Đàm Mặc phất phất tay có lệ, nhưng trong nháy mắt xoay người Đàm Mặc bỗng nhiên suy nghĩ lúc mình không ở trong ký túc xá thì Lạc Khinh Vân sẽ đang làm gì?
Đọc sách? Hay là sửa chiếc đồng hồ đó?
Nhưng khi cậu đến chỗ phi hành khí của Hà Ánh Chi, cảnh vệ đang chờ cậu ở lối vào, phi hành khí cũng rời khỏi mặt đất, duy trì trạng thái nữa lơ lửng.
Đàm Mặc vừa lên cửa khoang liền đóng lại.
Vừa tiến vào khoang trong, Đàm Mặc liền thấy tên nhóc thúi Hàn Chuẩn, nhóc mặc tây trang thiết kế riêng, treo cái vẻ mặt nhóc lãnh đạm ngạo kiều. Lúc Đàm Mặc đi ngang qua nhóc thì vuốt ngược cái đầu nhóc lại.
“Anh làm gì vậy hả!” Hàn Chuẩn khó chịu trừng mắt nhìn Đàm Mặc.
Đàm Mặc mỉm cười: “Cậu như vậy mới đáng yêu.”
“Đáng yêu có ích lợi gì!”
“Bởi vì giáo sư Hà thích mấy đứa nhóc đáng yêu đó.” Đàm Mặc nói.
“Lại nói hươu nói vượn.” giọng Ngô Vũ Thanh vang lên.
Đàm Mặc vừa ngẩng đầu là thấy Ngô Vũ Thanh khoanh tay dựa vào cửa khoang cơ mật.
“A Thanh, sao anh cũng tới?”
“Việc này không có gì kỳ quái, tôi là lính canh của cậu, cậu đi đâu đương nhiên tôi sẽ đi theo.”
Từ những lời này của Ngô Vũ Thanh, Đàm Mặc nghe ra một nghĩa khác.
Chỉ sợ lúc này Hà Ánh Chi thật sự nghĩ điều cậu về Thành trung tâm, ở lại cạnh ông, nhưng lại lo lắng Đàm Mặc đến Thành trung tâm sẽ không quen cho nên mới đưa Ngô Vũ Thanh qua cùng.
Đàm Mặc cười cười, xem ra trong chuyến đi này nhất định phải làm cho Hà Ánh Chi thay đổi chủ ý, dù sao…… Lạc Khinh Vân chỉ sợ đã sớm nghĩ đến Thành trung tâm quậy một trận.
Đây là lần đầu tiên Đàm Mặc bước vào khoang cơ mật, nó được thiết kế và chế tạo đặc biệt dành cho các nhà nghiên cứu khoa học quan trọng, có thể chịu đựng và chống lại áp lực và tấn công gấp hàng chục lần so với những chiếc cabin thông thường, tất nhiên cũng chỉ có nghiên cứu viên cấp bậc Hà Ánh Chi mới có thể hưởng đãi ngộ này.
Nơi này hẹp và chật chội hơn cabin bình thường vì tường dày hơn và có hệ thống sản xuất oxy độc lập, tuy nhỏ nhưng cậu có thể cảm nhận được oxy đi vào phổi ngay khi bước vào.
Chỗ ngồi của cậu xắp đối diện Hà Ánh Chi, giữa bọn họ có một cái bàn nhỏ, bày trà cùng điểm tâm.
Hà Ánh Chi mỉm cười, “Ngồi đi, ta sắp phải trở về Thành trung tâm, ở chỗ này ta có thể kể chuyện quá khứ cho con.”
Đàm Mặc ngồi xuống, “Chuyện quá khứ” trong miệng Hà Ánh Chi, chính là bí mật lớn nhất của liên minh thăm dò Kepler, cũng là nguyên nhân Hôi Tháp thành lập.
Đây cũng là câu chuyện của hai nhân vật truyền kì Lăng Dụ cùng Tạ Lan Băng.
【 26 năm trước 】
Tàu vũ trụ trở về từ Kepler 22b bị thiên thạch va phải vỡ tan, liên minh thăm dò phái ra đoàn đội tinh anh tiến đến thu những mẫu vật về.
Bởi vì phạm vi mẫu vật văng ra quá lớn, liên minh thăm dò phái ra hơn một ngàn phi hành khí, phân chia mấy trăm khu vực.
Phi hành khí xẹt qua trên không rừng cây rậm rạp, học giả trẻ tuổi Lăng Dụ cách cửa kính nhìn biển rừng màu xanh lục, cho dù đang ánh nắng ban trưa nhưng cô vẫn cảm thấy khủng hoảng vì âm u, nguy cơ tứ phía.
Ngồi đối diện cô là một người đàn ông mặc đồ ngụy trang anh tuấn lạnh lùng, đối phương nghiêng người qua, búng tay một cái, “Nghĩ gì thế?”
“Lan Băng, em có dự cảm không tốt.” Lăng Dụ nói.
“Nói thực ra…… anh cũng vậy.” Tạ Lan Băng nheo mắt lại, sau đó hâm mộ nhìn thoáng qua trợ lý nghiên cứu ngồi cạnh Lăng Dụ, Hà Ánh Chi, cậu ngả lên bàn nhỏ ngủ rất say.
“Thật hâm mộ Tiểu Hà, đi đến chỗ nào cũng có thể ngủ được.” Lăng Dụ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Hà Ánh Chi.
