Lục Dĩnh cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Khương Hoài Oanh, khóe miệng nhếch lên: “Ồ – cậu cũng nhìn thấy à? Đối với cậu thì là gì?”
“Kỳ tích! Đây chắc chắn là kỳ tích! Đó là một con Hồng Vực! Nó lại đang dọn đường cho chúng ta! Nó không công kích nhân loại!” Khương Hoài Oanh kích động như sắp nhảy xuống bất cứ lúc nào.
“Cậu muốn chia sẻ kỳ tích này không?” Lục Dĩnh đến gần cậu ta, nhìn vào đôi mắt cậu ta, hỏi từng chữ một.
Khương Hoài Oanh nắm lấy vai Lục Dĩnh, “Tôi muốn! Tôi đương nhiên muốn!”
“Vậy thì, cậu phải hợp tác với chúng tôi.” Lục Dĩnh lộ ra vẻ mặt nắm chắc.
“Tôi đương nhiên sẽ hợp tác cùng Hôi Tháp!”
Lục Dĩnh kêu mọi người xung quanh ra ngoài, chỉ để lại mình và Khương Hoài Oanh.
Bà nói với Khương Hoài Oanh: “Không phải hợp tác cùng Hôi Tháp, là hợp tác với chúng tôi.”
Khương Hoài Oanh ngơ ngác nhìn Lục Dĩnh, còn đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của bà.
Lúc này, phi hành khí của họ đã đi qua toàn bộ khu sinh thái trung cấp và sắp đến điểm giao nhau của hai khu sinh thái cấp cao.
Đàm Mặc quay mặt sang một bên, cậu đã có thể nghe thấy tiếng tên lửa từ trên cao lao tới.
Không chỉ cậu, mà cả Hồng Vực và đàn côn trùng Minos của nó cũng đồng loạt ngẩng đầu lên.
“Chúng ta quay lại phi hành khí có an toàn hơn không?” Chu Tự Bạch nói.
Dù sao sức công phá của tên lửa rất lớn, lớp vỏ cứng cáp của Hồng Vực có thể chịu được, nhưng Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân đều là thân máu thịt, rất có thể trong vài giây sẽ biến thành cặn bã.
Ngay lúc này, thân thể tất cả Trùng Minos phía sau Hồng Vực đều bắt đầu rung động, ngay sau đó đều mọc ra đôi cánh nửa trong suốt, trên đôi cánh có thể nhìn thấy những đường gân vàng nhạt, đôi cánh rung động càng lúc càng kịch liệt, chúng nó cứ như vậy bay lên.
Đàm Mặc ngẩng đầu, cảnh tượng này khiến người ta liên tưởng đến những bức tranh tường trong di tích nhà thờ với vô số thiên thần thổi kèn bay lên trời.
“Trùng Minos này…… tuy là luôn có cánh nhưng đôi cánh chỉ là vật trang trí căn bản không bay được!” Chu Tự Bạch rõ như lòng bàn tay với loài sinh vật như Trùng Minos.
Lạc Khinh Vân ngẩng đầu lên nhìn đám côn trùng Minos này đang vây quanh phi hành khí trên bầu trời, giống như những người bảo vệ.
“Có lẽ là bởi vì bọn chúng thoát khỏi nguồn gốc cơ hóa, cuối cùng hoàn thành tiến hóa lẽ ra phải có.”
Mà khoang bụng của Hồng Vực cũng đang rung chuyển dữ dội.
Lý Triết Phong cúi đầu nhìn, “Đừng nói cả Hồng Vực cũng sắp mọc cánh ra chứ?”
“Tên này khổ người lớn đến kinh người, bay lên thật thì đúng là pháo đài bay luôn đó!”
Nhưng Hồng Vực không có cánh mà là hộc ra mấy cái kén thật lớn, Ngân Nguyệt Cơ phá kén giữa không trung, nhanh nhẹn tới.
Đàm Mặc lập tức hiểu ý Hồng Vực, cậu nhảy lên cao, nhảy lên lưng một con Ngân Nguyệt Cơ trong đó.
Sau khi Ngân Nguyệt Cơ vòng quanh Hồng Vực sát đất, cuốn theo gió lốc bay lên không trung.
Ánh nắng chiếu thẳng đến, Đàm Mặc giơ tay che khuất đôi mắt, bên tai là tiếng gió rít, chẳng mấy chốc đã bay vào đàn Trùng Minos.
Mấy người Lạc Khinh Vân cũng cưỡi lên Ngân Nguyệt Cơ.
Sau một tiếng vang lớn, tên lửa đã chạm đích, năng lượng lan ra như dòng nước lũ, mọi thứ xung quanh đều bị ảnh hưởng, sinh vật Kepler trên mặt đất cũng bị tiêu diệt cả.
Khi khói bụi tan đi một chút, Hồng Vực vẫn ở nguyên chỗ cũ. Vỏ ngoài đúng là đủ cứng.
