Lạc Khinh Vân lảo đảo một cái, cứ như vậy cách Đàm Mặc ít nhất một trượng.
Đàm Mặc kinh ngạc nhìn Lạc Khinh Vân, anh cứ như vậy tránh ra? Đã nói đồng sinh cộng tử mà?
Lạc Khinh Vân thở dài, vẻ mặt “anh giờ là tên đàn ông ốm yếu, em còn muốn anh thế nào”.
Chu Tự Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt Đàm Mặc, lạnh lùng nói: “Đừng nói là anh chọn quả hồng mềm mà bóp cho nên đi cùng Lạc Khinh Vân tới khi dễ tôi. Không thì sao không đi tìm trúc mã Đội trưởng Lý của anh đi?”
Lý Giai Ngôn bên cạnh hoàn toàn ngây ngẩn, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày đội trưởng nhà mình lên án bị người khác khi dễ luôn đó?
“Cái này, đương nhiên không phải. Có tìm hồng mềm thật thì tôi sẽ tìm Ngô Vũ Thanh.”
Đàm Mặc không chịu nổi khí thế của Chu Tự Bạch, lui ra sau một bước, nhưng trong lòng lại nghĩ xác suất đánh lén Lý Triết Phong thành công gần bằng không, cho nên mới tìm cậu đó.
Cậu không phải quả hồng thì chẳng lẽ Lý Triết Phong là quả hồng sao?
“Thế thì, Lý Triết Phong cũng phải có đãi ngộ này.” Chu Tự Bạch chỉ chỉ cái mũi đang đổ máu, nói cực kì nghiêm túc.
“Cho nên thứ cậu để ý chính là cái này?”
Đàm Mặc bỗng nhiên hơi không hiểu đứa nhỏ này.
“Không sai!”
“À thì…… Tiểu Bạch này, công việc kiểm kê của cậu còn chưa hoàn thành nhỉ, tôi không quấy rầy cậu nữa …… Ha ha ha……”
Đàm Mặc kéo Lạc Khinh Vân vội rời đi.
Lý Giai Ngôn nhìn đội trưởng nhà mình nín thở mà không biết nên nói gì cho tốt, thật lâu sau cũng chỉ nghẹn ra một câu: “Ừm…… cần khăn giấy không?”
Rời khỏi gara, Lạc Khinh Vân đi cùng Đàm Mặc về phòng bệnh, đi được nửa đường lại đụng phải Lý Triết Phong mặc áo ngụy trang, một thân khí tràng mạnh mẽ nghênh diện đi tới, theo sau là các đội viên.
Đàm Mặc nhìn anh lại hơi chột dạ, quay mặt đi như không muốn bị Lý Triết Phong để ý.
Lạc Khinh Vân đi theo sau cậu mỉm cười.
Nháy mắt hai người đi ngang qua nhau, Lý Triết Phong quả nhiên liếc tới cái quần bệnh nhân của Đàm Mặc, cau mày, anh bắt lấy vai Đàm Mặc hỏi: “Đây là mốt đồ rách mới nhất à?”
“Ha ha, cho mát mẻ.” Đàm Mặc cười ha ha.
“Mát mẻ? Vậy sao cậu không khỏa thân luôn đi?” Lý Triết Phong hỏi lại.
“Vậy chắc chắn là bị bệnh tâm thần.”
Lý Triết Phong nhìn Lạc Khinh Vân, ý là tên này sao lại thế này?
Đàm Mặc vốn dĩ cho rằng Lạc Khinh Vân sẽ giúp cậu nghĩ được cái cớ đáng tin, ai ngờ Lạc Khinh Vân lại như chuyện không liên quan mình, “Cậu để em ấy tự nói.”
Lý Triết Phong lại nhìn Đàm Mặc, “Gặp phải chuyện gì? Hay là cậu động thủ với ai?”
Ngụ ý, ở chỗ này không có ai sẽ động thủ với Đàm Mặc, đặc biệt là dưới tình huống có Lạc Khinh Vân đi theo. Trừ phi là Lạc Khinh Vân trông coi tự trộm, muốn làm chuyện không nên làm với Đàm Mặc.
Đàm Mặc lộ ra vẻ mặt khó xử, “Thật ra…… tôi thấy Lạc Khinh Vân hiện tại không phải rất suy yếu sao? Tay đưa tôi một ly nước cũng run lên, nhìn như là đẩy một cái là ngã. Nên tôi liền……”
“Cậu liền thế nào?” Lý Triết Phong nhướng mày.
“Lấy hết dũng khí, định đánh đòn phủ đầu tử hình anh ấy tại chỗ.” Đàm Mặc giơ tay chém xuống.
Lý Triết Phong rõ ràng đã sửng sốt.
“Ai ngờ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Anh ấy giãy giụa siêu lợi hại, tôi không thành công, còn mất cái quần bệnh nhân.”
