Lý Triết Phong nhắm mắt nhớ lại, “Tôi được quấn chăn ấm, trong tay cầm cốc nước ấm, người ở trung tâm trị an nói với tôi là đứa nhỏ khác ở viện phúc lợi phát hiện ba ngày liền tôi không đến trường học liền gọi điện thoại.”
“Là Đàm Mặc?”
“Ừm.” Lý Triết Phong gật đầu, “Hóa ra từ khi tôi bị người nhà kia mang đi, cậu ấy mỗi ngày đều chuồn khỏi viện phúc lợi đến trường xác nhận tình hình của tôi. Nhưng kỳ thật ở viện phúc lợi, hai chúng tôi chưa từng nói chuyện. Sau đó tôi lại bị đưa về viện phúc lợi, mỗi lần ăn cơm, đi toilet, tập thể dục buổi sáng, ngủ, cậu ấy đều sẽ đi theo tôi, tựa như một con chó lớn trầm mặc. Cậu ấy hối hận không vạch trần bộ mặt thật người nhà kia sớm hơn, cho nên cậu ấy dùng cách vụng về này bồi thường tôi, bảo vệ tôi.”
Điếu thuốc giữa ngón tay của Lạc Khinh Vân gần như đã cháy hết, nhưng anh vẫn bất động.
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Làm thế nào hai người vào được Hôi Tháp?”
“Chúng tôi được người ở trung tâm trị an nhận nuôi. Cha mẹ nuôi của cậu ấy với tôi đều là đồng nghiệp, chúng tôi cùng nhau đi học tan học. Đó là những ngày tháng ổn định và thoải mái nhất trong tuổi thiếu niên của chúng tôi”.
“Cho nên, hai người là thanh mai trúc mã.”
“Xem như vậy, không bao lâu sau bọn họ hy sinh vì nhiệm vụ do sinh vật Kepler xâm nhập, chúng tôi còn chưa đủ 18 tuổi lại thành cô nhi. Đàm Mặc thấy tờ tuyển sinh liền quyết định tham gia kì thi vào Hôi Tháp —— bởi vì một khi thi đậu thì sẽ có phí sinh hoạt, vừa tốt nghiệp liền có công việc không sợ bị đói chết.”
“Em ấy đi cậu liền đi theo?” Lạc Khinh Vân câu được câu không trò chuyện cùng Lý Triết Phong.
“Đúng vậy. Đó là năm tháng não tàn nhất, bởi vì anh cứu cậu ấy một lần, cậu ấy liền coi anh thành thần minh mà sùng bái. Ngày đêm luyện tập xạ kích để một ngày kia hoàn thành giấc mộng trở thành Inspector của anh. Tất cả tin tức về anh trên diễn đàn Hôi Tháp, cậu ấy sẽ đọc mấy chục đến cả trăm lần. Cậu ấy sẽ mất ngủ mấy đêm vì được phân làm Inspector thực tập cho anh, cậu ấy còn sẽ bởi vì không muốn bị anh khinh thường mà chịu đựng độc thần kinh hoa Adela đến không rên một tiếng. Tôi trơ mắt nhìn cậu ấy trở thành một thằng ngốc coi anh là trung tâm.”
Không có câu chuyện nào, cũng không có quá khứ của ai có thể làm hốc mắt Lạc Khinh Vân đỏ lên, ngoại trừ Đàm Mặc.
“Tôi rất cảm kích Cao Chích đã điều cậu ấy từ thành phố Bắc Thần tới Ngân Loan. Đàm Mặc là tên cực kì biết ơn, cực kì trọng tình nghĩa, Cao Chích có thể trở thành trung tâm thế giới của cậu ấy tôi càng thấy yên tâm hơn là anh làm lý tưởng của cậu ấy.”
Hai người đều đã hút hết thuốc rồi.
Lý Triết Phong châm điếu thuốc thứ hai còn Lạc Khinh Vân nắm tàn thuốc vào trong lòng bàn tay.
“Đội trưởng Lý trở thành dung hợp giả thế nào?”
Lý Triết Phong dừng một chút, “Đó là chuyện bốn năm trước. Tôi còn ở Hôi Tháp thành phố Bắc Thần, đi theo đội trưởng của tôi chấp hành nhiệm vụ.”
【 bốn năm trước Khu Sinh Thái Kepler A447】
Thân là Inspector đội tiền tuyến thứ ba thành phố Bắc Thần, Lý Triết Phong đã rất lâu chưa nghe được tin tức gì của đồng đội mình.
Máy liên lạc phát ra tiếng sàn sạt, anh thay đổi vài tần suất đều không nghe thấy trả lời, mà anh chỉ có thể nhìn khu rừng âm trầm này từ ống ngắm.
