Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 89: Thế giới Kepler tuyên chiến




“Dù sao ngoại trừ em, với anh mà nói không có gì là chuyện đứng đắn.”

Đàm Mặc đẩy nhẹ Lạc Khinh Vân, “Buông ra, anh đụng em.”

Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Ồ, thực xin lỗi. Anh không cố ý.”

“Còn diễn? Anh chính là cố ý.” Đàm Mặc lùi lại, nới rộng khoảng cách giữa hai người.

“Nhìn thấu không nói toạc, đôi ta mới có thể lâu dài.”

Đàm Mặc bĩu môi nói: “Vốn dĩ anh không thương tổn đến lòng tự trọng của em, nhưng giờ thì có.”

Tên này không biết ăn cái gì mà lớn lên thế hả? Đàm Mặc cảm thấy khẳng định là bởi vì cậu lớn lên ở viện phúc lợi, đồ ăn đều có hạn mức, không ăn no cũng chỉ có thể bị đói, bởi vì căn bản quá xấu hổ để xin. Nhưng Lạc Khinh Vân là lớn lên ở căn cứ Thành Trung Tâm, dinh dưỡng toàn diện chưa bao giờ chịu đói!

“Ồ, thực xin lỗi.” Trên mặt Lạc Khinh Vân không có chút chân thành nào.

“Em thấy anh vừa rồi rất sung sức nhỉ, đây là phục hồi như cũ rồi hả? Nhìn cái lỗ bự trên bụng anh lành chưa coi?”

Ai ngờ Lạc Khinh Vân che bụng lại nói: “Anh thẹn thùng, em đừng nhìn.”

“Anh mà biết thẹn thùng heo mẹ cũng có thể leo cây. Nhanh, cho em xem!”

Đàm Mặc lột áo ngụy trang của Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân vẫn cứ trốn ra sau, “Em đừng gấp gáp thế.”

Lúc này, sợi tơ kim loại lượn lờ ra từ ngón tay Đàm Mặc, mạnh mẽ bẻ ngón tay Lạc Khinh Vân ra.

“Em để Thái Yêu giúp em, đây chính là gian lận.” Lạc Khinh Vân buồn cười nói.

“Không không không, em phải tự mình tháo băng cho anh.”

Đàm Mặc tháo băng ra, áo ngụy trang của Lạc Khinh Vân rơi xuống trên cổ tay Đàm Mặc có chút vướng bận.

Nhìn thấy Đàm Mặc không kiên nhẫn, Lạc Khinh Vân cắn vạt áo áo ngụy trang trong miệng, Đàm Mặc không lưu tình kéo băng vải ra.

Quả nhiên đã khép lại, còn lại vết sẹo rất nhỏ, nhưng vết sẹo này cũng làm Đàm Mặc nhận ra rằng vết thương của Lạc Khinh Vân khi bị Li Vẫn đâm thủng là rất nghiêm trọng, mất máu rất nhiều, tổn thương nội tạng, còn bị nuốt vào trong bụng Li Vẫn.

Ngón tay Đàm Mặc chạm vào, lần theo kết cấu của vết sẹo, dù thời gian đã thay đổi nhưng cậu vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Cậu ngước mắt nhìn vào ánh mắt của Lạc Khinh Vân, tình cờ nhìn thấy anh đang cắn vạt áo, trong lòng như bị cái gì đó bóp nghẹt, lúc Đàm Mặc kịp phản ứng thì cậu đã hôn lên môi Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng hôn cậu, vạt áo rơi xuống.

Bầu trời dần tối sầm, bao phủ cánh rừng.

Vốn dĩ khu rừng rậm rạp trong đêm tối là đáng sợ nhất, bởi vì không biết sẽ ẩn giấu sinh vật Kepler như thế nào.

Nhưng giờ phút này, Đàm Mặc lại thích cảm giác bị bóng tối che giấu, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

“Em đụng anh.” Giọng nói có chút khàn khàn của Lạc Khinh Vân vang lên.

“Ồ, em không cố ý.” Đàm Mặc nói bằng giọng điệu của Lạc Khinh Vân.

Sau đó cả hai nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Mọi thứ trong phim đều là dối trá”, Đàm Mặc nói.

“Sao lại dối trá?”

“Chính là nhân vật chính đi ở màn trời chiếu đất đó …… Bọn họ sẽ không sợ bị sâu cắn à? Không thấy đá cấn đau sao?”

Nụ cười của Lạc Khinh Vân càng rõ ràng hơn, anh dễ dàng nhấc bổng Đàm Mặc lên và giữ cậu cách xa mặt đất.

“Anh sẽ không để em bị sâu bọ cắn, cũng sẽ không để em bị đá cấn.”

Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng phi hành khí, là cứu viện từ Thành Trung Tâm tới.

“Đi thôi.” Đàm Mặc vỗ vỗ Lạc Khinh Vân, ý là bỏ ông đây xuống.

Lạc Khinh Vân sảng khoái ngay lập tức buông Đàm Mặc ra.