Đợt tên lửa thứ hai lại ập đến, khu sinh thái bị tấn công đã thả ra một đàn Lân Điểu. Chúng gào thét chói tai lao về phía đàn côn trùng Minos, cho dù những con côn trùng này có vỏ cứng cũng không thể chịu được mỏ của Lân Điểu.
Không ít Trùng Minos đều bị mổ, thậm chí hoàn toàn vỡ ra, rơi từ trên cao xuống.
Nhưng đàn côn trùng không lui bước, tầng tầng hộ vệ, phi hành khí không bị Lân Điểu quần công đánh tới.
Mấy người Ngô Vũ Thanh trong khoang không thể không cảm ơn khi có lớp bảo vệ mạnh như này, bằng không cho dù khai hỏa toàn bộ hỏa lực cũng đã sớm rơi tan.
Nhưng vẻ mặt Hà Ánh Chi trước sau vẫn căng thẳng, “Các cậu cho rằng Lân Điểu ở Khu sinh thái cao cấp cũng chỉ có chút năng lực này thôi sao?”
“Thế…… Chúng nó còn có thể làm gì?” Giang Xuân Lôi tò mò hỏi.
“Nghe nói cậu am hiểu máy bay không người lái?” Hà Ánh Chi hỏi lại.
Giang Xuân Lôi lập tức hiểu, điều khiển máy bay không người lái từ xa bay ra khỏi vô số Trùng Minos, đi ra bên ngoài.
“Ôi trời ơi! Giáo sư Hà ngài mau đến xem một chút, mấy Lân Điểu này phun thứ gì đó vào người Trùng Minos!”
Hà Ánh Chi đi tới vừa thấy, trầm giọng nói: “Chúng nó nhét bào tử Phệ Cốt Tán vào trong cơ thể côn trùng! Bào tử sẽ sinh thành Phệ Cốt Tán, một khi Trùng Minos bị Phệ Cốt Tán khống chế thì sẽ trái lại công kích chúng ta!”
Giống như Hà Ánh Chi dự đoán, khi móng vuốt xương của Phệ Cốt Tán đột phá giáp xác, phá thể mà ra, ngược hướng chế trụ đầu Trùng Minos, Hồng Vực liền mất đi khống chế với chúng nó, chúng nó bắt đầu công kích chính đồng bạn mình, đàn trùng dần dần có dấu hiệu hoảng loạn.
“Khu sinh thái cao cấp càng có trí lực hơn chúng ta nghĩ! Nhưng cũng quá coi thường dung hợp giả chúng ta rồi đó!” Chu Tự Bạch vừa dứt lời liền phóng thích xúc tu thần kinh, giống như một thác nước ào ạt giữa không trung, trong nháy mắt xuyên thấu giết chết những Trùng Minos bị Phệ Cốt Tán ký sinh, trực tiếp phá hư những cái ô xương.
Lý Triết Phong theo xúc tu thần kinh phóng xuất ra Hắc Hỏa, ồn ào huyên náo đốt cháy Phệ Cốt Tán.
Trùng Minos rung động trong Hắc Hỏa, sau khi Phệ Cốt Tán bị thiêu chết, chúng nó phát ra tiếng nức nở trầm thấp, như là vô cùng đau đớn, nhưng sau đau đớn chúng nó không hề bị Phệ Cốt Tán* ảnh hưởng nữa, được bảo vệ trong đàn.
* Phệ Cốt Tán: chỗ này thấy raw là Trùng Minos, không biết chị bí có ghi sai không nhma tui sửa vậy cho chắc
Bởi vì rất nhiều Lân Điểu tập kích dẫn tới tốc độ phi hành chậm lại, mà hai khu sinh thái cấp cao bị nổ tung lúc này nhanh chóng kết nối với nhau, cắn nuốt lẫn nhau, có xu hướng hợp nhất.
May là tên lửa thứ ba từ Thành Trung lại tới nữa, phát nổ đúng cùng một chỗ, nổ tung phần hợp nhất.
Lúc này vẻ mặt Hà Ánh Chi lại không lạc quan, ông thông báo phi hành khí khác: “Chúng ta phải mau chóng đột phá khu vực này! Hình ảnh đám mây vệ tinh cho thấy hai khu sinh thái khác cũng đã bao vây chúng ta!”
Lục Dĩnh nhìn những vệt màu đỏ trên màn hình đã tràn ngập căn cứ trước đó với tốc độ cực nhanh và đang tràn về phía họ. Theo tính toán, hai Khu sinh thái sẽ hợp nhất với nhau trong vòng hai mươi phút.
Tốc độ này, thật sự quá đáng sợ!
Đàm Mặc nheo mắt, lạnh lùng nói: “Vậy thừa dịp chúng nó còn chưa dung hợp thì tiêu diệt từng bộ phận! Chúng ta đi trước bám trụ một Khu sinh thái!”
Nói xong, con Ngân Nguyệt Cơ của Đàm Mặc liền bay ra khỏi đàn.
