Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 88: Lạc Khinh Vân: Anh không còn sạch sẽ nữa rồi




Lạc Khinh Vân vươn tay với cậu, Đàm Mặc cũng giơ tay lên và đặt nó cùng với lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân, tinh thần thể của cậu chìm xuống, không ngừng chìm xuống, như thể cậu đang tìm kiếm lối thoát trong vũ trụ tối tăm mông muội này, rồi đột nhiên nhìn thấy những đốm sáng vàng.

Cậu tiến về phía ánh sáng, càng lúc càng gần, thấy được một ngôi sao đang tỏa sáng.

Đàm Mặc lấy Hồng Vực kết nối với mình ra ngoài.

Trước mắt là vô số dòng năng lượng nhỏ màu vàng kim rất nhỏ kéo dài, vừa chạm vào tinh thần thể của Hồng Vực  liền thấy đoàn năng lượng sắp mờ đi dường như đang bốc cháy và sáng trở lại.

“Thịch —— thịch —— thịch ——”

Đàm Mặc nghe được âm thanh của mạch máu sống động và giọng nói từ tinh thần thể của Hồng Vực.

Cảm ơn cậu, cho tôi tự do.

Từ khi nó trực tiếp kết nối với Nguồn gốc năng lượng Kepler, là có nghĩa nó không bao giờ bị Đàm Mặc khống chế, nó có được tinh thần hoàn toàn độc lập, nó tự có những lựa chọn riêng.

Nhưng giữa nó và Đàm Mặc cũng sẽ có một mối liên hệ đặc biệt, tức là họ có thể hiểu nhau mà không cần bất kỳ ngôn ngữ nào.

Đây là sự giao tiếp giữa tinh thần thể.

Đàm Mặc mỉm cười, nhắm mắt lại thân thể trôi nổi lên, tinh thần thể của cậu rời khỏi không gian chiều cao, trở về hiện thực.

Cậu mở to mắt, gặp phải ánh mắt Lạc Khinh Vân, hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Có vẻ như chúng ta ngày càng có sự hiểu biết ngầm.” Đàm Mặc cười nói: “Giống như nòng súng và viên đạn vậy.”

“Anh thích sự kết hợp giữa ống ngắm và đạn hơn.”

“Khác gì nhau?”

Lạc Khinh Vân hơi khom người, đến gần cậu nhỏ giọng nói: “Em chỉ chỗ nào, anh đánh chỗ đó.”

Thường Hằng đang trông chừng Hồng Vực hô lên, “Này! Mau đến xem đi! Nhóc này bỗng nhiên sáng lên! Có phải sắp sống lại không?”

Đàm Mặc đi qua, buồn cười vỗ sau ót Thường Hằng, “Sao anh lại gọi ‘ nhóc này ’? Không nhìn xem khổ người của người ta lớn thế nào à.”

Tâm nhãn của Hồng Vực khôi phục từng chút một trong khoang y tế, thậm chí xoay một vòng nhỏ, giống như là đang duỗi người.

Nó nhẹ nhàng gõ gõ cửa khoang y tế, nói cho mọi người nó đã khôi phục.

Hà Ánh Chi không khỏi tán thưởng, “Không ngờ sinh vật Kepler mà kết nối với nguồn gốc năng lượng cho dù gần chết cũng khôi phục được nhanh đến thế!”

Lạc Khinh Vân mang nó ra, cầm trong tay cẩn thận xem xét.

“Còn rất thần kỳ phải không? Hồng Vực to như thế, trung tâm chân chính của nó lại chỉ lớn bằng chén trà Teddy.”

Mọi người đều tò mò vây quanh lại.

Giang Xuân Lôi đưa tay lên đỉnh đầu Hồng Vực, vốn dĩ muốn sờ sờ lại không dám sờ lên thật.

Mà Hồng Vực như hiểu được lòng người, có thể cảm ứng được thiện ý của người khác, nó trực tiếp ấn đầu vào lòng bàn tay Giang Xuân Lôi.

“É —— é ——” Giang Xuân Lôi kích động nhìn lòng bàn tay nói, “Tôi sờ vào tâm nhãn Hồng Vực! Tôi sờ được! Này mà bị mấy bạn học của tôi biết sẽ hâm mộ chết mất!”

Ngô Vũ Thanh buồn cười hỏi lại: “Vậy Hồng Vực cảm giác thế nào? Mềm, hay là cứng? Mát hay nóng?”

Giang Xuân Lôi sửng sốt một chút, “Kích động quá quên mất…… Nếu không cho tôi sờ chút nữa đi?”

Lạc Khinh Vân lại mang theo Hồng Vực đi ra cửa khoang, “Còn chuyện nghiêm túc phải làm. Cậu muốn sờ nữa…… chắc không còn cơ hội.”

Đàm Mặc đi theo anh ra ngoài, đi tới phi hành khí của Lục Dĩnh.