Ngay lúc này, phi hành khí chấn động, còi báo động trên đầu điên cuồng kêu to, cơ trưởng nhắc nhở động cơ hai bên sườn phi hành khí đã hỏng, phải rơi xuống.
Không chỉ như thế, ba phi hành khí đi theo cũng như vậy.
Lăng Dụ lập tức ý thức được này không phải ngoài ý muốn, mà là trong khu rừng rậm này có sức mạnh gì đã gây ra tất cả!
Bọn họ cứ như vậy rơi xuống bên trong rừng rậm, lực va chạm lớn làm Lăng Dụ thiếu chút nữa đụng đầu, Tạ Lan Băng đối diện ôm cô vào trong lòng, còn Hà Ánh Chi trực tiếp đập vào nóc phi hành khí, lúc ngã xuống bị nện lên bàn, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Editor: mới xuất hiện 2s chú Hà đã log out
Mất điện, bốn phía chìm vào bóng tối.
Lăng Dụ ngẩng đầu lên từ trong ngực Tạ Lan Băng, bởi vì thảm thực vật rậm rạp cho nên trong rừng gần như không được chiếu sáng, nhưng ngoài cửa sổ lại có vô số hạt bụi lam nhạt nổi lơ lửng, tựa như bông tuyết khúc xạ ánh sao đêm.
“Đó là cái gì?” Lăng Dụ tò mò đi tới bên cửa sổ, tay cô chỉ cách cửa sổ nhẹ nhàng chọt một chút, những hạt màu lam nhạt đó tựa như bị hấp dẫn mà trôi tới.
Mỗi khi đụng vào cửa sổ liền phát ra tiếng “Bụp bụp” rất nhỏ, tựa như tia lửa điện.
Cơ trưởng mở cửa khoang trong ra, nói với bọn họ: “Máy liên lạc đã bị hoàn toàn gián đoạn. Chúng ta không thể liên hệ trung tâm liên minh, tro bụi màu lam ngoài cửa sổ đó rốt cuộc là cái gì?”
Cách đó hơn mười mét, cửa của một chiếc máy bay khác đột nhiên mở ra, hai nhà nghiên cứu và một nhóm nhỏ nhân viên hiện trường mặc quần áo bảo hộ bước ra ngoài.
Lăng Dụ liều mạng vỗ kính, ra dấu hiện cảnh cáo bọn họ: [ tình huống không rõ, đừng rời khỏi! ]
Nhưng đối phương chỉ ra dấu Ok với Lăng Dụ rồi vào sâu trong rừng rậm.
“Em không khuyên được đâu. Mấy người giáo sư Lý muốn ưu tiên có được quyền nghiên cứu mẫu vật Kepler.” Tạ Lan Băng bình tĩnh nói.
Cơ trưởng tò mò hỏi: “Vậy giáo sư Lăng thì sao? Cô không vội sao?”
“Có thể khiến tất cả động cơ phi hành khí và máy liên lạc mất liên hệ, nơi này tuyệt đối có thứ gì đó rất nguy hiểm. Liên minh đã đánh giá các mẫu vật Kepler đã bị rò rỉ, khu rừng nguyên sinh này có thể chứa đầy mẫu vật. Nhìn những hạt bụi ngoài cửa sổ này có đặc tính tĩnh điện sinh học, nhưng lại như có tính tự chủ, tôi vừa đụng vào cửa kính chúng nó liền muốn chủ động tiếp cận tôi, chúng nó chắc chắn không chỉ đơn giản là tĩnh điện như vậy.” Lăng Dụ nhăn chặt mày.
Cơ trưởng lại rất hâm mộ người trên phi hành khí khác đều đã rời khỏi cabin tiến vào rừng cây thám hiểm, nếu tử thủ ở chỗ này thì sẽ chẳng phát hiện được gì cả, cũng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ của liên minh, thăng chức tăng lương lại vô vọng.
“Giáo sư Lăng nếu lo lắng không bằng để đội trưởng Tạ phái hai người đi ra theo Tiểu Hà ra ngoài nhìn xem?” Cơ trưởng chưa từ bỏ ý định.
“Cửa khoang mở ra thì những hạt bụi lam đó sẽ vào trong khoang, cơ trưởng có chịu trách nhiệm không?” Tạ Lan Băng hỏi lại.
Cơ trưởng há miệng không nói gì.
Lăng Dụ trấn định lại nhắc nhở mọi người: “Mọi người nghe rõ, chúng ta không rõ ràng tiểu đội đã rời khỏi cabin sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, cũng không biết liên minh bao lâu nữa sẽ phái người tới cứu viện, từ giờ phút này trở đi, nước, đồ ăn, đồ chữa bệnh đều là cực kì trân quý. Nếu vạn bất đắc dĩ phải rời khỏi cabin, mọi người phải mặc kĩ đồ cách ly, hiểu chưa?”
“Đã hiểu!”
Những đội viên khác ngồi ngay ngắn tại chỗ, tiếp tục đề phòng.
Thời gian trôi qua từng chút, mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm đã đến.
Cơ trưởng có chút ngồi không yên, nhỏ giọng nói thầm: “Chắc mấy tiểu đội khác đã xác định mẫu vật rồi…… chắc đang khua chiêng gõ mõ mà tiến hành nghiên cứu …… Chúng ta lại ngồi ở đây.”
Lăng Dụ cúi đầu chăm sóc Hà Ánh Chi đang hôn mê, may là máy quét chữa bệnh chỉ nói cậu bị chấn động não.