Khu rừng này rất độc đáo, chạc cây tươi tốt nhưng lại không có mọc ra một cái lá cây, thân cây khô khốc lại so le sinh trưởng hướng về bốn phương tám hướng, khô cằn lại liên tiếp nhau, thông qua vệ tinh rà quét là có thể phát hiện những thân cây thoạt nhìn đã chết héo này có năng lượng Kepler đang lưu động, những cái cây này có một cái tên kì quái gọi là “Hoạt Thụ”.
Đại khái là bởi vì thoạt nhìn là chết, giống như vừa chạm vào liền sẽ biến thành tro tàn rơi rụng xuống, nhưng thực tế lại đều là vật còn sống.
Khắp trong rừng cây, ngoại trừ những “Hoạt Thụ” thì không còn phát hiện sinh vật gì khác, bao gồm dấu vết Trùng Minos. Ngay cả máy bay không người lái đi vào mở đường cũng không gửi đến hình ảnh gì khác.
Lý Triết Phong vẫn bất động, quan sát toàn bộ khu rừng Hoạt thụ từ vị trí giám sát đã thiết lập ban đầu, nhưng tầm nhìn của anh chỉ từ bìa rừng đến bên trong cách đó 1.500 đến 2.000 mét, xa hơn nữa bởi vì Hoạt thụ có mật độ dày đặc nên không thể nhìn thấy gì.
Mặt trời dần chìm về tây, tới lúc chim mỏi về tổ, đáng tiếc khu rừng vẫn yên tĩnh như chết, vẻ mặt Lý Triết Phong lạnh lùng, anh gần như có thể xác nhận trung đội của mình đã xảy ra chuyện.
Lý Triết Phong báo cáo tình hình cho Hôi tháp thành phố Bắc Thần, yêu cầu tiếp viện.
“Xin hãy giữ vững vị trí, trung đội hai thành phố Ngân Loan dự tính hai mươi phút nữa sẽ đến tiếp viện.”
Ngón tay Lý Triết Phong thủ sẵn cò súng run một chút.
Ban tốt của anh Đàm Mặc từ thành phố Bắc Thần điều đến thành phố Ngân Loan suốt một năm, ở trung đội hai. Một mặt, Lý Triết Phong rất muốn nhìn thấy Đàm Mặc, mặt khác anh lại không hy vọng đoàn tụ cùng cậu ở nơi như vậy.
Ngay lúc này, rừng Hoạt Thụ trầm tịch đã có động tĩnh, Lý Triết Phong lập tức cảnh giác thông qua ống ngắm nhìn về hướng kia.
Xuyên qua chạc cây khô khốc, Lý Triết Phong thấy được một thân ảnh loạng choạng chạy đến.
Trên băng tay người này có Chữ Thập Đỏ, còn cõng một cái rương —— là quân y Quý Ninh trong đội!
Lý Triết Phong lập tức gọi Quý Ninh, “Quý Ninh! Quý Ninh nghe được xin hãy trả lời! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đội trưởng Sở cùng những người khác đâu?”
Nhưng Quý Ninh lại không đáp lại, giống như du hồn đi về phía trước, hai mắt còn không có tiêu cự.
Còn chưa ra khỏi rừng cây, Quý Ninh liền “Rầm ——”một tiếng té ngã.
Lý Triết Phong nghiêng tai lắng nghe, cố gắng nhận ra dù chỉ một chút hơi thở từ máy truyền tin, nhưng chẳng có gì ngoại trừ tập âm “Sàn sạt”. Từ ống ngắm anh không thể biết được Quý Ninh sống hay chết, Lý Triết Phong lâm vào mâu thuẫn.
Nếu anh không tiến vào rừng Hoạt Thụ xác nhận Quý Ninh thế nào thì Quý Ninh, có thể người duy nhất biết chuyện gì đã xảy ra, sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu anh rời khỏi vị trí Inspector, mất đi điểm cao, rất có thể sẽ gặp phải sinh vật Kepler tập kích, mà chính mình đơn thương độc mã không chút sức lực chống cự.
Là lựa chọn nào anh cũng phải gánh vác nguy hiểm.
Mồ hôi lạnh chảy từ thái dương Lý Triết Phong xuống, bây giờ anh hy vọng Đàm Mặc giờ phút này liền xuất hiện trước mặt anh đến mức nào, ít nhất Đàm Mặc có thể thay anh canh giữ ở vị trí này còn anh sẽ có thể đi tìm Quý Ninh.
Giọng của Quý Ninh vang lên từ chiếc máy liên lạc luôn sàn sạt.
“Cứu…… Cứu tôi…… nước…… nước……”
Tiếng khàn khô khốc như lôi kéo bên tai Lý Triết Phong, dây thanh quản của Quý Ninh như đã đứt gãy, nhưng Lý Triết Phong xác định đó là giọng của Quý Ninh.