“Cậu là thiểu năng trí tuệ à?” Lý Triết Phong đầy mặt “Hận sắt không thành thép”.
“Đúng vậy, tôi nên xin cậu giúp tôi.”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ giúp cậu làm chuyện này này?” Lý Triết Phong hỏi lại.
Nụ cười của Đàm Mặc có chút bi thương, “Cậu sẽ không sao?”
“……”
Lý Triết Phong trực tiếp dẫn đội đi xa.
Trở lại phòng bệnh, Đàm Mặc lanh lẹ chui vào trong chăn. Cậu phát hiện sau khi năng lượng Lạc Khinh Vân cho mình cạn hết thì cậu sẽ cảm thấy cực kì mệt mỏi, mí mắt đều đã đánh nhau.
Lạc Khinh Vân ngồi nghiêng trên mép giường, sờ sờ xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, “Anh nói này Đội phó Đàm, em có phải thật sự nghĩ nhân lúc anh cạn rỗng đi mưu triều soán vị không?”
Sâu ngủ trong Đàm Mặc chạy đi hết, nhưng vẫn làm bộ buồn ngủ đến mức không tỉnh táo trả lời: “Không có mà…… sao thế được…… em buồn ngủ quá rồi……ngủ đi.”
“Sao anh lại cảm thấy em đang cố ý xa lánh anh?” Lạc Khinh Vân mới vừa đưa một cánh tay xuống dưới cổ Đàm Mặc muốn ôm cậu một chút, đã bị Đàm Mặc kéo ra.
“Ấy ấy, cánh tay anh không mềm bằng gối.”
Tuy nói nam tử hán đại trượng phu phải độ lượng, ai trêu chọc Đàm Mặc thì Đàm Mặc cũng có thể quay đầu liền quên, nhưng Lạc Khinh Vân lúc này thật sự chọc tới cậu rồi.
Chu Tự Bạch đẩy, tên này liền lui?
Toàn bộ quá trình ăn dưa, không hề định giúp cậu mát mày mát mặt!
Không lơ anh ấy, Đàm Mặc phải cảm thấy rất xin lỗi bản thân.
“Anh dùng một bí mật trao đổi với em.” Lạc Khinh Vân nhìn ra Đàm Mặc không muốn cho anh ngủ cạnh nên sảng khoái ngồi dậy, trở lại trên ghế bên cạnh, bộ dáng thực quy củ.
“Anh muốn trao đổi cái gì với em?”
Đàm Mặc không có hứng thú, nghĩ thầm khẳng định là trao đổi cái gì không đứng đắn, bởi vì trong xương cốt Lạc Khinh Vân đã không phải là tên đàn ông đứng đắn.
“Anh nghĩ cái gì, em không biết sao?”
Xem đi, quả nhiên không đứng đắn.
“Vậy anh lấy bí mật gì đổi với em?” Đàm Mặc có hơi tò mò, lại không phải chưa đi qua thế giới Kepler của tên này, thứ quan trọng nhất của anh Đàm Mặc cảm thấy cậu đều đã biết, còn có thể có bí mật gì nữa?
“Ai cũng là lần đầu tiên, bí mật tại sao anh lợi hại hơn em.”
Lạc Khinh Vân vẫn nói với giọng điệu chậm rì rì đó, Đàm Mặc bật dậy ngay, một tay chống đầu gối, cười lạnh nói: “Quả nhiên, Lạc Khinh Vân! Em đã nói anh chắc chắn gạt em học gì đó…… Tà thuật! Không thì sao anh lại thế được!”
Lạc Khinh Vân dựa vào lưng ghế, học hết tinh túy bộ dạng lười biếng không xương của Đàm Mặc, “Cảm ơn em đã khích lệ, anh còn tưởng mình đi quá xa em sẽ không thích. Xem ra thật ra em rất thích.”
“Anh thôi đi! Mau nói bí mật!” Đàm Mặc thô lỗ đá chân Lạc Khinh Vân.
Nhìn thấy sắp đá vào bụng anh, Đàm Mặc ý thức được vết thương của anh rất sâu, lập tức đổi phương hướng, kết quả đá vào một chỗ xấu hổ khác.
Mà may Lạc Khinh Vân nhanh tay, nhẹ nhàng nâng mắt cá chân Đàm Mặc lên.
“Chậc, em cố ý hả?” Lạc Khinh Vân hỏi.
Tư thế của Đàm Mặc hơi khó với dây chằng, cậu tự nhận là không có bãn lĩnh xoạt chân tùy thời tùy chỗ của Lạc Khinh Vân, vỗ vỗ mép giường nói, “Em đau.”
Lạc Khinh Vân đặt chân cậu lại.
“Ai, anh rốt cuộc nói hay không?”
Bí mật này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, có một khoảng thời gian làm Đàm Mặc nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Anh nói cho em, em chính là của anh.” Lạc Khinh Vân vẫn duy trì khoảng cách với Đàm Mặc, chỉ là cặp mắt kia nhìn đến mức khiến lỗ tai Đàm Mặc đỏ lên.
