Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 70: Đánh dấu




Rừng Hoạt thụ giống như một nồi nước đen đang sôi, các hạt tĩnh điện phóng ra giống như bào tử, phun vào khung gầm máy bay.

Tiếng cảnh báo liên tục không dứt, ánh đèn màu đỏ đảo qua mặt Cao Chích hết lần này đến lần khác.

Cao Chích tăng tốc kéo Đàm Mặc lên mà Đàm Mặc lại chưa từ bỏ ý định liên tục gọi tên Lý Triết Phong.

“Lý Triết Phong —— Lý Triết Phong —— cậu ở đâu đáp lại ông đây một tiếng! Lý Triết Phong ——”

Giọng nói của cậu bị nhấn chìm trong âm thanh Hắc Hỏa đang thiêu đốt.

“Khu sinh thái này đang ở trạng thái cực kỳ phòng thủ! Nó đang sinh sản! Nó đang nuôi con non! Cậu lập tức quay lại ngay, bằng không nó nhất định sẽ thiêu chết cậu!”

Mắt thấy Cao Chích sắp kéo được Đàm Mặc lên, các hạt tĩnh điện dày đặc dính chặt vào sợi dây nối với máy bay, chỉ nghe “Cùm cụp” một tiếng, dây thừng bỗng nhiên rơi xuống, Cao Chích trơ mắt nhìn Đàm Mặc rớt xuống.

“Đàm Mặc ——”

Đàm Mặc mở to hai mắt, biển lửa đen xung quanh trong nháy mắt cô lập phi cơ phía trên đầu cậu, đây có lẽ là cảm giác rơi vào địa ngục.

Cậu nện lên đất “Đùng ——” một tiếng, may là dây thừng có công năng giảm sóc nên không đến mức rơi tự do.

“Khụ khụ…… Khụ khụ……” Đàm Mặc bò dậy.

Nhiệt độ cao xung quanh làm biến dạng không gian.

Đàm Mặc che tay trước mặt nạ bảo vệ, sóng nhiệt làm cậu đứng không vững, chưa đi được hai bước đã ngã trở lại.

Vừa rồi…… Cao Chích nói Khu sinh thái này đang sinh sản?

Có phải là Lý Triết Phong chưa chắc đã chết không?

Đàm Mặc chưa từ bỏ ý định mà hô lớn: “Lý Triết Phong —— Lý Triết Phong ——”

Lý Triết Phong nghe người kia kêu gọi, không màng tất cả muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng chỉ cần phản kháng thì những sợi thực vật xuyên qua cơ thể anh sẽ phóng ra một dòng điện lớn, cơn đau khủng khiếp dường như biến anh thành từng hạt li ti.

“Rời khỏi đây…… xin cậu hãy rời khỏi đây……” Lý Triết Phong vô ý thức nỉ non.

Cậu không thể chết ở chỗ này.

Càng không thể cho rằng tôi đã chết ở chỗ này.

Đồng phục chiến đấu đang đếm ngược, thời gian chịu nhiệt vẫn còn năm phút ba mươi giây.

Đàm Mặc lạnh lùng nhìn Hestia, bởi vì cậu thấy giữa khe hở Hoạt Thụ lộ ra chuôi dao chiến thuật.

Trực giác nói cho Đàm Mặc, đó là đao chiến thuật của Lý Triết Phong.

Đàm Mặc cắn chặt răng, Lý Triết Phong hơn phân nửa là ở trong cái cây này.

Giữa không trung, Cao Chích còn đang liều mạng khắc chế Khu sinh thái này, nhưng nó đã tiêu hóa Sở Minh, năng lực bùng nổ, việc Cao Chích khống chế để nghĩ cách cứu viện Đàm Mặc như muối bỏ biển, những sợi dây họ lại thả ra đều do không khí bốc hơi mà lơ lửng hướng lên trên, không thể rơi xuống đất bình thường.

Các hạt tĩnh điện khiến động cơ một bên của máy bay bị vô hiệu hóa, gây ra một tiếng vang lớn.

Đàm Mặc tuy rằng quan trọng nhưng đồng đội khác cũng là trách nhiệm của Cao Chích, anh hạ lệnh cho phi hành khí đáp ngoài Rừng Hoạt thụ.

Sau khi phi hành khí đáp xuống đất Cao Chích liền yêu cầu tất cả đội viên mặc đồ tác chiến cùng thiết bị liên lạc, lập tức rời xa Rừng Hoạt thụ.

Anh dặn dò kỹ thuật viên Trần Úy: “Cậu tìm được địa điểm thích hợp liền dọn sạch các hạt tĩnh điện trong thiết bị liên lạc, báo cáo tình huống nơi này cho Hôi Tháp!”

“Đội trưởng Cao, vậy còn anh?” Trần Úy lo lắng hỏi.

“Tôi phải đi tìm Đàm Mặc về.” Cao Chích đi vào biển lửa đen kia, “Sau đó đánh chết cậu ta!”

Khi đồng đội rút lui, Cao Chích cũng đã có thể toàn tâm đối phó Khu sinh thái này.

Anh có thể cảm nhận được một sức mạnh thâm sâu đã ngủ yên cho đến khi cơn giông ngày hôm kia kích hoạt năng lượng của nó.

Khi họ hoàn toàn không thể liên lạc được với đội hiện trường của Sở Minh, Hôi tháp thành phố Bắc Thần chết tiệt mới nói thật cho họ biết.

