Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 74: Em ở đây chờ anh




Ngay sau đó, nó lại nhảy lên một phi hành khí khác, “Phần phật” một tiếng, gai ngược nó phun ra quấn quanh khẩu pháo của phi hành khí, phi hành khí định nã pháo nhưng năng lượng nghịch lưu, ngược lại tự nổ tung.

Trong quá trình phi hành khí rơi xuống, nó lại mượn lực, nhảy lên một chiếc khác. Tất cả phi hành khí khẩn cấp lao lên cao, lại không dự đoán được nó bỗng nhiên phun ra càng nhiều gai ngược, như là pháo hoa tứ tán, một lần câu ba phi hành khí!

Sau khi đáp xuống đất thì nó đột ngột lui lại, rõ ràng chỉ lớn như ngựa nhưng lại có sức mạnh cực lớn.

Động cơ của ba phi hành khí này đều phát ra cảnh báo, xoay tròn sắp phải rơi xuống, tung ra đòn tấn công cuối cùng vào con quái vật này, nhưng nó tránh được bằng sức bật và phản xạ đáng kinh ngạc, cuối cùng kéo cả ba chiếc phi hành khí xuống đất.

Giữa không trung Hạ Lang và Ngô Vũ Thanh đều sợ ngây người.

“Đây mới là bản thể Đào Ngột nhỉ?”

“Cái bản thể này cũng quá……”

Chỉ thấy Đào Ngột chạy như điên nhằm vào bọn họ.

Ngô Vũ Thanh và Hạ Lang không thể không nhắc nhở phi hành khí cứu viện bọn họ, “Nhanh lên —— bay cao một chút! Nó tới!”

Tim mọi người đều nhấc lên, khẩn trương đến mức không thể hô hấp.

“Vân Hà” cách mặt đất đã vượt qua khoảng cách gai ngược của Đào Ngột có khả năng công kích lúc trước, nhưng Ngô Vũ Thanh cùng Hạ Lang lại gắt gao nhìn chằm chằm tên kia, luôn cảm thấy nó sẽ biểu diễn cực hạn siêu việt bất cứ lúc nào.

Ngay khi họ sắp rời khỏi Khu sinh thái này, Ma Quỷ Đằng quấn quanh lẫn nhau hình thành một thang trời hướng về phía trước, mà Đào Ngột chạy nhanh lên, đột nhiên nhảy lên, độ cao kia khiến những người nhìn một màn này quên cả thở, thần kinh căng như sắp vỡ ra.

“Mẹ nó ——” Ngô Vũ Thanh mở to hai mắt.

Nó phun ra những gai ngược, xoắn nhau giữa không trung, hình thành trận giáo thế tới rào rạt, một tiếng vang lớn, gai ngược xuyên thấu đáy khoang “Vân Hà”, cabin đột nhiên trầm xuống.

“A a a ——”nhóm trợ lý nghiên cứu sợ hãi dính sát vào vách tường khoang, mà gai ngược của Đào Ngột tản ra trong khoang như để ổn định lực kéo, tạo thành đinh hình ô ở đáy khoang.

Hàn Chuẩn ngã ngồi trên mặt đất, khuỷu tay chống nửa người trên lui về sau, cậu không biết phải thở thế nào, bóng ma tử vong bao phủ trong lòng.

Đào Ngột bò lên nhanh chóng theo móc câu, “Đùng” một tiếng đã tới dưới chiếc “Vân Hà”.

Những phi hành khí khác không thể tiến hành công kích hỏa lực với nó, bởi vì “Vân Hà” đang chặn nó.

Ngô Vũ Thanh cùng Hạ Lang đã sớm tinh bì lực tẫn, nhưng bây giờ vẫn phải đi xuống dọc theo động cơ, bọn họ phải nghĩ biện pháp đưa thứ này xuống.

Nó theo cửa động kia bò vào trong khoang Vân Hà.

“A —— a ——”

Nghiên cứu viên kêu vang nhất hấp dẫn lực chú ý của nó, người thứ nhất bị nó phun ra gai ngược đâm xuyên ngực, “Rầm” một tiếng bị câu qua, miệng nó mở ra một góc lớn hơn cơ thể mấy lần, một ngụm cắn nghiên cứu viên vào trong cổ họng, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt bị nghiền nát truyền đến, Hàn Chuẩn trơ mắt nhìn thi thể tiến vào cơ thể nữa trong suốt đó, lập tức bị chất lỏng màu xanh bạc nhấn chìm và tiêu hóa.

Nước mắt chảy dọc theo gương mặt Hàn Chuẩn, cằm cậu run rẩy lợi hại, cậu có dự cảm bản thân sẽ là người tiếp theo.

Đào Ngột nghiêng đầu đi tới chỗ Hàn Chuẩn, khi nó sắp phun ra móc câu, Hạ Lang nhảy vào trong khoang, đá mạnh lên người nó, năng lượng chấn động trong bụng nó nhưng nó chỉ hơi lung lay, quay đầu qua nhìn Hạ Lang, đột nhiên phun ra gai ngược về phía ông.

Hạ Lang ngã ra sau, bả vai cùng bụng bị nó xuyên thấu, rơi xuống.