Hít sâu một hơi, đối với hoàn cảnh Quý Ninh ngã xuống, Lý Triết Phong đã xác nhận vô số lần, tạm không phát hiện nguy hiểm.
Nếu không đi qua, Quý Ninh khả năng thật sự sẽ chết.
Chỉ có anh là quân y trốn thoát, rất có thể là vô số đồng đội bao gồm đội trưởng Sở ở bên trong đã hy sinh tánh mạng mới nhường cho Quý Ninh cơ hội sống sót, nếu không đi cứu anh, những hy sinh của người khác liền uổng phí.
Lý Triết Phong nhìn thời gian, còn có mười lăm phút trung đội của Đàm Mặc có thể chạy tới, liều một phen đi!
Lấy ấm nước, thu súng ngắm khiêng lên bả vai, Lý Triết Phong từ trên cao đi xuống chạy vội đến chỗ Quý Ninh.
Từ lúc anh bước vào rừng Hoạt Thụ, không gian phía sau với hoàn cảnh tĩnh mịch phía trước như hình thành hai thế giới đối lập.
Cảm giác chính mắt nhìn thấy Hoạt Thụ hoàn toàn khác quan sát qua ống ngắm từ nơi xa.
Chạc cây khô khốc tựa như bàn tay ma quỷ, tầng tầng lớp lớp hình thành tấm lưới kín không kẽ hở, nặng nề đè ép xuống. Bóng đen chúng nó cũng lộ ra sức mạng nào đó, dừng trên người Lý Triết Phong, thấm vào trong xương cốt anh.
Không biết có phải cảnh sắc tương tự tạo ảo giác hay không mà Lý Triết Phong luôn cảm thấy những chạc cây này sẽ di động, anh quay đầu lại liếc mắt một cái, phát hiện hướng anh tới đã bị Hoạt Thụ che đậy, cả điểm trên cao lúc trước cũng không nhìn ra nữa.
Có cái gì không thích hợp, nhưng quân y Quý Ninh gần ngay trước mắt, Lý Triết Phong không có thời gian do dự, chỉ có thể đi tới cạnh anh.
“Quý Ninh!” Lý Triết Phong nắm bả vai Quý Ninh, lật anh lại.
Quý Ninh rũ đầu, có thứ gì lác đác lưa thưa chảy ra từ cổ áo anh.
Lý Triết Phong cảm thấy thứ anh đẩy lên không phải một người, mà là một bãi cát. Anh tiến đến bên mặt Quý Ninh, thình lình nhìn thấy thân thể Quý Ninh bỗng nhiên biến thành cát bụi màu đen, lào rào trôi xuống đất.
Rốt cuộc sao lại thế này?
Lý Triết Phong vốc cát bụi màu đen lên trước mắt tinh tế quan sát, mới phát hiện kia không phải hạt cát, mà là tro tàn sau khi bị thiêu đốt!
Đây là có chuyện gì? Nóng như thế nào mới có thể đốt một người thành tro tàn thế này?
Hơn nữa lúc trước anh rõ ràng thấy Quý Ninh từ ống ngắm có thể di chuyển có thể nói mà!
Không, không đúng…… Anh từ đầu đến cuối không nghe thấy tiếng thở từ máy liên lạc.
Lý Triết Phong sờ soạng hồi lâu trên người Quý Ninh cuối cùng cũng tìm được máy ghi âm nhiệm vụ. Anh định kiểm tra nội dung bên trong thì nhận ra rằng một thiết bị điện tử phức tạp như vậy đã gặp trục trặc, nhưng bề ngoài của nó vẫn còn nguyên vẹn.
Hình ảnh đầy nhiễu và âm thanh không liên tục.
[ Quý Ninh…… Đừng động tôi…… Sàn sạt…… Sàn sạt…… Đi! ]
[ Đội trưởng Sở! Anh muốn làm gì…… Răng rắc…… Sàn sạt……]
Từ trong hình có thể mơ hồ thấy các đồng đội như đang lăn lộn trên mặt đất, chung quanh có thứ gì đang nhảy lên phập phồng, giống như là lửa lớn đang thiêu đốt?
Không không không…… Chuyện này không có khả năng, nếu nổi lửa thì khu rừng khô ráo thế này lập tức sẽ cháy một vùng lớn, anh vừa rồi ở nơi cao không có khả năng không nhìn thấy một làn khói.
Nhưng thi thể của Quý Ninh …… trạng thái như thế này, đúng là bị thứ gì đốt cháy —— không phải từ phần ngoài, mà là từ bên trong.
Từ nội tạng đến xương và cuối cùng là làn da.
Chẳng lẽ Quý Ninh hít phải thứ gì vào?