Hộp đen bị thất lạc trong rừng Hoạt Thụ căn bản không phải thông tin nghiên cứu gì mà là hạt Hắc hỏa liên minh thăm dò Kepler phong ấn vào hộp kim loại hiếm nhiều năm trước.

Sấm chớp mưa bão ban cho Rừng Hoạt thụ năng lượng, khiến cho chúng nó hủy hoại hộp bảo quản, hạt Hắc Hỏa rò ra, khiến cho khu Rừng Hoạt thụ sản sinh năng lực dòng điện sinh vật cường đại, mà loại điện lưu này có thể trực tiếp thẩm thấu vào trong cơ thể sinh vật Kepler, sinh ra Hắc Hỏa, phá hủy kẻ địch của Khu sinh thái.

Cho dù không phải sinh vật Kepler thì cũng không thể chống đỡ Hắc Hỏa cực nóng.

Cao Chích thở ra một hơi, được thôi, bất kể chúng bây có gien Kepler cổ xưa cường đại cỡ nào, người của tao rơi vào lĩnh vực chúng bây, trừ phi chúng bây trả lại, nếu không tao sẽ không để yên!

Lực khống chế của Cao Chích thẩm thấu vào từ rìa Khu sinh thái, nghiền áp đi qua, nơi đi đến Hắc Hỏa hừng hực thối lui về sau.

Mồ hôi ướt sũng lưng Cao Chích, Khu sinh thái này quá cường đại, Cao Chích chỉ có thể miễn cưỡng bảo đảm bản thân không bị thiêu hủy.

Ở trước mặt nữ thần không gian Hestia, Đàm Mặc rút súng sau lưng, ngồi xếp bằng xuống, lấy thân mình làm giá súng, nhắm ngay vào cây đại thụ che trời này.

Cậu chỉ là con kiến nhỏ bé giờ phút này muốn lật đổ đại thụ.

Cái cây này hẳn là túi nuôi con non, cơ thể Lý Triết Phong tốt, đầu óc tốt, lớn lên cũng xinh đẹp, chỉ cần Khu sinh thái này có thẩm mỹ Kepler bình thường, Đàm Mặc tin tưởng Lý Triết Phong nhất định ở bên trong cái túi nuôi này.

Tư liệu sinh sản tốt như này, trăm năm khó gặp, sinh vật Kepler tuyệt đối sẽ rất quý trọng con non này.

Một khi cậu công kích khiến cái cây này cảm giác được uy hiếp, nói không chừng sẽ có thể khiến hạt giống của nó hiện thân!

Đàm Mặc loại bỏ tất cả chức năng điện tử của súng bắn tỉa, lần này cậu phải dựa vào kinh nghiệm của bản thân để phán đoán tình hình, mọi thứ phải quay về kỹ năng bắn tỉa nguyên thủy nhất.

Đàm Mặc quan sát một khoảng trống gần tâm cây nhất và dứt khoát bắn vào đó.

Các hạt tĩnh điện lắc lư xuống, lần lượt tạo thành các lá chắn hạt nhỏ, thế mà thực sự đã chặn được đạn từ súng.

Mẹ nó!

Những hạt bụi nhìn thì nhẹ tựa lông hồng thế mà có lực phòng ngự mạnh đến thế này.

Hestia sao có thể chịu để Đàm Mặc uy hiếp lúc đang gây giống, chạc cây của nó kéo dài về phía Đàm Mặc, hình thành một ô dù che trời, chạc cây trên đỉnh đầu không ngừng đan chéo tựa như tóc Medusa, sẽ xà xuống nuốt chửng Đàm Mặc bất cứ lúc nào.

Nhưng Đàm Mặc khiêng súng ngắm vẫn không nhúc nhích, chẳng sợ những hạt bụi màu lam rơi xuống càng lúc càng gần.

Hạt bụi màu lam một khi chạm đất, chỉ nghe thấy tiếng vang “Bùm bùm”, ngọn lửa màu đen tàn sát bừa bãi bùng lên, hình thành rào cản khổng lồ.

Là uy hiếp từ cái cây.

Tuy nhiệt độ đồ chiến đấu càng lúc càng cao nhưng Đàm Mặc biết tốc độ cậu chạy không thể vượt qua tốc độ lan tràn của cái cây, một khi cậu chạy khỏi vị trí này sẽ mất đi cơ hội quan sát và nhắm bắn.

Phải liều một phen!

Đàm Mặc vẫn không nhúc nhích, cậu đã biết rất rõ hình dáng của cái cây, sự tập hợp những hạt màu xanh lam tạo thành tấm chắn ngăn đạn của mình.

Nhiệt độ không ngừng tăng lên khiến mồ hôi của Đàm Mặc rơi xuống, treo trên lông mày, trong ống ngắm, tất cả những hạt màu xanh lam rơi xuống như bông tuyết dần dần biến thành một bức tranh tĩnh.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Đàm Mặc dường như đã nắm bắt được quỹ đạo của mọi thứ trên thế giới, cậu bóp cò ba lần liên tiếp.

“Đùng —— đùng —— đùng ——”

Viên đạn đầu tiên xuyên qua biển lửa đen cách đó hàng trăm mét, những hạt màu xanh lam dường như bị thời gian rơi xuống điều khiển, luôn dừng lại phía sau viên đạn, Khi viên đạn cách Hestia năm mươi mét quả nhiên bị hạt màu lam tụ lại chặn.