Hàn Chuẩn há to miệng lại không thể phát ra âm thanh gì, cậu bò ra trước suy nghĩ phải bắt được Hạ Lang, nhưng quá xa……

Ngay lúc mạo hiểm nhất, Ngô Vũ Thanh quơ một cái đã bắt được Hạ Lang, túm chặt ông, máu từ trên người Hạ Lang không ngừng chảy xuống, Ngô Vũ Thanh gian nan nói: “Người anh em…… ông tự bắt lấy, tôi……”

Hạ Lang bò lên, bắt được một dây thừng, chịu đựng đau đớn thật lớn mở miệng nói: “Đừng động đến tôi…… Mau đi lên……”

Lúc này Đào Ngột đã nuốt trọn vài nghiên cứu viên.

Trong khoang cơ mật, Đàm Mặc nhìn Hà Ánh Chi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chúng ta còn muốn ở chỗ này trốn bao lâu nữa? Thứ bên ngoài sẽ ăn hết tất cả mọi người!”

Hà Ánh Chi nhắm mắt lại, run run nói: “Quái vật bên ngoài, giao cho Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh. Con không thể sử dụng sức mạnh Kepler, con cho rằng bằng bàn tay trần hoặc là mấy phát đạn, là có thể bắn trúng thứ sao?”

“Chú có biết Hàn Chuẩn thông minh đến thế nào không? Hệ thống tự động nhắm chuẩn của ‘ phượng hoàng ’ chính là do nó thiết kế! Nó còn chưa lớn lên, sau này nó sẽ có tương lai càng tốt hơn nữa, khoang cơ mật này chẳng lẽ thả một đứa trẻ vào rất khó sao?”

Lúc Đàm Mặc đứng lên Hà Ánh Chi bỗng nhiên nâng lên một khẩu súng, chỉ thẳng vào huyệt Thái Dương của ông.

“Bởi vì thời điểm tất yếu, ta sẽ nhường dưỡng khí và đồ ăn cho con. Nhưng đứa bé kia vào được, con sẽ hy sinh chính mình bảo vệ nó.” Hà Ánh Chi nói.

“Rốt cuộc con quan trọng đến mức nào chứ? Đến bây giờ con còn không cảm giác được. Con đáng giá để chú dùng tánh mạng nhiều người như thế đổi lấy sao?”

Đàm Mặc đi đến trước mặt Hà Ánh Chi, đôi tay chống lên mặt bàn, nghiên người đến, chăm chú nhìn ông.

“Con đáng giá……”

Ông còn chưa nói xong, Đàm Mặc lấy tốc độ cực nhanh lật cổ tay ông, nắm lấy hổ khẩu, nháy mắt súng đã vào tay Đàm Mặc.

“Giáo sư Hà, thứ này trong tay tôi hữu dụng hơn đó.” Đàm Mặc lạnh lùng nói.

Ngô Vũ Thanh thừa dịp Đào Ngột đang ăn đột nhiên vọt vào, khoảnh khắc Đào Ngột xoay người Ngô Vũ Thanh vọt vào trong cơ thể nó, muốn thẩm thấu vào tế bào của nó đoạt quyền khống chế.

Đào Ngột như nổi cơn điên giãy giụa trong khoang, Vân Hà ở giữa không trung kịch liệt run động, mơ hồ thấy Ngô Vũ Thanh chưa hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể Đào Ngột đang dùng đôi tay bóp chặt cổ nó.

Nó rơi qua cái lỗ ở đáy khoang.

“Ngô Vũ Thanh ——”Hàn Chuẩn trong một góc hô to lên.

Hạ Lang sắp mất ý thức duỗi tay nhưng không với tới.

Dục vọng cầu sinh mãnh liệt của Đào Ngột khiến nó lại phun ra gai ngược, mạnh mẽ mà quyết tuyệt, “Ầm” một tiếng đã xuyên thấu khoang cơ mật!

Đàm Mặc đẩy Hà Ánh Chi ra, cái bàn nhỏ bị phá huỷ, gai ngược tản ra, câu lấy đáy khoang.

Đàm Mặc lập tức nhắm ngay những gai ngược đó, bắt đầu bắn.

“Đùng đùng đùng ——” cậu không chút do dự bắn hết đạn, mỗi một phát đều trúng lên gai ngược.

Trong cổ họng Đào Ngột phát ra âm thanh như khớp xương di động, đầu nó đột nhiên đâm vào, há to miệng, phun từng nghiên cứu viên nó ăn vào vừa rồi ra!

Người đầu tiên mặt cong vẹo, cằm vặn lên đỉnh đầu, đây là một “Titan” có sức tấn công siêu phàm nhưng không có khả năng tự nhận thức, khoang cơ mật được cho là kiên cố không thể phá hủy này sẽ trở thành lồng giam họ!

Hà Ánh Chi đang muốn tiến lên đá tên kia xuống thì Đàm Mặc lại hô lớn một tiếng “Đừng nhúc nhích!”

Cậu nhanh chóng lấy đao chiến thuật, thừa dịp hai tay con Titan kia chưa giãy giụa ra, cậu quyết đoán cắt rớt đầu nó, bắn một phát vào cổ nó!

“Đùng ——”

Cùng lúc đó vô số xúc tu màu lam trào ra từ trong cơ thể nó, cổ họng nó khép lại bao lấy xúc tu này, Đàm Mặc lập tức biết đó là Ngô Vũ Thanh trong cơ thể nó.

Những móc câu rời khỏi đáy khoang từng chút một, Đào Ngột hí vang rơi xuống.

“Ngô Vũ Thanh ——” Đàm Mặc đột nhiên vươn tay.

Đúng lúc Ngô Vũ Thanh giãy giụa muốn thoát khỏi thân thể Đào Ngột, một bàn tay anh duỗi ra từ đống xúc tu của Đào Ngột, Đàm Mặc vì bắt lấy Ngô Vũ Thanh cũng nhảy xuống đồng thời bắn ra dây thừng lên nóc khoang, mắc trên… hệ thống thông gió phía trên.