“Vậy anh mau nói.”
Lạc Khinh Vân mỉm cười, hơi hé môi, đầu lưỡi có thứ gì đó tản ra ánh sáng xanh lam nhẹ.
Đàm Mặc nheo mắt, thẳng lưng, Lạc Khinh Vân vẫn dựa người về phía sau, Đàm Mặc không kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo anh kéo lại.
Lạc Khinh Vân rõ ràng có thể thừa cơ ép Đàm Mặc xuống, nhưng anh đột ngột dừng lại chống hai tay ở mép giường.
Khi Đàm Mặc biết rõ nó là gì, trong lòng giật mình, bóp lấy gương mặt Lạc Khinh Vân, “Anh có bệnh hả! Đó là sinh vật Kepler hệ Freya! Mau nhổ ra!”
Lạc Khinh Vân cười, lông mi khẽ run lên, giống như cánh bướm bay qua trong lòng Đàm Mặc.
“Em đã quên rằng cấp bậc Kepler của anh cao hơn nó à?”
Lúc Lạc Khinh Vân nói chuyện, hạt giống hệ Freya kia còn như ẩn như hiện, rõ ràng đã có vết xe đổ, sinh vật Kepler hệ Freya có tốt đẹp tới mấy đối với nhân loại cũng là chơi với lửa
Nhưng khát vọng trắng ra trong lòng Đàm Mặc …… không phải dụ hoặc đến từ Freya, mà là đến từ Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc là người rất giữ vững nguyên tắc, cậu không hề có lòng hiếu kì với bất luận thứ gì nguy hiểm, với cậu thì chỉ có cái nên làm, cho dù có chết thì chuyện nên làm cậu cũng sẽ đi làm.
Nhưng tới Lạc Khinh Vân thì khác, cậu không lúc nào là không bị mê hoặc, không bị anh hấp dẫn, nếu nói chơi với lửa…… thì Lạc Khinh Vân chính là lửa.
“Anh cất giấu hạt giống Freya làm gì?” Đàm Mặc lại hỏi.
Cổ họng cậu vô thức cuộn lên, động tác nhỏ như vậy cũng không thoát khỏi tầm mắt của Lạc Khinh Vân.
“Khi anh động tình vì em, nó sẽ lớn dần, nảy nở và thậm chí nở hoa, mang đến cho anh những tưởng tượng đẹp đẽ hơn.”
“Anh gạt em.” Đàm Mặc vô thức nắm lấy mép giường.
“Anh có lừa em hay không, em thử một lần chẳng phải sẽ biết?”
Lạc Khinh Vân vừa dứt lời, Đàm Mặc đột nhiên nắm lấy eo anh, hai người lập tức đảo ngược, Lạc Khinh Vân vừa muốn ngẩng đầu lên thì Đàm Mặc đã túm tóc anh và đẩy anh xuống.
Lạc Khinh Vân mở to hai mắt, anh kinh ngạc, bởi vì tuy anh biết Đàm Mặc thích mình nhưng giữa bọn họ tựa hồ có một cái ranh giới vô hình, Đàm Mặc luôn cẩn thận lướt qua nó, mà lúc này đây Lạc Khinh Vân cảm thấy cậu như một kẻ điên.
Hoặc là nói, cậu làm Lạc Khinh Vân cảm nhận rõ ràng cảm giác được độc chiếm.
Dòng máu chảy theo hướng hỗn loạn, dường như não bộ cảm nhận nhiệt độ đã sai, nếu không Lạc Khinh Vân sẽ không cảm thấy phòng bệnh nhiệt độ không đổi này đột nhiên giống như một ấm nước sôi, thậm chí cả không khí cũng nóng muốn mạng.
Hạt giống Freya nảy mầm sinh trưởng mất khống chế, Lạc Khinh Vân muốn nhổ nó ra, nhưng lại bị Đàm Mặc chống lại, nó mang đến đã không chỉ là ảo giác, mà là lực hấp dẫn bị phóng đại vô số lần thuộc về đối phương.
Cảm xúc của lông mi Lạc Khinh Vân, chuyển động mũi của Lạc Khinh Vân, hơi thở của Lạc Khinh Vân, mùi hương giữa những sợi tóc của Lạc Khinh Vân …… Hết thảy dung hợp thành chất xúc tác trí mạng, bức Đàm Mặc đến bờ vực mất khống chế.
Những cánh hoa màu xanh nhạt nở ra từ môi họ, những sợi dây leo mỏng như tơ chạy dọc theo cằm Lạc Khinh Vân, quấn quanh gáy Đàm Mặc, nó là sinh vật cực kỳ cần yêu thương nên nó điên cuồng cố gắng xâm nhập vào cơ thể Đàm Mặc, hấp thụ niềm khao khát dâng trào trong cậu lúc này.