Bởi vậy, xung quanh tấm chắn hạt màu xanh hình thành một khoảng trống rỗng, viên đạn thứ hai xuyên qua, khi cách mục tiêu hơn hai mươi mét thì bị tấm chắn năng lượng màu xanh tiếp theo chặn lại. Hai bên va chạm hình thành rung động không khí nhẹ, sau đó viên đạn thứ ba xuyên qua, các hạt màu xanh lam nhanh chóng tụ tập lại, nhưng viên đạn xuyên qua điểm trung tâm nơi nhóm năng lượng còn chưa hình thành, trúng vào khe hở ở giữa cây

Tức khắc thuốc nhanh chóng lan tràn trong thớ gỗ của Hoạt Thụ, những chạc cây đan xen nhau hóa thành tro tàn rơi lả tả, để lộ ra một lớp màng trong suốt như cánh hoa màu xanh bạc.

Hoạt Thụ xoay tròn với tốc độ cao, quấn chặt vào nhau hơn, tạo thành một kết cấu giống như cơ máu, thành bụng mở ra “khép lại” liên tục.

Tuy chỉ trong chốc lát nhưng Đàm Mặc vẫn nhìn thấy – sâu trong kết giới đó, Lý Triết Phong bị treo lơ lửng bên trong.

Ba phát súng của Đàm Mặc khiến Hestia sinh ra ý thức uy hiếp cực lớn, chạc cây của nó như nổi điên mà ụp xuống chỗ Đàm Mặc tựa như một con mãng xà, phun ra những tia màu đen, Hắc Hỏa cũng rơi thẳng xuống, mắt thấy sắp đè nát Đàm Mặc.

Nhưng Đàm Mặc như không cảm giác được bất cứ điều gì, từng bước đổi băng đạn, gắt gao nhắm chuẩn vào vị trí Lý Triết Phong.

Hơi thở, nhịp tim và âm thanh của những hạt màu xanh sắp nứt ra khỏi mặt nạ của cậu đã không còn nữa, khẩu súng trên tay cậu nóng đến mức cậu không thể cầm được nữa.

——Vẫn còn có cơ hội, vẫn có cơ hội tìm được hạt giống đó.

Nó nhất định sẽ ở gần Lý Triết Phong, nó nhất định sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn con non của mình.

Ngay khi Hắc Hỏa đụng vào Đàm Mặc, có người chạm vào vai cậu, Hắc Hỏa bỏng cháy, đồ chiến đấu bị thiêu cháy tan tành, đối phương phát ra một tiếng kêu rên.

Đàm Mặc vừa muốn ngẩng đầu liền nghe thấy giọng của Cao Chích.

“Làm chuyện cậu muốn làm, nhưng nhớ kỹ…… cơ hội tôi tạo ra cho cậu chỉ có một chớp mắt khi viên đạn ra khỏi nòng!”

Hắc Hỏa hung hãn nhưng âm thanh của Cao Chích lại mang theo sự lạnh lùng khiến người thanh tỉnh.

Một chớp mắt cũng đã là đủ rồi, Đàm Mặc nhếch khóe miệng mỉm cười thật nhạt.

Thế giới tràn ngập nhiệt độ cao này và sự va chạm của các hạt tĩnh điện màu xanh bỗng trở nên đơn giản hơn, chỉ còn lại khoảng cách, mật độ và mục tiêu của Đàm Mặc.

Tơ máu trong đôi mắt mày xanh của Cao Chích tụ lại trong đồng tử, anh điều động sức mạnh của chính mình, xuyên thấu con mãng xà khổng lồ được hình thành bởi chạc cây Hoạt thụ lơ lửng trên đầu họ.

“Ka —— a ——”

Cao Chích dùng hết toàn lực xoay chuyển phương hướng công kích của con mãng xà, chuyển hướng về phía Hestia.

Hai cổ năng lượng Kepler bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế, Cao Chích chịu đựng thống khổ thật lớn khi hạt tĩnh điện màu lam không ngừng va chạm tiến vào máu thịt mình, hấp dẫn sức chiến đấu của Hestia.

Khi hạt tĩnh điện bốn phía trở nên thưa thớt, Đàm Mặc quyết đoán nã một phát súng.

Những hạt bụi không đủ dày đặc, không kịp hình thành lá chắn năng, tất cả Hoạt Thụ đều vươn về hướng bắn, các lớp gia cố chỉ nhằm mục đích chặn đạn.

Ai ngờ Đàm Mặc nhanh chóng bắn phát thứ hai vào bên cạnh Hestia.

Một chiêu dương đông kích tây làm đối thủ bất ngờ.

Viên đạn bắn thẳng vào, lại lần nữa khiến Hestia đang trong trạng thái gây giống bị một đòn nghiêm trọng.

Liều thuốc này xuyên vào màng sợi ở trung tâm, Hestia run rẩy dữ dội, toàn bộ Khu sinh thái gầm lên.

Hắc hỏa sôi trào lên và lao về phía họ, nhiệt độ đột nhiên tăng lên một mức khác.

Nhiệt độ cực cao khiến Đàm Mặc thiếu oxy.

Cao Chích không chút nào giữ lại mà nâng năng lực của mình đến mức tối đa, mãng xà Hoạt Thụ hình thành nghịch hướng lao về bản thể, đánh vào trung tâm Hestia.

Hạt tĩnh điện lao tới bám vào mãng xà, Hắc Hỏa ầm ầm nổi lên, lột ra từng lớp từ con mãng xà.

Theo những hạt tĩnh điện lưu động, Đàm Mặc từ trong muôn vàn khe hở thấy được một hạt màu đen, cho dù chỉ chợt lóe qua ống ngắm nhưng Đàm Mặc theo bản năng bị nó hấp dẫn, tầm mắt chặt chẽ truy đuổi, dự cảm nào đó hiện lên trong lòng Đàm Mặc.