Vì lý do an toàn, Lý Triết Phong đeo mặt nạ dưỡng khí bảo vệ, bịt kín mọi nơi trên cơ thể.
Anh lẻ loi một mình, không thể thâm nhập tiếp. Lý Triết Phong tháo bảng tên Quý Ninh xuống bỏ vào trong túi, chuẩn bị rút khỏi Rừng Hoạt thụ.
Ngay khi anh xoay người, anh bỗng nhiên phát hiện anh hoàn toàn không thể tìm thấy hướng mình đã tới.
Bốn phương tám hướng đều phong cảnh duy nhất không đổi, sau khi mặt trời xuống núi thì đỉnh đầu chẳng những không có ánh trăng, cả một ánh sao còn không có.
Mà thiết bị định vị của anh cũng trục trặc.
Lý Triết Phong có ngốc cũng hiểu—— Quý Ninh là mồi khu Sinh Thái Kepler này hấp dẫn anh tiến vào.
Anh còn chưa quá mức thâm nhập, biện pháp lý trí trước mắt nhất là ở yên một chỗ chờ cứu viện, một khi thấy phi hành khí của trung đội mấy người Đàm Mặc liền phóng tín hiệu cầu cứu để họ cứu viện trên không.
Không…… Từ từ, nơi này đã có sức mạnh nào đó có thể hủy diệt máy ghi nhiệm vụ và máy định vị của mình, như vậy có khả năng hủy diệt phi hành khí hay không?
Đặc biệt là vì cứu hộ, phi hành khí phải bay ở tầng thấp, cách Rừng Hoạt thụ càng gần thì càng nguy hiểm!
Lý Triết Phong cắn chặt khớp hàm, anh phải nghĩ biện pháp biết rõ rốt cuộc là thứ gì trong rừng Hoạt Thụ đã hủy diệt dụng cụ, càng phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này thông báo cho Đàm Mặc.
Phía trước cách đó không xa có thứ gì nhảy qua, thần kinh Lý Triết Phong căng thẳng, lấy súng bên hông ra, hết sức chăm chú cảm thụ tất cả thanh âm trong rừng.
“Sạt…… sạt…… Lộc cộc……”
Có động vật đang chạy vội, chân đạp lên trên mặt đất phát ra tiếng vang càng lúc càng dồn dập.
Hai mắt Lý Triết Phong run lên, anh nhìn thấy một con hươu nhảy ra, khoẻ mạnh hữu lực, sừng hươu chọc thẳng ngực anh!
Khu sinh thái không có khả năng có động vật bình thường, Lý Triết Phong quyết đoán bóp cò súng, ba bốn phát đạn ra thang, “Đùng” bắn trúng mắt trái, bụng và chân sau con huơu, Lý Triết Phong nhanh chóng nghiêng người, con hươu kia chạy ngang qua anh, ngã trên mặt đất.
Lý Triết Phong lúc này mới phát hiện người con hươu kia không có máu thịt mà là từ cành Hoạt Thụ khô giao nhau mà thành, khi nó bị bắn trúng, cành khô tản ra, lộ ra nội tạng bên trong …… và một cái đầu.
Lý Triết Phong nhận ra trên đỉnh đầu có hai lọn tóc, chính là đội phó của anh.
“Đội phó Mạnh……” đôi mắt Lý Triết Phong nháy mắt hồng đến mức như nổ ra.
Đầu đội phó Mạnh xoay lại đây, Lý Triết Phong lúc này mới phát hiện có vô số thứ cùng rễ Hoạt Thụ nối đầu đội phó Mạnh và những nội tạng này, trái tim trong khoang bụng còn đang đập “thịch —— thịch ——”, đội phó Mạnh mở to hai mắt nhìn anh, trên mặt là nụ cười điên cuồng, anh đã không còn dây thanh lại còn phát ra tiếng “Cạc cạc”.
Đây là Titan dị hoá thất bại.
Khu sinh thái này có hạt giống Kepler cao cấp.
Lý Triết Phong thay băng đạn, nã một phát súng vào đầu đội phó Mạnh.
“Đùng ——” tiếng viên đạn ra thang quanh quẩn trong rừng Hoạt Thụ.
Đạn thuốc xuyên thấu sọ của đội phó Mạnh, những nội tạng kia khô quắt ngay tức khắc, ánh sáng khủng bố trong mắt đội phó Mạnh dần dần ảm đạm, trở lại trầm tĩnh.
Lý Triết Phong ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại cho đội phó Mạnh. Anh không tìm được máy ghi nhiệm vụ của đội phó Mạnh, cũng không thấy bảng tên. Nếu Lý Triết Phong không đoán sai, phần khác của cơ thể đội phó Mạnh đã bị Khu sinh thái tiêu hóa.