Đám Lân Điểu cũng bị Đàm Mặc hấp dẫn, có bảy, tám con truy đuổi theo.
Hà Ánh Chi gấp đến độ rống lên: “Đàm Mặc —— con lại muốn làm gì! Con trở về cho ta! Trở về!”
Lạc Khinh Vân nửa đùa nửa thật nói: “Giáo sư Hà, con trai trưởng thành không thể kiểm soát nữa rồi. Ông để máy bay không người lái mang ‘ Chu Tước ’ cho em ấy đi!”
Nói xong Lạc Khinh Vân cũng thay đổi phương hướng, chạy ra khỏi đàn côn trùng, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch theo sát sau đó.
“Các cậu muốn đi làm gì? Có quyết định gì không?” Lục Dĩnh cũng không khỏi mở miệng.
“Đi làm một vụ lớn.” Lạc Khinh Vân nói.
“Làm một vụ lớn? Lớn thế nào? Các cậu rất nhanh sẽ bị bốn Khu sinh thái cao cấp vây quanh!”
Lạc Khinh Vân mỉm cười thực nhẹ, “Vậy cho là diễn luyện tiến vào căn cứ Linh Hào. Có tôi ở đây, Khu sinh thái cao cấp có thể cảm ứng được tôi, nếu tôi tiếp tục đi theo mọi người thì chúng nó sẽ đuổi theo không bỏ. Chỉ có khi tôi rời đi áp lực của mọi người mới có thể giảm bớt.”
Quả nhiên giống như Lạc Khinh Vân dự đoán, khi anh cũng đi theo Đàm Mặc, toàn bộ đàn Lân Điểu mênh mông đều đuổi theo.
Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch bảo vệ chung quanh Lạc Khinh Vân.
“Thật ra tôi rất muốn đá anh xuống. Anh chết là chúng tôi giải thoát rồi.” Chu Tự Bạch nửa đùa nửa thật nói.
Lạc Khinh Vân còn chưa kịp trả lời, Đàm Mặc đã lên tiếng trước: “Vậy tôi sẽ đánh nát mông cậu.”
Cho dù muốn đá Lạc Khinh Vân xuống thì cũng phải Đàm Mặc cậu đá.
Lạc Khinh Vân buồn cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua đàn Lân Điểu, “ ‘ Chu Tước ’ của em tới.
Máy bay không người lái mang theo “Chu Tước” vòng qua đàn Lân Điểu phong tỏa, bay qua giữa Lạc Khinh Vân cùng Lý Triết Phong, đưa “Chu Tước” cho Đàm Mặc.
“Xem ra kỹ thuật điều khiển máy bay không người lái của Giang Xuân Lôi càng ngày càng lợi hại! Trở về thêm cho cậu ta đùi gà!”
Đàm Mặc vác “Chu Tước” lên bả vai, Ngân Nguyệt Cơ bay thấp xuống để Đàm Mặc có thể quan sát chi tiết Khu sinh thái này rõ ràng hơn.
“Đàm Mặc, mặt sau chúng ta còn có một cái đuôi lớn. Cậu có kế hoạch gì không?” Lý Triết Phong hỏi.
Đàm Mặc bật cười, trong tiếng cười rất nhẹ nhàng ngắn ngủi đó không hề có dấu vết mấy lần Ma Quỷ Đằng phun bào thai về phía cậu, Indira trong thai quả muốn cắn đứt cậu xuống khỏi lưng Ngân Nguyệt Cơ.
“Kế hoạch của tôi chính là tìm ra hạt giống và tiêu diệt nó.”
Lý Triết Phong cạn lời thở dài: “Thật sự rất đơn giản, rõ ràng.”
Nhưng câu hỏi là, hạt giống ở đâu?
Bọn họ đã cách Hà Ánh Chi và Lục Dĩnh càng lúc càng xa, chỉ mong con Hồng Vực kia có thể bảo vệ bọn họ lao ra khỏi.
Khu sinh thái trước mắt càng ngày càng phức tạp, từ lúc bắt đầu Ma Quỷ Đằng quấn tới đến bây giờ mật độ các loại thực vật càng lúc càng lớn, bóng cây giao nhau, đã không còn thấy rõ tình hình trên mặt đất. Mà Đàm Mặc lại không có khả năng tiếp tục hạ thấp, một khi lâm vào Khu sinh thái, đó chính là mồi cho chúng nó xâu xé.
“Đội trưởng Lạc, anh đúng là mồi ngon.” Đàm Mặc sờ sờ cằm nói.
Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại mỉm cười, “Em thật đúng là tra nam.”
Đàm Mặc thản nhiên trả lời: “Tra nam hay không vẫn phải đạt vài tiêu chuẩn. Đầu tiên là khuôn mặt phải được trời ưu ái, điểm này em khẳng định không bằng anh.Còn phải sự nghiệp thành công, anh là đội trưởng, mà em chỉ là phó đội trưởng. Lại còn phải thông minh, khi em còn đang chơi bùn thì anh đang học toán học trung học. Anh phù hợp với điều kiện tra nam hơn em.”