Mà Tạ Lan Băng lại căng thẳng nhìn ngoài cửa sổ, “Lăng Dụ, em có thấy gì đó không đúng không?”
Lăng Dụ gật đầu, “Ừm. Rừng rậm nguyên thủy lớn thế này mà trôi qua mấy tiếng rồi chúng ta vẫn không phát hiện một sinh vật nào. Ngay cả trời tối chim mỏi về rừng cũng không có.”
“Đúng vậy…… Chúng nó đều đi đâu vậy?” Tạ Lan Băng lạnh lùng nói.
Nghe bọn họ vừa nói thế, cơ trưởng càng cảm thấy rừng rậm nguyên thủy bên ngoài trở nên quỷ dị âm trầm.
Mà những hạt bụi màu lam phiêu đãng sau một lúc dần dần rơi xuống đất, dập tắt.
Người trong khoang khui bánh nén khô, uống nước tiếp viện, mà bên ngoài khoang thuyền vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Hướng giáo sư Lý rời đi dần dần truyền đến ánh sáng nhẹ, cơ trưởng tò mò ghé vào cửa sổ, kêu lên: “Các cậu mau nhìn, đó là…… Đó là cái gì?”
Lăng Dụ cũng đi theo nhìn, những cái cây đó đều đã hàng trăm năm tuổi, thân và cành được phủ một lớp vải mỏng màu xanh nhạt, nếu nhìn kỹ, lớp lưới đó là một mạng lưới được dệt bởi một loại dây leo nào đó, như là đã có sinh mệnh hàng trăm năm. Sức sống của chúng dường như đã từng chút một xâm nhập vào thân cây, tạo thành những đường nét duyên dáng dưới ánh sáng và bóng tối, cơ trưởng nhìn chúng như bị mê hoặc.
Có cái gì đó không đúng.
Tạ Lam Băng cảnh giác nhấc chân, đá mạnh vào lưng cơ trưởng: “Đừng nhìn nữa, nhìn tiếp thì hồn chẳng còn đó!”
Cơ trưởng đột nhiên hồi thần, lúc này mới ý thức được vừa rồi bản thân lại nổi lên tâm tư khác với những sinh vật chưa từng thấy qua kia, ngoài quẫn bách thì cảm giác sợ hãi đột nhiên tăng lên —— bên ngoài khoang thuyền chắc chắn không phải sinh vật địa cầu bình thường.
“Chúng nó chỉ sợ đã bị mẫu vật Kepler cảm nhiễm. Tôi chưa từng gặp sinh vật nào trên địa cầu có đặc thù như vậy.” Lăng Dụ mở miệng nói.
Tạ Lan Băng nói: “Lúc trước lo lắng hạt bụi màu lam bên ngoài sẽ ảnh hưởng thiết bị điện tử, nhưng hiện tại không nhìn thấy hạt bụi đó nữa. Hạ Lang, cậu thả máy bay không người lái đi điều tra.”
“Đã biết!”
Hạ Lang là kỹ thuật viên trong đội mở chiếc máy tính mang theo bên mình và một chiếc máy bay không người lái bay ra.
Nó bay giữa những tán cây lung linh này, hình ảnh được truyền đi, tất cả đều là bóng cây tương tự, khoảng một giờ sau, Hạ Lang khẩn trương nói: “Đội trưởng! Giáo sư Lăng! Đến xem này!”
Dưới ống kính của máy bay không người lái, hai nghiên cứu viên đang ngồi xổm trên mặt đất mặc quần áo bảo hộ, mở hộp mẫu và thu thập thứ gì đó. Một số thành viên nhóm hiện trường khác đang canh gác nhìn lên bầu trời, có người cầm súng, nhưng bọn họ đều như tượng điêu khắc không hề nhúc nhích.
Lăng Dụ hỏi: “Hình ảnh bị treo do tín hiệu gián đoạn à?”
“Không phải, giáo sư Lăng chị xem, trục thời gian còn đang chạy, hình ảnh cũng biến hóa góc độ theo máy bay không người lái, nhưng bọn họ chính là bất động!”
Hơn nữa bọn họ không có khả năng không thấy máy bay không người lái thì sao cả việc chào hỏi cũng không có được?
Này thật sự quá quỷ dị đến mức khiến mọi người trong cabin đều căng thẳng.
Hạ Lang điều khiển phi hành khí hướng về chỗ nghiên cứu viên, phát hiện một người trong đó đúng là giáo sư Lý.
Đôi mắt anh ta không hề chớp, như là phát hiện được một kinh hỉ thật lớn, đồng tử giãn ra, khóe miệng nhếch lên, anh ta đang cười. Mà trợ lý đối diện anh ta cũng nhếch miệng nói gì đó nhưng câu nói kia không ra khỏi miệng.
Tạ Lan Băng bỗng nhiên nói: “Mặt nạ phòng hộ của họ đâu? Sao lại trong trạng thái mở ra thế này?”
Anh vừa nhắc nhở như thế, Hạ Lang mới phát hiện phi hành khí không hề khúc xạ trước mặt nạ của họ, cho thấy mặt nạ của họ đã mở.
“Tới gần một chút.” Tạ Lan Băng trầm giọng nói.