Đàm Mặc trượt xuống, cuối cùng cũng bắt được tay Ngô Vũ Thanh.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa anh đã ngã xuống……

Mồ hôi lạnh từ thái dương Đàm Mặc rơi xuống tí tách, rơi trên người Đào Ngột.

Ngô Vũ Thanh còn đang giãy giụa tránh thoát, đầu anh đã ra nhưng bả vai bị Đào Ngột kéo xuống hết sức.

Phi hành khí đong đưa cực mạnh, động cơ của hai máy bay cứu hộ quá nóng đang phát ra âm thanh báo động.

Sinh vật Kepler cấp bậc như Đào Ngột có năng lượng rất mạnh, Ngô Vũ Thanh một khi không cẩn thận thì sẽ ở lại trong thân thể nó, dần dần bị nó tiêu hóa. Thân thể của nó phát ra ánh sáng xanh lam, Ngô Vũ Thanh chỉ có thể ngăn cản nó dùng móc câu tấn công lại không cách nào ngăn cản xúc tu của nó cuộn theo người, hướng tới Đàm Mặc.

Đàm Mặc có thể nhìn thấy những xúc tu đó có thứ gì như giác hút, mỗi cái giác hút dường như đều có khả năng hấp thụ sinh lực.

“Đàm Mặc —— mau lên đây! Đàm Mặc!” Hà Ánh Chi ghé vào kẽ nứt hô lớn tên Đàm Mặc.

Hàn Chuẩn cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng.

Mà đội cứu viện tập đoàn Thâm Trụ lại không có kiên nhẫn tốt như thế, bọn họ đã mất đi rất nhiều phi hành khí, không thể lại tiếp tục mạo hiểm, thậm chí hạ xuống zipline chuẩn bị tiến vào trong khoang “Vân Hà” mang Hà Ánh Chi đi, sau đó từ bỏ những người khác.

Ngô Vũ Thanh duỗi cánh  tay khác ra, anh vừa leo lên vừa rút những chiếc xúc tu màu xanh ra, khi phát hiện ra mục đích của  tập đoàn Thâm Trụ thì nói với Đàm Mặc: “Không cần lo cho tôi —— cậu trở về! Trở về lập tức cho tôi!”

Dây thừng phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, có thể rơi ra bất cứ lúc nào do tải quá nặng.

“Anh nói nhảm nhiều thế làm gì! Bò lên cho ông!” Đàm Mặc lạnh mặt, chỉ súng vào Đào Ngột, chỉ cần Ngô Vũ Thanh thoát khỏi tên này, cậu sẽ không chút lưu tình bắn vào bụng nó.

Cậu đã quan sát tên này hồi lâu, sinh vật trên địa cầu có trung khu thần kinh ở não bộ, nhưng tên này thì khác, dù là tiêu hóa hay kích thích năng lượng thì tất cả dây thần kinh trong khoang bụng của nó đều sẽ hội tụ về tim, đó mới là trung tâm!

Mà tập đoàn Thâm Trụ đã tiến vào khoang, bọn họ kéo Hà Ánh Chi ra.

Hà Ánh Chi không chịu đi cùng bọn họ, kinh hoảng kêu gọi: “Đàm Mặc! Mau lên đây! Con mau lên đây ——”

Hạ Lang tự mình tiêm một mũi cầm máu, chịu đựng đau đớn, lao vào trong cabin, ném những người của tập đoàn Thâm Trụ ra ngoài, “Đừng chạm vào giáo sư Hà!”

Hiện trường cực kì hỗn loạn.

“Vân Hà” kịch liệt loạng choạng trên không trung, Hà Ánh Chi đứng không vững thiếu chút nữa cũng rớt khỏi kẽ nứt, may là Hạ Lang kéo ông về.

“Hạ Lang, anh không cần lo cho tôi, kéo Đàm Mặc về! Anh biết mà, anh biết nó là ai!” Hà Ánh Chi nắm bả vai Hạ Lang nói.

Máu của Hạ Lang đã ngừng chảy nhưng ý thức rất mơ hồ, ông nhìn xuống, dây thừng đung đưa, gió thổi quét đến, tầm nhìn dần dần mơ hồ.

Đó là…… Đó là con Tạ Lan Băng, là đứa con duy nhất của anh ấy, là đứa nhỏ mà rất nhiều người hy sinh tánh mạng cũng muốn giữ được.

Lúc này phần eo Ngô Vũ Thanh đã thoát ra khỏi cơ thể Đào Ngột, mà Đàm Mặc thủ sẵn súng, bất kể gió lớn thế nào, dây thừng đong đưa mạnh đến cỡ nào, trước sau đều nhắm chuẩn vào trái tim Đào Ngột.

“Keng keng” một tiếng, nửa đầu dây bên kia sắp bung ra khỏi nóc cabin.

“Đừng động vào rôi! Đàm Mặc cậu mau trở về! Nghe tôi……”

Ngô Vũ Thanh tuyệt vọng rống lên, anh không ra được, năng lượng Kepler của Đào Ngột quá mức cường đại, từ khi anh dung nhập vào cơ thể nó thì đã nhất định phải trở thành một bộ phận của Đào Ngột.

“Ngô Vũ Thanh —— anh có tin phán đoán của tôi không? Anh có thể ra, anh chắc chắn có thể ra!”