Trong rừng Hoạt Thụ hẳn là còn có Titan khác, thậm chí còn có sinh vật có lực công kích càng mạnh hơn.
Lý Triết Phong vừa đứng dậy, vật trên mặt đất phát ra một tiếng “tạch”, giống như que diêm khô quẹt qua đá phốt pho, bốc cháy không báo trước. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Triết Phong tận mắt nhìn thấy ngọn lửa màu đen, không kịp chớp mắt, đội phó Mạnh đã hóa thành tro tàn đen.
Lý Triết Phong vô thức vớt lên nhưng không chạm vào được gì cả, nhưng anh có thể cảm nhận được nhiệt lượng thừa cực nóng trong nháy mắt.
Cùng với bụi xanh lam nhạt cực kì nhỏ bé trong không khí, thong thả phiêu như thể năng lượng chưa tan hết.
Lý Triết Phong giơ tay đi bắt một chút, những bụi bặm đó khảm vào máy liên lạc trên cổ tay anh, máy liên lạc đầu tiên là lập loè điểm đỏ, ngay sau đó phát ra một tiếng “Cùm cụp”, hoàn toàn cắt điện.
Chính là cái này…… Chính là thứ bụi này gián đoạn máy liên lạc của họ, hủy diệt tất cả dụng cụ của họ!
Đại khái là bởi vì Lý Triết Phong thật lâu không di động khiến Khu sinh thái này không kiềm chế được.
Có mấy Hoạt Thụ như đã sinh trưởng lâu năm, rễ cây của chúng chui ra từ dưới đất, thân cây đang chấn động, như đang có thứ gì đã trải qua đau khổ thật lớn muốn phá kén chui ra.
“Rầm” một tiếng, thân cây nứt ra, có từng sinh vật như nhân loại chui ra từ bên trong, vô số sợi chỉ giống như sợi thực vật bị rút ra khỏi cánh tay của chúng nó, khi những sợi chỉ này đứt gãy, chúng nó liền hoàn toàn mất trói buộc, vọt tới Lý Triết Phong.
Mấy thứ này không thể gọi là “Titan” mà phải là quái thú dung hợp. Bởi vì ngoại trừ hình thái nhân loại còn có những dã thú khác, hơn nữa đại bộ phận trên người đều có thể nhìn thấy lỗ thủng thối rữa bị đốt cháy qua.
Lý Triết Phong xoay người chạy như điên, anh không rảnh bận tâm phương hướng nữa, những quái thú dung hợp này tốc độ đã nhanh lại còn nhanh nhẹn, Lý Triết Phong nhìn cái bóng dưới mặt đất, cảm giác được có một con quái thú đã nhào lên, Lý Triết Phong rút đao chiến thuật ra, đè thấp trọng tâm, xoay người hung hăng đâm vào bụng con quái thú kia, tay trái anh nắm cổ tay phải, quán tính khiến vết chém rọc đến đuôi, máu con quái vật tưới xuống, cách đồ tác chiến mà Lý Triết Phong còn cảm nhận được nhiệt lượng thật lớn, mà mặt nạ bảo vệ cũng phát ra tiếng “Bang bang”, tùy thời muốn vỡ ra.
Là giãn nở vì nhiệt.
Hai con quái thú khác đã gần đến ở trước mắt, Lý Triết Phong cũng không rảnh lo có thể bị thương không, ném lựu đạn bên hông ra ngoài.
Năng lượng nổ mạnh đánh bay Lý Triết Phong ra ngoài, anh ngã lên một Hoạt Thụ, lúc ngã xuống thì cả cái cây Hoạt Thụ hóa thành tro tàn màu đen rải rác rơi xuống, hơi cực nóng xuyên thấu qua đồ tác chiến, Lý Triết Phong nhanh chóng rời xa cái cây.
Mà hai con quái thú truy đuổi anh cũng bị nổ tung, chúng nó đang muốn lên, Lý Triết Phong lập tức bắn giải quyết chúng nó.
Anh thở phì phò, Hoạt Thụ khô cằn bốn phía làm anh thấy trời đất quay cuồng, anh không biết anh ở nơi nào, cũng không biết còn có bao nhiêu quái thú dung hợp tiếp cận anh, chuẩn bị phục kích anh.
Lý Triết Phong cười khổ, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, anh nhớ tới ở viện phúc lợi Đàm Mặc phi đến trước mặt anh kể cho anh nghe câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ, cô bé trong câu chuyện của Đàm Mặc không cẩn thận đi vào một khu rừng đen, trong khu rừng đen đều là quái vật Kepler, Cô bé quàng khăn đỏ bị quái vật đuổi theo chạy, cuối cùng gặp được Boss cuối trong khu rừng đen —— vương tử tinh linh.
“Vương tử tinh linh, người ở đâu?” Lý Triết Phong tự giễu hỏi.