Nhưng Lạc Khinh Vân lại không mất đi khống chế với nó, bắt đầu trói buộc năng lượng, khiến nó trở thành hạt giống của mình.
Những dây leo dần dần khô héo, Freya bị Lạc Khinh Vân cưỡng bách về lại trạng thái ngủ sâu.
Đàm Mặc cũng trở nên ôn nhu.
Thần kinh của Lạc Khinh Vân cũng được xoa dịu và thư giãn theo đối phương.
Ngay lúc nào đó, Đàm Mặc bỗng nhiên câu một chút, rời khỏi Lạc Khinh Vân.
Trong nháy mắt kia Lạc Khinh Vân cảm giác được trống rỗng xưa nay chưa từng có.
Mà Đàm Mặc nở nụ cười xấu xa, hạt giống Freya kia bị cậu mang đi.
“Đối với nhân loại thì sinh vật Kepler hệ Freya tuy rằng tốt đẹp, nhưng là nhất định là chơi đùa với lửa.” Lạc Khinh Vân lặp lại quan điểm của Đàm Mặc.
Đàm Mặc không có ý định trả lại cho Lạc Khinh Vân, “Vật phẩm nguy hiểm, nên tịch thu.”
Lạc Khinh Vân không hề tức giận, chỉ là kéo nhẹ đầu Đàm Mặc, “Nói rồi, bí mật của anh đã nói cho em, em chính là của anh.”
Đàm Mặc mỉm cười, tư thế ông đây buồn ngủ rồi, “Em vốn dĩ chính là của anh mà.”
Lạc Khinh Vân kéo chăn che đầu cậu xuống, “Em biết ý anh là gì.”
“Em đã nói em là của anh, em là của anh. Nơi này là tập đoàn Thâm Trụ!”
Lạc Khinh Vân sửng sốt, nheo mắt hỏi: “Em đây là thật sự ngượng ngùng, hay là đang câu dẫn anh?”
“Tự nghĩ.”
“Trả anh hạt giống.”
“Không còn. Kiên quyết không cho anh dùng nó phát triển những ý tưởng bất hợp pháp về em.”
Lạc Khinh Vân lại mỉm cười, “Vậy em cũng không thể dùng nó để tưởng tượng anh.”
“Anh quản được sao?” Đàm Mặc làm như chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.
Chờ đến khi Đàm Mặc thật sự ngủ rồi, Lạc Khinh Vân đi đến phòng bệnh Hà Ánh Chi, kể lại quá trình vừa rồi Đàm Mặc đánh lén Chu Tự Bạch cho Hà Ánh Chi.
Hà Ánh Chi nghe xong, cực kì nghiêm túc phân tích.
“Nói cách khác thì trước mắt, sau khi Đàm Mặc nhận năng lượng Kepler là dung hợp giả các cậu không cảm giác được năng lượng trong thân thể nó?” Hà Ánh Chi hỏi.
“Đúng vậy. Tôi phỏng đoán là bởi vì từ mặt tế bào, em ấy khác dung hợp giả chúng tôi. Thân thể chúng tôi hay là nói thể xác này đã bị Kepler hóa. Nhưng thân thể Đàm Mặc là hoàn toàn thuộc về nhân loại, có nghĩa năng lượng nếu bị tinh thần thể em ấy nhận lấy, thân thể em ấy sẽ như một cái bình chứa năng lượng Kepler, đậy nắp lại, khiến dung hợp giả không cảm ứng được.”
“Cho nên ở mặt tác chiến, nó có thể rất dễ dàng lẻn vào Khu sinh thái nào đó mà sẽ không bị hạt giống chú ý.” Hà Ánh Chi nói.
“Ý của tôi là, đây mới là nguyên nhân Đàm Mặc bình an không bị Khu sinh thái Kepler phát hiện nhiều năm như vậy. Đương nhiên điểm này, chúng ta còn cần nghiệm chứng thêm một bước.” Lạc Khinh Vân nói.
“Nghiệm chứng thế nào? Cậu sẽ không phải đang nghĩ thả nó vào Khu sinh thái Kepler chứ?” Hà Ánh Chi khẩn trương ngồi dậy.
Hạ Lang canh giữ bên cạnh vội đỡ ông, trấn an: “Giáo sư Hà, em đây là quan tâm sẽ bị loạn. Ở chỗ này dung hợp giả cao cấp không chỉ có Đội trưởng Chu, còn có tôi, còn có Đội trưởng Lý. Có lẽ là bởi vì lúc này đây năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân vốn dĩ không cao, dẫn tới năng lượng sau khi truyền cho Đàm Mặc rất yếu cho nên Đội trưởng Chu không cảm ứng được. Như vậy chờ đến khi năng lượng của Lạc Khinh Vân khôi phục, truyền cho Đàm Mặc càng nhiều năng lượng thì chúng ta có thể lại thí nghiệm.”