Họ vừa bước ra khỏi rừng, Giang Xuân Lôi đã lo lắng đi tới chỗ họ.

“Hai người đi đâu vậy? Không trở lại nữa thì chúng tôi sắp phải tổ chức thành đoàn đi tìm hai người rồi!”

Đàm Mặc ấn đầu Giang Xuân Lôi nói, “Lửa trại của mấy người quá sáng, chúng tôi đi tìm chỗ tối hơn.”

“Tìm chỗ tối hơn làm gì?” Giang Xuân Lôi khó hiểu đi theo sau Đàm Mặc hỏi.

Đàm Mặc dừng chân, nhìn Giang Xuân Lôi: “Tôi nói này, Giang Xuân Lôi,  thời sinh viên của cậu chắc hẳn rất nghèo khó phải không?”

“Nghèo khó, tại sao?”

Lạc Khinh Vân đi ngang qua Giang Xuân Lôi, cười nói: “Không có ai cùng cậu đi vào rừng cây nhỏ tản bộ đó.”

Sau khi Giang Xuân Lôi tạm dừng hai giây, giận dữ nói: “ Lúc hai người còn đi học thì có ai vào rừng cây nhỏ tản bộ với hai người à?”

Đàm Mặc nghĩ đến, hình như thật sự không có. Cậu liếc nhìn Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân xòe tay, vô cùng tiếc nuối nói: “Anh không có thời sinh viên.”

Mọi người lục tục bước lên phi hành khí cứu viện, Đàm Mặc chuẩn bị lên cùng một chiếc phi hành khí với Hà Ánh Chi, Hà Ánh Chi nhìn thoáng qua Lục Dĩnh đang đàm phán với đội trưởng đội cứu hộ.

Lệnh mà đội trưởng nhận được là đưa tất cả bọn họ, kể cả Đàm Mặc, trở về  Thành Trung Tâm.

Nhưng Lục Dĩnh nhất quyết yêu cầu đội trưởng đặt đích đến là thành phố Ngân Loan. Cuộc đàm phán giữa hai bên không mấy hòa bình.

Lạc Khinh Vân đối với việc này rất bình tĩnh, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch cũng không có chút phản ứng nào.

Hà Ánh Chi xoay người, ấn vào ngực Đàm Mặc, giữ khoảng cách với cậu: “Con đi phi hành khí khác.”

Đội trưởng đội cứu hộ nhất định phải cùng Hà Ánh Chi lên phi hành khí, nếu Đàm Mặc cũng lên chiếc này, đến lúc đó muốn nửa đường rời đi thì sẽ phải xung đột với đội cứu viện, không bằng tách ra dễ làm việc.

Đàm Mặc dừng một chút, cúi đầu nói: “Cũng được, nếu chú có thể trở lại Thành Trung Tâm con cũng tương đối yên tâm.”

Hà Ánh Chi mỉm cười, lại nói vói Hạ Lang: “Anh đi theo bọn họ đi.”

Hạ Lang lắc đầu nói: “Không, anh đi theo em.”

Hà Ánh Chi nói: “Chuyện em nên làm, tin tức nên truyền đạt đều đã hoàn thành. Trong thâm tâm anh cũng muốn trở lại căn cứ Linh Hào, anh muốn nói chuyện Tạ Lan Băng nhờ anh làm, anh làm được rồi, đúng không?”

Đôi mắt Hạ Lang đỏ lên, thật lâu sau mới nói: “Bảo trọng.”

“Anh cũng vậy.”

Vì thế, Đàm Mặc cùng Thường Hằng, Giang Xuân Lôi còn có Hạ Lang đều lên một phi hành khí khác, An Hiếu Hòa với mấy người Sở Dư đi theo đi bảo vệ Hà Ánh Chi.

Bọn họ cất cánh, trở về địa điểm xuất phát dưới màn đêm.

Thường Hằng cùng Giang Xuân Lôi ở trong góc nhỏ giọng nghị luận.

“Nếu Đội phó Đàm bị đưa đến Thành Trung Tâm, có phải chúng ta sẽ không còn được gặp lại cậu ấy không?”

“Ừmm…… nhìn cái tính thúi của Thành Trung Tâm, chỉ sợ là thật.”

Ngô Vũ Thanh búng thẳng lên đầu từng người.

“Hai người ngốc à. Đôi cứu viện đều là dung hợp giả thì thế nào? Chúng ta nơi này có Đội trưởng Lý, Đội trưởng Chu, còn có Hạ Lang. Hơn nữa tổ hợp Đội trưởng Lạc cùng Đội phó Đàm, bọn họ muốn làm cái gì thì đội cứu viện này căn bản không ngăn được.”

Giang Xuân Lôi quay đầu lại phát hiện những người đó đang chơi bài, căn bản không coi đội cứu viện của Thành Trung Tâm, a không đúng, phải nói là đội áp giải.

Ngay sau khi đôi A của Đàm Mặc bị đôi 2 của Lạc Khinh Vân đè, cậu cực kì khó chịu, “Lạc Khinh Vân, sao anh cứ ăn bài của em?”