Vừa bước vào, bọn họ đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, một nhóm nhân viên y tế vây quanh khoang y tế, đang phẫu thuật cho Khương Hoài Oanh.

Các chỉ số khác nhau của Khương Hoài Oanh đều đang hạ thấp, tất cả mọi người  đang cố gắng hết sức để đối phó với khối u não đã vỡ của cậu ta, nhưng hy vọng ngày càng mỏng manh.

Lục Dĩnh ở bên cạnh đau đầu nhéo khóe mắt, lúc bà thấy Lạc Khinh Vân với Đàm Mặc, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

“Hai đứa bình an trở về thật sự thật tốt quá. Nghe nói hai đứa còn đánh bại Thái Yêu, đây chính là kinh nghiệm chiến đấu cực kì trân quý……”

Lục Dĩnh còn chưa nói xong, Lạc Khinh Vân nói: “Dì Lục, để những người này đi ra ngoài đi.”

“Để cho bọn họ đi ra ngoài? Cứ như vậy từ bỏ Khương Hoài Oanh? Con có biết ta vừa mới đạt thành hợp tác với Khương Hoài Oanh không. Nếu hai đứa thật sự muốn đến căn cứ Linh Hào, sự hỗ trợ của tập đoàn Thâm Trụ là cực kì quan trọng. Khương Hoài Oanh nếu chết thì tập đoàn Thâm Trụ lại đổi một chủ tịch khác, căn bản không biết lại xảy ra chuyện xấu gì nữa. Có lẽ là đối địch với Hôi Tháp, có lẽ sẽ đi bắt cóc Đàm Mặc như bắt cóc Hà Ánh Chi ……”

“Cho nên, muốn đổi Khương Hoài Oanh thành người của chúng ta.” Lạc Khinh Vân đi qua, ôm lấy Lục Dĩnh, nhỏ giọng nói bên tai bà, “Vì sự sống còn của nhân loại thì để toàn thể nhân loại đứng về một phía, những chia rẽ và đấu đá nội bộ không cần thiết phải biến mất.”

Lục Dĩnh sửng sốt, “Con muốn như thế nào?”

“Để họ ra ngoài hết, con ‘ cứu ’ cậu ta.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Lúc này, Khương Hoài Oanh đã phải thở máy và các bác sĩ tuyên bố cậu ta đã chết não. Điều họ có thể làm bây giờ là duy trì tình trạng này và trả Khương Hoài Oanh cho tập đoàn Thâm Trụ.

“Chết não……” Lục Dĩnh nhìn Lạc Khinh Vân, sau đó cao giọng nói với đội y tế và nhân viên công tác khác, “Mọi người đi ra ngoài trước đi.”

“Cảm ơn.”

Khi chỉ còn lại ba người ở đây, Lạc Khinh Vân mở khoang y tế và đưa Hồng Vực vào.

“Rốt cuộc con muốn làm gì?” Lục Dĩnh hỏi.

Đàm Mặc khoanh tay ngồi trên ghế nói: “Trưởng phòng Lục, bà đừng khẩn trương. Chúng tôi chỉ là muốn phục chế một Khương Hoài Oanh mà thôi.”

“Phục chế Khương Hoài Oanh? Phục chế thế nào?”

Lạc Khinh Vân dịch sang một bên, nhìn Hồng Vực trong khoang y tế nằm lên ngực Khương Hoài Oanh, từ trong thân thể nó vươn ra vô số xúc tu thần kinh, xuyên qua làn da Khương Hoài Oanh, tiến vào trong cơ thể cậu ta, chẳng bao lâu, mắt thường có thể nhìn thấy gợn nhỏ mà xúc tu thần kinh hình thành lưu động trong cơ thể Khương Hoài Oanh.

“Con Hồng Vực lúc trước xâm lấn thành phố Ngân Loan sau khi nuốt trọn con thì định phục chế thành bộ dáng của con, nó thậm chí còn có thể thông qua xúc tu kết nối với đại não của con để hấp thu ký ức. Cho nên con suy nghĩ, nếu con Hồng Vực này là bạn của chúng ta thì không ngại nhờ nó một việc gấp.”

Lục Dĩnh rốt cuộc cũng hiểu ý định của Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc: “Hai đứa muốn cho Hồng Vực thay thế Khương Hoài Oanh?”

“Đúng vậy, nó không chỉ có thể phục chế thân thể Khương Hoài Oanh, còn bao gồm toàn bộ đặc thù sinh học —— vân tay, tròng đen, nhịp tim và giọng nói, vv.” Đàm Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua khoang y tế, tiếp tục nói, “Để bạn của chúng ta thay thế Khương Hoài Oanh khống chế tập đoàn Thâm Trụ, đứng cùng chiến tuyến với chúng ta. Như vậy cho dù chúng ta không thể thuyết phục Hôi Tháp, cũng không đến mức trở thành kẻ thù của toàn nhân loại.”