Máy liên lạc của anh bị hỏng nhưng chức năng mở màn hình vẫn còn, anh bấm vào nhìn xem, trên màn hình là một bức ảnh tập thể, không còn thấy rõ phần của Lý Triết Phong, nhưng thiếu niên ôm Lý Triết Phong thần thái sáng lạn lại rất rõ ràng.
Đó là kỳ nghỉ hè đầu tiên sau khi bọn họ được thu nuôi, bọn họ cùng đi công viên giải trí, chơi tàu lượn siêu tốc từng tha thiết ước mơ. Đàm Mặc reo hò suốt còn Lý Triết Phong lại bị tàu lượn đảo ngược cả kinh không thở nổi.
Anh bắt lấy tay Đàm Mặc, niết đến mức Đàm Mặc đau xương, từ hoan hô biến thành nhe răng trợn mắt xin Lý Triết Phong buông tay.
Đàm Mặc vẫn luôn cho rằng anh là ngại cậu quá ầm ĩ, lại không bao giờ biết rằng trong mỗi giây phút cô đơn và sợ hãi, người duy nhất anh muốn bắt lấy lại chỉ có cậu.
Đàm Mặc là cọng rơm cứu mạng anh, là chỗ dựa tinh thần của anh, là anh em và người nhà duy nhất của anh, cũng là nơi lòng trung thành của anh phát ra.
Nhưng lúc này đây, Lý Triết Phong biết anh không trở về được, hy vọng duy nhất của anh chính là Đàm Mặc đừng tới.
Khi vòng vây quái vật càng lúc càng gần, Lý Triết Phong đã chuẩn bị đồng quy vu tận. Anh tắt trình bảo vệ màn hình và đặt tay lên một quả lựu đạn khác.
Đúng lúc này, một đường zipline từ xa bắn ra, xuyên qua bốn năm cây Hoạt Thụ, cắm vào trong đá, có người nhanh chóng theo sợi dây trượt qua, ánh sáng lạnh lẽo của con dao chiến thuật trong tay đối phương lóe lên, bốn con quái vật bị chặt đầu.
Đối phương vững vàng rơi xuống đất, một chân đá qua Lý Triết Phong, Lý Triết Phong cúi đầu theo bản năng, con quái vật nhào đến Lý Triết Phong bị đạp bay ra ngoài, sức lực mạnh mẽ, đâm nứt một cây Hoạt Thụ.
“Sở…… đội trưởng Sở! Anh còn sống!”
Sở Minh kéo Lý Triết Phong qua, nói nhanh: “Chúng ta đi!”
Tốc độ của Lý Triết Phong không theo kịp Sở Minh khiến Sở Minh thường phải dừng lại thay anh giải quyết quái thú dung hợp.
“Đội trưởng Sở! Khu sinh thái này rốt cuộc là sao? Vệ tinh rà quét không phải nói nơi này tuy rằng là Khu sinh thái trung cấp nhưng độ hoạt động Kepler không cao sao?”
Sở Minh lại đánh quyền, xoẹt qua mặt Lý Triết Phong, đánh trúng một con quái thú, đầu nó nổ tung, thiếu chút nữa vẩy lên mặt nạ của Lý Triết Phong, bàn tay Sở Minh thuận thế nhấn một cái cho Lý Triết Phong cúi đầu, huyết tương chỉ bắn lên đồ tác chiến của anh.
Lại có một luồng nhiệt bùng lên, máu bốc hơi thành ngọn lửa đen, cháy rụi ngay lập tức.
“Tiền đề của độ hoạt động thấp là không bị kích thích. Nhiệm vụ của chúng ta ban đầu là tìm kiếm hộp đen bị thất lạc của Liên minh Thám hiểm Kepler.”
“Đúng vậy, theo kiểm tra của máy bay không người lái, hộp đen rơi vào một vết nứt trên cây. Sau đó, vết nứt lành lại và cây lớn lên. Hộp đen nằm trong cái cây đó. Vốn dĩ muốn dùng máy bay không người lái cắt nhưng cái cây bị nhiễm gen Kepler, vỏ ngoài rất chắc, lực của máy bay không người lái không đủ để chặt nó, nếu dùng thuốc nổ rất có thể sẽ làm hỏng hộp đen bên trong. “
“Bởi vì thành phần kim loại cấu thành hộp đen đã bị cây hấp thụ theo năm tháng mà trở nên rất mỏng, có thể không chịu nổi một kích.” Lý Triết Phong nhớ lại tin tức nhiệm vụ.
”Cho nên chúng ta mang theo máy chuyên dụng để cắt, tiến hành xác định địa điểm cái cây này, sau khi hoàn thành chỉ cần máy bay không người lái tiến hành dắt kéo là có thể trực tiếp cắt nó ra. Nhưng trước khi chúng ta tới có một trận mưa bão sấm chớp cậu có nhớ không?” Sở Minh hỏi.