“Oan uổng quá, anh cũng ăn bài của những người khác mà.” Lạc Khinh Vân vừa xếp bài vừa nói, không hề ngước mắt lên.

Thường Hằng thấm thía nói: “Nhiều đôi tình nhân trở mặt trên bàn bài lắm.”

Ngô Vũ Thanh mỉm cười, “Mấy người thật sự cho rằng đầu óc Đội phó Đàm không tốt hả. Giỏi tính bài lắm đó.”

Quả nhiên, Lạc Khinh Vân lại ra sảnh*, mọi người đều cho rằng anh sẽ đi, vẻ ảo não trên mặt Chu Tự Bạch rõ ràng, ai ngờ Đàm Mặc cũng ra sảnh chặn Lạc Khinh Vân, sau đó diễu võ dương oai mà nói: “Còn tứ quý* không? Có tứ quý không? Không có tứ quý thì nói cho anh đi trước!”

*又出了顺子, trong đó 顺子 là có ít nhất 5 quân bài và tối đa 12 quân bài, Ví dụ: 345678, 78910JQ, 345678910JQKA

*炸: bao gồm bốn lá bài có cùng số, theo thứ tự 3333<4444<5555<6666<7777<8888<9999<10101010<JJJJ<QQQQ<KKKK<AAAA<2222.

Trong truyện là đang chơi đấu địa chủ (鬥地主) nha, mọi người tìm hiểu thêm

Mọi người dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân lắc lắc đầu, ý là anh không ngờ Đàm Mặc cũng có sảnh.

Lý Triết Phong nhỏ giọng nói: “Hai người tiếp tục liên thủ diễn đi.”

Chu Tự Bạch nheo mắt, “Lạc Khinh Vân, tôi cảm thấy anh biết trong tay Mặc ca là sảnh, anh cố ý cho anh ấy cơ hội ra sảnh.”

“Không thể nào.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Đàm Mặc ném ba quân bích xuống, mỉm cười đến gần Lạc Khinh Vân, muốn xem lá bài cuối cùng của anh là gì.

Lạc Khinh Vân cầm bài không cho cậu xem.

Đàm Mặc hừ, “Anh không cho em xem em cũng biết thừa anh còn gì.”

Lạc Khinh Vân trả lời: “Người nào đó từ khi biết mẹ ruột mình là ai không chỉ trí nhớ tốt mà đầu óc cũng linh quang, cảm giác 20 năm trước như sống uổng phí.”

Đàm Mặc trả lời: “Đúng vậy, không thể làm mẹ ruột em mất mặt.”

Một ván kết thúc, Lạc Khinh Vân lót đế.

Hạ Lang không nhanh không chậm nói: “Còn có hai mươi phút nữa sẽ tới thành phố tiền tuyến. Chuẩn bị sẵn sàng thì động thủ.”

Ý là, bọn họ sẽ không để đội cứu viện mang bọn họ đến Thành Trung Tâm, trực tiếp cướp phi hành khí, bất kể thành phố tiền tuyến nào cũng được, chỉ cần không phải Thành Trung Tâm. Thành Trung Tâm cũng sẽ không thật sự muốn cắt đứt với họ, bức chặt quá lỡ Lạc Khinh Vân mang theo Đàm Mặc thật sự đến thế giới Kepler, đối với Thành Trung Tâm mà nói cũng là mất nhiều hơn được.

Ngay lúc này, họ nhận được thông tin liên lạc từ Căn cứ Ngân Loan.

“Đội trưởng Lạc, tôi không biết khi nào mọi người có thể trở về, nhưng tôi phải nói cho mọi người, căn cứ Ngân Loan, Bắc Thần, Hãn Hải toàn bộ đều đã bị sinh vật Kepler tập kích! Là toàn bộ Khu sinh thái Kepler nghiền áp tiến công! Chúng ta chỉ có thể không ngừng gia cố cách ly sinh thái, nhưng chúng nó như bị điên rồi, căn bản không ngăn cản được! Bom cách ly sinh thái của thành phố Ngân Loan sắp hết rồi…… sớm sẽ không còn phòng thủ được nữa.”

Giọng nói của Cao Chích rất căng thẳng cũng rất mệt mỏi.

Nghe đến đó, Đàm Mặc lập tức yêu cầu đội cứu viện chạy đến căn cứ Ngân Loan.

Nhưng đội cứu viện thẳng thừng cự tuyệt.

“Nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống mọi người đến Thành Trung Tâm, chứ không phải bảo vệ căn cứ Ngân Loan.”

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Đàm Mặc, người ở Thành Trung Tâm luôn tuân theo mệnh lệnh. Dù hiện thực tàn khốc đến tình trạng gì, trong lòng bọn họ cũng chỉ có mệnh lệnh.

Đàm Mặc mỉm cười, yêu cầu được nói chuyện cùng Hà Ánh Chi.

“Alo, Đàm Mặc sao?” giọng Hà Ánh Chi vang lên.

