” Đội trưởng cứu viện phát hiện mấy người Đàm Mặc không có ý dừng lại, đi theo Đào Ngột đến một hướng khác.

Lục Dĩnh đối chiếu bản đồ thực tế ảo nói: “Này còn không rõ ràng sao? Bọn họ muốn đi cứu viện thành phố Bắc Thần.”

“Cứu viện Bắc Thần? Chỉ mấy người bọn họ? Tình huống của Bắc Thần còn nghiêm trọng hơn nơi này rất nhiều!” Đội trưởng cứu viện có chút kích động.

Anh ta không nên đáp ứng Hà Ánh Chi, hoặc là tình nguyện bắt Đàm Mặc ngừng lại cũng tốt hơn cậu bay lang thang khắp Khu sinh thái thế này!

“Ai nói bọn họ chỉ có vài người? Đội trưởng, mắt cậu mù à? Rõ ràng là toàn bộ Khu sinh thái đó.” Lục Dĩnh cười khẽ một tiếng.

Lúc này Bắc Thần đã sắp thất thủ, Ma Quỷ Đằng tiến quân thần tốc, phá hủy phòng ngự, xe bọc thép lật nhào trên không, lúc tiếp đất phát ra tiếng động lớn.

Các thành viên trong xe đều ong ong trong đầu, hồi lâu không thể hồi thần.

Bọn họ cũng là dung hợp giả năng lực vượt trội, hình thành lưới năng lượng, nhưng chiến đấu lâu dài cũng sắp hao hết, phòng tuyến của họ không ngừng lui về phía sau, mà Khu sinh thái cao cấp này lại cắn nuốt vô số năng lượng Khu sinh thái trung cấp cùng cấp thấp, hùng hổ.

Một đám Typhon theo Ma Quỷ Đằng nhảy ra, phun ra xúc tu, xâm lấn lưới năng lượng mà dung hợp giả hình thành, trực tiếp thu lấy năng lượng của bọn họ.

Vất vả giết được một con Typhon thì lại có sinh vật khác vọt tới, tầng tầng không dứt.

Mạng lưới năng lượng hoàn toàn bị đứt, các thành viên trong đội hiện trường bị ném lên cao, lũ Typhon lộ ra vẻ mặt tham lam, mong được ăn thỏa thích.

Còn thứ gì hợp miệng chúng hơn dung hợp giả chứ?

Trên một tòa tháp cao cách đó hàng nghìn mét, một đội Inspector nhắm về hướng Typhon, đạn bay theo chiều gió, Typhon bị trúng đạn, mặc dù không làm tổn thương yếu hại nhưng vẫn cho dung hợp giả có thời gian để trốn thoát.

Nhưng tập kích tầm xa cũng chọc giận sinh vật Kepler, chúng giống như một cơn lốc xoáy bê tông, Ma Quỷ Đằng, Hoa răng thối, Indira, Sừng Ma Quỷ từ từ đan chéo vào nhau, chỉ cần bị cuốn vào liền thi cốt vô tồn.

Và tòa tháp cao đó trở thành mục tiêu tấn công của chúng. Các Inspector nhảy lên máy bay sơ tán khẩn cấp, nhưng Lân Điểu nở ra từ thai quả đã mở rộng đôi cánh giữa không trung, mặt trăng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của những chiếc vảy lông, họ nhìn thấy một phi hành khí hai người đang lao tới sắp bị Lân Điểu đánh ngã, lòng ai nấy đều căng thẳng.

Một cái bóng lướt qua nhẹ nhàng và nhanh chóng, một đàn Lân Điểu lớn không báo trước bị móc câu chọc thủng rơi xuống đất.

Ánh trăng buông xuống vạch ra cái bóng uyển chuyển nhẹ nhàng như con huơu và mượt mà như con ngựa thần.

Làn sóng càn quét của sinh vật Kepler bất ngờ bị một làn sóng khác đè bẹp và bị dập tắt.

Giống như một đợt thủy triều rút khổng lồ, tất cả các sinh vật Kepler bị nghiền nát ngay lập tức phát ra một tiếng gầm đau đớn chói tai.