Lại tiếp một đám quái thú vây quanh đến, Sở Minh vì bớt việc trực tiếp khiêng Lý Triết Phong lên bả vai, điên cuồng chạy trong rừng.
“Nhớ …… Nghe nói còn có sét đánh trúng cái cây mục tiêu đó……”
Tốc độ của Sở Minh rất nhanh, không bao lâu sau đã cắt đuôi đám quái thú kia.
“Cái cây kia chính là hạt giống Khu sinh thái này! Năng lực của nó là khống chế tĩnh điện của sinh vật Kepler! Tia sét đó làm năng lượng dự trữ cho nó!”
“Tôi thấy mấy hạt bụi màu lam nhạt kia, chẳng lẽ chính là……”
“Khối năng lượng tạo ra Hắc Hỏa!”
Lý Triết Phong dừng một chút.
Hiện tượng Hắc Hỏa là hiện tượng chỉ có ở Khu sinh thái Kepler, nguyên lý của nó là tạo ra dòng điện sinh học thông qua sự va chạm của các tế bào, gây ra sự đốt cháy ở nhiệt độ cao, đây là Hắc Hỏa.
Hiện tượng này cực kỳ hiếm thấy, bởi vì năng lượng để cho tế bào va chạm phải cực kì lớn và tần số cao, nếu không căn bản không thể hình thành Hắc Hỏa.
Sở Minh bỗng nhiên ngừng lại, mà những con quái thú đuổi theo anh cũng không còn bóng dáng.
Hoạt Thụ chung quanh càng rậm rạp hơn trước, cảm giác chật chội áp bách làm trán Lý Triết Phong phát đau.
Có thứ gì không thích hợp, nhưng Lý Triết Phong lại không nói nên lời.
Sở Minh thả Lý Triết Phong xuống dưới, nói nhỏ: “Tới rồi.”
Lý Triết Phong vừa quay đầu lại, thấy một cây Hoạt Thụ thật lớn, nó là có vô số cây hội tụ quấn quanh mà thành, hoàn toàn khác hình ảnh vệ tinh rà quét và máy bay không người lái quay chụp lúc trước.
“Đây là cái cây có hộp đen kia sao?” Lý Triết Phong hoài nghi hỏi.
Một trận gió rất nhỏ thổi đến, thật giống hơi thở của cây Hoạt Thụ kia.
Sở Minh nói: “Hộp đen ở bên trong. Cái cây này có một tên rất hay.”
“Tên là gì?” Lý Triết Phong sao lại không nhớ tin Hôi Tháp cung cấp có tên cái cây này?
“Phiên dịch thành ngôn ngữ nhân loại thì chắc là nữ thần không gian Hestia.” Sở Minh xuất thần nhìn cái cây.
“Đội trưởng Sở…… Đây là tên anh đặt hả? Những người khác đâu? Ngoại trừ Quý Ninh với đội phó Mạnh còn những người khác đâu?”
Lý Triết Phong nghĩ thầm chỉ bằng hai người bọn họ mà lắp máy cắt thì đến năm nào tháng nào? Hơn nữa đã lúc nào rồi mà Sở Minh còn có tâm tình thảo luận tên cái cây?
Này không thích hợp, cực kì không thích hợp……
“Cũng ở bên trong.” Sở Minh nhẹ giọng nói.
Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt nảy lên trong lòng Lý Triết Phong, anh lập tức đi lấy súng ngắm lại phát hiện bao đựng súng của mình trống không!
Sở Minh xoay người lại, ngón tay câu lấy một khẩu súng, nghiêng đầu hỏi: “Cậu đang tìm nó sao? Inspector.”
“Đội trưởng Sở! Anh vượt rào sao?”
Hiện tại cho dù có lấy lại cây súng cũng không còn kịp rồi.
Sở Minh mỉm cười, lại nói: “Cậu có biết nữ thần không gian —— nàng kết nối hai không gian nào không?”
Từ trong Hoạt Thụ Hestia lần lượt vang lên những tiếng hét khác, như thể tràn ra từ vực sâu địa ngục, với những tiếng vọng trống rỗng. Giữa những thân cây Hoạt thụ đan xen phức tạp, vô số bàn tay đột nhiên vươn ra, ngón tay vươn ra, cố gắng hết sức để nắm lấy thứ gì đó.
“Lý Triết Phong… Cứu chúng tôi… Cứu chúng tôi…”
“Anh Lý – đừng rời xa em – em sợ…”
Hai chân Lý Triết Phong như rót chì, đi lên hai bước lại dừng.