Điều này khiến Đàm Mặc cảm thấy không muốn bỏ cuộc.

“Chú Hà, chúng cháu…”

“Không cần từ biệt, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” Giọng nói Hà Ánh Chi kiên định.

Ông biết Đàm Mặc định làm gì, cũng biết lúc này đây Khu sinh thái ăn mòn đại biểu cho nguồn gốc cơ hóa đang bành trướng, Đàm Mặc chung quy phải học được cách sử dụng năng lực. Mà loại năng lực này không thể đạt được ở Thành Trung Tâm mà cần phải học được thông qua quyết đấu với sinh vật Kepler.

Lý Triết Phong mở ra một chiếc hộp nhỏ trước mặt Lạc Khinh Vân, bên trong là một dãy dịch dinh dưỡng.

“May mà chúng ta sớm có chuẩn bị. Đây chính là tinh hoa của Li Vẫn đó.”

Mỗi ống dịch dinh dưỡng đều trong suốt, có các hạt màu vàng nhạt lơ lửng bên trong.

Chu Tự Bạch thấy Lạc Khinh Vân vẫn không nhúc nhích, bắt đầu khuyên bảo: “Tôi bảo đảm chúng nó không có mùi lạ, chỉ là dịch dinh dưỡng thuần túy mà thôi. Nếu lần này trùng hợp gặp được chai Klein tôi nhất định đóng gói cho anh, lưu trữ cho anh sau này dùng.”

Lạc Khinh Vân trầm mặc lấy hết dịch dinh dưỡng ra, tiêm vào cơ bắp mình.

Ngô Vũ Thanh đưa “Chu Tước” cho Đàm Mặc, sau đó mở kho trang bị của phi hành khí, “Mọi người làm nhanh lên, đồ có thể mang lên đều mang lên hết, chắc chắn có ích.”

Thường Hằng cũng cầm khẩu súng, “Hiện tại lão Cao chắc đang rất vất vả. Làm anh em thì phải nghĩa khí, không thể để anh ta bận việc một mình!”

Giang Xuân Lôi sau khi được Lạc Khinh Vân ám chỉ, nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống của phi hành khí, chỉ nghe thấy “Đùng ——” một tiếng, đáy khoang mở ra.

Gió phần phật thổi vào.

Thành viên đội cứu viện phát hiện dị thường, chạy tới muốn ngăn cản bọn họ. Chu Tự Bạch nhanh chóng quyết định phóng xúc tu, hình thành lưới trói hết bọn họ lại, không thể động đậy.

“Wtf —— Giang Xuân Lôi cậu làm cái gì ——” Đàm Mặc nhăn mặt vì gió.

Có mùi tanh trong gió thuộc về sinh vật Kepler.

Đàm Mặc bị kéo nhẹ, bên tai truyền đến giọng Lạc Khinh Vân: “Lên phi hành khí hai ngườii!”

Hai người lưu loát vượt lên, Đàm Mặc điều khiển, Lạc Khinh Vân ngồi ở sau.

Phi hành khí hai ngườii thứ nhất vọt vào gió đêm.

Ngay sau đó Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong lên chiếc thứ hai, “Tạch ——”rời đi.

Chuông báo động trong cabin không ngừng vang lên, nếu không đóng cửa cabin sẽ hoàn toàn mất áp suất.

Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh cũng lên chiếc khác rời đi.

“Mẹ nó, sao hai ta kết hợp được?” Thường Hằng hỏi Giang Xuân Lôi.

Giang Xuân Lôi sờ sờ đầu nói: “Chúng ta có thể chi viện. Anh tới điều khiển phi hành khí, tôi thao tác máy bay không người lái.”

“An Hiếu Hòa, Trang Kính và Sở Dư cũng chỉ có thể đi theo phi hành khí cứu viện đến Thành Trung Tâm. Bọn họ không thể tham gia trận chiến đấu này, nhất định sẽ khoanh tay dừng chân nhỉ?”

“Coi như đến Thành Trung Tâm một chuyến nhân dịp lễ đi.”

Phi hành khí của Giang Xuân Lôi ngay lập tức đổi hướng và đi theo đám người Đàm Mặc trong gió.

Người của Thành Trung Tâm phát hiện phi hành khí chở Đàm Mặc không chịu khống chế, đội trưởng nhìn Lục Dĩnh: “Mấy người cố ý để Đàm Mặc lên phi hành khí khác hả? Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nếu tôi muốn dẫn cậu ta trở về Thành Trung Tâm thì để phi hành khí kia rời đi?”

Lục Dĩnh mỉm cười, chỉ chỉ An Hiếu Hòa, Trang Kính cùng Sở Dư, “Nếu tôi cố ý thì sao phải để đội viên của Lạc Khinh Vân lên phi hành khí này?”

An Hiếu Hòa còn đang tiếc nuối cậu ta không thể đi theo đội trưởng nhà mình đi ra ngoài vượt mọi chông gai đại chiến một hồi.