Lục Dĩnh cau mày lại, Đàm Mặc cho rằng bà không tán thành kế hoạch này, lại không ngờ Lục Dĩnh nâng nâng cằm: “Người bạn này của hai đứa hình như cũng không phục chế Khương Hoài Oanh, mà là…… bị Khương Hoài Oanh hấp thu?”

“Cái gì?” Đàm Mặc quay đầu nhìn lại, phát hiện tâm nhãn Hồng Vực tựa như bị kéo tơ lột kén, năng lượng Kepler của nó theo xúc tu thần kinh thẩm thấu vào trong cơ thể Khương Hoài Oanh, bản thân nó dường như tan chảy, biến mất trước mắt bọn họ.

Lạc Khinh Vân nâng tay, “Đừng khẩn trương.”

Khương Hoài Oanh vốn đang dựa vào máy thở dường như đã tự mình thở lại được, cậu ta mở mắt ra, chăm chú nhìn thế giới này.

Lạc Khinh Vân lập tức tháo máy thở ra, Khương Hoài Oanh hít sâu hai hơi, sau đó dần dần bình tĩnh lại.

Đàm Mặc cùng Lục Dĩnh đi qua nhìn màn hình khoang y tế, phát hiện huyết áp và nhịp tim đều đang ổn định bình thường trở lại.

Lạc Khinh Vân dựa vào khoang y tế búng tay một cái, “Này, giờ cậu có biết mình là ai không?”

Khương Hoài Oanh quay đầu nhìn Đàm Mặc, chỉ là một ánh mắt, Đàm Mặc liền hiểu cậu ta đã là Khương Hoài Oanh, cũng là con Hồng Vực kia.

Bọn họ hòa hợp nhất thể.

“Tôi hiện tại tên là…… Khương Hoài Oanh…… chủ tịch đương nhiệm tập đoàn Thâm Trụ. Dựa theo cách tính tuổi tác nhân loại thì tôi năm nay 24 tuổi…… tôi cũng là bạn của hai người.” Khương Hoài Oanh tựa như không biết khống chế dây thanh như thế nào, lời nói có phần lắp bắp.

Lạc Khinh Vân cười nói: “Ừm, cậu thuận mắt hơn lúc trước khóc lóc thảm thiết trước mặt tôi rồi.”

Khương Hoài Oanh ngồi dậy, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, “Ò” một tiếng, tựa hồ là rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận ra Lạc Khinh Vân nói “Khóc lóc thảm thiết” là khi nào.

“Khóc lóc thảm thiết không phải tôi hiện tại.” Khương Hoài Oanh nghiêm túc trả lời.

Bộ dáng nghiêm trang của cậu ta chọc cho Đàm Mặc vui vẻ.

“Cho nên bây giờ cậu xem như ký túc trong cơ thể Khương Hoài Oanh?” Đàm Mặc hỏi.

Khương Hoài Oanh gật đầu: “Đúng là tôi có năng lực phục chế thành một người khác. Nhưng muốn hoàn toàn phục chế thành một người khác thì phải đọc đại não. Người này đã hỏng công năng não bộ vì u não. Để chữa trị đại não thì tôi cần kết nối lại tất cả tế bào thần kinh, mạch máu đã bị phá hủy, cho nên tôi chỉ có thể đi vào đại não của cậu ta.”

“Cậu gọi cái là ‘ tiến vào đại não cậu ta ’ hẳn là về mặt sinh vật mà không phải mặt tinh thần, đúng không?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Đúng vậy. Tôi phát hiện mình không thể rời khỏi đại não cậu ta, một khi rời đi là cậu ta sẽ lập tức tử vong. Ở thế giới nhân loại thì có được thứ gì phải trả giá tương ứng, đúng không?” Khương Hoài Oanh dùng ánh mắt học sinh tiểu học tìm kiếm đáp án nhìn Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân gật đầu: “Theo lý là như thế. Chỉ là người không làm mà hưởng quá nhiều, hy vọng cậu sẽ không học cái xấu.”

“Sự giáo dục mà bộ não này nhận được là học hỏi từ những nhân loại ưu tú.” Khương Hoài Oanh gõ gõ đầu mình, vẫn còn quấn băng sau cuộc phẫu thuật.

Đàm Mặc có hơi lo lắng cậu ta gõ vỡ đầu mình.

Lạc Khinh Vân trả lời: “Trên nguyên tắc là như thế. Chỉ là định nghĩa của mỗi người về ‘ ưu tú ’ không giống nhau.”

Khương Hoài Oanh nhìn Đàm Mặc, ánh mắt kiên định nói: “Trong lòng tôi, Đàm Mặc chính là nhân loại ưu tú, cho nên tôi học tập cậu ấy.”

Đàm Mặc thiếu chút nữa bị sặc.