Máy bay không người lái lại bay qua mặt giáo sư Lý, nhưng một màn kinh khủng đã xảy ra —— máy bay không người lái mang theo dòng khí thổi qua mặt giáo sư Lý, chóp mũi anh ta bỗng nhiên sụp xuống, thổi bay như bột mịn, tiếp theo toàn bộ phần đầu hóa cát bụi, lác đác lưa thưa rơi xuống. Nào đó cân bằng bị phá vỡ, cả người đều sụp đổ mất hình thái con người, chỉ còn lại đồ phòng hộ nhẹ nhàng rơi xuống, đụng phải trợ lý nghiên cứu đối diện.
Quân bài Domino bị đẩy ngã, đồ phòng hộ của trợ lý nghiên cứu sụp xuống tựa như một bao cát.
Hạ Lang bị cảnh tượng trước mắt dọa tới, điều khiển máy bay không người lái lui ra phía sau, bay qua đỉnh đầu đội viên hiện trường nào đó, mang theo dòng khí rất nhỏ, kết quả đội viên kia nháy mắt sụp đổ.
Toàn bộ hiện trường kinh hãi không thôi.
“Bình tĩnh, Hạ Lang. Nhìn xem mẫu vật giáo sư Lý thu về rương còn không!” Tạ Lan Băng nắm tay Hạ Lang, ánh mắt lạnh lùng khiến kỹ thuật viên trẻ tuổi nhanh chóng bình tĩnh khỏi sợ hãi.
Rương thu mẫu vật còn mở nhưng bên trong rỗng tuếch. Mà cũng không có gì trên máy lấy mẫu mà giáo sư Lý đánh rơi xuống đất.
“Không có mẫu vật.”
Tạ Lan Băng mở miệng nói: “Hạ Lang, lại đi xa một chút, nhìn xem có thể liên lạc tiểu đội khác không.”
“Vâng.”
Máy bay không người lái tiếp tục bay, cuối cùng họ cũng thấy tung tích động vật, máy bay không người lái nhanh chóng đi theo, nhưng nó di chuyển rất nhanh, nhẹ nhàng đi qua giữa các bóng cây, lúc đáp xương đất thậm chí không phát ra âm thanh.
“Đây là động vật gì? Con khỉ? Khỉ đầu chó?” Cơ trưởng nhìn Lăng Dụ.
Lăng Dụ lắc đầu, ánh mắt càng lúc càng trầm, giọng nói tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và không xác định nói: “Đây không phải là khỉ hay là khỉ đầu chó…… Nó như là……”
“Là người.” Tạ Lan Băng mở miệng nói, “Có lẽ không thể xem như người……”
“Động vật” kia bỗng nhiên ngừng lại, máy bay không người lái thiếu chút nữa đụng phải nó, nương theo ánh trăng mỏng manh cuối cùng cũng có thể phân biệt ra nó đúng là người! Hơn nữa trên người còn mặc áo ngụy trang nhân viên hiện trường!
Hạ Lang nói: “Sao tên này không mặc đồ phòng hộ!”
Tạ Lan Băng trả lời: “Không phải không mặc, mà là giống giáo sư Lý đã mở mặt nạ bảo hộ lúc trước, đồ phòng hộ bị cởi ra.”
Bỗng dưng nhân viên hiện trường kia bỗng nhiên quay đầu, quay suốt xoay 360 độ, cổ cong thành bánh quai chèo, một đôi mắt mở rất to, như có thứ gì sẽ phun ra từ trong đó.
“Mẹ nó —— hù chết người……”
Hạ Lang còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng “Phực phực”, đầu nhân viên kia bỗng nhiên nổ tung, chấn động khiến máy bay không người lái giật lùi, ngay sau đó từ mạch máu ở cổ vô số sâu nhỏ bò ra, dày đặc đến mức khiến người ta mắc chứng sợ lỗ*.
trypophobia : an aversion or repulsion to objects like honeycombs and sponges that have repetitive patterns or clusters of small holes
“Ọe ——” cơ trưởng phun ra, may là quân y bên cạnh nhanh chóng ụp túi nôn lên người anh ta.
Chỉ sau khi những con bọ nhỏ này bò ra xa vài mét, ánh sáng của máy bay không người lái đổi qua mới cho thấy đuôi của chúng vẫn đang kéo vô số sợi tơ, kéo cơ thể nhân viên kia, các sợi protein bị kéo ra tứ phía, và chẳng mấy chốc, cơ thể anh ta bị xé nát xa.
“Đó… đó là một người sống, và vừa… biến mất sao?”
“Anh còn muốn đi ra ngoài không?” Tạ Lan Băng hỏi cơ trưởng.
Cơ trưởng ôm túi nôn, lắc đầu như trống bỏi.
“Không ra! Tuyệt đối không ra! Chết cũng không ra!”
Lần đầu nhìn thấy hiện trường thế này Lăng Dụ đã bị đánh vào sâu trong não, điên đảo nhận thức đối với sinh vật, dự cảm nào đó đột nhiên sinh ra.
—— mẫu vật Kepler đã thay đổi hình thức tồn tại của sinh vật địa cầu.
“Đội cuối cùng đâu, nhìn xem có tìm được không.” Tạ Lan Băng nói.
“Đội trưởng Tạ còn muốn tìm gì chứ? Bọn họ không chừng đã chết thành dạng gì rồi! Muốn nói thì không bằng gọi máy bay không người lái trở về để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào còn hơn!” Cơ trưởng khẩn cầu.
Tạ Lan Băng nhìn về phía Lăng Dụ, “Giáo sư Lăng, em nói đi?”