Nhóm Inspector giữa không trung che kín lỗ tai, bị một luồng không khí thổi bay lên trời.

Thành viên đội hiện trường thành phố Bắc Thần nhìn một màn này sợ ngây người.

“Đây là có chuyện gì? Tại sao công kích của sinh vật Kepler bị ngăn lại?”

“Sinh vật giống hươu với ngựa đó là gì vậy?”

Bức tường ngăn cách bị phá hủy ở thành phố Bắc Thần vừa được một nhóm Ma Quỷ Đằng khác dán lên.

Lúc đầu, bọn họ vô cùng sợ hãi và bắn phá những Ma Quỷ Đằng này, nhưng phát hiện ra rằng chúng không có ý định tiến vào chiến đấu, thậm chí còn chống lại sự tấn công của các sinh vật Kepler khác.

Hôi tháp thành phố Bắc Thần rơi vào bối rối.

Theo lý bọn họ nên phải tận hết sức lực đả kích tất cả sinh vật Kepler, nhưng tường cách ly của họ đã tổn hại, tương đương với cửa nhà đang mở rộng ra, chỉ có thể bị động phòng thủ sinh vật Kepler công kích, hơn nữa kết quả cuối cùng của loại phòng thủ này tất nhiên là liên tiếp lui về phía sau.

Nhưng trên thực tế, ở bên ngoài tường cách ly, Ma Quỷ Đằng vờn quanh nó, hình thành một bức tường khác, chặn lại công kích.

“Sao tôi lại cảm thấy tầng sinh vật bên ngoài Kepler này đang bảo vệ chúng ta?” người phụ trách Hôi Tháp thành phố Bắc Thần Liêu Nguyên Băng nghĩ trăm lần cũng không ra.

“Còn có sinh vật này, nó là cái gì? Nó đã cứu Inspector mai phục trên tháp của chúng ta!”

“Rõ ràng là có hai lực lượng Kepler đang tham gia! Sinh vật giống hươu và giống ngựa này dường như là hạt giống của khu sinh thái đã bảo vệ chúng ta?”

Lúc này, máy liên lạc của Liêu Nguyên Băng hiển thị một số không xác định yêu cầu kết nối, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Liêu tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Trong giọng nói thuần hậu mang theo một tia trêu chọc, còn có tiếng gió rít, xem ra không phải ở chỗ cao mà là trên phi hành khí hai người.

“Lạc…… Lạc Khinh Vân?” Liêu Nguyên Băng bỗng nhiên duỗi thẳng lưng, cả người tựa như tiêm máu gà, đôi mắt cũng sáng lên, “Cậu tới chi viện chúng tôi? Sinh vật Kepler bên ngoài đang giúp chúng tôi là tác phẩm của cậu hả?”

Lạc Khinh Vân trả lời: “Là tác phẩm của Đội phó Đàm nhà tôi. Tôi phụ trách làm trụ sạc.”

Đàm Mặc cau mày, tại sao cậu lại cảm thấy lời nói của người này kỳ quái nhỉ? Tại sao không phải cáp sạc, đồ sạc mà là trụ sạc?

Liêu Nguyên Băng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tuy tôi không hiểu cậu nói trụ sạc là thế nào nhưng rất cảm ơn cậu. Chỉ là…… Chỉ là tình huống Ngân Loan hẳn là ác liệt hơn, hay là các cậu……”

“Liêu tiên sinh, căn cứ Ngân Loan đã có tường cách ly sinh thái hoàn chỉnh, tình huống cụ thể giải thích sau. Xin Hôi Tháp thành phố Bắc Thần phối hợp công tác chống cự với chúng tôi.” Đàm Mặc nói.

“Phối hợp thế nào?” Liêu Nguyên Băng hỏi.

“Nhìn thấy sinh vật Kepler chạy siêu nhanh nhảy siêu cao kia không? Nó là đồng minh của chúng ta, đừng ngắm bắn nó.”

Liêu Nguyên Băng cảm thấy anh đang nghe lầm, bởi vì thật sự không thể tưởng tượng.