Tất vả Hoạt Thụ đều chỉ là vật dẫn cho nó phóng thích năng lượng, Hestia thật lớn cũng chỉ là vật chứa, con mãng xà khổng lồ đã bị tiêu diệt như tro bụi nhưng những bụi than hồng cuối cùng của nó lại đang lơ lửng cách nó chưa đầy mười mét và rơi xuống.

Đàm Mặc nheo mắt lại, máu dồn lên đầu ngón tay, ngay khi nhịp tim của cậu hợp với sự rung động của hạt bụi màu đen, cò súng bị bấm lại.

Viên đạn xuyên qua làn sương tro,  Hắc Hỏa đang nhảy múa dường như dừng lại vào lúc đó.

Không cần bất kỳ lời nói hay ám chỉ nào Cao Chích toàn lực điều động năng lượng Kepler, đi theo viên đạn nhằm vào Hestia.

Giống như một cây kim nhỏ bé, lao về phía đại dương bao la bằng mọi giá.

Những đợt sóng khổng lồ nổi lên, trời đất cũng điên đảo, mặt nạ dưỡng khí trên mặt Đàm Mặc phát ra “Đùng ——”một tiếng, vỡ vụn.

Hệ thống kiểm soát nhiệt độ của bộ đồ chiến đấu đã phát ra cảnh báo cuối cùng và đã đạt đến giới hạn bảo vệ trên.

Ngay nháy mắt hạt bụi màu đen sắp trôi đi, lực khống chế từ Cao Chích đến, túm lại hạt đen kia một phen, không khí bị nghiền áp đến bốn phương tám hướng, chỉ chớp mắt chần chờ cho đầu đạn có thời gian chạm đến, thuốc vẩy lên hạt bụi màu đen, cả cây Hestia phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc.

Đàm Mặc bịt tai lại, Cao Chích một tay ném cậu ra sau, Hắc Hỏa cuồng hoan như tận thế thiêu đốt trên người Cao Chích.

Cho dù không nghe thấy gì Đàm Mặc cũng có thể cảm giác được cơ bắp xương cốt của Cao Chích đang run rẩy, cậu muốn lật người lại nhưng Cao Chích lại gắt gao thít chặt không cho cậu động.

Hắc Hỏa thiêu đến chân Đàm Mặc, đồ chiến đấu bị hòa tan, ngón tay Đàm Mặc moi vào hạt cát, cậu đau đến mức gò má co rút, huống chi Cao Chích bị thiêu toàn thân.

Nước mắt dâng lên, cậu khóc.

Những Hoạt thụ quấn quanh Hestia tản ra từng lớp một, khô héo, mất đi sinh lực, biến thành tro bụi và rơi xuống, cả thế giới bị bao phủ trong làn bụi mù đen. Những hạt tĩnh điện màu xanh đều bị dập tắt.

Cốt lõi của Hestia dần lộ ra.

Đó là một gốc Chai Klein!

Giọng Cao Chích vang lên bên tai Đàm Mặc, khàn khàn nghẹn ngào, thậm chí còn đang run rẩy: “Đi…… Đi cứu người cậu muốn cứu……”

Chai Klein mất đi “Hạt giống”, năng lượng đang xói mòn, ánh sáng xanh từ phần trên cánh hoa đã khép lại dần dần chảy xuống phần dưới của đài hoa.

Đàm Mặc gian nan bò ra khỏi sự bảo vệ của Cao Chích, cậu muốn nhìn Cao Chích một lần nhưng Cao Chích lại nói: “Đừng dừng lại! Tôi không chết được!”

Ý của Cao Chích thực rõ ràng —— cậu phải giành giật từng giây mà đào Lý Triết Phong ra.

Thời gian cậu ấy ở bên trong càng ngắn thì nhân tính được giữ lại càng nhiều.

Loạng choạng đứng lên, hai đùi Đàm Mặc bị Hắc Hỏa đốt tới da thịt, thậm chí mơ hồ nhìn thấy xương cốt.

Cậu cắn răng, đây là cơ hội Cao Chích lấy mệnh đổi lấy cho cậu, cậu tuyệt không thể từ bỏ.

Đi đến trước chai Klein, cậu lấy đao chiến thuật của mình ra, dùng sức lực toàn thân đâm vào những cánh hoa chật cứng của nó.

Vết chém đầu tiên chỉ mới cắt được nửa đường, Đàm Mặc hét lên một tiếng, ấn vào trong. Khi năng lượng trong chai Klein càng ngày càng hao hụt, rào cản của cánh hoa càng trở nên mỏng hơn, với vết cắt thứ hai, thứ ba, mũi đao cuối cùng cũng xuyên qua được sợi thần kinh bên trong.

“Lý Triết Phong — nếu cậu còn muốn làm người, mẹ nó cậu ra mau cho ông đây——”

Đàm Mặc chém vết thứ tư, vừa lúc cắt đứt mấy sợi thần kinh.

Mà sức lực của cậu rốt cuộc đã cạn kiệt, cậu loang choạng ngã về phía sau.

Trên đỉnh đầu không còn là chạc cây như quỷ quái của Rừng Hoạt thụ mà là một mảnh bầu trời đêm sáng sủa, muôn vàn vì sao, trăng sáng trên trời.

Đàm Mặc quơ tay, đầu ngón tay đụng phải chuôi đao chiến thuật của mình.