Lạc Khinh Vân liếc nhìn những sinh vật đang kích động trên mặt đất, nói với vẻ mặt thuần khiết vô hại: “Tốt hơn là không nên. Hiện tại anh rất yếu đuối và cần được bảo vệ.”
Lý Triết Phong bay về phía Lạc Khinh Vân, trực tiếp đá anh một cước: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”
Lạc Khinh Vân cứ như vậy tâm bất cam tình bất nguyện mà rơi xuống, đôi tay hướng tới Đàm Mặc, như thể đang chờ được ôm.
Hình ảnh này, cực kỳ giống phim truyền hình cẩu huyết nữ chính sau khi bị phản bội rớt xuống vách đá.
“Em hiểu rồi, em thiếu anh một cái hôn.” Đàm Mặc cảm thấy Lạc Khinh Vân cũng thật đủ thiếu đánh.
Nhưng trái tim cậu nháy mắt căng chặt lên, cậu phải bảo vệ tốt Lạc Khinh Vân, tên này mà bị thương một sợi tóc Đàm Mặc cũng cảm thấy lo lắng.
Lúc này, cậu đã hối hận để Lạc Khinh Vân đi xuống.
Lạc Khinh Vân đi ngang qua vô số bóng cây, lập tức đánh giá thành phần của khu sinh thái này.
Trước mắt nhìn thấy chính là sinh vật công kích thường thấy như Ma Quỷ Đằng, Indira, Lân Điểu, nhưng nếu đây là một Khu sinh thái cao cấp thì không có khả năng chỉ có sinh vật cấp bậc này.
Những sinh vật này đã tiến về phía anh, từng chút một khép lại vòng vây.
Sau khi được tiêm huyết thanh dinh dưỡng, Lạc Khinh Vân đã hồi phục được một phần năng lực của mình, anh quyết định cố gắng cướp quyền kiểm soát những sinh vật công kích này để khiêu khích hạt giống của Khu sinh thái này.
Khi anh vẫn im lặng bất động, giống như một nhân loại hoàn toàn không có uy hiếp, những Ma Quỷ Đằng không kiềm chế được trước, nháy mắt mười mấy cây từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, quả thực là công kích không góc chết.
Tóc Lạc Khinh Vân khẽ run lên, không khí trong nháy mắt ngưng tụ, thời gian chậm lại như sợi chỉ, tất cả Ma Quỷ Đằng này vẫn bất động trong tư thế tấn công lơ lửng, khi Lạc Khinh Vân mở mắt lần nữa, trong mắt anh tràn ngập ánh sáng vàng nhạt.
Bản tính tham lam của Indira không nhịn được nữa, điên cuồng chạy dọc theo Ma Quỷ Đằng, miệng ngoác ra, nước dãi bay tứ tung.
Lạc Khinh Vân quá hiểu biết tính tình Đàm Mặc, nếu mấy thứ đồ dơ này dính lên người anh mà không tẩy rớt một tầng da, Đàm Mặc tuyệt đối không thèm chạm vào anh.
Đàn Indira mới vừa bay lên không liền mất đi năng lực tự khống chế, bùm bùm ngã đầy đất thật khó coi.
Lạc Khinh Vân rũ mắt, lạnh lùng nhìn, chờ đợi càng lúc càng nhiều sinh vật Kepler trở thành thần dân của anh.
Những sinh vật Kepler ban đầu đang tràn về phía Lục Dĩnh cùng Hà Ánh Chi rút lui đều dời về phía anh, giống như một cuộc di cư lớn.
Nhưng ở trung tâm vòng xoáy, Lạc Khinh Vân lại rất nhỏ bé.
Lân Điểu thành đàn bay ngang qua Đàm Mặc giữa không trung, khiến đám người Đàm Mặc căng thẳng, nhìn đám Lân Điểu siết chặt cánh, sà xuống như mũi giáo, nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
“Mẹ nó ——”
Đàm Mặc cũng sợ hãi, Ngân Nguyệt Cơ mang theo cậu đáp xuống theo Lân Điểu.
“Sẽ không làm cục cưng bảo bối của anh bị thương đâu!”
Chu Tự Bạch trực tiếp phóng thích xúc tu thần kinh, bỗng nhiên một tấm lưới mở ra, Lân Điểu va lên xúc tu thần kinh, rất nhiều con bị tước đi lân vũ, nhưng tấm lưới không đủ chống đỡ, ngay lúc đó cũng bị đàn Lân Điểu đánh rơi.
Lý Triết Phong duỗi tay cọ qua lưới, Hắc Hỏa nháy mắt lan khắp mặt lưới, phàm là Lân Điểu tiếp xúc đến đều bị đốt cháy, phát ra tiếng thét thảm thiết.
Nhưng như vậy vẫn không đủ, mấy con Lân Điểu vọt xuống. Đàm Mặc liền nổ súng, cường cường tinh chuẩn, chỉ thấy đầu Lân Điểu nổ tung, một đám sương máu lớn màu xanh đậm lan ra.