“Đồng minh? Nhân loại chúng ta kết minh với sinh vật Kepler khi nào? Cho dù cậu là dung hợp giả có được năng lực đặc thù nhưng sao cậu bảo đảm sau khi kết minh sẽ không bị sinh vật Kepler phản bội?”

Đúng lúc này, cây cầu phía trước đoàn xe bọc thép vận chuyển vũ khí đột nhiên bị gãy, thấy chiếc xe ở hàng ghế đầu sắp đổ, Đào Ngột nhảy qua, Ma Quỷ Đằng sao chép quỹ đạo của Đào Ngột giữa không trung, bám vào chỗ gãy, tiếp lấu chiếc xe bọc thép đang rơi.

Ma Quỷ Đằng củng lên, đoàn xe bọc thép lúc đầu do dự không biết nên nổ súng hay vượt qua, nhưng bị mắc kẹt ở đây không lên xuống cũng không phải là một lựa chọn.

Người đứng đầu hàng xe bọc thép cắn răng một cái, chạy thử qua, thông suốt không bị ngăn trở. Ma Quỷ Đằng củng lên như liên kết với cây cầu, không hề động đậy.

Các xe phía sau cũng bám theo và vượt qua cầu an toàn nhanh chóng.

Mọi người nhìn thấy cảnh này trong ảnh thực tế ảo đều vỗ tay hoan hô lên.

Liêu Nguyên Băng cũng ngây ngẩn.

“Chỉ cần nhân loại không phản bội, thì sinh vật Kepler bảo vệ chúng ta cũng sẽ không phản bội.”

Trong giọng nói của Đàm Mặc mang theo cảm giác trịnh trọng.

Rõ ràng trong lòng tràn đầy hoài nghi và không xác định nhưng Liêu Nguyên Băng ngay lúc đó bỗng nhiên tin lời Đàm Mặc nói.

“Trừ cái này ra, chúng tôi còn phải làm cái gì?”

“Cho người của anh rút lui khỏi tiền tuyến, để cho Đào Ngột không gian đủ rộng đuổi mấy kẻ xâm lấn đi!”

Liêu Nguyên Băng hoàn toàn bị sốc, “Cậu nói cái gì? Sinh vật vừa giống hươu vừa giống ngựa kia là Đào Ngột?”

“Bản thể Đào Ngột. Liêu tiên sinh, anh còn muốn tiếp tục lãng phí thời gian sao? Li Vẫn đang tàn phá thành phố đó.”

Một con Li Vẫn tiến vào thành phố đang lấy sức trâu đánh sập tháp tín hiệu, trong phút chốc, một mảnh lớn hình chiếu thực tế ảo ở trung tâm chỉ huy đã biến mất. Nó dường như đang vui đùa, di chuyển dọc theo con phố rộng, vảy của nó cào qua các tòa nhà hai bên đường, để lại những vết xước đáng sợ.

Có vẻ như nó đã nhắm đến một tháp tín hiệu khác.

“Được.” Liêu Nguyên Băng đã không còn thời gian xin chỉ thị Hôi Tháp, “Cũng xin các cậu nhất định phải bảo vệ cho thành phố Bắc Thần.”

Thế giới nhân loại tấc đất tất tranh.

Ba tiếng còi dài và ba tiếng còi ngắn vang lên khắp thành phố.

Các thành viên đội dã chiến đang chiến đấu với sinh vật xâm lược ngẩng đầu lên theo bản năng, tuy bị thương vong nặng nề nhưng vẫn cố bám trụ, hiện tại lại bị yêu cầu sơ tán?

Nhưng họ phải tuân theo mệnh lệnh, nhanh chóng lên xe bọc thép và phi hành khí rồi rút lui về pháo đài thứ hai càng nhanh càng tốt.

Người lái xe phía trước là đội trưởng đội dã chiến thành phố Bắc Thần Trần Cửu, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua đám sinh vật Kepler đang đè bẹp và đánh nhau, cau mày thật sâu.

“Đây là thành phố của chúng ta, tôi không muốn giao nó cho sinh vật Kepler.”