Cảm giác không trọng lực khiến cậu mỏi mệt đến mức không mở được mắt.

Một bàn tay duỗi ra từ trong chai Klein, nắm lấy cổ tay cậu.

Đó là cảm giác Đàm Mặc quen thuộc.

Lý Triết Phong đồ khốn nạn…… Rốt cuộc cũng chịu ra!

Đàm Mặc ngửa đầu ra sau, hoàn toàn mất đi tri giác.

Lý Triết Phong ra sức giãy giụa ra ngoài, các sợi năng lượng Kepler gần như hòa nhập với cơ bắp và dây thần kinh của anh bị anh kéo đi và vỡ thành từng mảnh.

Khi gió đêm trộn lẫn mùi cháy khét ùa về phía Lý Triết Phong, anh ho khan bước một chân ra ngoài, cơ bắp bị sợi năng lượng kéo lại khiến toàn thân anh run lên vì đau, nhưng anh vẫn kiên trì không ngã xuống, cũng không buông tay Đàm Mặc.

Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi chai Klein, khi sợi năng lượng cuối cùng nứt ra, anh ngã quỵ về phía trước do quán tính.

Ngay lúc ngã xuống đất, anh dùng sức kéo Đàm Mặc vào lòng, dùng tay bảo vệ sau đầu cậu, hai người cùng nhau ngã xuống đất.

Lý Triết Phong mở to mắt, hít thở một cách khó nhọc, mọi giác quan của anh tăng lên theo cấp số nhân, anh nghe thấy tiếng gió rít trong thung lũng phía xa, tiếng rừng hoạt thụ sụp đổ từ trung tâm ra mọi hướng, cảm nhận được. … sự biến mất của năng lượng Kepler dưới lòng đất và nhịp tim của Đàm Mặc.

Lý Triết Phong nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng theo nhịp tim của Đàm Mặc tạo thành một chấn động, niềm vui sống sót sau tai nạn tràn vào trong lòng anh, nước mắt rơi xuống.

Anh muốn gặp lại Đàm Mặc, vì thế Đàm Mặc đi tới trước mặt anh.

Anh muốn tiếp tục cảm thụ thế giới này như nhân loại, Đàm Mặc vì anh chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng.

Từ nhỏ đến lớn, một mình ở viện phúc lợi trong đêm tối ôm đầu gối nghĩ tại sao mình bị cha mẹ vứt bỏ, anh chưa từng rơi nước mắt.

Lúc biết được nhân tình ấm lạnh ở gia đình nhận nuôi, anh chưa từng rơi nước mắt.

Lúc được cứu khỏi tầng hầm anh cũng chưa từng khóc.

Nhưng hiện tại, anh thật sự rất muốn thống thống khoái khoái cho nước mắt chảy xuôi.

“Ưm……” Đàm Mặc cau mày, phát ra tiếng hừ.

Lý Triết Phong lúc này mới phát hiện hai chân cậu đã bị thương nghiêm trọng không thể chống đỡ nữa, anh cắn răng khiêng Đàm Mặc lên bả vai, đến chỗ Cao Chích, ôm Cao Chích qua cánh tay bên kia.

Cao Chích nhắm mắt lại, vừa nhẫn nại đau đớn vừa nói cho Lý Triết Phong hướng phi hành khí đáp.

Khi người đội hai nhìn thấy Lý Triết Phong vội vàng xông lên hỗ trợ.

Cao Chích thân là dung hợp giả năng lực khôi phục mạnh hơn nhân loại bình thường nhưng lúc này cũng đã thương gân động cốt, nằm vào khoang chữa bệnh. Phần lưng anh da tróc thịt bong, mơ hồ có thể nhìn đến xương cột sống. Quân y bị dọa cho xanh mét.

Cao Chích đẩy quân y ra, “Tôi còn chưa chết được, cậu đi xem Đàm Mặc…… nếu cậu ta nhiễm trùng là không giữ nổi cái chân thật rồi.”

Quân y tiến hành xử lý khẩn cấp cho Đàm Mặc, nhiều loại carnosine, thuốc chống viêm, gel sinh học bảo vệ thần kinh đều dùng tới, nhưng chỉ nửa giờ sau, Đàm Mặc đã tỉnh lại vì đau tỉnh.

Cậu bắt lấy tay quân y, khẩn cầu anh: “Cắt bỏ đi…… Cắt bỏ chân tôi mau… Trở về có thể lắp chân giả……”

Quân y cho cậu dùng thuốc giảm đau nhưng không có hiệu quả, thậm chí cho cậu dùng thuốc mê.

Liều thuốc đủ cho một con voi ngủ đến thiên hoang địa lão chỉ khiến Đàm Mặc nghỉ không đến nửa tiếng, Cao Chích ghé vào khoang chữa bệnh rống lên: “Không phải bảo cho cậu ta dùng thuốc giảm đau sao! Sao còn đau như thế hả!”

Quân y ngơ ngác lục lọi toàn bộ kho thuốc dự trữ: “Chúng ta không còn thuốc giảm đau nữa! Cứu viện Hôi tháp phải mất ba tiếng mới đến!”

Lý Triết Phong ôm chặt đầu gối Đàm Mặc, không cho cậu giãy giụa nữa, nhìn bộ dáng đau đớn của Đàm Mặc, anh cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh.

“Là độc thần kinh hoa Adela! Hắc Hỏa đã xúc tác hormone gây độc thần kinh, thuốc an thần thông thường đối với cậu ấy không có tác dụng.”