“Tôi? Nhân loại ưu tú?” Đàm Mặc chớp chớp mắt, không khỏi bật cười, “Cảm ơn! Đây thực sự là lời khen lớn!”

Lạc Khinh Vân cười nói: “Đây không phải khen tặng, là lời nói thật. Em ưu tú hơn nhiều hầu hết nhân loại trên đời này.”

Tâm tình Lục Dĩnh lên xuống phập phồng, lúc trước còn lo lắng Khương Hoài Oanh đã chết rồi tập đoàn Thâm Trụ sẽ đối địch với họ, sau đó lại lo lắng Hồng Vực có thể phục chế Khương Hoài Oanh không, giờ lại lo lắng Khương Hoài Oanh này có hơi “ngay ngắn”, không giống thật.

Nhưng xác xác thật thật là thân thể Khương Hoài Oanh.

“Như vậy Tiểu Khương đổng, cậu học được gì từ Đàm Mặc?” Lục Dĩnh rất hứng thú hỏi.

“Muốn có được thứ gì thì phải trả giá. Ví dụ, một người muốn học giỏi thì phải nghe kỹ bài giảng và làm tốt các bài tập sau khi tan học.”

Khương Hoài Oanh nói xong, nụ cười trên mặt Lạc Khinh Vân càng rõ ràng. Phải biết rằng Đàm Mặc chính là người đi học ngủ tan học quậy, đương nhiên thành tích của cậu cũng không được tốt lắm.

“Tôi làm cho đại não của Khương Hoài Oanh bất tử, Khương Hoài Oanh đưa thân thể cậu ta cho tôi mượn sử dụng, này có phải trao đổi không?” Khương Hoài Oanh hỏi.

“Xem như vậy.” Lục Dĩnh gật đầu.

Thực hiển nhiên, Lạc Khinh Vân rất hứng thú với Khương Hoài Oanh hiện tại, ghé vào khoang ý tế tiếp tục nói chuyện.

“Nếu có người nghi ngờ cậu không phải Khương Hoài Oanh, thì cậu làm gì? Dù sao…… Khương Hoài Oanh không thiện lương đáng yêu thế này.”

Khương Hoài Oanh trả lời: “Vậy mời bọn họ kiểm tra gien, tròng đen cùng vân tay của tôi, tìm ra chứng cứ tôi không phải Khương Hoài Oanh.”

“Chắc chắn sẽ không có sơ hở sinh học. Bởi vì này xác thật chính là thân thể Khương Hoài Oanh.” Lục Dĩnh buông tay.

Lạc Khinh Vân hỏi tiếp: “Vậy nếu hội đồng quản trị nghi ngờ sau khi u não cậu vỡ rồi ảnh hưởng đến phán đoán của cậu thì sao? Nói đơn giản một chút chính là bọn họ cảm thấy cậu hiện tại không thanh tỉnh, không đưa ra quyết định có lợi cho tập đoàn thì sao?”

Khương Hoài Oanh ngơ ngác Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc còn tưởng câu hỏi của Lạc Khinh Vân làm khó cậu ta, ai ngờ Khương Hoài Oanh cong môi, cười xấu xa chẳng khác gì Lạc Khinh Vân giờ phút này. Chỉ là nụ cười xấu xa trên mặt Lạc Khinh Vân có vẻ câu nhân, ở trên mặt Khương Hoài Oanh giống như là tính sẵn trong lòng.

“Tôi sẽ cho bọn họ xem kết quả quét não của tôi, để bọn họ biết nếu muốn có phương pháp chữa khỏi u, muốn nắm giữ phương thức phá được ung thư, tốt nhất là nghe lời tôi. Thứ tôi nắm giữ không chỉ có một cơ hội kinh doanh lớn mà còn là tương lai nhân loại. Bọn họ nếu muốn nắm giữ tương lai, nhất định phải nghe tôi nói.”

Lúc này mới không đến năm phút, bạn học Khương Hoài Oanh chẳng những nói chuyện nhanh nhẹn mà còn suy nghĩ về các vấn đề dựa trên logic của xã hội loài người, cân bằng giữa lợi ích và hậu quả.

“Năng lực học tập của cậu…… cấp bậc hỏa tiễn, a không đúng, phải nói là vận tốc ánh sáng.” Đàm Mặc giơ ngón tay cái.

Khương Hoài Oanh lại sờ sờ cái mũi của mình, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng thấy vậy.”

Lạc Khinh Vân vỗ vỗ bả vai Khương Hoài Oanh nói: “Bây giờ cậu có thể nằm xuống tiếp tục học tập.”

“Tôi hiểu rồi. Để không làm đội ngũ y tế nghi ngờ, cho dù có là sáng tạo kỳ tích cũng không thể tự nhiên đi ra. Sẽ khiến người khác hoài nghi.”