Ánh mắt Đàm Mặc vô cùng sắc bén lia xuống, tựa như ý chí cường đại không thể nghịch chuyển.

Vô luận là Hestia cắn nuốt Lý Triết Phong, hay là Hồng Vực đem Chu Tự Bạch kết thành kén, đều chết dưới súng cậu.

Bây giờ, cậu dùng giọng điệu chắc chắn nói với Ngô Vũ Thanh, anh chắc chắn có thể ra.

Như có sức mạnh nào đó mượn từ ánh mắt Đàm Mặc, mượn từ sợi dây thừng liên kết bọn họ, mượn từ không khí vờn quanh bọn họ, mạnh mẽ truyền đến đến.

“Tôi đếm đến ba, anh bò ra cho ông!” tiếng hô của Đàm Mặc xuyên qua gió.

“A —— a ——” Ngô Vũ Thanh không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, anh chỉ cảm thấy máu cả người sôi trào, lao thẳng đến lối ra.

“Ba ——”

Đàm Mặc đếm mỗi một tiếng đều như có sức mạnh lôi kéo Ngô Vũ Thanh, không ngừng bóc tách tế bào giữa anh và Đào Ngột.

“Hai ——”

Giờ phút này thứ Ngô Vũ Thanh cảm thấy không phải khủng hoảng, mà họng súng ổn định của Đàm Mặc như Thái Sơn mang lại cho anh cảm giác an toàn tuyệt đối và một luồng năng lượng bùng nổ giống như thần binh đưa đến, anh thoát ra ngay lập tức!

Xúc tu của Đào Ngột nổ tung như pháo hoa xoắn thu lại nhanh chóng, mắt thấy sắp bao vây được Ngô Vũ Thanh, Đàm Mặc bóp cò.

“Đùng —— đùng —— đùng ——”

Lưu loát, nhanh chóng, tinh chuẩn.

Nhưng cơ thể Đào Ngột quá kiên cố, nếu là “Chu Tước” có lẽ có thể làm được nhưng đạn bình thường căn bản không thể xuyên qua cơ thể Đào Ngột.

Đã hết đạn, mà Đào Ngột đã chịu uy hiếp thật lớn công kích ngược lại Đàm Mặc, Đàm Mặc ném súng lục nâng Ngô Vũ Thanh lên.

Ngô Vũ Thanh ghé vào kẽ nứt, Hạ Lang, Hàn Chuẩn và mấy người Hà Ánh Chi vội kéo anh lên. Ngô Vũ Thanh đi lên chuyện thứ nhất chính là đi kéo Đàm Mặc.

Nhưng ngay trước mắt bọn họ, xúc tu của Đào Ngột bao lấy Đàm Mặc tựa như nhà giam!

“Đàm Mặc!”

Ngô Vũ Thanh sốt ruột bắt lấy súng lục, bắn lên xúc tu của Đào Ngột.

Mà những giác hút đó đang hấp thu sinh mệnh của Đàm Mặc, hơi thở của Đàm Mặc dần suy kiệt, tư duy cũng trở nên hỗn độn, cậu không bắt được dây thừng liền phải buông tay.

Cậu cảm giác được mỗi một tế bào đang mất đi động lực, trái tim nhảy lên dần yên lặng, hết thảy của cậu đang hướng về vực thẳm.

…… Đây là tử vong sao?

Nếu vật chất tiêu vong, tinh thần thật sự có khả năng vĩnh tồn sao?

Một khắc đó, có thứ gì chạm vào mặt cậu, cậu thấy được đôi mắt Lạc Khinh Vân.

Đó là cảm giác thân thiết chờ đợi.

—— cậu vĩnh viễn sẽ không lấy hủy diệt bản thân khiến anh tuyệt vọng.

Cậu không thể chết ở đây, tuyệt đối không thể chết ở nơi này.

Bởi vì còn có người đang đợi cậu, Ngô Vũ Thanh, Hà Ánh Chi, Cao Chích…… nhiều người như vậy đều đang đợi cậu.

Cậu không cam lòng chết ở nơi này!

Cậu không thể chết ở đây —— nếu cậu chết, Lạc Khinh Vân nhất định sẽ nổi điên!

Lạc Khinh Vân ở căn cứ Thành trung tâm cô độc nhìn ngoài cửa sổ, Đàm Mặc bỗng nhiên hiểu cậu đối với anh, chính là đóa hoa nhỏ nở trên hàng rào sắt, là màu sắc duy nhất, là khát vọng cuối cùng đối với thế giới này.

Cậu không thể để Lạc Khinh Vân vượt qua, bởi vì hướng Lạc Khinh Vân đi tuyệt không phải thế giới Kepler của Tạ Lan Băng, mà là thế giới cuối cùng sẽ vặn vẹo tiêu hủy!

Cậu cố gắng thở, trái tim cậu kiên cường bơm máu, cậu muốn sống sót!

Khóe mắt đau nhức, vết sẹo đỏ như đang có thứ gì sinh trưởng, cảm ứng được ý nghĩ sống sót của cậu —— phá kén mà ra!

Dây thừng cuối cùng cũng đứt ra.

Hạ Lang nhào lên túm chặt, miệng vết thương vỡ ra lần nữa, máu chảy xuống theo vết nứt, bị gió kéo thành sợi dây đỏ mỏng.

Ngô Vũ Thanh cũng cắn chặt khớp hàm túm chặt sợi dây, “Đàm Mặc —— cậu con mẹ nó kêu tôi bò ra, cậu cũng phải bò ra!”