“Tôi không muốn nó nữa! tôi không muốn…… Lý Triết Phong, nói quân y cắt bỏ chúng đi…… A a a a……” Đàm Mặc đã đau đến thần trí không rõ, cậu ngẩng đầu dùng sức nện xuống.

Cậu hận không thể chết ngay lúc này.

“Cậu nhịn được, độc thần kinh hoa Adela không đến mức khiến cậu ấy như vậy! Rốt cuộc sao lại thế này ——” Cao Chích không rảnh lo vết thương trên lưng, mới phun thuốc xong đã mở cửa khoang ra.

Lý Triết Phong một tay kéo Đàm Mặc lên, gắt gao đè trong lòng ngực, không cho cậu lộn xộn, khớp hàm Đàm Mặc phát run, cắn lên vai Lý Triết Phong.

“Bởi vì đau khổ bây giờ…… gấp mấy lần độc hoa Adela.” Lý Triết Phong nhẹ nhàng xoa gáy Đàm Mặc trấn an cậu, nói với Cao Chích.

Cao Chích chấn động, quơ quơ thiếu chút nữa không đứng vững.

“Trần Úy! Có cách làm động cơ hoạt động không! Cứu viện Hôi Tháp không tới chúng ta tự bay về!”

Trần Úy lộ ra vẻ mặt khó xử: “Còn có động cơ một bên sườn, nhưng sau khi dập tắt hạt tĩnh điện màu xanh lam lại đầy than hồng. Chúng ta không có thiết bị hấp thụ những hạt đó!”

Lý Triết Phong cúi đầu, nhìn về phía tay kia của mình, “Có lẽ… Tôi có thể hút ra những hạt đó.”

Cao Chích dừng một chút, đi đến cạnh Lý Triết Phong, bóp má Đàm Mặc muốn cậu mở miệng, nhưng so với thống khổ do độc thần kinh cho dù Cao Chích véo nứt miệng cậu, cậu cũng sẽ không cảm thấy đau.

“Đừng.”

Lý Triết Phong một tay khiêng Đàm Mặc lên, nước mắt cùng mồ hôi của Đàm Mặc chảy xuống, tẩm ướt bên vai Lý Triết Phong. Lý Triết Phong đi ra ngoài, đứng trước động cơ.

Cao Chích cũng đi theo anh đi ra, nói với Lý Triết Phong: “Cậu phải cảm nhận năng lượng Kepler trong cơ thể. Cảm giác của dung hợp giả chúng ta khác nhân loại, cậu tĩnh tâm cảm nhận là có thể cảm nhận được cổ năng lượng tồn tại với mỗi một bộ phận thân thể, cho dù là tế bào nhỏ nhất thì nó cũng đang sinh động, tựa như trái tim đang đập.”

Lý Triết Phong nhắm mắt lại, giống như lời Cao Chích nói, anh cảm nhận được bản thân đúng là không như trước.

“Tập hợp năng lượng kia vào mục tiêu của cậu, tựa như lái xe đạp, cậu phải duy trì cân bằng với năng lượng kia, sau đó phóng xuất ra.” Cao Chích tiếp tục nói.

Lý Triết Phong nâng tay khác lên, dần dần những những tro tàn đen trong động cơ hơi rung động lên, từng chút từng chút đến gần Lý Triết Phong, những tro tàn đó càng rung động rõ ràng, dần dần dâng lên như thủy triều.

Lý Triết Phong lui ra sau, những hạt tro tàn dần dần sáng ngời lên, hóa thành biển sương mù ánh huỳnh lam, bị Lý Triết Phong hấp dẫn rời khỏi động cơ.

Giọng Trần Úy vui sướng vang lên: “Đội trưởng Cao —— Đội trưởng Cao —— động cơ khôi phục rồi! Chúng ta có thể bay lên!”

Bọn họ lái phi hành khí về thành phố Ngân Loan.

Bệnh viện một của Hôi Tháp thành phố Ngân Loan khẩn cấp sử dụng liều thuốc giảm đau thần kinh gấp 10 lần cho Đàm Mặc, điều này cũng khiến Đàm Mặc hình thành kháng thuốc với loại thuốc giảm đau này.

Hồi ức như tàn thuốc bị gió chiều thổi bay, lập lòe trước cửa sổ ký túc xá.

Lạc Khinh Vân rũ mắt, trầm mặc miêu tả thống khổ Đàm Mặc phải chịu đựng ngày hôm đó, anh không thể tưởng tượng bộ dạng Đàm Mặc yếu ớt bởi vì thống khổ.

Bởi vì cậu luôn quật cường như vậy, kiêu ngạo từ trong xương cốt như vậy, 5 năm trước là thằng nhóc mới ra đời trước mặt anh đã có thể cố nén thống khổ người thường không thể nhẫn giả bộ không có gì.

“Anh có biết tại sao tôi từ Hôi tháp thành phố Bắc Thần điều tới Ngân Loan không?” Lý Triết Phong hỏi.

“Vì bảo vệ em ấy.” Lạc Khinh Vân nói.

“Đúng vậy, vì bảo vệ cậu ấy. Tôi đã theo đội trưởng Cao trong ba tháng đầu tiên khi tôi xin chuyển đến đây. Chính đội trưởng Cao đã dạy tôi cách sử dụng năng lượng Kepler. Ba tháng sau, đội trưởng đội thứ ba chết, Cảnh Kính Nhu nói tôi là dung hợp giả cấp bậc cao nhất ngoài Cao Chích ở trong thành phố Ngân Loan, anh ta hy vọng tôi có thể đảm nhiệm đội trưởng đội ba. Tôi đã đồng ý, nhưng chỉ có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Để tôi đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Nếu có một ngày tôi vượt rào, đừng phái Đàm Mặc tới giết tôi.” Lý Triết Phong nói.