“Sống thì gặp người, chết phải thấy xác.” Lăng Dụ nhìn thoáng qua thời gian, “Thời gian lâu như vậy rồi mà liên minh còn chưa thu được tin chúng ta phản hồi, chắc chắn đã phái người tìm chúng ta. Chúng ta chỉ cần ở trong cabin là có thể chờ cứu viện đến. Nhưng thi thể những người khác chỉ sợ không thể thu về, ít nhất phải biết bọn họ chết như thế nào.”
Chân tướng, là điều mà mọi học giả đều theo đuổi.
Lăng Dụ cũng không ngoại lệ.
Hạ Lang tiếp tục điều khiển máy bay không người lái bay trong khu rừng đen nhánh không một ánh sáng, bốn phương tám hướng như sẽ có ma vật nhảy ra bất cứ lúc nào, mà một chiếc máy bay không người lái có vẻ cô độc lại bất lực, ngược lại trở thành dị loại duy nhất ở phiến rừng rậm nguyên thủy này.
“Hình như phía trước không có đường?” Hạ Lang không chắc lắm nói.
“Rừng rậm nguyên thủy lớn thế sao lại hết đường được?” Tạ Lan Băng thò lại gần xác nhận, “Mở hết đèn lên, nhìn xem rốt cuộc là cái thứ gì!”
Ánh đèn nháy mắt sáng lên, một màn trước mắt làm Hạ Lang đang nhìn chằm chằm màn hình phải ngã ra sau, Tạ Lan Băng cũng ngơ ngác.
Bởi vì trước mặt bọn họ chính là người phụ trách tổ nghiên cứu thứ ba!
Anh ta mở to đôi mắt, ánh mắt lại hoàn toàn tan rã, xung quanh như có chất lỏng nào đó, anh ta vẫn cố thở dốc, mỗi lần dùng sức đều có những bong bóng nhỏ tràn ra.
Máy bay không người lái nhanh chóng lui ra, khu vực được chiếu sáng trở nên rộng hơn, lúc này mới nhận ra anh ta được bọc trong một chiếc túi trong suốt, treo cao trên một dây leo khổng lồ, những dây leo này bao phủ toàn bộ bức tường đá, rung động nhẹ theo không khí đối lưu.Theo bản đồ, phía sau bức tường đá này có một thác nước khổng lồ.
“Đây là…… Đây là cái gì?”
Lăng Dụ nheo mắt lại, nói: “Đây là trứng.”
“Cái gì? Trứng? Người đang êm đẹp sao lại vào trong trứng?”
Người phụ trách nghiên cứu vốn còn hơi thở rất nhỏ đã không còn phản ứng gì, nhưng Lăng Dụ lại yêu cầu máy bay không người lái mở rà quét sinh vật, bọn họ kinh ngạc phát hiện trái tim người phụ trách lại còn đang đập, chỉ là đại não đã không còn hoạt động.
Càng kinh khủng hơn chính là, có thứ gì đang lưu động trong thân thể anh ta, tơ nhện mỏng manh dần dần trải rộng ra mạch máu cơ bắp, như thể anh ta vẫn giữ lại cơ thể con người nhưng đã biến thành một sinh vật khác.
“Liên minh khi nào phái người tới, đây không phải thứ mấy người chúng ta có thể xử lý được.” Kiến thức sinh học của quân y được coi là tốt nhất trong tất cả mọi người, mọi thứ trước mắt đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của anh ta.
Máy bay không người lái đã kiểm tra khu vực và phát hiện ra rằng các nhân viên hiện trường khác đã bị hút vào những quả trứng. Toàn bộ bức tường đá này giống như một bức tường được bao phủ bởi đèn Giáng sinh, nhưng vật bên trong những chiếc đèn này thực sự quá đáng sợ.
“Chúng ta có nên đập vỡ một quả xem thử cứu được họ không?” Hạ Lang hỏi.
Tạ Lan Băng lại lần nữa trưng cầu ý kiến Lăng Dụ, “Giáo sư Lăng, em thấy sao?”
Lăng Dụ dùng ngữ khí lạnh lùng nói: “Hiện trường không có bất kì dấu vết đấu chiến, chứng tỏ tất cả phát sinh cực kì nhanh, nhân viên hiện trường không kịp phản ứng. Tôi suy đoán, thứ công kích bọn họ hẳn là những dây leo này, máy bay không người lái là vật vô cơ không có đặc thù sinh vật cho nên tạm thời sẽ không bị dây leo công kích. Nhưng một khi Hạ Lang cho máy bay không người lái khai hỏa thì sẽ kích thích khiến dây leo phản kích. Tôi không cho rằng máy bay không người lái có thể toàn thân mà lui…… Hơn nữa trải qua rà quét, đại não những người này đã không còn phản ứng.”
Ngay lúc này, ánh đèn máy bay không người lái lại quét tới một người, anh ta ngã úp mặt xuống đất, trong tay nắm chặt một thứ gì đó… Đó là một rương thu hồi mẫu vật!
“Đây trợ lý nghiên cứu tổ ba—— Kha Lập!”
Cảm ứng được tiếng máy bay không người lái, Kha Lập lắc đầu, ấn đầu rồi từ từ đứng dậy. Khi nhìn thấy chiếc máy bay không người lái đang bay lơ lửng, đôi mắt anh lóe lên vẻ mong đợi rõ ràng.