Hàn Chuẩn cũng vọt qua túm chặt dây, nói với mấy người còn sống khác: “Ngây ngốc làm gì mau tới hỗ trợ!”

“Vẫn là…… Vẫn là từ bỏ đi…… Kia chính là Đào Ngột……”

“Đúng vậy, không cứu người kia! Đào Ngột vẫn không rơi thì phi hành khí cũng không thể đi được!”

“Lại tiếp tục lãng phí thời gian Thâm Trụ sẽ ném hết chúng ta xuống!”

“Đồ khốn!” Hàn Chuẩn rống lên, “Khi các người sắp chết thì ai cứu các người!”

Mấy nghiên cứu viên bừng tỉnh từ sợ hãi, lảo đảo bò lại đây hỗ trợ.

Lúc này, bỗng nhiên có tiếng vang “tách tách”, có thứ gì mỏng như cánh ve lại sắc bén vô cùng chợt vươn ra từ các xúc tu của Đào Ngột!

Nó có thân thể nửa trong suốt, cánh thật lớn, trên cánh là hoa văn màu bạc, toàn thân chiết xạ ánh bạc nhàn nhạt.

“Đó là Ngân Nguyệt Cơ!”

“Nó từ đâu ra đây? Nó xuất hiện thế nào được?”

“Là Đào Ngột triệu hoán tới sao? Chúng ta xong rồi! Ngân Nguyệt Cơ là sinh vật Kepler có tính công kích siêu mạnh đó!”

Ngô Vũ Thanh mở to hai mắt nhìn một màn này, anh rất xác định những con Ngân Nguyệt Cơ này là bỗng nhiên nở ra, hơn nữa…… hình như là từ trong mắt Đàm Mặc ra!

Cánh Ngân Nguyệt Cơ xoay tròn, dính sát lên người Đàm Mặc, bao vây cậu toàn bộ.

Đào Ngột phun ra móc câu muốn chui vào trong Ngân Nguyệt Cơ nhưng cánh Ngân Nguyệt Cơ như lưỡi dao xoắn ốc, như hoa bạc xoay tròn, cắt đứt toàn bộ móc câu của Đào Ngột.

“Nó đang bảo vệ Đàm Mặc! Con Ngân Nguyệt Cơ đang bảo vệ Đàm Mặc!” Hàn Chuẩn kinh hỉ hô lên.

Tiếng hô khiến Hà Ánh Chi hoảng loạn hồi thần, ông bỗng nhiên hiểu được: “Đây là sinh vật Kepler nào đó…… Không, là dung hợp giả nào đó lưu lại ấn ký bảo vệ trên người cậu ấy!”

Ngô Vũ Thanh cũng vui mừng khôn xiết, “Này nhất định là Đội trưởng Chu để lại cho cậu ấy! Thật tốt quá!”

Đào Ngột đã bị thương nặng, ngã xuống.

Nó không cam lòng mà gào rống.

Bụng Ngân Nguyệt Cơ bảo vệ Đàm Mặc không ngừng chảy ra máu màu bạc, nó phát ra âm thanh nức nở.

Đàm Mặc nâng tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn đôi cánh run rẩy, từ ba năm trước bị dây thần kinh của Hồng Vực đâm xuyên qua đôi mắt, Chu Tự Bạch làm phẫu thuật cho cậu đã đưa trứng Ngân Nguyệt Cơ vào trong vết sẹo nhỏ đó.

Ba năm, cho dù Đàm Mặc gần như không cảm giác được nó tồn tại, nhưng nó vẫn đang giúp dây thần kinh thị giác của Đàm Mặc khép lại.

Rất nhiều lần lúc nguy cơ, Đàm Mặc đều có thể cảm giác được nó sắp bộc phát.

“Cảm ơn…… Cảm ơn ngươi.” Đàm Mặc nhẹ nhàng tựa vào đầu nó.

Nếu lý luận của Lăng Dụ là sự thật, nguyện ngươi có thể đi đến thế giới Kepler chân chính.

Ngân Nguyệt Cơ như được an ủi từ trong thống khổ của tử vong, thân thể nó mất đi ánh sáng, hóa thành bột mịn tiêu tán đi.

Giống như ảo giác, Đàm Mặc mơ hồ thấy ở một mảnh sa mạc hoang vu, Tạ Lan Băng ngẩng đầu lên, có bóng đen xẹt qua đỉnh đầu ông, một con Ngân Nguyệt Cơ nhanh nhẹn tới, tiến vào thế giới Kepler, mà Tạ Lan Băng nâng tay lên, nó nhẹ nhàng dừng trên đầu ngón tay ông.

“Đàm Mặc! Mau lên đây! Chúng ta sắp không kéo được!” Ngô Vũ Thanh lớn tiếng kêu.

Đàm Mặc vừa ngẩng đầu đã thấy nhiều người ở kẽ nứt đáy khoang túm sợi dây thừng đã đứt.

Khi Đào Ngột rơi xuống đất, vô số Ma Quỷ Đằng chen chúc đi qua, phân thực thi thể nó, như một thịnh yến của Thao Thiết, bắt đầu sinh trưởng bệnh hoạn điên cuồng.

Phi hành khí cứu viện tiêu hao quá nhiều năng lượng, hơn nữa mấy động cơ mất hiệu lực, độ cao bay hơi bị hạ thấp.

Ngay khi Đàm Mặc theo dây thừng bò được một nửa thì nghe thấy Hàn Chuẩn gọi ầm ĩ.

“Mau nhìn! Chuyện gì thế này?”