Nhưng khi xuyên qua thảm thực vật che phủ, điều mà Đàm Mặc nhìn thấy chính là đám Lân Điểu dù đã chết hay còn sống đều lao vào pháo đài do Ma Quỷ Đằng hình thành.
Tiếng “Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng ——” thật lớn, nhưng không một con nào có thể đụng tới Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc thở ra một hơi, Lạc Khinh Vân lại lần nữa biểu diễn thực lực “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, khống chế Ma Quỷ Đằng bằng tiếng vỗ tay.
Lân Điểu giãy giụa dùng một hơi cuối cùng phun hạt giống Phệ Cốt Tán vào cơ thể ma quỷ đằng, không đến ba, bốn giây đã thấy vô số dù xương duỗi ra từ Ma Quỷ Đằng, ý đồ đoạt lại quyền khống chế Ma Quỷ Đằng.
Đàm Mặc gõ gõ máy liên lạc, “Kéo anh lên không?”
Lạc Khinh Vân cười hỏi lại: “Không phải em đá anh xuống à, giờ hối hận?”
Xem ra tên này còn thành thạo được.
“Đừng giỡn, anh lại không lên sợ không còn cơ hội!”
“Vậy em trả lời anh một vấn đề.”
“Bệnh cũ lại tái phát à! Anh đang lãng phí chính thời gian của anh đó!”
Ma mới chơi trò câu hỏi toi mạng với anh!
Lạc Khinh Vân vẫn cứ không nhanh không chậm, giống như cố ý muốn cho Đàm Mặc sốt ruột, “Anh là cục cưng bảo bối của em sao?”
“Chu Tự Bạch bịa chuyện mà anh còn tin?”
“Vậy anh không lên.” Giọng Lạc Khinh Vân có chút cố tình tùy hứng.
Đàm Mặc biết tên này tự cao*, có lỡ nếu gặp phải phiền toái gì đang tìm cách giải quyết, tên này cũng sẽ dùng biện pháp này để ngắt lời. Đàm Mặc búng tay một cái, Ngân Nguyệt Cơ của Lạc Khinh Vân thu cánh lại, chui qua khe hở giữa Ma Quỷ Đằng, dừng trước mặt Lạc Khinh Vân.
*Niệu tính(尿性): một loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ một người rất giởi trong phương diện nào đó .
Nhưng Lạc Khinh Vân không ngồi lên mà nâng nâng tay, vốn tưởng rằng Ma Quỷ Đằng bị Phệ Cốt Tán khống chế sẽ công kích Lạc Khinh Vân nhưng chúng nó chỉ lặng lẽ đứng yên trong cơ thể của Ma Quỷ Đằng không nhúc nhích.
Đàm Mặc ngồi trên Ngân Nguyệt Cơ cúi đầu cau mày, “Lạc Khinh Vân!”
Xem ra Lạc Khinh Vân đã khống chế Phệ Cốt Tán.
Thật đúng là khai hỏa toàn bộ mã lực, có thể bắt lấy toàn bộ thì đều bắt lấy.
Lý Triết Phong nói với Đàm Mặc: “Hay là cậu đến chỗ cao đi, chỗ cao thích hợp cho cậu phát huy sức mạnh. Tôi với Đội trưởng Chu ở lại độ cao này.”
Đàm Mặc gật đầu, nhìn Lạc Khinh Vân một cái, bay lên, “Hứ, Lạc Khinh Vân, đừng chơi chết anh đó.”
“Kiên nhẫn một chút, hạt giống Khu sinh thái này sắp tới rồi.” Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, đang cảm nhận cái gì đó.
Đột nhiên, Lạc Khinh Vân lùi lại một bước, và một thứ gì đó vươn ra từ mặt đất, nó như cố gắng chạm vào ngón chân của Lạc Khinh Vân, nhưng nó đã nhanh chóng rút lại.
Mọi thứ vẫn như thường, ngoại trừ một khoảng trống nhỏ đến không đáng kể trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc gót chân của Lạc Khinh Vân tiếp đất, vô số gai nhọn đột nhiên lao ra khỏi mặt đất đâm xuyên đến anh!
Khóe miệng Lạc Khinh Vân nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng tới.”
Anh di chuyển như quỷ mị, mạo hiểm tránh khỏi công kích của chúng nó.
Những chiếc gai này khác với gai ngược của sinh vật, chúng có ánh kim loại, có thể thay đổi hình dạng bất cứ lúc nào, nếu một mũi nhọn không đánh trúng Lạc Khinh Vân, vô số mũi nhọn sẽ lập tức vươn ra.