“Đúng vậy, tốt nhất chính là cậu hôn mê hai ngày hai đêm, bỗng nhiên ngón tay cử động, mở to mắt, làm như vừa tỉnh mộng, sau đó mọi người sẽ vây quanh cậu, làm một loạt kiểm tra cho cậu, cuối cùng phát hiện u não của cậu thật sự đã không còn, mà cậu cũng không biến thành đồ ngốc! Kỳ tích quá!”

Đàm Mặc nói xong, Khương Hoài Oanh hơi cau này, “Tôi cho rằng đó là nội dung phim truyền hình hạng ba. Chủ nhân thân thể này hình như rất khinh thường loại phim này.”

Lạc Khinh Vân cùng Lục Dĩnh không hẹn mà cùng giơ tay lên, trăm miệng một lời mà nói: “Tôi cũng khinh thường.”

Đàm Mặc khó chịu nhìn bọn họ: “Lạc thú của nhân loại, các người không hiểu.”

Mặc dù phi hành khí của họ bị hỏng nhưng thiết bị liên lạc vẫn hoạt động.

Lục Dĩnh đã gửi tín hiệu cầu cứu đến Thành Trung Tâm, dự kiến ​​​​máy bay cứu hộ sẽ đến trong vòng một giờ.

Khu vực này mới xảy ra lần đối đầu giữa các sinh vật Kepler, rất có thể sẽ có Khu sinh thái khác bao trùm đến, những dung hợp giả như Lý Triết Phong đều canh gác bốn phía.

Hà Ánh Chi gọi Đàm Mặc đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ta phát hiện trong ba con Li Vẫn kia có một con là giống cái.”

“Rồi sao?”

Hà Ánh Chi tiếp tục nói: “Trong cơ thể giống cái hình như có trứng Li Vẫn. Trứng của những sinh vật như Li Vẫn có hàm lượng dinh dưỡng rất cao”.

“Ồ,” Đàm Mặc gật đầu, “Vậy chú Hà định dùng nó để nghiên cứu à? Trong mẫu nghiên cứu ở Thành Trung Tâm không có trứng Li Vẫn à…”

Chưa kịp nói xong, Hà Ánh Chi đã vỗ nhẹ vào đầu Đàm Mặc.

“Con có bị ngốc không hả? Ý ta là trứng Li Vẫn tuy không có nhiều năng lượng bằng chai Klein, không có độ xứng đôi cao với Lạc Khinh Vân bằng, nhưng lại là tài liệu tốt nhất hiện có để chế tạo dịch dinh dưỡng.”

Đàm Mặc lộ ra vẻ mặt khó xử, “Chú Hà, chắc chú không biết Lạc Khinh Vân đã từng bị Li Vẫn nuốt vào trong bụng, sau khi bò ra thì vừa dơ vừa thúi, chó còn ngại. Anh ấy vốn có thói ở sạch, chú muốn cho anh ấy dịch dinh dưỡng từ trứng Li Vẫn …… con sợ anh ấy sẽ phát bệnh thần kinh mất.”

“Bây giờ là lúc kén cá chọn canh sao?” Hà Ánh Chi tức giận nói.

“Có sắp chết ảnh cũng sẽ kén cá chọn canh.” Đàm Mặc trả lời.

“Vậy con đừng nói cho nó!”

Lạc Khinh Vân đứng cách đó không xa hút thuốc với Hạ Lang cười trả lời: “Tôi đã nghe thấy được.”

Hà Ánh Chi cau mày, “Chậc. Dung hợp giả, thính lực tốt làm gì, thật là phiền toái.”

Chu Tự Bạch với Lý Triết Phong ở cách đó không xa cùng Hàn Chuẩn và Giang Xuân Lôi duy tu động cơ, cũng nghe được bọn họ nói chuyện.

Lý Triết Phong vừa lúc giơ Hàn Chuẩn lên, để cậu ngồi lên vai mình, “Tôi cảm thấy Đội trưởng Lạc anh thật sự không có lập trường kén cá chọn canh. Bây giờ chỉ sợ anh không có bản lĩnh sống sót sau mười chiêu dưới tay tôi.”

Chu Tự Bạch đang dùng xúc tu thần kinh đảm đương cần cẩu, giúp Giang Xuân Lôi nâng máy móc duy tu lên nóc phi hành khí. Cậu ngồi lên động cơ bên sườn, hai chân đung đưa, hả hê nói: “Đội trưởng Lạc, anh như vậy là không đúng rồi. Mặc ca cho anh ăn cái gì thì anh thành thật ăn cái đó đi. Trứng Li Vẫn thì làm sao? Tốt xấu gì cũng là đối thủ đã cho anh ăn đau.”

Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Sao cậu không ăn?”

Chu Tự Bạch nghiêng đầu: “Tôi không cần đó. Tôi còn trẻ, sức khỏe tốt mà.”

Nói xong còn nhấc chiếc động cơ vừa tháo dỡ lên khiến mọi người kinh ngạc hét lên.