Sở Dư cùng Trang Kính là người thông minh, đã sớm biết bọn họ là thủ thuật che mắt của đội trưởng, để đội cứu viện thả lỏng cảnh giác.

Lúc này Khương Hoài Oanh nằm trong khoang y tế bỗng nhiên có phản ứng đại não, thậm chí bắt đầu tự chủ hô hấp.

Lục Dĩnh biết đây là Khương Hoài Oanh giải vây cho bà, quả nhiên hấp dẫn lực chú ý của đội cứu viện.

“Không phải Khương Hoài Oanh vẫn chưa tỉnh lại sao? Đây là có chuyện gì?”

Lục Dĩnh ngồi lại, chậm rãi nói: “Khương Hoài Oanh được Đàm Mặc chữa khỏi.”

Đội trưởng cứu viện ngây người, “Bà nói cái gì?”

“Đây là một kỳ tích do sử dụng năng lực Kepler. Cậu xem, tuy rằng nhiệm vụ của cậu là mang Giáo sư Hà và Đàm Mặc cùng về Thành Trung Tâm. Nhưng mấy người Đàm Mặc đã thoát khỏi khống chế. Đây là đang ở không trung, cậu không có khả năng ngăn cản cậu ta. Nhưng nếu cậu ta bởi vì chi viện căn cứ Ngân Loan mà có bất trắc gì, cậu cũng không có thể hoàn thành nhiệm vụ Thành Trung Tâm giao phó cho cậu.”

Đội trưởng cứu viện cau mày, “Nhưng trên phi hành khí của tôi còn có Giáo sư Hà.”

Hà Ánh Chi bình tĩnh trả lời: “Giá trị của tôi sau khi tìm được Đàm Mặc đã không còn.”

“Các người đang ép tôi.” Đội trưởng cứu viện cắn chặt khớp hàm.

“Tôi không bức ép cậu, chỉ là đang nhắc nhở cậu, nhiệm vụ chân chính của cậu là cái gì. Mặt khác, Đàm Mặc có thể chữa khỏi Khương Hoài Oanh, cậu không hiếu kỳ sao cậu ta dám mang theo vài người liền trở về chi viện căn cứ Ngân Loan, chẳng lẽ chỉ dựa vào một thân nhiệt huyết sao?”

Đội trưởng cứu viện ngẩng đầu lên, “Bà nói…… cậu ta có biện pháp chống cự Khu sinh thái xâm nhập?”

“Cậu đi thì chẳng phải sẽ biết? Quay phim mọi thứ và gửi về Thành Trung Tâm, để Thành Trung Tâm đưa ra quyết định.” Hà Ánh Chi nói.

Đội trưởng cứu viện quay đầu đi: “Tôi còn phải xin chỉ thị Thành Trung Tâm.”

“Xin chỉ thị tới, xin chỉ thị đi, chờ chúng ta bay qua đó, Đội trưởng Lạc cùng Đội phó Đàm đều thu phục Khu sinh thái xong rồi!” An Hiếu Hòa ở bên cạnh hát đệm.

“Sau đó chúng ta lại bay qua nhìn tịch mịch.” Sở Dư tiếp theo nói.

Trang Kính khoang tay nói: “Đội trưởng Lạc cùng Đội phó Đàm phối hợp, chỉ sợ mới đúng là phương thức chính xác cho chúng ta tiến vào căn cứ Linh Hào.”

Đội trưởng cứu viện quay đầu, đôi mắt trừng như chuông đồng, “Anh nói cái gì? Phương pháp tiến vào căn cứ Linh Hào?”

Anh ta cũng có vài anh em sau khi vào căn cứ Linh Hào thì không còn trở về, căn cứ Linh Hào là cơn ác mộng của anh ta trong một thời gian dài.

Nếu thật sự có phương pháp tiến vào chính xác, anh ta phải biết được.

Trang Kính tiếp tục nói: “Đội trưởng Lạc có thể truyền năng lượng Kepler cho Đội phó Đàm, thân là nhân loại bình thường Đội phó Đàm cũng có thể đi chiến đấu giống dung hợp giả.”

“Khoang điều khiển, lập tức đuổi theo phi hành khí số 2!”

An Hiếu Hòa vui vẻ, “Í, không xin chỉ thị Thành Trung Tâm sao?”

“Tướng ở xa, quân lệnh có thể không nghe.”

Đội trưởng cứu viện nghĩ thầm, anh ta phải nhìn chỉ với mấy người Lạc Khinh Vân thì chống cự toàn bộ Khu sinh thái khổng lồ thế nào.

Tất cả phi hành khí cứu viện đều bay về hướng Đàm Mặc.

Hiện tại là đêm tối, toàn bộ căn cứ Ngân Loan đèn đuốc sáng trưng, bệ phóng tên lửa bắn không ngừng, khi phát nổ khí gas đông đặc lại, tạo thành những bức tường mây cao chót vót.

Nhưng Ma Quỷ Đằng điên cuồng tựa như sóng thần, tre già măng mọc, hình thành những đợt sóng cao hơn mười mét, đập vào bức tường cách ly sinh thái.