Lạc Khinh Vân xoay người ngồi lên Ngân Nguyệt Cơ, càng bay càng cao, nhưng những gai nhọn vẫn đuổi theo không bỏ, cũng càng dài càng cao, thậm chí kéo dài tiến vào trong cơ thể Ma Quỷ Đằng, cưỡng bức điều khiển Ma Quỷ Đằng truy đuổi Lạc Khinh Vân, khi Ma Quỷ Đằng không đủ cao thì gai nhọn xuyên qua cơ thể Ma Quỷ Đằng, nổ tung như pháo hoa kim loại, tiếp tục kéo dài, bắt lấy Lạc Khinh Vân giữa không trung.
Đàm Mặc mở to hai mắt nhìn, không ngừng tìm kiếm trong đầu tất cả những sinh vật Kepler mà cậu đã học được ở Hôi Tháp. Cậu ở tiền tuyến nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật này.
“Mẹ nó! Đúng là đổi mới tầm mắt! Đây là ‘ Thái Yêu ’ trong truyền thuyết sao?”
Giọng Lạc Khinh Vân phát ra từ máy liên lạc, “Đội phó Đàm, vận khí của em thật là tốt.”
Bởi vì phương hướng này là Đàm Mặc chọn.
Chu Tự Bạch phóng ra lượng lớn xúc tu thần kinh, nhưng lại không có cách nào kiềm chế những gai nhọn này, chúng có thể tự do giãn nở co rút từ những khe hở trên lưới.
Mà Lý Triết Phong sau khi phóng thích Hắc Hỏa cho dù có đốt dọc theo từng mũi nhọn xuống đất nhưng cũng không thể đốt cháy chúng hoàn toàn.
“Không được, Thái Yêu có một phần ba cấu thành là nguyên tố kim loại. Hắc Hỏa không đốt được những kim loại này!”
Thái Yêu là giống loài sinh vật Kepler cực kì độc đáo và thần kỳ.
Đến nay không ai biết được trước khi nó bị cảm nhiễm là sinh vật gì, chỉ biết nó ở sâu trong lòng đất Khu sinh thái cao cấp, hấp thụ một lượng lớn kim loại trong các khối đá và dung hợp với kim loại ở cấp độ tế bào, đây là nguồn gốc của “Thái*”. Và nó có thể tùy ý thay đổi hình dạng, ẩn nấp trong cơ thể của bất kỳ sinh vật Kepler nào, thậm chí bơi trong đá, đây chính là ý của từ “Yêu”.
*钛: titanium, titani
Cánh Ngân Nguyệt Cơ của Lạc Khinh Vân bị Thái Yêu đâm bị thương, chất lỏng màu bạc theo gió chảy thành chuỗi ngọc trai.
Tốc độ của nó đã yếu bớt, mắt thấy một làn sóng gai của Thái Yêu sắp ghim vào đôi cánh của nó.
“Đùng ——”một tiếng, một viên đạn sượt qua má Lạc Khinh Vân và nổ tung giữa những chiếc gai của Thái Yêu.
Năng lượng dao động lan ra mọi phương hướng, những chiếc gai của Thái Yêu tựa như mất đi chống đỡ sụp xuống, quay trở lại mặt đất.
Lạc Khinh Vân ngẩng đầu, nhìn thấy Đàm Mặc vẫn đang cầm súng giữ tư thế ngắm, thằng nhóc này vẫn là căn thời điểm rất tốt.
“Đừng mê mẩn anh đây, bom từ của anh không còn nhiều đâu.” Đàm Mặc lạnh lùng nói.
Phát súng này nhìn rất gần nhưng đã nắm giữ được góc bắn để gây chấn động lớn nhất cho Thái Yêu, thậm chí còn sớm hơn một giây chắc Thái Yêu đã lùi về mặt đất, mà muộn một giây Thái Yêu chắc đã đâm xuyên qua Ngân Nguyệt Cơ của Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân mỉm cười, việc nổ súng không phải là bởi vì Đàm Mặc có được thể sinh mệnh Kepler hoàn chỉnh, mà là chính thiên phú của cậu.
Muốn chinh phục Khu sinh thái này, bọn họ phải mau chóng tỏa định trung tâm Thái Yêu rốt cuộc ở nơi nào.
Bỗng nhiên, Lạc Khinh Vân đã tới độ cao bằng Đàm Mặc, hai con Ngân Nguyệt Cơ sánh vai song hành, Lạc Khinh Vân vươn tay với Đàm Mặc.
Lý Triết Phong nhướng mày khó chịu nói: “Nếu như hai người định chơi trò hẹn hò ở đây có tin tôi bắn chết cả hai không?”
Đàm Mặc lại dùng ánh mắt nghi nghờ nhìn Lạc Khinh Vân, “Anh xác định sao? Em tưởng anh đại phát thần uy xong là rỗng rồi chứ?”
Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Một chút cuối cùng của anh nhất định là cho em.”
“Lời này tôi nghe có nghĩa khác.” Chu Tự Bạch lạnh lùng nói một câu rồi bay về phía trước.
Đàm Mặc bắt được tay Lạc Khinh Vân, ngón tay hai người đan vào nhau.