Bởi vì anh đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, như vậy Đàm Mặc sẽ không cần đi.

“Tôi đã nhìn dấu vết Hắc Hỏa trên đùi em ấy. Đó không phải vết sẹo sau khi bỏng, mà là đánh dấu Kepler.”

Lý Triết Phong cho Lạc Khinh Vân một ánh mắt lạnh băng: “Thì sao, anh cho rằng tôi để lại đánh dấu để chiếu cáo thiên hạ cậu ấy thuộc về tôi hả?”

“Đó là cái gì?”

“Đó là ‘bóng câu bên khe cửa’ tôi lưu lại. Nếu tôi không ở cạnh cậu ấy, khi cậu ấy gặp phải sinh vật Kepler xâm nhập, sức mạnh đó sẽ bảo vệ cậu ấy.”

Lạc Khinh Vân dừng một chút, che kín hai mắt mỉm cười, “Đội trưởng Lý đây là đang cảnh cáo tôi sao.”

“Đúng vậy. Nếu anh thật sự dùng vũ lực thì cẩn thận chớ bị Hắc Hỏa làm bỏng.”

Lý Triết Phong đi qua người Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân nhíu mày, cười nói: “Nhóm bạn bè thân thích này thật đúng là mạnh mẽ.”

Khi Lạc Khinh Vân trở lại phòng ngủ của anh với Đàm Mặc thì Đàm Mặc lập tức nhắm mắt lại điều hòa hơi thở.

Cậu không hiểu được Lạc Khinh Vân đi ra ngoài làm cái gì, nhưng luôn cảm thấy trước khi tên này về mà ngủ say là một việc rất nguy hiểm. Như buổi tối mà Lạc Khinh Vân vừa trở về kia, không nói gì đã đè Đàm Mặc xuống hôn loạn một trận, thiếu chút nữa đã tắt thở.

Trải nghiệm thế này, lần thứ nhất Đàm Mặc quá luống cuống, lần đầu tiên trong đời cậu trải nghiệm bị tàn nhẫn đến thế, không bằng…… Một hai ba bốn lại thêm một lần?

Lạc Khinh Vân vẫn lặng yên không một tiếng động, nếu không phải có tiếng đóng cửa rất nhỏ thì Đàm Mặc thật đúng là không phát hiện tên này đã trở lại.

Thần kinh căng lên, Đàm Mặc cố gắng phân biệt Lạc Khinh Vân đi đến hướng nào.

Còn may, là giường đối diện cậu.

Lạc Khinh Vân hình như ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, giống như đang cởi quần áo, đây là chuẩn bị ngủ à.

Đàm Mặc thở nhẹ một hơi.

Ai ngờ cả căn phòng lại yên tĩnh lại, không thể nào, chẳng lẽ Lạc Khinh Vân lúc nằm xuống chẳng có chút âm thanh nào sao?

Hình như tiếng một chiếc giày khác chạm đất hồi lâu không phát ra tiếng động, này thì làm sao có thể ngủ được?

Đàm Mặc thầm đếm từ một đến một nghìn trong đầu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, tựa hồ anh thật sự đã ngủ say.

Ầy, nằm tư thế này hơi mệt mỏi, đổi thôi.

Đàm Mặc vừa mới quay người lại, đang muốn trợn mắt nhìn Lạc Khinh Vân đối diện một chút, thình lình kinh ngạc phát hiện tên này đang ngồi cạnh giường mình!

Tổ cha nó! Tới nữa!

Gáy Đàm Mặc dính sát vào gối đầu, tư thế sẵn sàng đón quân địch mà nhìn Lạc Khinh Vân, rất muốn nuốt nước miếng nhưng cảm thấy như vậy sẽ có vẻ yếu duối, thế là Đàm Mặc tiếp tục giữ mặt lạnh nhìn đối phương chằm chằm.

Diện mạo của Lạc Khinh Vân, ở nơi ánh sáng càng yếu càng hiện ra vẻ đẹp không thể cân đếm, nhìn chằm chằm lâu rồi Đàm Mặc không hiểu sao cũng sinh ra cảm giác nguy cơ mình sẽ vượt rào.

“Anh nghiện hơn nửa đêm ngồi cạnh giường người khác à?” Đàm Mặc hất cằm, dùng giọng điệu mang theo chút khiêu khích hỏi.

Lạc Khinh Vân không có biểu cảm, khi anh thậm chí không thèm nở nụ cười giả tạo, cảm giác nguy hiểm sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

“Anh không nghiện ngồi cạnh giường người khác.” Tay Lạc Khinh Vân đưa ra về phía Đàm Mặc.

Lạc Khinh Vân càng tự nhiên khống chế năng lực đôi tay này, Đàm Mặc càng cảm thấy khẩn trương, bởi vì một khi cậu sinh ra cảm giác đặc biệt nào khác hoặc là bị Lạc Khinh Vân mang đến thế giới tinh thần nào đó, Đàm Mặc có thể xác định Lạc Khinh Vân tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là cố ý.

Đầu ngón tay Lạc Khinh Vân lướt dọc theo lông mày Đàm Mặc, nói: “Em thật con mẹ nó đẹp.”