Ngay cả khi thuốc trên tường ăn mòn chúng nó, cơ thể chúng nó bị Ma Quỷ Đằng phía sau đè lền, chúng nó vẫn không dừng lại cho đến khi bức tường bị đánh sập.

Vài sinh vật công kích như Indira linh tinh nhảy lên theo Ma Quỷ Đằng, nhảy lên đỉnh bức tường cách ly.

Ngay khi chân chúng tiếp xúc sẽ bị thuốc ăn mòn.

Một con ngã xuống, những con khác càng điên cuồng giẫm lên lưng nó nhảy về phía trước, cho đến khi cơ thể nó bị giẫm thành vũng bùn.

Người của căn cứ Ngân Loan đáp ứng không xuể, bọn họ không phải chưa từng gặp Khu sinh thái xâm nhập, nhưng cố gắng muốn đồng quy vu tận thế này lại là lần đầu tiên.

Cảnh Kính Nhu đứng trước cửa sốt văn phòng, nhìn một mảnh bầu trời đêm đen nhánh cùng với quả bom cách ly sinh học nổ tung ở phía xa,  anh có ảo giác rằng các sinh vật Kepler đã đến được phía bên kia của tấm kính.

Thư kí Trương ra sau anh, nói: “Tiên sinh, vừa rồi Cao Chích bảo tôi nhất định phải thuyết phục anh đi tị nạn.”

Cảnh Kính Nhu mỉm cười, “Tị nạn? Tôi có thể tránh đi nơi nào?”

Bảo vệ cho căn cứ này là chức trách của anh, cũng là sứ mệnh của anh.

Anh phải cùng tồn vong với nơi này, mà không phải trốn đi.

“Nếu là mấy người Đội trưởng Lạc đều ở chỗ này thì tốt rồi.” Thư kí Trương nói.

Cảnh Kính Nhu cười toe toét: “Không ở đây cũng không sao. Nếu bức tường cách ly sinh thái có thể bị đánh đổ, cho dù bọn họ có ở đây thì cũng là đi tặng đầu người.”

Lúc này, một đàn Indira đã vượt qua bức tường cách ly và lao về phía cơ sở căn cứ.

Chúng nó tiêu diệt tất cả thứ gì chúng nhìn thấy, chạy loanh quanh trong đống đổ nát đã bị phá hủy trước đó, khi không còn cảm nhận được hơi thở của sinh vật sống ở đây thì không lưu luyến nữa chạy tới căn cứ.

Hoàng Lệ Lệ làm nhân viên hậu cần vốn là không cần tham gia chiến đấu, nhưng cô nhận súng, nghiêm túc làm xác nhận.

Hạ Thừa Phong bên cạnh đang đứng trước máy tính thẩm tra đối chiếu tồn kho.

“Lệ Lệ, bom cách ly của căn cứ Ngân Loan chúng ta không còn nhiều lắm.”

Hoàng Lệ Lệ dừng một chút, khi bom cách ly dùng hết chính là lúc những sinh vật Kepler đó tiến quân thần tốc.

“Liều mạng với chúng nó.”

“Đông —— đông ——”, âm thanh dày đặc của thứ gì đó rơi xuống tường từ bên ngoài.

Thông qua theo dõi, Hạ Thừa Phong phát hiện đó là bốn, năm con Indira.

Mắt chúng nó lộ ra hung quang, khóe miệng chảy nước bọt vàng như mủ, đang nhìn vào camera giám sát trên hành lang, như thể thông qua camera có thể nhìn thấy Hạ Thừa Phong.

“Chỉ cần không mở cửa là được, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ kho trang bị.” Hạ Thừa Phong nói với đồng đội khác.

Mọi người đứng sẵn sàng, tất cả súng chĩa vào cửa.

Từng hơi thở đều căng thẳng và nặng nề.

Cao Chích trong phòng triển khai chiến lược cau mày khi nhìn hoạt động năng lượng Kepler hiển thị trên màn hình thực tế ảo.

“Đội trưởng Cao anh xem, cho dù chúng ta có thể chống đỡ qua một đợt tiến công này thì cũng không có biện pháp ngăn cản càng ngày càng nhiều đàn sinh thái Kepler tiến về phía chúng ta. Chúng nó đang không ngừng tăng, không ngừng tiếp viện, mà chúng ta sớm hay muộn thì cũng đạn tận lương tuyệt.” phó quan của Cao Chích, Ngụy Tương nói.

“Đây đều là hệ sinh thái từ trung cấp đến cao cấp. Có cảm giác như sinh vật Kepler đột nhiên thống nhất sức mạnh và tuyên bố chiến tranh toàn diện giống như nhân loại.”

Rốt cuộc là cái gì kích thích chúng nó? Có thứ gì đó đang quạt gió thêm củi, đang điều khiển chúng nó.

Cao Chích trước tiên nghĩ đến chính là nguồn gốc cơ hóa.