Những thành viên khác trong đội cũng vô cùng rối rắm và bất đắc dĩ, bọn họ đã canh giữ nơi này nhiều năm, luôn nghĩ dù thế nào cũng sẽ thất thủ trước thành, nhưng hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tường sụp đổ.

“Nếu không phải giao cho sinh vật Kepler mà là giao cho tôi thì sao?”

Máy truyền tin của Trần Cửu vang lên một giọng nói mang ý cười

Trầm hậu như thể đến từ vực sâu của màn đêm.

Anh ngẩn ra trong chốc lát rồi đột nhiên thò đầu ra ngoài cửa sổ, đội phó đang lái xe giật mình, một bên là muốn tránh khỏi Ma Quỷ Đằng cùng Indira đang ngã xuống, bên kia còn phải rảnh tay kéo đội trưởng nhà mình lại.

“Đội trưởng Trần —— anh điên rồi sao?”

Nếu thò đầu ra lúc này sẽ lập tức bị sinh vật Kepler gặm rớt!

Trần Cửu lại ngửa đầu, nhìn về phía không trung, một đàn phi hành khí hai người xẹt qua đỉnh đầu họ, chiếc bay phía trước như ngông cuồng rong ruổi khắp trời đất.

“Lạc Khinh Vân —— đồ chó con cậu tới rồi à ——” Trần Cửu gân cổ rống lên.

Lúc trước họ còn đang đoán tại sao sinh vật Kepler lại đến cứu họ, nhưng bây giờ nhìn thấy Lạc Khinh Vân, Trần Cửu cảm thấy nhẹ nhõm. Cướp bóc khu sinh thái là con át chủ bài của Lạc Khinh Vân, chỉ là lần này anh phát huy năng lực quá mạnh.

“Thằng nhóc cậu ăn gì ở thành phố Ngân Loan thế hả? Năng lực bùng nổ đó!”

Đúng lúc này một con Lân Điểu bay về phía anh, sắp mổ rụng đầu anh Trần Cửu trải qua đại chiến tuy đã mỏi mệt nhưng Lân Điểu với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ là anh còn chưa kịp ném Lân Điểu xuống đất thì giữa không trung có Inspector nào đó đã động thủ, hơn nữa viên đạn quá nhanh, góc độ xảo quyệt, vừa vặn bắn trúng đôi mắt Lân Điểu, đập nát đầu nó.

Trần Cửu vươn tay nắm lấy một nắm não Lân Điểu, nhớp nháp đến ghê tởm.

“Mẹ nó —— ai thế! Đây là Inspector của cậu hả?” Trần Cửu dùng sức vung cánh tay, thi thể Lân Điểu vừa lúc nện lên một con Indira khác nhảy dựng lên muốn tập kích anh, con Indira căn bản không chịu nổi sức lực này, trực tiếp bị đập nát nhừ.

“Là Inspector của tôi. Nhưng mà Đội trưởng Trần, tôi tưởng tôi sẽ không thấy anh còn sống lần nào nữa chứ.” Giọng nói của Lạc Khinh Vân mang theo một loại lễ phép dối trá.

Thân là đồng nghiệp cũ, Trần Cửu tựa hồ biết rõ tính cách Lạc Khinh Vân, cười lớn: “Vậy Inspector của cậu có biết cậu không phải thứ tốt không?”

“Em ấy biết.” Lạc Khinh Vân ngừng một giây, thẳng thừng bổ sung một câu, “Em ấy thích đồ tồi.”

Đàm Mặc nhếch khóe miệng, “Anh cũng không phải là một đồ vật.”

Trần Cửu nghe bọn họ nói chuyện, nở nụ cười, “Inspector của cậu tôi rất thưởng thức! Chờ giải quyết trận này rồi tôi mời mấy cậu uống rượu!”

Trong lúc họ đang trò chuyện thì có thêm ba con Indira nữa nhảy lên.

Trong bóng tối lạnh lẽo, chiếc phi hành khí đột nhiên nghiêng một góc lớn, Đàm Mặc bóp cò.

Chỉ với một viên đạn, ba con Indira đã bị xuyên qua như kẹo táo, rơi xuống đất răng rắc lăn ra xa.