“Đội trưởng Chu quá lợi hại!”

“Oa, không ngờ xúc tu thần kinh của Đội trưởng Chu kiên cường dẻo dai như vậy!”

Ngay cả Hàn Chuẩn khẩu thị tâm phi cũng lộ ra vẻ mặt sùng bái Chu Tự Bạch.

Hạ Lang hút thuốc với Lạc Khinh Vân nâng cằm, “Động cơ kia cậu có thể nhấc lên không?”

Lạc Khinh Vân cười cười: “Đương nhiên có thể.”

“Là trước đây nhỉ? Cậu phải chăm sóc sức khỏe thật tốt đi.” Hạ Lang thấm thía nói.

Hai chữ “Chăm sóc” dường như có thâm ý khác.

“Hửm?” Lạc Khinh Vân nhướng mi.

“Cậu nhìn bộ dáng Đàm Mặc như mặt trời ban trưa kia, nhìn lại cậu. Tôi còn phải lo lắng cho cậu.” Hạ Lang vẻ mặt “Tôi không phải đang bỏ đá xuống giếng”.

“Hửm…… Như mặt trời ban trưa?” Lạc Khinh Vân nhìn về phía Đàm Mặc, lúc này mới phát hiện Đàm Mặc vẫn luôn dùng ánh mắt khó chịu nhìn anh.

Hạ Lang hút xong điếu thuốc, dùng chân giẫm tàn thuốc, sau đó đi về phía Đàm Mặc nói: “Tới đây cháu trai lớn, chú đi cùng.”

Sắc mặt Lạc Khinh Vân hơi thay đổi: “Mấy người muốn cùng nhau làm gì?”

Hạ Lang đáp: “Còn có thể làm gì nữa? Đào trứng Li Vẫn ra.”

Mọi người lần lượt đáp lại lời kêu gọi của Hà Ánh Chi, phải nói chuyên gia phẫu thuật cho Li Vẫn không ai khác có thể ngoài Chu Tự Bạch.

Xúc tu thần kinh của cậu quấn quanh Li Vẫn, trực tiếp rạch thẳng bụng nó, mùi khó ngửi trong bụng Li Vẫn tỏa ra, mấy nghiên cứu viên trẻ tuổi đều đeo mặt nạ bảo vệ, Hà Ánh Chi mặc đồ phòng hộ bên cạnh cũng phải khen ngợi nói là “Thao tác giải phẫu cấp bậc sách giáo khoa”.

Lông mày Lạc Khinh Vân run lên, mùi hôi khiến anh vô thức lùi lại hai bước và khịt mũi: “Thao tác giải phẫu? Có chắc là giải phẫu không?”

Tiếp theo, Lý Triết Phong dùng Hắc Hỏa đốt cháy mô thừa, xúc tu thần kinh của Chu Tự Bạch lót dưới trứng làm như băng chuyền lấy quả trứng lớn nhất ra.

Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Nếu đây là chuyến đi của nhóm nghiên cứu khoa học, có hai đại thần này ở đó thì đúng là tự hào.

Ngay cả tập đoàn Thâm Trụ cũng lần đầu tiên nhìn thấy thao tác như vậy, nội tâm tràn ngập sùng bái.

Lạc Khinh Vân cau mày, châm một điếu thuốc khác, bất lực nhìn quả trứng được đưa vào máy ly tâm.

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, Chu Tự Bạch lấy ra quả trứng thứ hai, ánh sáng của quả trứng này vẫn chưa tắt, giá trị dinh dưỡng rất cao.

Các học giả nhiệt tình tăng vọt đi nghiên cứu, vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ muốn nghiên cứu cấu tạo quả trứng này, ai ngờ bọn họ thảo luận là làm sao để giữ lại thành phần hoạt tính trong trứng.

Cổ họng Lạc Khinh Vân giật giật, bên trong dạ dày như có thứ gì dâng lên, anh lại lui một bước nhỏ.

Khi cái trứng thứ ba bị Chu Tự Bạch lấy ra, mọi người hoan hô một trận.

Thứ trong bụng Lạc Khinh Vân đã dâng lên đến cổ họng, vừa quay người lại đã đụng phải một người.

“Đàm Mặc? Em…… sao em ở đây?”

Đàm Mặc lộ ra nụ cười giảo hoạt, đạp lên mũi chân Lạc Khinh Vân, trọng tâm về phía trước, trọng lượng cơ thể gần như đè hết lên mũi chân của Lạc Khinh Vân, mà Lạc Khinh Vân ngữa ra sau theo Đàm Mặc, góc nghiêng này vượt xa những gì nhân loại có thể đạt được.

“Đội trưởng Lạc, anh muốn đi đâu?” Đàm Mặc híp mắt cười.

Lạc Khinh Vân nở nụ cười công thức hóa, “Anh lên rừng một chút.”