Năng lượng Kepler tràn ra từ đầu ngón tay của Lạc Khinh Vân và hình thành một vòng tuần hoàn trong cơ thể Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân nói: “Bây giờ, việc cảm nhận là do em.”
Đàm Mặc biết Lạc Khinh Vân có ý gì, một khi tinh thần thể của cậu tiến vào mạng lưới sinh học Kepler, cậu sẽ có nhận thức sắc bén hơn Lạc Khinh Vân và có thể xác định được Thái Yêu nhanh hơn.
Khi năng lượng Kepler hình thành dòng chảy ngược trong cơ thể Đàm Mặc, suy nghĩ của Đàm Mặc tỏa ra tứ phía như một tấm lưới, xuyên thấu vào toàn bộ khu vực Kepler, thế giới hoàn toàn thay đổi trong mắt cậu.
Cậu có thể thấy Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch tản ra năng lượng, mãnh liệt hơn hết thảy năng lượng xung quanh.
Cậu không nhịn được cảm thán: “Hai cậu thật sáng ngời.”
“Hả?” Chu Tự Bạch quay đầu nhìn cậu, nghe như khích lệ nhưng lại hơi quái dị.
Như là đang oán giận cậu ta cùng Lý Triết Phong là bóng đèn Philips lớn ấy, sáng chói.
Đàm Mặc lại nhìn thoáng qua Lạc Khinh Vân, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, trong suốt, sợi tóc khẽ lay động, các hạt năng lượng Kepler từ ngọn tóc tràn ra, thực đẹp.
Lạc Khinh Vân bắt chước giọng điệu vừa rồi của Đàm Mặc nói: “Đừng mê mẩn anh, năng lượng của anh không còn nhiều đâu.”
“Chẹp.”
Cảm giác của Đàm Mặc tiếp tục mở rộng, kết nối tất cả Ma Quỷ Đằng, Indira, Lân Điểu và thậm chí cả những sinh vật khác đang chạy điên cuồng trong khu vực này, lọc từng lớp và bắt giữ những sinh vật bơi dưới mặt đất tuần tra Thái Yêu, khắp lĩnh vực dưới đất đều có dấu vết của nó.
Thật không thể tưởng tượng —— Thái Yêu chính là toàn bộ Khu sinh thái.
Lạc Khinh Vân vẫn giữ những ngón tay đan xen với Đàm Mặc, anh nhìn Đàm Mặc, bởi vì khi Đàm Mặc cảm nhận được khu vực này, anh cũng có thể nhìn thấy mọi thứ trong khu vực này thông qua Đàm Mặc.
“Tìm nơi tập trung năng lượng của Thái yêu nhiều nhất.” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói.
Đàm Mặc được gợi ý, cậu truy tung theo Thái Yêu, vượt qua rừng rậm cuối cùng tìm được một ngọn núi!
Trong dãy núi này, năng lượng của Thái Yêu mãnh liệt đến mức chói mắt.
“Nó ở trong núi này! Nhưng nếu đã như vậy, chúng ta không có biện pháp đối phó với nó!”
Thái Yêu tựa hồ phát hiện nó đã bị Đàm Mặc cảm giác được, cả tòa núi đang chuyển động, chỉ nghe thấy “Ầm vang ——” tiếng động đất, một con Thái Yêu hình thành từ núi đá cùng kim loại giống cự thú dung hợp mở miệng hướng tới bọn họ, giống như một cảnh tượng kinh hoàng trong thần thoại.
Họ có thể nghe thấy luồng không khí và tiếng gầm rú phát ra từ cái miệng khổng lồ, tiếng vang từng trận, đây chắc chính là đất rung núi chuyển.
Ngân Nguyệt Cơ liều mạng bay lên cao, nhưng cố tình những Lân Điểu lại tới công kích, bọn họ thiếu chút nữa chết trong miệng cự thú.
“Cái thứ này……tôi có cảm giác sao chúng ta lại có thể không biết tự lượng sức mình tới khiêu chiến nó vậy hả?” Chu Tự Bạch sợ hãi hỏi.
Bọn họ thì bay, núi non thì đuổi.
“Dãy núi này ước chừng chứa đựng lượng lớn quặng kim loại, gặp phải sinh vật Kepler tiến hóa, hai thứ dung hợp, hình thành Thái Yêu.”
Lạc Khinh Vân dùng chút sức nhéo nhéo ngón tay của Đàm Mặc, khiến cậu tỉnh lại.
“Đội phó Đàm, nếu em thật muốn bắt lấy tên này cũng không phải không có cách nào —— chỉ cần chúng ta có thể suy yếu sức mạnh của nó, đánh tan nó trước.”
Đàm Mặc nhíu mày, “Đánh tan nó? Em lại nhớ tới năng lực của Hạ Lang, một quyền đấm vào thì bảo đảm tất cả thành phần kim loại sẽ không thể tích tụ được. Nhưng vấn đề là cho dù Hạ Lang ở chỗ này thì ông ấy cũng không thể tới gần Thái Yêu, nắm tay còn chưa duỗi đến đã bị xuyên tim rồi.”