“Kha Lập này còn sống? Rốt cuộc là mạng lớn hay là anh ta có gì đặc biệt?” Tạ Lan Băng nheo mắt lại.
“Anh ta vẫn ôm rương mẫu vật không buông tay, có phải là trong rương có gì không?” Lăng Dụ chỉ vào hình ảnh nói.
Kha Lập còn coi như bình tĩnh, anh ta đi theo máy bay không người lái dẫn dắt rời khỏi khu vực quỷ dị sát khí kia, trên trán còn vết máu, xem ra khi tiểu tổ anh ta bị ăn vào những quả trứng đó thì anh vừa lúc ngã ngất xỉu trên mặt đất tránh được một kiếp.
Mỗi bước đi, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh vì sợ anh ta đột nhiên biến thành tro bụi hoặc sâu bọ chui ra từ thất khiếu anh ta, nhưng anh ta đại nạn không chết cứ như vật đã về tới khu vực phi hành khí rơi xuống, đi theo máy bay không người lái đi tới trước cửa khoang của Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ.
Cơ trưởng đang muốn mở cửa lại bị Tạ Lan Băng ngăn cản.
“Từ từ. Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao?”
Cơ trưởng lập tức ngừng lại, nơi mạo hiểm thế này, những người khác đều đã chết, Kha Lập xách theo rương sao có thể không bị những sinh vật kỳ quái đó công kích?
Lúc này Kha Lập đã bắt đầu đánh cửa khoang, “Cho tôi vào —— cầu xin các người cho tôi vào ——”
Anh ta vừa gõ cửa vừa nhìn vào sâu trong rừng rậm, như có thứ gì đang đuổi bắt anh ta.
Khu rừng được bao phủ bởi những dây leo như mạng nhện dường như đang chuyển động, ánh sáng xanh nhạt nhấp nháy thoắt ẩn thoắt hiện.
Cơ trưởng tuy sợ hãi Kha Lập đã biến dị nhưng cũng rất muốn bắt lấy cái rương trong tay anh ta, có cái rương mới có thể thăng chức tăng lương, mới không uổng phí anh ta làm việc cho tập đoàn Thâm Trụ nhiều năm như vậy.
“Cho dù không thể cho Kha Lập tiến vào cũng phải nghĩ biện pháp thu cái rương về chứ?” Cơ trưởng hỏi.
Tạ Lan Băng hướng tay về phía súng, hoàn toàn cảnh giác.
“Có Chúa mới biết trong hộp đó có gì.”
Tiếng Kha Lập gõ cửa càng lúc càng lớn, tiếng kêu cũng dần dần cuồng loạn: “Cho tôi vào! Các người muốn nhìn tôi bị những quái vật đó giết sao! Sau đó không làm mà hưởng lấy cái rương tôi thu về đúng không —— tôi đưa cho các người, tôi chỉ muốn được sống! Giáo sư Lăng! Giáo sư Lăng cô mở cửa đi! Tôi với cô là bạn học mà! Cho tôi vào ——”
Bả vai Lăng Dụ run nhẹ, cô muốn đứng dậy nhưng Tạ Lan Băng lại đặt ngón tay lên môi lắc lắc đầu, ý bảo cô đừng mềm lòng.
Không có mệnh lệnh từ Tạ Lan Băng, cấp dưới của anh toàn bộ ngồi nghiêm chỉnh.
“Anh ta tạo tiếng lớn như thế mà không dẫn dị sinh vật tới, hơn phân nửa là anh ta cũng vậy.” đuôi lông mày Tạ Lan Băng nhướng lên, cơ trưởng nhìn mà tim can tì phổi đều đau.
“Không biết khu vực khác có thu về mẫu vật Kepler thuận lợi không. Hay là vận may của chúng ta không tốt nên bị phái tới trung tâm dị biến.” Lăng Dụ thở ra một hơi.
Hà Ánh Chi đã phát sốt. Tình huống đột phát xảy ra cùng lúc chẳng mấy lạc quan.
Sau nữa tiếng, nụ cười của Kha Lập trở nên tuyệt vọng mà dữ tợn, “Được thôi…… Được thôi …… Ha ha ha ha…… Lăng Dụ, cô không muốn biết thể sinh mệnh Kepler rốt cuộc là thế nào sao?”
Kha Lập dùng miệng cắn vào tay cầm rương rồi đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, có thứ gì đó va vào đầu máy bay của họ và có tiếng “Lạch cạch”, sau đó là tiếng chạy trên đó.
Những người trong cabin vô thức đưa mắt nhìn theo âm thanh, đột nhiên âm thanh đó biến mất.
Hạ Lang điều khiển máy bay không người lái tìm kiếm bóng dáng Kha Lập, “Giáo sư Lăng —— anh ta ở sau chị!”
Lăng Dụ vô thức quay đầu liền thấy nụ cười âm trầm của Kha Lập treo ngược ngoài cửa sổ phía sau Lăng Dụ, hai mắt mở to hơn chuông đồng.
“Mẹ nó ——” cơ trưởng sợ tới mức té ghế.
Lăng Dụ lại không sợ hãi mà ghé sát vào nhìn cửa sổ, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Kha Lập, bởi vì cô nhìn thấy trong mắt Kha Lập những gợn sóng mỏng màu lam nhạt không ngừng hội tụ về giữa con ngươi.