Chiếc xe phía sau ngạo nghễ nghiền qua người Indira.

“Trời…… sao làm được như này?” phó đội trưởng lái xe suýt chút nữa thò đầu ra ngoài, lại bị chính đội trưởng của mình ấn lại.

“Cậu chăm chú lái xe cho tôi!” Trần Cửu lúc đó rất kinh ngạc.

Inspector do Hôi Tháp bồi dưỡng ai cũng đều có năng lực thiện xạ, một phát súng xoá sạch hai con Indira không phải là không thể, chỉ cần phản ứng nhanh, góc độ tốt, thời cơ chuẩn là được. Nhưng một phát súng xoá sạch ba con, còn là từ trên cao, Trần Cửu phải thừa nhận Inspector của Lạc Khinh Vân đã đổi mới kiến thức cho anh.

“Lạc Khinh Vân, nói một tiếng với Inspector của cậu, cho tôi một cơ hội phát huy bản lĩnh chút coi.”

Gió thổi làm giọng nói Trần Cửu đứt quãng, nhưng Lạc Khinh Vân nghe hiểu ý đối phương.

Anh nhéo eo Đàm Mặc, “Đội trưởng Trần nói, xin em cho anh ấy chút mặt mũi. Năng lực của anh ấy rất thú vị, em nhìn thử đi.”

Đàm Mặc nghe vậy hứng thú, “Không thú vị thì tiếp theo em sẽ bắn nát lốp xe của họ.”

“Này nhóc, điên cuồng thế.” Trần Cửu nói xong, liền thấy anh một tay nắm cửa sổ xe, một cái tay khác vươn tới Kepler sinh vật đang truy đuổi.

Bàn tay kia đột nhiên thay đổi hình dạng, giống như một chất lỏng trong suốt vươn ra trong gió, một Ma Quỷ Đằng thiếu kiên nhẫn lao lên, bị chất lỏng trong suốt quấn lấy, trong nháy mắt nó đã bị ăn mòn đến vỡ nát.

Ngay sau đó, một đàn Indira không muốn sống vọt lên, hoạt động huấn luyện bình thường lẽ ra là những đoàn xe khác nên phối hợp hỏa lực để giết Indira, nhưng không ngờ họ lại tản ra tứ phía, như đang cố gắng tránh xa xe của Trần Cửu.

Càng nhiều chất lỏng trào ra như một dải ruy băng căng ra, quấn lấy đàn Indira, Indira vùng vẫy bên trong mà chẳng mấy chốc đã bị ăn mòn và phân hủy.

Những sinh vật Kepler vốn muốn đuổi theo họ bắt đầu cảnh giác với khả năng của Trần Cửu, thay vào đó lại truy đuổi những chiếc xe khác.

Trần Cửu thu tay lại, ngồi xuống.

“Nhóc con, có thể đoán được năng lực của tôi là gì không?” Trần Cửu hỏi.

Trần Cửu vẫn chưa gặp ai có thể đoán được năng lực của anh khi mới thấy một hai lần.

Nhưng không ngờ người thanh niên ở đầu bên kia lại mỉm cười nói: “Năng lực của anh hơn phân nửa là Hồ Cấm phát ra nhỉ?”

Trần Cửu ho khan, “Hả? Tại sao?”

“Tương tự mà. Hồ Cấm tiêu hóa thông qua quỳnh tương. Quỳnh tương có năng lực tiêu hóa cùng ăn mòn siêu mạnh, cánh tay anh vừa rồi hóa nửa trong suốt, như là chất lỏng đặc sệt, rất giống quỳnh tương. Tôi đoán sau khi thân thể anh hóa thành quỳnh tương thì không chỉ có có thể ăn mòn những sinh vật Kepler đó mà còn có thể thu lấy dinh dưỡng từ chúng nó nhỉ?” Đàm Mặc nói.