“Ồ, em đi với anh.” Vẻ mặt Đàm Mặc khiến Lạc Khinh Vân có hơi quen mắt.

Cẩn thận suy nghĩ thật lâu, giống như là ác bá thổ phỉ vươn ma trảo tới thiếu nữ đàng hoàng trong phim cẩu huyết 8 giờ.

Đương nhiên, nếu thổ phỉ xinh đẹp như Đàm Mặc thì Lạc Khinh Vân không ngại ma trảo của cậu.

Lạc Khinh Vân ôm Đàm Mặc, xấu xa sờ lên xương sống cậu, đầu ngón tay còn còn gõ nhẹ lên khớp xương hai lần, phóng ra năng lượng Kepler rất nhỏ, thần kinh xương sống liên kết nhiều với đại não, theo lý Đàm Mặc hẳn là sẽ đẩy Lạc Khinh Vân ra, nhưng cậu không có.

Mặt cũng không có đỏ.

Ngược lại nụ cười xấu xa trên khóe miệng càng rõ ràng.

“Lúc trước em sẽ thẹn thùng.” Lạc Khinh Vân nói.

“Không phải anh đã vạch trần em không thẹn thùng mà là chuẩn bị lạt mềm buộc chặt để phản công à?”

“Là anh nói sai. Đội phó Đàm luôn luôn giữ vững nguyên tắc, tự giác chống lại hết thảy dụ hoặc, không vượt qua Lôi Trì, là tấm gương cho Inspector.”

Đàm Mặc trực tiếp kéo cổ áo Lạc Khinh Vân xoay người đi về phía khu rừng bên cạnh.

“Đội phó Đàm, em kéo cổ anh đau quá.” Lạc Khinh Vân nói.

“Em thích nhìn anh đau.” Đàm Mặc căn bản không dao động, tiếp tục lôi kéo Lạc Khinh Vân vào trong rừng.

“Đội phó Đàm, trong rừng rất có thể có nguy hiểm.”

“Nơi càng nguy hiểm thì càng kích thích.” Cuối giọng Đàm Mặc hơi kéo dài, giống như một cái móc nhỏ đâm vào trái tim Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc đang đi trước mặt anh, trên đỉnh đầu có một xoáy tóc nhỏ đáng yêu, sau gáy rất trắng, cánh tay cậu hơi căng vì kéo anh cho nên hơi dùng sức, có thể nhìn thấy những đường nét săn chắc và mịn màng trên cánh tay cậu.

Vừa bước vào rừng, tay Đàm Mặc đang muốn buông ra khiến Lạc Khinh Vân có chút buồn bã mất mát, liền nắm lấy tay Đàm Mặc.

Nhưng anh trăm triệu lần không ngờ tới, Đàm Mặc xoay người lại trực tiếp ấn lên ngực anh, mắt thấy sắp áp đảo anh, Lạc Khinh Vân phản ứng cực nhanh, một tay nắm cổ tay Đàm Mặc, một tay chặn khuỷu tay cậu, khoảng chừng muốn lấy đi trọng tâm của Đàm Mặc, nhưng không ngờ Đàm Mặc thuận thế ngồi xổm xuống, giải lực của Lạc Khinh Vân, thoát khỏi vòng tay Lạc Khinh Vân, xoay người trực tiếp đè lên vai Lạc Khinh Vân.

Ngay khi Lạc Khinh Vân định ném cậu ra, Đàm Mặc đã tóm lấy cổ họng Lạc Khinh Vân và đẩy anh đè lên mặt đất.

“A ——” Lạc Khinh Vân cảm giác được cánh tay đau nhức.

Đàm Mặc cầm trong tay một ống tiêm dinh dưỡng, chất lỏng bên trong đã được tiêm vào hết.

—— đó là dịch dinh dưỡng trứng Li Vẫn chế thành.

Lạc Khinh Vân từ bỏ giãy giụa, ngã ra sau, chán nản nói: “Anh không còn sạch sẽ nữa.”

Anh vừa lúc tựa đầu vào bụng Đàm Mặc, coi Đàm Mặc như một chiếc ghế sô pha.

“Ò, sao anh lại không sạch sẽ?” Đàm Mặc buồn cười vỗ nhẹ má Lạc Khinh Vân.

“Giờ trong mũi anh toàn là mùi trong bụng Li Vẫn.”

Đàm Mặc nhìn vẻ mặt Lạc Khinh Vân “Nhân gian không đáng*”, bỗng nhiên có hơi đau lòng.

“Anh……coi như báo thù rửa hận đi. Vảy đuôi Li Vẫn đâm xuyên bụng anh, anh lấy trứng Li Vẫn làm dịch dinh dưỡng, tuyệt hậu chúng nó.”

“Em quá xấu rồi.” Lạc Khinh Vân  lấy mu bàn tay che mắt, làm như sắp khóc.

“Đừng như vậy, mọi người đã vất vả chiết xuất chất dinh dưỡng cho anh, anh không thể lãng phí lòng tốt của mọi người.”