“Thể sinh mệnh Kepler tiến bộ hơn bất kỳ dạng sống nào trên trái đất, đồng thời là giới hạn của sự hợp nhất vật chất và tinh thần… Nó sẽ phá vỡ ranh giới của các loài, và con người sẽ không khác gì những sinh vật khác. Chỉ có năng lượng Kepler đào thải con người…… Hoặc là lựa chọn con người……”
Kha Lập bò tới lui trên phi hành khí, phát ra tiếng “Chi chi khanh khách” cùng tiếng kim loại cọ xát, những người khác không nhịn được cúi đầu che lại lỗ tai.
“Tên điên này đang làm cái gì……”
Ở trong âm thanh như vậy, ngay cả Hà Ánh Chi đang sốt cao cũng tỉnh, “Xảy ra…… chuyện gì……”
“Tiểu Hà, đừng nhìn.”
Ngay nháy mắt đó, Kha Lập bỗng nhiên ngẩng đầu hung hăng nện lên cửa kính chỗ Lăng Dụ.
Tiếng thứ nhất, cửa kính kịch liệt chấn động, tinh thần mọi người căng chặt.
Tiếng thứ hai, cửa kính bị vạ chạm ra một kẽ nứt nhỏ như móng tay, cơ trưởng cả kinh trốn vào trong một góc cabin, Hạ Lang và những người khác toàn bộ rút súng nhắm ngay nơi đó, Lăng Dụ ôm Hà Ánh Chi tránh khỏi ô cửa kia.
Tiếng thứ ba, phát ra một tiếng “Lách cách”, đầu Kha Lập đâm nứt, chất lỏng xanh lam bạc phụt vẩy ra, vết nứt trên cửa kính kéo dài ra bốn phía, thân thể Kha Lập chậm rãi trượt xuống, ánh mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm Lăng Dụ, miệng vẫn cứ lẩm bẩm thành tiếng.
“Chỉ có tinh thần phù hợp nhất…… gien hoàn mỹ nhất…… Mới có thể được nó lựa chọn……”
“Phịch ——” thi thể Kha Lập rớt xuống.
Sau đó là yên lặng như chết, tất cả mọi người đều căng thẳng chờ đợi, mặc dù họ không biết mình đang chờ đợi điều gì.
“Lăng tỷ…… Kha Lập đã chết rồi sao?” Hà Ánh Chi suy yếu hỏi.
“Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ những cái đó.” tay trái Lăng Dụ bảo vệ Hà Ánh Chi gắt gao, tay phải nắm súng ngắm vào cửa sổ.
“Rắc rắc…… rắc cạnh……”
Ô cửa sổ kia đã nứt ra, bọn họ mất đi sự bảo vệ cuối cùng.
Hơi thở mọi người nghẹn trong cổ họng, Hạ Lang điều khiển máy bay không người lái đi xem xét thi thể Kha Lập, nhưng từ thi thể kia vô số hạt bụi màu lam nhạt thật nhỏ phiêu tán ra, bám lên máy bay không người lái, hút vào từng khe hở, “Đùng” một tiếng động cơ máy bay không người lái nổ mạnh, tất cả hình ảnh biến thành bông tuyết, nó mất động lực, rơi xuống cạnh thi thể Kha Lập.
Hình ảnh cuối cùng nó gửi về là hộp mẫu đã được mở ra, bên trong hộp có một mảnh đá nhỏ phát ra ánh sáng vàng.
“Đó là cái gì?” Hạ Lang bất lực nhìn Lăng Dụ.
“Không…… Không biết……” Lăng Dụ đã xem đoạn video phi thuyền lấy mẫu trên hành tinh Kepler.
Hành tinh này hoàn toàn vắng vẻ, không có một vật thể phát sáng nào cả.
Ngay sau đó, những hạt nhỏ màu xanh lam xung quanh thấm ra khỏi đất, trôi ra khỏi khe hở trên lá của tất cả những cành cây xung quanh, nhanh chóng tràn vào mọi không gian con người có thể nhìn thấy được.
“Chúng ta…… chắc sắp xong rồi.”
Những hạt bụi đó trôi đến bên cửa sổ, Lăng Dụ nhanh chóng quyết định mở khoang chữa bệnh, Tạ Lan Băng rất ăn ý ôm Hà Ánh Chi lên thả vào.
Cơ trưởng thấy tình huống không đúng, không nói hai lời đã trở về khoang điều khiển, “Cùm cụp” một tiếng khóa lại cửa khoang.
“Lăng tỷ……” Hà Ánh Chi thử đẩy đẩy cửa khoang chữa bệnh nhưng Lăng Dụ đã xoay người lại che trước khoang.
Những hạt bụi màu lam trôi vào, dần dần hội tụ lại, mà cục đá ánh vàng kim bị những hạt bụi màu lam bao vây lấy đi tới cửa sổ.
Khi ánh mắt Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ nhìn qua thì nó tựa như bị kích phát, đột nhiên bành trướng.
Nhóm năng lượng vàng khổng lồ dường như chứa đựng sức sống vô tận, bao trùm tất cả, luân chuyển tốc độ cao, sinh sôi không ngừng.
Mấy người Hạ Lang bị khối năng lượng ánh vàng kinh sợ, không quay đầu đi nhắm mắt lại thì cũng nâng tay lên che kín.
Mà Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ lại như bị cái gì lôi kéo đi qua khối năng lượng kia.
“Lăng tỷ! Lăng tỷ!” Hà Ánh Chi liều mạng gõ khoang chữa bệnh, nhưng Lăng Dụ hoàn toàn không nghe thấy.