“Đúng vậy, nếu đến lúc đó Lý Triết Phong cũng không cảm giác được, như vậy phỏng đoán của chúng ta về ‘ thứ đậy năng lượng Kepler’ hơn phân nửa là sự thật.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Sau khi Hà Ánh Chi hơi thả lỏng như lại nghĩ tới cái gì, dùng ánh mắt nghiêm túc hơn cả nhìn Lạc Khinh Vân.
“Như vậy cậu thì sao?”
“Tôi? Tôi thì sao?”
Lạc Khinh Vân vừa nói ra, Hạ Lang vốn canh giữ cạnh giường bệnh của Hà Ánh Chi chợt xuất hiện ở trước mặt anh, tốc độ cực nhanh, nắm đấm của ông đánh vào bụng Lạc Khinh Vân, một quyền này nếu đánh trúng, sóng năng lượng truyền trong cơ thể Lạc Khinh Vân đủ để đánh bật nội tạng của anh ra.
Lạc Khinh Vân khoanh tay chặn nắm đấm của Hạ Lang, nhưng Hạ Lang đột nhiên rút lại nắm đấm, tóm lấy cổ họng Lạc Khinh Vân ấn anh vào tường.
“Giáo sư Hà, ông đây là có ý gì.” Lạc Khinh Vân nheo mắt, nhìn Hà Ánh Chi trên giường bệnh đang nhìn kỹ anh.
“Cậu thu lấy năng lượng từ Nguồn gốc năng lượng Kepler cũng không phải vô cùng vô tận đúng không.” Hà Ánh Chi nghiêm túc nói.
Hạ Lang buông Lạc Khinh Vân ra, lại ngồi trở lại bên cạnh giường bệnh.
Lạc Khinh Vân hoạt động cổ, cười khẽ, “Đó là đương nhiên. Bằng không giá trị Kepler nhân lên mấy ngàn lần thì Thành Trung Tâm phải bắn tên lửa vào tôi, Tôi chỉ cần truyền năng lượng tôi bắt được cho Đàm Mặc là có thể hạ thấp giá trị Kepler.”
Hà Ánh Chi lắc lắc đầu, giọng nói vẫn nghiêm túc, “Cậu biết tôi không nói đến giá trị Kepler, mà là thân thể của cậu. Thân thể cậu đến nay còn chưa khôi phục, cậu thậm chí không thể kết nối tinh thần thể với nguồn gốc Kepler, cho dù có kết nối được cũng không nhận năng lượng Kepler nổi.”
Ý cười trên mặt Lạc Khinh Vân biến mất, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.
“Cậu là ‘ Cây cầu năng lượng Kepler ’, nhưng tất cả cây cầu đều có tải trọng của nó. Nếu vận chuyển quá nặng thì sẽ sụp đổ. Lạc Khinh Vân, thân thể cậu đang lung lay sắp đổ.” Hà Ánh Chi lấy ra một báo cáo kiểm tra sức khoẻ, chỉ ra rất nhiều trị số, “Hoạt động tế bào của cậu, năng lực phục hồi, số lượng bạch cầu, hoạt động của ty thể đều thấp hơn cả nhân loại bình thường. Cậu hiện tại căn bản không có sức chiến đấu, một quyền của Hạ Lang là có thể khiến cậu ‘ vật chất mất đi, tinh thần vĩnh tồn ’.”
Lạc Khinh Vân trầm mặc, Hà Ánh Chi nói đều là sự thật.
Đây cũng là tại sao hôm nay Đàm Mặc đi đánh lén Chu Tự Bạch nhưng Lạc Khinh Vân vẫn luôn chỉ đứng ngoài cửa gara.
Kỳ thật sau khi truyền chút năng lượng Kepler cuối cùng cho Đàm Mặc, anh đã trở thành con hổ giấy rõ đầu rõ đuôi.
“Lạc Khinh Vân, tôi biết cậu quen độc lai độc vãng, nhưng hiện tại đã khác. Nếu cậu có bất luận vấn đề gì, đều sẽ liên quan đến Đàm Mặc. Tôi không chỉ nói năng lượng Kepler cậu mang đến cho nó, còn bao gồm…… nó rất để ý cậu, nó tín nhiệm cậu. Cho nên, sau này có vấn đề như thế nữa, tôi hy vọng cậu có thể nói cho tôi. Bởi vì tôi có tự tin —— ngoại trừ Lăng Dụ, còn học giả nào có thể giải quyết vấn đề của cậu, thì tuyệt đối là tôi.” Hà Ánh Chi nói.
“Ông tính giải quyết thế nào?” Lạc Khinh Vân hỏi.