“Nhóc con cậu được! Rất nhiều người lần đầu tiên thấy sẽ bị năng lực của tôi dọa chạy. Thằng nhóc cậu không những không sợ mà còn có thể đoán ra đây là Hồ Cấm? Đội tiền tuyến gặp phải Hồ Cấm hơn phân nửa đều không về được. Chẳng lẽ thằng nhóc cậu từng gặp Hồ Cấm?” Trần Cửu hiện tại rất tò mò với vị Inspector của Lạc Khinh Vân này.

“Lạc Khinh Vân gặp qua, vậy xem như là tôi đã thấy đi.” Đàm Mặc cười cười.

Trước mặt họ là pháo đài phòng thủ thứ hai của thành phố Bắc Thần.

Toàn bộ cư dân của thành phố đã được sơ tán, để lại một thành phố trống rỗng, gần như không có ánh đèn.

Tất cả đoàn xe đều tiến vào pháo đài, đó là một cánh cổng khổng lồ vô cùng ấn tượng, khi được nâng lên tiếng ầm ầm rất khí thế.

Các đội bay trên không cũng không ngừng tiến vào máng trượt và tiến vào pháo đài.

Li Vẫn đang tấn công tháp tín hiệu giống như một tên cướp hống hách, sau vô số đợt pháo kích không những không bị buộc phải rút lui mà còn bao vây tháp tín hiệu thành vòng tròn. Với vảy của Li Vẫn thì tháp tín hiệu này chỉ sợ không chống đỡ được một phút.

Tháp bê tông cốt thép phát ra âm thanh “ong ong” khi kim loại biến dạng.

Ban đầu có năm sáu phi hành khí vây công Li Vẫn, kết quả có ba chiếu đều bị vảy đuôi Li Vẫn bắn thủng thân máy hoặc là động cơ, dư lại hai chiếc nhận được mệnh lệnh lui lại.

Họ chỉ có thể dùng dây cáp để móc phi hành khí đã rơi tan và cố gắng rút lui cùng đồng đội.

Nhưng con Li Vẫn kia đã sớm giết đỏ cả mắt rồi, không định cho đội bay đã tấn công nó cơ hội sơ tán, nó vung đuôi về hướng đội bay sơ tán, hung hãn bắn ra hơn chục chiếc vảy đuôi.

Phi hành khí cứu viện tự nguyện cởi móc câu ra hy vọng đồng đội của mình có thể bình an rút lui, nhưng hết thảy đều đã chậm.

Nhìn thấy những chiếc vảy đuôi sắp xuyên thủng động cơ và buồng lái, chỉ huy Liêu Nguyên Băng đang ngồi trước màn hình cũng bịt mắt lại.

Bóng dáng Đào Ngột bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng vàng nhạt của nó trở thành nguồn sáng chói hơn cả mặt trăng trên bầu trời tối phía trên thành phố Bắc Thần, trong miệng nó bật ra vô số móc câu, tựa như pháo hoa lan rộng, ngay lập tức, vảy đuôi của Li Vẫn đã bị bao vây, đội bay thuận lợi rút lui.

“Là con thần lộc kia! Nó lại cứu người của chúng ta!”

Liêu Nguyên Băng mở mắt, nhìn thấy Đào Ngột đáp xuống nóc tòa nhà đối diện với tháp thông tin, đối mặt với Li Vẫn đang nấn ná giằng co trên tháp thông tin.

“Cái gì mà thần lộc, đó là Đào Ngột!” Liêu Nguyên Băng sửa lời thuộc hạ.

“Đào Ngột là thượng cổ hung thú! Tên này không may mắn!”

“Kêu nó là thần lộc đi!”

Lúc này Đào Ngột lui ra sau hai bước, thẳng đến mép mái nhà, đột nhiên chạy như điên vào bầu trời đêm.

Mọi người ngồi trước màn hình đều dâng trào cảm xúc.

Khí thế của Đào Ngột như muốn lao ra khỏi bình minh.

Cảm nhận được uy hiếp vảy giáp toàn thân Li Vẫn đều rung động dựng đứng lên, một trận mưa vảy đen bắn thẳng về phía Đào Ngột!

Nhưng Đào Ngột trong phút chốc đã phun ra vô số móc câu, hình thành một cái dù thật lớn, hầu hết vảy của Li Vẫn bị cái dù này chặn lại, mấy cái khác đều bắn về bốn phương tám hướng.