“Trúc mã và tay sai cũ của em chỉ muốn làm anh ghê tởm mà thôi.” Giọng nói của Lạc Khinh Vân vẫn rầu rĩ.

“Sao thế được? Bọn họ cũng cảm thấy anh tốt thì em mới tốt, em tốt thì mọi người mới tốt. Anh nhìn anh đi, cả em cũng đánh không lại, gặp phải nguy hiểm làm sao hả.” Đàm Mặc xoa xoa đầu Lạc Khinh Vân.

“Làm được bao nhiêu dịch dinh dưỡng?”

Giọng điệu của Lạc Khinh Vân giống như một đứa trẻ hỏi bố mẹ mình còn phải uống bao nhiêu viên thuốc.

“Có lẽ là bốn hoặc năm, vẫn đang được tách và lấy ra.”

Lạc Khinh Vân còn muốn nói cái gì, Đàm Mặc lại ho khan.

“Đội trưởng Lạc, được rồi đó. Anh cả bó tuổi rồi, làm nũng giả vờ đáng thương gì đó, không có tác dụng với em đâu.”

Đàm Mặc vừa nói xong, Lạc Khinh Vân bỗng nhiên xoay người, cả người bao phủ trên người Đàm Mặc.

Đầu gối của Đàm Mặc giơ lên ​​không thương tiếc, sắp đánh mạnh vào vùng bụng dưới bị thương của Lạc Khinh Vân, ai ngờ rằng Lạc Khinh Vân có thể một tay giữ hai tay của Đàm Mặc trên đầu cậu, tay kia đẩy đầu gối của cậu xuống.

Anh cười nhìn Đàm Mặc nói, “Làm nũng giả vờ đáng thương vốn dĩ không phải thứ anh am hiểu.”

Đàm Mặc buồn cười hỏi: “Vậy anh giả vờ cái gì? Nghiện diễn kịch à?”

Lạc Khinh Vân đến gần Đàm Mặc, nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi cậu, “Thỏa mãn chút lòng tự tôn nam nhân của em.”

Đàm Mặc dừng một chút, “Anh cảm thấy em để ý?”

“Em không thèm để ý?”

“Cái này…… anh tình em nguyện, vui vẻ là được mà. Em chỉ để ý có một chút……”

“Dựa vào cái gì em và anh đều là lần đầu nhưng anh làm tốt hơn em?” Lạc Khinh Vân cười hỏi.

“Đúng vậy! Rõ ràng em đã cầm đi hạt giống Freya, nhưng một chút tiến bộ em cũng không có! Chẳng lẽ này cũng phải dựa vào thiên phú à?”

Đàm Mặc nghĩ thầm chẳng lẽ cậu còn phải đến chỗ Tạ Lan Băng bắt đầu học lại từ cha mình à?

Lạc Khinh Vân chạm nhẹ lên môi Đàm Mặc, “Em không biết thiên phú của mình cao thế nào đâu.”

“Hả?”

Đàm Mặc mới khẽ hé môi, nụ hôn của Lạc Khinh Vân tiến quân thần tốc, khiến cậu không hề phòng bị.

Trái tim tựa như không thuộc về chính mình, mạch máu tựa như bị nhiễm điện, mọi tế bào đều va chạm rung chuyển, Đàm Mặc thậm chí còn hoài nghi năng lực đặc biệt của đôi tay Lạc Khinh Vân có thể sử dụng được bằng đầu lưỡi hay không.

Nụ hôn này rất mạnh mẽ, Đàm Mặc hoài nghi có phải bởi vì dịch dinh dưỡng tinh luyện từ trứng Li Vẫn dẫn tới Lạc Khinh Vân cũng tràn ngập hung tính giống Li Vẫn lúc đi săn không, Đàm Mặc giống như là đồ ăn bị Li Vẫn cuốn vào trong bụng, bị nghiền đến không còn đường sống phản kháng, cho đến khi Đàm Mặc nhẹ nhàng đáp lại, khiến Lạc Khinh Vân nhất thời trở nên dịu dàng.

Dịu dàng mang theo dụ dỗ, Đàm Mặc bất tri bất giác ôm lấy Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân ôm lấy lưng cậu, đỡ cậu ngồi dậy.

Khi hai người tách ra, Đàm Mặc khẽ thở dài một hơi.

“Làm sao vậy?” Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, nhìn vẻ mặt Đàm Mặc, lau đi khóe miệng sáng bóng của cậu.

“Em đang suy nghĩ, nếu em thật sự rời khỏi Hôi Tháp cùng anh, chắc mỗi ngày sẽ không làm được chuyện gì đứng đắn đâu.” Đàm Mặc nói.

Lạc Khinh Vân mỉm cười, hai người thật gần nhau, dòng khí lưu chạm vào gò má Đàm Mặc, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.