“Cậu có tính tương thích cực kì mạnh đối với phôi thai sinh vật Kepler, đặc biệt là chai Klein. Nếu hút vào năng lượng Kepler khác sẽ làm cậu hư bất thụ bổ. Nhưng cậu bị chai Klein nuôi ra, cho nên tôi định dùng chai Klein chế tạo dịch dinh dưỡng cho cậu, chuyên môn dùng cho phục hồi tế bào trong cơ thể cậu. Nếu cậu là một cây cầu, chúng tôi phải góp một viên gạch cho cậu, khiến cây cầu này càng kiên cố hơn, khả năng lưu thông lớn hơn, hiệu suất cao hơn. Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm trước khi trở về Thành Trung Tâm. Vốn dĩ nơi này cũng có thai quả Ma Quỷ Đằng, nhưng cấp bậc dinh dưỡng đối với cậu quá thấp, như muối bỏ biển.”
“Cảm ơn. Nhưng ……chai Klein ở Khu sinh thái nguy hiểm cao, ông thu thập thế nào?”
Khóe môi Hà Ánh Chi lộ ra một nụ cười, “Sao lại phải thu thập? Chúng ta có sẵn.”
“Hả?” Lạc Khinh Vân cảm thấy anh chưa hiểu.
“Có vẻ như sự hao mòn về thể chất đã khiến chỉ số IQ của Đội trưởng Lạc giảm mạnh.” Hạ Lang nhắc nhở, “Chúng ta hiện tại ở đâu?”
Lạc Khinh Vân lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
“Chẳng lẽ…… chúng ta muốn cướp sạch tập đoàn Thâm Trụ?”
Xác thật, thực lực của tập đoàn Thâm Trụ có thể sánh ngang với Hôi Tháp, bọn họ dự trữ rất nhiều mẫu vật sinh vật Kepler, trong đó tất nhiên có chai Klein.
Hơn nữa, khẳng định không chỉ một gốc.
“Lục Dĩnh đã khiến Khương Hoài Oanh hợp tác ‘nghiên cứu’ với chúng ta, vận chuyển hết thảy mẫu vật của bọn họ. Mặc dù không tươi lắm, nhưng cậu chắp vá dùng được.” Hạ Lang nói.
“Cảm ơn.”
Lúc này là thiệt tình.
“Đừng khoe khoang. Nếu Đàm Mặc biết năng lượng nó lấy phải hao tổn cậu thì nó sẽ không tiếp tục nhân năng lượng cậu cho nó nữa.”
Lạc Khinh Vân gật đầu.
Căn cứ vào ban đêm rất yên tĩnh, điều kiện sinh hoạt tốt hơn ký túc xá ở căn cứ Ngân Loan không chỉ một chút, Đàm Mặc thậm chí còn không muốn dậy khi nằm trên giường bệnh.
Khi Lạc Khinh Vân không ở bên cạnh, Đàm Mặc đã tìm nhiều nơi để bí mật giấu hạt giống của Freya, luôn cảm thấy Lạc Khinh Vân sẽ tìm cơ hội để cướp lại.
Giấu chỗ nào giờ?
Cảm giác giấu chỗ nào cũng chẳng ích gì.
Thôi, không giấu. Đàm Mặc lấy đầu đạn của Inspector đeo trên cổ ra, bỏ hạt giống vào đầu đạn.
Đàm Mặc sờ sờ miệng mình, nghĩ tới Lạc Khinh Vân, chậc, đúng là tên đàn ông này rất hăng hái.
Mấu chốt là, có vẻ như muốn gì là làm đó.
Nghĩ nghĩ, Đàm Mặc cảm thấy có điểm không thích hợp, vẻ mặt cũng tối lại. Nhưng Đàm Mặc biết, có vài việc chính là có đánh chết Lạc Khinh Vân thì anh cũng không nói cho cậu. Vậy làm sao bây giờ? Tự chiều thôi.
Chờ tới khi Lạc Khinh Vân bưng mâm đồ ăn tới nhìn cậu, vốn tưởng Đàm Mặc ngủ no rồi chắc đang đấu địa chủ, không ngờ cậu lại mở một luận văn điện tử trên trung tâm.
“Em xem hiểu?” Lạc Khinh Vân mở miệng hỏi.
Đàm Mặc ủn qua một bên nhường chỗ cho Lạc Khinh Vân, hai người tựa vào gối.
“Chi tiết khẳng định là em không hiểu. Cái gì mà công thức phân tử, công thức năng lượng, cứ như thiên thư ấy. Nhưng em có IQ cao, chỉnh thể luận điểm với logic em có thể hiểu. Giờ em đang rất hối hận lúc trước sao lại không chăm chỉ học hành, nói không chừng giờ em đã kế thừa y bát của mẹ em, đang đi con đường bà chưa đi hết.”
Lạc Khinh Vân nhẹ tựa mặt lên vai Đàm Mặc, cười cười nói: “Em kế thừa y bát của cha em cũng rất tốt. Anh nghe Hạ Lang nói, cha em năm đó được xưng là thần ngắm bắn. Lúc ấy có đoàn đội nghiên cứu một đài súng ngắm điện tử, nhắm chuẩn tự động, siêu dự đoán quỹ đạo, có thể bắn trúng cánh ruồi từ cách xa cả nghìn mét.”