Gần như cùng thời khắc đó, cái dù của Đào Ngột bỗng nhiên xoay ngược lại, bắn trả lại toàn bộ vảy bị móc câu bắt được.

Li Vẫn bị mất rất nhiều vảy còn chưa kịp mọc vảy mới, da thịt đều không được bảo vệ cứ như vậy bị chính vảy của mình đâm cho nát nhừ.

“Ti ——”

Tiếng hý vang bén nhọn của Li Vẫn vang vọng khắp mọi hướng, như lời cảnh báo tới những sinh vật cơ hóa khác.

Mà móc câu của Đào Ngột đâm vào trong cơ thể nó, ép nó phải rời khỏi tháp thông tin.

Cơ thể Li Vẫn mất đi sức lực và trượt khỏi tháp liên lạc, rơi xuống đất phát ra một tiếng động lớn.

Đàm Mặc liếc mắt nhìn Lạc Khinh Vân, “Nhớ lúc anh đối phó với Li Vẫn, chật vật muốn chết muốn sống. Nhìn Đào Ngột đi, lưu loát cỡ nào, nhẹ nhàng cỡ nào chứ, gần như là nháy mắt hạ gục rồi. Cấp bậc Kepler của anh không bằng Đào Ngột đúng không?”

Lạc Khinh Vân cũng không tức giận, dựa vào bên tai Đàm Mặc nói: “Đào Ngột lại không nuôi một con thú nuốt vàng mà.”

“Chậc.” Đàm Mặc quay đầu đi chỗ khác.

Lúc này, giọng nói của Trần Cửu truyền vào tai Lạc Khinh Vân.

“Lạc Khinh Vân đồ chó cậu lợi hại đó! Cả Đào Ngột cũng bị cậu khống chế! Cậu đừng để năng lượng Kepler tăng cao rồi bỗng nhiên vượt rào đó.”

Trần Cửu nghe như đang ghét bỏ Lạc Khinh Vân nhưng thật ra là đang lo lắng anh sử dụng năng lực quá độ.

Lạc Khinh Vân cười trả lời: “Đào Ngột không phải bị tôi khống chế.”

“Không phải cậu? Vậy nó tại sao giúp chúng ta?”

“Inspector của tôi có mị lực rất lớn, Đào Ngột là anh em của em ấy.” Lạc Khinh Vân nửa giỡn nữa thật.

“Cái gì? Thật sự không phải cậu khống chế?” Trần Cửu nghiêm túc hỏi.

“Không phải. Tôi thì…… lớn tuổi ròi, nên bảo dưỡng thôi. Ngủ sớm dậy sớm rèn luyện thân thể, bổ sung dinh dưỡng, an tâm làm cáp sạc là được.”

Lạc Khinh Vân mới vừa nói xong đã bị khuỷu tay Đàm Mặc chọt vào ngực.

Lúc này đàn sinh vật Kepler cơ hóa xâm lược thành phố Bắc Thần đã bị Đào Ngột xua đuổi ra ngoài phòng tuyến thứ nhất.

Ma Quỷ Đằng trong lĩnh vực của Đào Ngột quấn quanh lẫn nhau, hình thành một bức tường dây leo khổng lồ, đóng ở bên ngoài bức tường ngăn cách, khí thế giống như Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không sụp đổ.

Khu sinh thái cơ hóa lang thang, Đào Ngột nhảy lên điểm cao nhất trên tường, Ma Quỷ Đằng nâng Đào Ngột kéo dài về phía Khu sinh thái đối địch, chúng nó liên tiếp lui về sau dưới khí thế của Đào Ngột, ẩn vào trong bóng tối nơi xa.

Liêu Nguyên Băng nhìn vào hình ảnh quét vệ tinh, xác định không còn khu sinh thái Kepler bên ngoài thành phố Bắc Thần nữa.

“Chúng ta…… bảo vệ cho thành phố Bắc Thần?”

Giọng nói của Lạc Khinh Vân vang lên bên tai cậu, “Đúng vậy, các anh bảo vệ cho thành phố Bắc Thần.”