Đàm Mặc cúi đầu, thình lình phát giác toàn bộ Khu sinh thái tựa như bị bọn họ hấp dẫn, kéo túm về hướng này, Ma Quỷ Đằng hình thành sóng gợn lưu động, toàn bộ Khu sinh thái đều di chuyển theo hướng bay của bọn họ, chúng nó sau khi ăn Đào Ngột, thu hoạch năng lượng của Đào Ngột, quấn quanh lẫn nhau hình thành một lốc xoáy thật lớn.

Càng thêm không thể tưởng tượng chính là lốc xoáy đang quấn vào nhau, di chuyển đến chỗ phi hành khí của họ.

“Giáo sư Hà —— đây là có chuyện gì! Khu sinh thái này làm sao vậy?” Hàn Chuẩn hoảng sợ nhìn Hà Ánh Chi.

Hà Ánh Chi bỗng nhiên bắt đầu túm dây thừng như điên: “Đi lên! Đàm Mặc con lập tức đi lên! Khu sinh thái này sắp gây giống!”

Mà Đàm Mặc đã bị nhắm trúng, cậu là tư liệu sống gây giống tốt nhất.

“Mẹ nó ——”

Vừa nghe Hà Ánh Chi nói như vậy, da đầu Đàm Mặc tê dại, liều mạng bò lên.

Lốc xoáy màu xanh lá cây khổng lồ này càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao, giống như một tòa tháp Babel thẳng tắp vươn lên trời.

Ngay khi tay Đàm Mặc chạm tới kẽ nứt ở đáy khoang “Vân Hà”, trong động cơ của một trong những chiếc  phi hành khí cứu viện bỗng nhiên chết máy thụp xuống, Đàm Mặc đột nhiên run lên, thiếu chút nữa ngã xuống.

Cảm giác không trọng lực ập đến, Đàm Mặc có thể cảm giác được luồng khí Ma Quỷ Đằng phía sau mang đến, trái tim sắp nổ tung, mà Ngô Vũ Thanh đã bắt được cậu.

Ma Quỷ Đằng khàn cả giọng vọt lên, không ngừng đụng vào mũi chân Đàm Mặc.

“Bay cao lên chút đi! Con mẹ nó bay cao một chút!”

Ngô Vũ Thanh hận không thể nhảy xuống cho nhẹ gánh.

Ngay khi chân Đàm Mặc bị Ma Quỷ Đằng quấn quanh, chúng nó không màng tất cả kéo Đàm Mặc xuống phía dưới, sức người căn bản không thể chống lại Ma Quỷ Đằng, cứ tiếp tục đi xuống như vậy, những người muốn bắt lấy Đàm Mặc cũng sẽ bị túm xuống.

“Buông tôi ra đi!” Đàm Mặc nhìn Ngô Vũ Thanh cùng Hà Ánh Chi.

Không thể bởi vì một mình cậu mà chôn vùi mọi người ở đây.

“Cậu nói cái quỷ quái gì!” gân xanh trên trán và cánh tay Ngô Vũ Thanh nổi hẳn lên.

Hà Ánh Chi cũng gắt gao túm cậu không buông tay, mắt thấy sắp rớt khỏi phi hành khí.

Không…… Không được, không thể xuống……

Ma Quỷ Đằng đáng chết!

Mà Ma Quỷ Đằng càng lúc càng nhiều, cắn nuốt Đào Ngột còn chưa đủ thỏa mãn lòng tham của chúng nó, lúc trước chỉ là mắt cá chân, hiện tại chúng nó đã quấn quanh cẳng chân Đàm Mặc!

Có một lực nào đó truyền ra từ xương bắp chân của Đàm Mặc, các cơ bắp căng cứng như bị chuột rút, đau đến mức Đàm Mặc ước gì Ma Quỷ Đằng cứ như vậy chặt đứt chân cậu đi!

Chỉ nghe thấy một tiếng “Phần phật” vang lên, Hắc Hỏa lấy Đàm Mặc làm trung tâm, nháy mắt bốc cháy lên mãnh liệt.

Tòa tháp chọc trời màu đen nháy mắt bị bao phủ trong biển lửa.

Hiện trường như nghiệp hỏa địa ngục đang bùng cháy, Ma Quỷ Đằng giãy giụa run rẩy, phát ra từng tiếng vỡ òa bị thiêu đốt đến cực hạn.

Vô số lần có Ma Quỷ Đằng túm chặt Đàm Mặc, lại vô số lần bị Hắc Hỏa phóng ra từ chân Đàm Mặc thiêu hủy, nhưng chúng nó lại không chịu từ bỏ tiếp tục dâng lên, ý định ngọc nát đá tan đồng quy vu tận.

Hắc Hỏa bốc lên với sức mạnh khủng khiếp và cuối cùng thiêu rụi hoàn toàn Ma Quỷ Đằng quấn quanh Đàm Mặc, nháy mắt đó, phi hành khí xóc nảy bắt đầu khôi phục cân bằng, mang theo bọn họ nhanh chóng bay lên.

“Là Hắc Hỏa! Đội trưởng Lý tới sao?” Hàn Chuẩn vui mừng khôn xiết nhìn khắp nơi nhưng không thấy đội cứu viện nào khác.

Như vậy, Lý Triết Phong ở nơi nào?

“Không phải Đội trưởng Lý! Hắc Hỏa là từ trên người Đàm Mặc thiêu ra! Giống Ngân Nguyệt Cơ vừa rồi!” Ngô Vũ Thanh cao giọng nói.