Mà khối năng lượng ánh vàng kia đã hoàn toàn nuốt sống Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ, ngay sau đó giống như một vụ nổ vũ trụ, vô số ngôi sao lao tới mọi hướng, sóng năng lượng truyền qua giữa các phân tử và nguyên tử của mọi vật chất, theo sau là một trường sụp đổ không báo trước, tất cả vật chất nhanh chóng quay trở lại trung tâm.
Hà Ánh Chi có ảo giác suy nghĩ của mình bị mang đi, và cậu ngất đi.
Chờ đến khi Hà Ánh Chi tỉnh lại lần nữa, cậu phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, chung quanh đều là thiết bị kiểm tra đo sinh mệnh.
Tứ chi cậu mệt mỏi, khó khăn quay mặt nhìn thời gian trên máy dò tim, đã ba tháng trôi qua.
Nghe vậy, Đàm Mặc vẻ mặt rất kinh ngạc: “Giáo sư Hà, ý của ông là… ông đã hôn mê suốt ba tháng?”
Hà Ánh Chi gật đầu: “Ừ, ba tháng. Ba tháng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Như vậy quả cầu năng lượng ánh kia ông nhìn thấy rốt cuộc là cái gì? Nó cũng là mẫu vật Kepler mọi người thu thập sao?”
Hà Ánh Chi nhìn đôi mắt Đàm Mặc: “Nó chính là một hạt giống trong số tất cả mẫu vật Kepler đến địa cầu, hạt giống cường đại nhất.”
“Nó…… Cảm nhiễm Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ? Cho nên hai người bọn họ đều là dung hợp giả? Năng lực của họ là gì?” Đàm Mặc hỏi.
Hà Ánh Chi lắc lắc đầu, “Nó không phải ‘ cảm nhiễm ’, cũng không phải ‘ đồng hóa ’—— mà là lựa chọn hai người bọn họ làm vật dẫn sinh mệnh Kepler. Chúng ta vẫn luôn dùng hình thức sinh vật trên địa cầu để cân nhắc thể sinh mệnh khác, thật ra là sai.”
“Thể sinh mệnh trên địa cầu cùng thể sinh mệnh Kepler rốt cuộc có gì khác nhau?” Đàm Mặc hỏi.
“Chúng ta cho rằng, sinh mệnh tồn tại phải cần nước, cần oxi, DNA cấu thành nên sinh vật và phân chia chủng loại sinh vật. Nhưng thể sinh mệnh Kepler không giống, thứ chúng nó cần chính là nơi này.” Hà Ánh Chi chỉ vào đại não, “Tư tưởng là trung tâm tồn tại của chúng, vật chất là vật chứa. Khi vật chất vật dẫn tiêu vong, năng lượng Kepler sẽ trở lại chiều không gian của nó, hình thành hạt giống, chờ đợi lần nảy mầm tiếp theo.”
“Ngài nói năng lượng Kepler mạnh yếu ở chỗ này?” Đàm Mặc chỉ chỉ đại não, “Vậy thế thì nó chọn tất cả nhà khoa học là xong rồi!”
“Con à, ta không phải chỉ số thông minh hay tri thức, ta chỉ chính là chiều sâu cùng chiều rộng tư duy, là một nhận thức. Giống như con, con có cảm giác siêu phàm với hạt giống sinh vật Kepler, đúng không?” Hà Ánh Chi cười hỏi.
Đàm Mặc gật đầu.
“Tạ Lan Băng có năng lực quyết đoán cường đại, đây là lực tư duy. Lăng Dụ có được năng lực liên tưởng siêu cường, đây là chiều rộng. Càng quan trọng là bọn họ yêu nhau, hơn nữa hiểu nhau, đây là phù hợp. Bọn họ…… Là mẫu sinh sản năng lượng Kepler phù hợp nhất trong nhân loại.”
Từ hình ảnh Trùng Rêu nhìn thấy Tạ Lan Băng bị thiếu niên đuổi giết hay là sau đó nghe nói Lăng Dụ bị chính con mình giết chết, Đàm Mặc bỗng nhiên hiểu được điều gì.
“Hai người bọn họ nếu có con…… Đó chính là thể sinh mệnh Kepler hoàn chỉnh thích ứng với sinh mệnh ở địa cầu sao?”
“Đúng vậy.” Hà Ánh Chi trả lời.
“Nhưng bọn họ đều là dung hợp giả, con họ sinh có khả năng cũng chỉ là dung hợp giả.”
Hà Ánh Chi mỉm cười, nụ cười kia có quá nhiều bất đắc dĩ cùng thê lương không thể nói.
“Liên minh thăm dò dần dần phát hiện dung hợp giả tồn tại, đặc biệt là trong quá trình thu về hàng mẫu Kepler, Hàng chục nghìn người đã tham gia vào công việc khôi phục, và hàng chục người trong số họ đã trở thành dung hợp giả, trong cơ thể bọn họ đều kiểm tra đo lường ra năng lượng Kepler, bao gồm Hạ Lang kỹ thuật viên điều khiển máy bay không người lái tối hôm đó, và vì được bảo vệ trong cabin y tế nên ta không bị năng lượng Kepler đồng hóa… Hoặc có thể là do ta bị chấn động não và đang trong trạng thái đầu óc hỗn loạn nên không bị nguồn năng lượng Kepler đó lựa chọn.”