Đàm Mặc vừa nghe đã nở hoa.
“Trừ khi trên viên đạn có thiết bị theo dõi, nếu không em không tin máy tính có thể đoán được quỹ đạo chuyển động của sinh vật Kepler. Đánh vào cánh ruồi chắc không có vấn đề gì, nhưng em không tin nó bắn trúng khe hở giữa vảy Li Vẫn, em không tin súng ngắm điện tử có thể làm được.”
“Đúng vậy. Lúc ấy còn không có ‘ Chu Tước ’, cha em đã thi đấu với súng ngắm điện tử. Cha em thắng. Súng ngắm điện tử kia là hạng mục nghiên cứu của tập đoàn Thâm Trụ, bởi vì kỹ thuật xạ kích vô cùng thần kỳ của cha em mà hạng mục kia mắc cạn, cũng cho Hôi Tháp một món tiền lớn.” Lạc Khinh Vân cười nói.
“Vẻ mặt đắc ý của anh sao cứ như khen cha ruột mình vậy hả?”
Đàm Mặc nói xong liền cảm thấy cậu nói sai rồi. Cha ruột Lạc Khinh Vân chính là cái tên đàn ông tồi nhìn thì tuấn tú lịch sự Hứa Lệnh Phi mà.
“Chắc vì ông ấy là cha em.” Lạc Khinh Vân trả lời.
“Đúng rồi, cho anh nhìn một thứ tốt.” Đàm Mặc mở ra một tập tài liệu, tên tập tài liệu là 《 Lạc Khinh Vân 》.
“Này cái gì?” Lạc Khinh Vân cười nói, “Chẳng lẽ em thường xuyên chụp lén anh, lập thư mục chứa ảnh chụp lén à? Hay là tin tức lúc trước em sùng bái anh sưu tập lại?”
“Chậc, anh cũng thật đủ tự luyến.” Đàm Mặc tức giận.
Bấm vào thư mục, các bức ảnh và video bên trong đều là về một phụ nữ trẻ.
Có những bức ảnh chụp CMND của cô, những bức ảnh tốt nghiệp cấp hai và đại học, và những bài phát biểu của cô khi tham dự các buổi hội thảo.
Cô ấy tràn đầy năng lượng khí phách hăng hái, thoạt nhìn các đường nét trên khuôn mặt không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn lần thứ hai sẽ cảm thấy một cảm giác tươi sáng và thoải mái. Cô ấy là Lạc Minh Quân.
Lạc Khinh Vân giơ tay lên, có lẽ muốn chạm vào cô, nhưng đầu ngón tay lại lướt qua đống dữ liệu.
“Mẹ của anh cũng rất xinh đẹp.” Đàm Mặc nói.
Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Chỉ là ánh mắt…… hơi kém.”
“Ngừng, ánh mắt là một vấn đề rất huyền học.” khuỷu tay Đàm Mặc chọt nhẹ Lạc Khinh Vân, bên tai truyền đến tiếng đối phương hít khí.
Dung hợp giả phục hồi nhanh hơn người bình thường, Đàm Mặc vốn cho rằng Lạc Khinh Vân đang giả đau, nhưng trên mặt Lạc Khinh Vân không có biểu cảm gì, cả lông mày cũng không nhăn một chút, căn bản là không muốn Đàm Mặc phát hiện anh đang đau.
Đôi mắt của Đàm Mặc nheo lại, đưa bàn tay vào sờ lên băng vải, nhưng là lại bị Lạc Khinh Vân nắm lấy.
“Đội phó Đàm, em đang ám chỉ anh cung cấp vài dịch vụ thu phí sao? Anh cho rằng trước khi em ngủ anh đã làm tốt lắm rồi chứ, cả hạt giống Freya trân quý cũng bị em lấy đi rồi.” Lạc Khinh Vân nói.
“Thì sao? Nhìn cơ bụng của anh có chút còn cần thu phí? Đồ cho em còn muốn lấy lại à?” Đàm Mặc nhướng mày.
“Không cho xem, muốn lấy lại.”
Nói xong, Lạc Khinh Vân lôi tay Đàm Mặc ra khỏi băng, xoay người chuẩn bị rời khỏi giường bệnh.
Đàm Mặc xoay người nắm lấy vai của Lạc Khinh Vân, muốn đẩy anh lại, Lạc Khinh Vân đã đoán trước được, nghiêng người nâng cổ tay của Đàm Mặc lên, nhưng rõ ràng tốc độ phản ứng của anh đã chậm hơn, một tay Đàm Mặc đã ép anh quay lại, thậm chí còn lật người, định ngồi lên trên người Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân tỏ ra cam chịu mỉm cười bất lực.