Liêu Nguyên Băng sửng sốt, thở dài một hơi, “Không không không, là các cậu bảo vệ.”

Lạc Khinh Vân nhoẻn miệng cười, “Liêu tiên sinh, nếu các anh từ bỏ sớm hơn một giây thì chúng tôi tới hay không tới đều không còn ý nghĩa.”

“Cho nên, cảm ơn.” Liêu Nguyên Băng chân thành nói.

Đàm Mặc điều khiển phi hành khí dùng khuỷu tay đụng người phía sau, “Hiếm khi anh có lúc khiêm tốn đó.”

Công việc dọn dẹp đã bắt đầu bên trong thành phố Bắc Thần.

Trần Cửu với đội viên tiền tuyến khác bận rộn lên.

Mà nguy cơ ở thành phố Hãn Hải còn chưa giải trừ, nghe nói nửa thành phố đã bị sinh vật cơ hoá công hãm.

Đàm Mặc hỏi Lạc Khinh Vân: “Có đi Hãn Hải không?”

Lạc Khinh Vân buồn cười trả lời: “Em không phải đoan thủy đại sư sao?”

Đàm Mặc nhíu mày, “Xem ra anh đang tinh lực thực dư thừa nhỉ, em tưởng anh lại rỗng rồi chứ!”

“Mọi người vất vả lấy ra dịch dinh dưỡng từ trứng Li Vẫn như vậy mà, giờ anh đang tinh lực thực dư thừa.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Đàm Mặc quay đầu lại nhìn đồng đội của mình, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch giơ tay OK.

Đàm Mặc lại mở kênh liên lạc với Hạ Lang, “Chú Hạ, chúng con định đến thành phố Hãn Hải! Chú thì sao?”

Giọng nói bình tĩnh của Hạ Lang vang lên: “Đương nhiên là theo con. Hơn nữa giáo sư Hà vừa mới cho biết tin tức có một chai Klein mới trong khu sinh thái xâm chiếm thành phố Hàn Hải.”

Đàm Mặc vừa nghe đã thấy sảng khoái.

“Chai Klein? Xem ra con không định đi thì cũng phải đi rồi.”

Chất dinh dưỡng duy nhất thực sự phù hợp với Lạc Khinh Vân là chai Klein, trứng Li Vẫn chỉ là biện pháp tạm thời.

“Mấy người Giáo sư Hà sẽ đi theo con. Nếu con có thể thu thập tại chỗ thì bọn họ sẽ cất lọc dịch dinh dưỡng lập tức!”

Đàm Mặc quay đầu, phi hành khí cứu viện của Thành Trung Tâm vẫn cứ đi theo bọn họ không xa không gần.

Toàn bộ hành trình, phi hành khí này không hề nổ súng, như một người đứng xem ghi lại mọi chuyện về mấy người Đàm Mặc.

Đàm Mặc nhếch miệng mỉm cười, như vậy cũng tốt, nếu bọn họ có thể cứu được thành phố Hãn Hải thì có thể chứng minh năng lực với Thành Trung Tâm. Đến lúc đó Đàm Mặc cậu muốn ở đâu cũng được.

Họ dừng lại một thời gian ngắn ở thành phố Bắc Thần để bổ sung năng lượng cho phi hành khí.

Trong lúc đám người Đàm Mặc đang nghỉ ngơi, người của Cục hậu cần thành phố Bắc Thần cũng đến giao đồ ăn cho họ.

“Ở đây có bánh mì kẹp thịt bò, hộp cơm trưa và đồ uống giàu protein. Xin hãy tận dụng thời gian này để ăn một chút.”

Giám đốc bộ phận hậu cần là một chị trạc tuổi Hoàng Lệ Lệ.

Đàm Mặc nhận bánh mì, trả cơm hộp lại cho cô, “Chúng tôi ăn bánh mì là được rồi. Không nhận cơm hộp đâu.”

Chị gái kia sửng sốt, không nhịn được cười, “Đúng vậy, chúng tôi ai cũng không nhận cơm hộp!”