Đàm Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua, Hắc Hỏa hình thành dòng khí vọt về phía trước đẩy phi hành khí đi, những Ma Quỷ Đằng đang kêu rên tê liệt ngã xuống về địa ngục, bị phá hỏng, thai quả cũng bị thiêu đến nổ tung, Lân Điểu cùng Titan chưa thành hình và sinh vật khác nháy mắt đã mất đi.

Đàm Mặc ra sức bò lên, cậu nhớ Lạc Khinh Vân từng nói Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong đều lưu lại ấn ký trên người cậu, nhờ bọn họ mà cậu mới có thể thoát chết!

Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nỗi lòng thả lỏng, trên mặt đất có một luồng sóng dâng lên —— có thứ gì đang củng đám Ma Quỷ Đằng đang cháy lên!

“Mẹ nó —— đó là thứ quỷ gì!”

“Tăng độ cao! Mau mau mau!”

Một cái miệng khổng lồ từ trên mặt đất vọt ra, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ!

Đó là một gốc cây Ma Quỷ Đằng, nhưng nó khác Ma Quỷ Đằng bình thường, không chỉ là hình thể gấp bốn năm lần Ma Quỷ Đằng khác, nó còn phát ra một tiếng rít gào, kịch liệt chấn động quả thực muốn nổ não.

Không chỉ có như thế, Hắc Hỏa thiêu đốt cũng bởi vì sự chấn động này mà bỗng nhiên dập tắt!

Mọi người đau đầu chưa kịp hồi thần, nếu không phải Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh không màng tất cả gắt gao bắt lấy Đàm Mặc, Đàm Mặc cũng đã sớm ngã xuống.

Cây Ma Quỷ Đằng kia đột nhiên hướng tới giữa không trung hộc ra vô số thai quả, chúng đột nhiên nở ra khi đạt đến điểm cao nhất.

Năm sáu con Indira nhảy lên người Đàm Mặc, mấy con Lân Điểu liều mạng tấn công động cơ phi hành khí.

“Đùng đùng đùng ——” Hạ Lang nhanh tay lẹ mắt dùng súng bắn rơi Indira.

Nhưng động cơ bị Lân Điểu phá hủy, phi hành khí đột nhiên thấp xuống.

“A a ——”Hàn Chuẩn bật khóc, “Tôi không kéo nổi nữa! Ai tới giúp chúng tôi đi!”

Giờ phút này, chân Đàm Mặc lại bị Ma Quỷ Đằng cuốn lấy!

Phi hành khí càng ngày càng thấp, cảnh báo tải trọng động cơ phát ra từ cabin phía trên.

Đàm Mặc nhìn đồng độikhông màng tất cả đang cố gắng kéo mình lên, trong lòng đang đập thình thịch, thế giới trở nên yên tĩnh, cậu bình tĩnh đến mức tựa như bị cô lập ở một không gian khác.

Cậu buông lỏng tay ra, lúc này đây không còn là rơi tự do mà rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

“Không ——” Ngô Vũ Thanh duỗi tay, gân xanh trên mặt đều bạo lên.

Đôi mắt Hạ Lang và Hàn Chuẩn mở rất lớn.

Mà Đàm Mặc cách bọn họ càng lúc càng xa.

Một cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ bao trùm lấy cậu, điều hiện lên trong đầu Đàm Mặc là cảnh Lạc Khinh Vân đưa cậu nhảy ra khỏi máy bay vận tải.

Chẳng phải đã nói nếu em làm trời làm đất, anh cũng tới cùng em sao?

Một tầng một tầng Ma Quỷ Đằng bao vây Đàm Mặc vào một cái túi thật lớn, đến cả bầu trời cũng bị che khuất.

Điều khiến Đàm Mặc không thể tin được là dưới đáy Ma Quỷ Đằng có một đóa Klein đang nở rộ.

Nó khác tất cả Chai Klein lúc trước Đàm Mặc gặp qua, phần trên của cánh hoa được phủ một lớp vàng nhạt, lớp vàng này tạo thành một đường viền vàng chảy dọc theo mép cánh hoa.

Xong rồi…… tiếp nối Lý Triết Phong với Chu Tự Bạch, rốt cuộc cũng đến phiên cậu.

Đàm Mặc đặt súng lên huyệt Thái Dương, trong lòng là cảm giác tuyệt vọng, một khi cậu trở thành con non của Khu sinh thái Kepler này, một ngày nào đó cậu sẽ giết chết những người mà cậu quan tâm.

Tỷ như lão Cao, như Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch, như lão Thường, Ngô Vũ Thanh, Tiểu Xuân Lôi…… Còn có…… Lạc Khinh Vân.

Em không muốn anh tự mình tới giết em như lúc trước anh giải quyết đồng đội.

Cậu nhớ lại từng khoảnh khắc của Lạc Khinh Vân như cưỡi ngựa xem hoa, anh quả quyết mang theo cậu nhảy xuống máy bay vận tải, bọn họ cùng đến Khu sinh thái tìm kiếm máy bay vận tải chở dược phẩm sảng khoái, anh che đầu cậu trong đám Trùng Rêu …… Anh nói với cậu……

—— anh sẽ đến cứu em. Anh sẽ vì em giải quyết hạt giống Khu sinh thái đó, bất kể nó có mạnh mẽ thế nào. Anh sẽ chinh phục lĩnh vực của nó, anh sẽ khiến em tự do. Cho nên…… bất kể em có gặp phải chai Klein thoạt nhìn mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối đừng thương tổn chính em.