Anh tiến tới đỡ eo Đàm Mặc như không muốn Đàm Mặc dồn toàn bộ sức nặng lên mình, nhưng Đàm Mặc không ngồi xuống mà thẳng lưng cúi đầu nhìn anh.
“Li Vẫn khiến anh bị thương nghiêm trọng như vậy sao?” ánh mắt Đàm Mặc rơi xuống, như xuyên thấu mọi bí mật.
Lạc Khinh Vân vẫn mặt không đổi sắc mỉm cười, không nhanh không chậm hỏi lại: “Em bị đâm xuyên thử xem?”
“Chậc…… anh có biết mình không còn kiêu ngạo như trước nữa không? Đẩy liền ngã, em còn cảm thấy nhân lúc này xác định địa vị luôn.”
Ngón tay của Đàm Mặc chạm đến lông mày của Lạc Khinh Vân, trượt xuống theo đường nét trên khuôn mặt anh, dừng lại ở khóe môi anh.
Động tác của Đàm Mặc thực nhẹ nhưng lại không có chút khiêu khích nào, trái lại khiến Lạc Khinh Vân cảm thấy ôn nhu.
“Ồ.” Lạc Khinh Vân làm như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nghiêm túc hỏi lại, “Em làm được không?”
“Được chứ, ai nói em không được?” Đàm Mặc bắt đầu cởi cúc áo của Lạc Khinh Vân.
“Mấy giờ trước thanh niên nào còn đang tìm kiếm kỹ xảo hôn?” Lạc Khinh Vân vẫn bất động, như thể anh đã thực sự từ bỏ việc vùng vẫy, để Đàm Mặc muốn làm gì thì làm.
“Có một số điều không cần phải học.”
Đàm Mặc đang muốn lột sạch đồ ngụy trang của Lạc Khinh Vân ra, Lạc Khinh Vân bỗng nhiên nắm cổ tay cậu, nhanh chóng giơ lên, Đàm Mặc mất thăng bằng ngã về phía sau.
Nhìn thấy Lạc Khinh Vân chuẩn bị rời đi, Đàm Mặc lập tức khóa cổ anh.
“Chậc…” Khi Lạc Khinh Vân lại ngã xuống, lông mày nhíu lại càng rõ ràng, lồng ngực thậm chí còn run rẩy rõ ràng.
“Anh không chỉ là bị thương, năng lực phản ứng của anh không khác người thường, không hề giống dung hợp giả.”
Đàm Mặc không nhìn lại miếng băng trên bụng Lạc Khinh Vân bởi vì nó chắc chắn chưa lành, điều quan trọng nhất là Đàm Mặc chắc chắn là Lạc Khinh Vân đã trống rỗng.
Đàm Mặc không lộ ra vẻ mặt đau lòng bởi vì cậu biết sâu trong lòng Lạc Khinh Vân có cảm giác bất an bẩm sinh đối với mối quan hệ giữa nhân loại với nhau. Khi biết Đàm Mặc sẽ đau lòng, không có gì đảm bảo sau này anh sẽ cố ý làm mình bị thương để quan sát phản ứng của Đàm Mặc, xác định xem anh có quan trọng với Đàm Mặc hay không.
“Anh có biết bản thân như bây giờ, đến cả Giang Xuân Lôi cũng có thể xử lý anh không?” Đàm Mặc lại hỏi.
“Ừm.” Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng đáp lại, anh muốn rời mắt đi bởi vì ánh mắt của Đàm Mặc có uy lực không ai có thể che giấu, nhưng trong đôi mắt Đàm Mặc có anh, Lạc Khinh Vân lại không đành lòng rời đi.
“Đã nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa mà hả?” Đàm Mặc vỗ vỗ gương mặt Lạc Khinh Vân, bỗng nhiên nghiêm túc lên, “Lạc Khinh Vân, anh rỗng không phải bởi vì bị thương, mà là bởi vì trong quá trình anh mượn năng lượng từ Nguồn gốc năng lượng Kepler thương tổn bản thân phải không?”
“Đây là linh cảm từ những báo cáo nghiên cứu của mẹ em hả?” Lạc Khinh Vân hỏi.
“Em nhìn giống đồ ngu lắm à? Trên đời này có năng lượng nào là lấy không hết, dùng không cạn sao? Nếu anh có thể dời hay thu lấy năng lượng từ nguồn gốc năng lượng thì nhất định sẽ có hạn mức cao nhất.” Đàm Mặc nói.
Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, cười, “Bộ dáng em nghiêm túc thật sự rất tuấn tú.”
“Bây giờ em muốn giết chết anh thì anh cũng chẳng làm gì được! Anh còn cười được hả?” Đàm Mặc bực.
Tên này đã game over rồi mà còn truyền năng lượng cho cậu, để cậu đi PK Chu Tự Bạch, rốt cuộc trong đầu anh nhét thứ gì trỏng!