Trái tim Đàm Mặc như bị nhéo nhẹ, đặc biệt là ở ban đêm an tĩnh thế này, Lạc Khinh Vân dùng giọng nói khàn khàn rồi lại có vài phần lạnh lùng nói ra những lời này, lực công kích quả thực còn mạnh hơn đôi tay kia.

“Vậy à?” Đàm Mặc mỉm cười, “Diện mạo trời sinh, cảm ơn mẹ cho gien tốt, anh cũng không kém.”

Đốt ngón tay Lạc Khinh Vân dọc theo mũi Đàm Mặc đi đến chóp mũi, cào nhẹ.

“Anh và em không cùng một cấp bậc.” Lạc Khinh Vân nói.

“Ò…… anh tuyệt đối là đệ nhất mỹ nam tử Hôi Tháp.” Đàm Mặc tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận.

“Không…… anh nói, em cùng lắm là cảm thấy anh cũng không tệ lắm, nhưng anh lại vì em mà thần hồn điên đảo.”

Giọng nói của Lạc Khinh Vân thực bình tĩnh, lý tính đến cực điểm mà đưa ra kết luận “Thần hồn điên đảo”.

Đàm Mặc lại cảm thấy máu toàn thân như bơm cả vào tim, ngón tay cậu cương cứng nắm chặt, đến thở cũng không dám thở mạnh.

“Em cũng thần hồn điên đảo vì bản thân. Đội trưởng Lạc, khuya rồi, ngày mai chúng ta lại nói sau……”

Lòng bàn tay Lạc Khinh Vân đã dừng trên môi Đàm Mặc, nhìn như nhẹ nhàng tách ra, Đàm Mặc lập tức quay đầu đi, nhưng Lạc Khinh Vân ngược lại bóp mặt cậu bẻ trở về, rõ ràng cường thế nhưng sức lực lại gãi đúng chỗ ngứa, không làm Đàm Mặc cảm thấy đau.

“Đàm Mặc, anh cảm thấy rất không công bằng.”

“Cái gì không công bằng?” Đàm Mặc hoàn toàn không hiểu ra sao.

“Có nhiều người như vậy nguyện ý rơi đầu chảy máu vì em, tận hết khả năng bảo vệ em. Bọn họ thậm chí không tiếc năng lực của mình để lưu lại đánh dấu trên người em, để khiến kẻ thù của em khiếp sợ vào thời điểm quan trọng nhất.”

“Anh đang nói cái quái gì vậy? Đánh dấu gì?”

Đàm Mặc đột nhiên muốn hỏi Lạc Khinh Vân nửa đêm đã đi đâu, bị thứ gì kích động thế này?

Đầu ngón tay Lạc Khinh Vân điểm lên vết sẹo đỏ nơi khóe mắt Đàm Mặc, “Nơi này, là đánh dấu của Chu Tự Bạch để lại cho em.”

Đàm Mặc cảm thấy Lạc Khinh Vân thật sự không thể hiểu được, “Này không phải đánh dấu Đội trưởng Chu để lại, mà là vết sẹo em bị dây thần kinh của Hồng Vực chọc thành!”

Lạc Khinh Vân hơi lắc đầu, tầm mắt anh phác họa theo đường cằm Đàm Mặc đến hầu kết cậu.

“Còn có trên cẳng chân em chính là đánh dấu Lý Triết Phong lưu lại.”

Đàm Mặc đẩy Lạc Khinh Vân một phen, Lạc Khinh Vân thản nhiên ngửa ra sau.

“Đây là vết sẹo em mẹ nó bị Hắc Hỏa đốt! Thứ đốt em không phải Lý Triết Phong, là một Hoạt Thụ gọi là ‘ Hestia ’!”

Lạc Khinh Vân vẫn lắc đầu, không nhanh không chậm nói: “Nhưng anh lại không thể để lại ấn kí gì trên người em.”

Đàm Mặc hít một hơi, cảm xúc đè nén không đáy mắt Lạc Khinh Vân sắp bộc phát.

“Anh……”

Anh muốn làm gì?

Đàm Mặc thậm chí không dám hỏi ra những lời này, bởi vì đáp án của Lạc Khinh Vân nhất định không phải thứ cậu muốn nghe.

“Em có thể không ngoan…… Cũng có thể chơi xấu, nhưng ngoại trừ anh…… em không được yêu một ai.”

Lạc Khinh Vân hôn xuống, đó là một nụ hôn không còn đường giãy giụa, mưa rền gió dữ.

Đàm Mặc khụy xuống, toàn bộ thế giới chỉ còn có hơi thở của Lạc Khinh Vân.

Ngón tay cậu bị đối phương nắm chặt, đốt ngón tay khanh khách nứt nẻ, quả thực muốn vỡ ra.

Có một sức mạnh theo nụ hôn này vọt vào huyết mạch Đàm Mặc, dũng mãnh vọt vào trái tim cậu, đấu đá lung tung trong tâm thất, dần dần Đàm Mặc cảm thấy mỗi một tế bào đều như bị sức mạnh này bao vây lại, mỗi một lần cậu thở đều mang theo hương vị của Lạc Khinh Vân.

Nhưng Lạc Khinh Vân lại đột nhiên buông cậu ra, nhiệt độ trong phòng trở nên rất cao, trên người Đàm Mặc nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, Lạc Khinh Vân như sẽ hôn cậu mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.

“Anh cũng để lại đánh dấu cho em thôi.”

Đàm Mặc bởi vì thiếu oxy còn đang ngơ ngốc.

Đánh dấu…… đánh dấu gì?