Giống như đã đến lúc phải một trận tử chiến với nhân loại, ngươi không chết thì ta mất mạng.

“Nếu căn cứ Ngân Loan thất thủ, kế tiếp chính là thành phố tuyến trong, năng lực phòng thủ của bọn họ còn không bằng Ngân Loan cùng Bắc Thần, tôi dám đánh cược đột phá chúng ta xong, sinh thái Kepler sẽ có thể tiến quân thần tốc, cuối cùng thẳng bức Thành Trung Tâm.”

Cao Chích ngả người ra sau, nhắm hai mắt lại: “di chuyển khu sinh thái quy mô lớn như vậy yêu cầu năng lượng cực kì lớn, chúng nó lấy năng lượng từ nơi nào chứ?”

Ngụy Tương đã nghe nói Bắc Thần thành yêu cầu tiếp viện đã đạt đến cao nhất, trong lòng càng thêm sợ hãi, “Đội trưởng Cao, chúng ta không thể nhàn hạ đi phân tích chúng nó làm sao có được năng lượng! Bắc Thần không chịu được nữa rồi, bom cách ly của Thành Trung Tâm hẳn là sẽ ưu tiên Bắc Thần! Chúng ta làm sao bây giờ?”

Cao Chích vẫn đang suy nghĩ, “Nếu có biện pháp nào có thể khiến sinh vật Kepler không thu được năng lượng thì tốt rồi…… hoặc là làm chúng nó tách khỏi sức mạnh chỉ huy chúng nó.”

“Sức mạnh chỉ huy chúng nó? Kia chẳng phải là hạt giống Khu sinh thái cao cấp sao?”

Cao Chích lắc lắc đầu, “Không, không phải. Hạt giống Khu sinh thái cao cấp rất có tính độc lập, xác suất chúng nó thống nhất hành động gần như bằng không. Nhất định có sức mạnh nào đó cường đại hơn đang điều khiển chúng nó…… nếu năng lực của tôi còn thì tốt rồi.”

Nghĩ đến đây, Cao Chích cười khổ.

Năng lực của anh còn thì thế nào, đối mặt với quy mô ăn mòn vượt mức bình thường như vậy, như muối bỏ biển thôi.

“Không được! Bức tường cách ly sinh thái của chúng ta không chịu được nữa!” Ngụy Tương ôm mặt.

Căn cứ Ngân Loan của họ thất thủ chỉ là chuyện nhỏ. Sự sống còn của nhân loại… nên làm gì bây giờ?

Lúc này Cảnh Kính Nhu đứng trước cửa sổ thở ra một hơi, trước mắt anh là bóng tối vô biên vô tận.

“Tiên sinh, hiện tại đi tị nạn…… còn kịp.” Thư kí Trương nhắc nhở.

“Không cần, tôi đã thấy thời điểm nhân loại huy hoàng nhất, hiện tại nhìn nhân loại kết thúc trong bóng tối, cũng coi như đến nơi đến chốn.”

Họ bắn quả bom cách ly cuối cùng để gia cố bức tường cách ly đã nứt nẻ, sau đó phải chờ sự hỗ trợ từ xa từ Thành Trung Tâm.

Có lẽ một tiếng, có lẽ mấy tiếng, có lẽ…… không có chi viện.

Lại là một tiếng vang lớn, một kẽ nứt khác phát ra tiếng vang “Răng rắc răng rắc”, bức tường cách ly dày mấy chục mét nứt ra như sông băng, Ma Quỷ Đằng rốt cuộc tìm được cơ hội, chen chúc vào một chỗ.

Xong rồi.

Đây là suy nghĩ nhất trí của hầu hết mọi người trong căn cứ Ngân Loan.

Bức tường ngăn cách giống như một con đập bị nứt, các hạt băng và bột thuốc bay trong không khí như bão tuyết.

Mọi người đều chờ đợi Ma Quỷ Đằng thứ nhất vọt vào, nhưng điều họ nghĩ đến đã không xảy ra.

Ma Quỷ Đằng vốn sắp chen vào dày bảy tám mét, chỉ cần rơi xuống là có thể đánh sập một chiếc xe bọc thép, nhưng dường như có một lực nào đó nâng nó lên cao.

Không chỉ nó, Ma Quỷ Đằng khác tấn công bức tường cách ly đều bị một thế lực vô hình chặn lại, chúng ngẩng cao đầu, xếp chồng lên nhau, tựa như xây nên một bức tường cao!

“Đây là…… Sao lại thế này?”

“Tại sao chúng không xông vào?”

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Những đoàn xe bọc thép phòng thủ cách bức tường cách ly hàng ngàn mét đều choáng váng. Họ đã sẵn sàng chiến đấu đến chết để cố gắng trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt để cho cư dân của các thành phố tuyến trong khác đi tị nạn, nhưng tại sao những Ma Quỷ Đằng này không công vào được?

Bức tường Ma Quỷ Đằng càng lúc càng cao, ngay cả những sinh vật Kepler định thông qua Ma Quỷ Đằng tiến vào cũng bị chặn lại.