Người đàn ông này không dễ dàng hứa hẹn, nhưng chỉ cần nói ra thì anh nhất định sẽ làm được.

Đàm Mặc bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cậu dịch khẩu súng đi, bình yên tự nhiên rơi vào trong bóng tối.

Sau khi chai Klein nở rộ cực hạn, tất cả cánh hoa khép lại thật sâu, như là đã giấu đi trân bảo cực kỳ quan trọng.

[ em ở đây chờ anh, Lạc Khinh Vân. ]

Giữa không trung Ngô Vũ Thanh cùng Hạ Lang đồng thời nghe được âm thanh này.

Bọn họ nhìn lẫn nhau.

“Hình như tôi nghe được Đội phó Đàm nói…… cậu ấy đang đợi……” Ngô Vũ Thanh không chắc chắn lắm.

“Lạc Khinh Vân.” Hạ Lang trả lời, “Cậu ấy nói, cậu ấy đang đợi Lạc Khinh Vân.”

Mà lúc này Hà Ánh Chi đã dại ra, gió từ khe hở đáy khoang thổi vào, xé tóc ông, nhưng ông chỉ tiếp tục lẩm bẩm một mình.

“Tôi đã mất nó… Tôi lại mất nó… nó mới là hạt giống… hạt giống thuộc về loài người…”

Nhân viên cứu viện của tập đoàn Thâm Trụ tiến vào, đưa Hà Ánh Chi và những người khác chuyển dời đến một phi hành khí khác.

Hàn Chuẩn ngậm nước mắt lớn tiếng chỉ trích bọn họ: “Đều là các người! Nếu không phải các người tấn công ‘ Vân Hà ’, đồng nghiệp của tôi sẽ không chết! Đàm Mặc cũng sẽ không chết! Anh ấy là Inspector tốt nhất các người biết không?”

Nhưng những người đó tựa như không có cảm tình, kéo Hàn Chuẩn lên, kéo ra cửa khoang.

Ngô Vũ Thanh ngồi trong khoang cứu viên còn đang nhớ lại câu nói kia của Đàm Mặc, anh đè thấp giọng nói với Hạ Lang: “Sao tôi lại có thể nghe thấy giọng Đàm Mặc? Nhưng rõ ràng là Hàn Chuẩn và Giáo sư Hà đều không nghe thấy mà?”

Hạ Lang cũng nhỏ giọng trả lời: “Thế thì chỉ có một giải thích —— Đàm Mặc là nói với đại não của chúng ta, mà không phải dùng âm thanh nói.”

“Cái gì? Nhưng cậu ấy…… Trong thân thể cậu ấy không có năng lượng Kepler, cậu ấy không có bị cảm nhiễm! Trong đội định kỳ có kiểm tra đo lường, cậu ấy là nhân loại trăm phần trăm!”

Hạ Lang nhíu mày nói: “Nó là con của họ…… Vậy chú định không có khả năng là nhân loại bình thường.”

Vô số xúc tu quấn quanh thân thể Đàm Mặc, từng chút từng chút thẩm thấu tiến vào làn da cậu, Đàm Mặc có thể cảm nhận được, những xúc tu này hiện hữu trong mỗi mạch máu của cậu, quấn chặt lấy từng dây thần kinh trong cơ thể cậu, từng tế bào đều được bao phủ từng chút một bởi một loại năng lượng nào đó.

Năng lượng Kepler có ở khắp mọi nơi.

Ngay khi bộ não của cậu sắp bị ăn mòn, một sức mạnh từ sâu trong tâm trí cậu dâng lên và đẩy tất cả xúc tu thần kinh ra xa.

Tựa như một trận chiến miễn dịch.

Cổ lực lượng này là cái gì? Hình như là…… Hình như là nụ hôn của Lạc Khinh Vân đêm đó, nói với cậu…… Anh cũng để lại cho cậu một ấn ký?

Mỗi khi sức mạnh của chai Klein mưu toan thẩm thấu đến càng sâu, sức mạnh đến từ sâu thẳm tâm trí lại càng chống cự mạnh mẽ hơn.

Bên này giảm bên kia tăng, đạt được cân bằng nhất định.

Suy nghĩ của Đàm Mặc càng lúc càng hỗn loạn, cậu như đang chìm vào một nơi không đáy.

Trong bóng tối, Đàm Mặc thấy được một tia sáng lóe lên, cậu vô thức đi về phương hướng đí, càng gần càng cảm nhận được năng lượng sáng chói và vô hạn.

Nhưng thân thể cậu càng ngày càng nặng, giống như có vô số bàn tay kéo cậu, ngăn cản cậu đi qua.

[Đừng tới đó, con à—đừng tới đó—]

[ đó không phải phương hướng của con, mau quay đầu lại! ]

[ đó là bẫy rập! Kia không phải thế giới Kepler hoàn chỉnh! ]

Những tiếng thì thầm càng ngày càng vang, cũng càng ngày càng nhiều.

Bọn họ vội vàng, thậm chí có cảm giác Đàm Mặc vô cùng quen thuộc.

Bọn họ gọi Đàm Mặc là “con à”.

Nếu ánh sáng này không phải phương hướng của tôi, như vậy phương hướng của tôi rốt cuộc ở nơi nào?

Cái gì là “thế giới Kepler Hoàn chỉnh”?

Vô hình, một bàn tay ấn xuống đầu Đàm Mặc, có người đứng trước mặt Đàm Mặc, tuy rằng Đàm Mặc không nhìn ra được người đó là ai.