“Ý anh là hủy diệt với năng lượng lớn hơn. Khác với sinh vật Kepler cao cấp một hai phát tên lửa có thể bắn trúng nó hay không cũng rất khó nói, nhưng Thái Yêu…… chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
“Ý của anh là bom xung điện từ ở Thành trung tâm?” Đàm Mặc hỏi.
“Đúng vậy. Kết nối với chú Hà của em đi.” Lạc Khinh Vân chớp chớp mắt.
“Vậy sao anh không làm nũng với Dì Lục của anh đi?”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng cậu vẫn liên hệ Hà Ánh Chi.
Nhận được liên lạc từ cậu, Hà Ánh Chi vui mừng khôn xiết, không nói hai lời đã đồng ý giúp bọn họ yêu cầu hỗ trợ bom xung điện từ từ Thành Trung Tâm.
Nhưng bom xung điện từ sẽ ảnh hưởng đến tất cả các thiết bị liên lạc, Hà Ánh Chi chỉ có thể đồng ý hẹn nhau hội lại ở khu sinh thái Kepler cấp thấp, nếu Đàm Mặc và những người khác không đến được, Hà Ánh Chi sẽ lưu lại một chiếc phi hành khí. Đây là sắp xếp tốt nhất.
Thành Trung Tâm cực kì để ý Hà Ánh Chi, bảo đảm bom xung điện từ sẽ đến đích trong vòng ba phút.
Khả năng của quả bom xung điện từ này không phải là phá hủy vật thể hữu hình mà là làm gián đoạn mọi nguồn điện liên lạc và ảnh hưởng đến từ trường.
Khi nhân loại đối mặt với sự xâm lược của Kepler, sẽ không còn khái niệm quốc gia, sẽ không còn chiến tranh trong thế giới nhân loại, bom xung điện từ gần như không còn tác dụng. Chỉ là không bao giờ ngờ rằng thứ vũ khí đã nằm trong cát bụi hơn 20 năm nay lại thực sự có ích cho đến ngày nay.
Ngọn núi Thái Yêu ẩn núp còn đang không ngừng di động, lấy hết mọi cách truy đuổi mấy người Đàm Mặc. Để đảm bảo bom xung điện từ đánh trúng, đám người Đàm Mặc chỉ có thể vòng vòng tại chỗ để khống chế phạm vi hoạt động của Thái yêu, tránh khỏi sự tấn công của Lân Điểu.
Bom xung điện đúng hẹn tới, mấy người Đàm Mặc nhìn chuẩn quỹ đạo của nó, cố ý dẫn ngọn núi Thái Yêu qua.
Núi non không ngừng biến hình, đột ngột mọc lên từ mặt đất, hình thành vô số mãnh thú rít gào như sấm, liên miên không dứt, kéo dài về phía chân trời!
“Mẹ nó ——”
Mồ hôi lạnh tuôn sau lưng Đàm Mặc, mắt thấy thiên quân vạn mã cách mình càng lúc càng gần!
Bom xung khóa vào khối năng lượng của Thái Yêu, trực tiếp đâm vào đàn thú hình thành từ Thái Yêu.
Không có tiếng pháo ầm ầm hay khói thuốc súng, chỉ có tiếng “chi–” sắc bén phát ra từ thiết bị liên lạc bên tai Đàm Mặc, màng nhĩ gần như nổ tung, Đàm Mặc ôm đầu, nhanh chóng lấy thiết bị liên lạc ra khỏi tai.
Nhưng những con thú vốn không chịu bỏ cuộc cho đến khi cắn được họ đã gục ngã trong trạng thái bị nghiền nát.
Âm thanh trời sụp đất nứt truyền đến, cả tòa núi bị ảnh hưởng bởi lực từ của bom xung, Thái Yêu không còn có thể điều khiển các nguyên tố kim loại để tạo thành hình dạng của toàn bộ dãy núi như ý muốn, thậm chí không thể tái hợp năng lượng Kepler của nó.
Đàm Mặc có thể biết được, năng lượng của Thái Yêu đã bị bom xung điện từ đánh tan và phân tán khắp nơi.
Đây là tất cả sao?
Khi tác dụng của xung điện từ tiêu tan, nó sẽ trở lại trạng thái cũ.
Nhất định có cái gì đó là trung tâm năng lượng của nó!
Đúng lúc này, sau lưng Đàm Mặc có thứ gì đó bay tới, hắn quay lại thì thấy một con chim toàn thân màu đen, lông mượt mà.
Nó đến gần cậu lúc nào?
“Cẩn thận…” Tiếng hét của Lạc Khinh Vân vang lên.
Ngay khi Đàm Mặc kinh ngạc phát hiện lông chim phản chiếu ánh kim loại, Lạc Khinh Vân bên cạnh liền bay tới.
Đàm Mặc cúi người xuống, gần như úp mặt vào lưng Ngân Nguyệt Cơ.