Indira muốn chen vào lợi dụng lúc hỗn loạn đã bị đè bẹp trong khe hở giữa Ma Quỷ Đằng, thống khổ tru lên, cuối cùng biến thành những mảnh xương và bùn lấp đầy những khoảng trống trên bức tường Ma Quỷ Đằng.

Có thứ gì đó nhảy qua bức tường Ma Quỷ Đằng, khẩu đội phòng không bắt đầu di chuyển nòng súng, chuẩn bị tấn công.

“Là Lân Điểu sao?”

“Hình như không phải! Đừng nã pháo! Đó là phi hành khí hai ngườii!”

“Mau nhìn! Là Đội trưởng Lạc cùng Đội phó Đàm đã trở lại!”

Phi hành khí của Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân vụt qua bức tường, những đám mây đen dày đặc di chuyển chậm rãi, ánh trăng lộ ra nửa vầng sáng.

Phía trên đống đổ nát, bóng dáng của chiếc phi hành khí xẹt qua, những Indira đang chạy giữa những trụ cầu gạch ngói đã bị một lực nào đó tóm lấy, ban đầu chúng không thể cử động, ngay sau đó chúng rùng mình rút lui, sau đó chúng bị một lực vô hình ức chế, nằm bất động trên mặt đất.

Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân ngồi cùng nhau trên phi hành khí, cậu phụ trách điều khiển, Lạc Khinh Vân ôm cậu, toàn thân tản mát ra ánh sáng vàng nhạt, năng lượng chảy vào trong cơ thể Đàm Mặc.

Đôi mắt của Đàm Mặc tập trung dưới cặp kính bảo vệ, cậu nhỏ giọng nói: “Không ngờ lại có nhiều con đi vào rồi như vậy, tường dày thế này cũng không ngăn cản được bọn chúng.”

Trong một thế giới mà nhân loại bình thường không thể nhìn thấy, năng lượng tràn vào cơ thể Đàm Mặc giống như pháo hoa rải rác, vô số dòng năng lượng đổ xuống. Dù họ đi đến đâu, những dòng năng lượng đó đều bắt giữ sinh vật Kepler, xâm nhập vào dây thần kinh của chúng và kết nối chúng thành một khối khổng lồ, phức tạp đến mức mạng lưới không thể nhận diện được, và trung tâm của mạng lưới này là Đàm Mặc.

Phi hành khí của Lý Triết Phong theo sát phía sau Đàm Mặc.

Chu Tự Bạch “Chậc” một tiếng, “Chúng ta mới rời đi bao lâu, đây là trời sắp thay đổi à?”

“Đây không phải đổi trời, đây là thế giới Kepler tuyên chiến.” Lý Triết Phong trả lời.

Bọn họ bay qua pháo đài, bay về phía kho trang bị.

Lúc này kho trang bị đang bị Indira công kích, chúng nó giống như là biết có người ở bên kia cửa, đồ ăn ngon càng khiến bọn chúng càng tham lam, liều mạng đập vào cửa kho thiết bị.

Cánh cửa kim loại của kho thiết bị rất dày, những Indira này không thể nào phá được.

Ngay khi Hạ Thừa Phong cùng Hoàng Lệ Lệ thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên có đội viên kinh hô: “Mau nhìn kìa! Đó là cái gì?”

Vô số rêu xanh sậm đang lan tràn qua các lỗ thông hơi trong góc kho thiết bị, ban đầu chỉ là một mảng nhỏ, nhưng trong nháy mắt toàn bộ trần nhà đã bị bao phủ!

“Là Trùng Rêu!” Hạ Thừa Phong là người đầu tiên phản ứng, nhanh chóng thay đổi bom hóa học, bắt đầu bắn vào lỗ thông hơi, “Đóng lỗ thông hơi! Lập tức!”

Tất cả thành viên trong đội bắt đầu hành động, cho dù có bị ngạt thở đến chết ở đây thì cũng đỡ hơn trở thành dinh dưỡng cho Trùng Rêu.

Ngón tay Hoàng Lệ Lệ không ngừng bóp cò, thuốc đông đặc lại, Trùng rêu tránh thoát, thuốc lại đông cứng lại, trùng rêu bị đông cứng lại, càng nhiều Trùng Rêu ùa vào hơn.

Nước mắt của Hoàng Lệ Lệ rơi xuống, toàn thân cô căng chặt không có thời gian suy nghĩ mình có chết hay không, mà là lo lắng sau khi kho trang bị bị Trùng Rêu chiếm lĩnh, thành viên trong đội dã chiến sẽ mất vũ khí chiến đấu. Đây là cô thất trách, hậu quả của việc cô thất trách… sẽ cướp đi sinh mạng của rất nhiều đồng đội

Tiếng cảnh báo vang vọng khắp kho trang bị, đèn đỏ nhấp nháy liên tục do Trùng Rêu quá dày ảnh hưởng đến việc đóng các lỗ thông hơi.