Anh biết kia không thể là đồng đội của mình, anh quá hiểu bọn họ, nếu thật sự đối mặt với sinh vật Kepler không thể chiến thắng, bọn họ chỉ biết kêu Lý Triết Phong đi, đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.
Sở Minh đã muốn chạy tới trước mặt Lý Triết Phong, nhìn vào đôi mắt hỏi anh: “Sao cậu còn ở đây mà không đi cứu họ đi?”
Đao chiến thuật của Lý Triết Phong đột nhiên đâm tới, lại bị Sở Minh vững vàng chế trụ.
Anh có thể chết ở chỗ này, nhưng tuyệt không cam tâm trở thành dinh dưỡng cho sinh vật Kepler, tay anh đột nhiên duỗi về phía sau, ba lô phía dưới còn treo một quả lựu đạn, anh dứt khoát kéo chốt bảo hiểm.
Âm thanh “Tích tích tích” vang lên, giây tiếp theo quả lựu đạn kia đã bị Sở Minh cầm đi.
“Đùng ——”một tiếng vang lớn, lựu đạn bị Sở Minh ấn vào trong lòng nổ tung, mà Sở Minh trước mặt Lý Triết Phong bị nổ đến chia năm xẻ bảy.
Lý Triết Phong bị năng lượng của vụ nổ tấn công mà bay ra ngoài, ngã ngay đúng trước Hestia, mà một bàn tay của Sở Minh ở ngay trước mặt anh.
“Đội trưởng ——” Lý Triết Phong bị chấn thương, anh theo bản năng muốn nắm lấy tay Sở Minh.
Lúc này anh mới phát hiện trong cái tay cụt của Sở Minh căn bản không phải máu thịt, mà là vô số sợi thực vật, chúng nó mấp máy chỗ vỡ ra, bức thiết muốn tiếp cận thứ gì đó. Mà ở đằng kia là lồng ngực Sở Minh bị tạc nứt cũng kéo dài ra vô số sợi thực vật, muốn nối tiếp với cái tay trước mặt Lý Triết Phong.
Lý Triết Phong cắn chặt khớp hàm, từ khi anh tiến vào rừng cây này mỗi một đồng đội anh nhìn thấy kỳ thật đều đã bị Khu sinh thái này cắn nuốt.
Cả đội trưởng Sở …… Cũng trở thành một bộ phận của nơi này.
Súng của Lý Triết Phong cũng bay ra rơi cạnh anh, anh lấy súng, nã một phát vào đầu Sở Minh, đây là trách nhiệm cuối cùng của anh thân là Inspector đối với Sở Minh.
Giây tiếp theo, cánh tay Sở Minh cùng phần thân thể còn lại nháy mắt bị thiêu đốt, ngọn lửa màu đen cực kì kịch liệt, xem ra cơ thể Sở Minh ẩn chứa năng lượng Kepler rất cao, như là một thân dầu hỏa.
Theo độ ấm lên cao, dòng khí đã xảy ra biến hóa, mảng lụi lam bốc hơi tới giữa không trung, đụng phải mặt nạ bảo vệ của Lý Triết Phong phát ra tiếng “Bang bang” rất nhỏ, như có vô số cánh tay nhỏ gõ cửa.
Lý Triết Phong lảo đảo một lát, xung quanh nóng đến mức chiến phục của anh khó có thể chịu nổi, anh không ngừng đổ mồ hôi như tắm hơi.
Mà Hestia khổng lồ phía sau đang bốc cháy, khi Lý Triết Phong vừa quay đầu lại liền thấy quanh thân nó bao phủ trong ngọn lửa màu đen, tựa như một con rồng đen lảng vảng trên cây, lửa cháy hừng hực, muốn đốt cháy hết đất trời.
Lý Triết Phong mỉm cười, anh hiểu mọi chuyện đã kết thúc.
Anh va vào súng, bên trong vẫn còn một viên đạn, lần này anh mở mặt nạ ra, sóng nhiệt ập đến, những hạt màu xanh lam đó liều mạng bám chặt vào da anh như muốn xâm nhập vào từng tế bào trên cơ thể anh.
Đừng tới cứu tôi, Đàm Mặc.
Lý Triết Phong bóp cò súng, nhưng viên đạn sắp tới huyệt Thái Dương thì bị những hạt bụi màu lam tập kết lại, hình thành một hình dạng viên đạn, nháy mắt hai đầu đạn va chạm nhau, hạt bụi màu lam nở tung, mà viên đạn cũng bị đâm thành bột mịn.
Lý Triết Phong run rẩy trong chốc lát, anh không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, đồng thời anh cũng nhận ra mình đã trở thành mục tiêu của Hestia.
Nó hao hết tâm lực, lợi dụng quân y Quý Ninh dẫn anh vào Rừng Hoạt thụ, lại lợi dụng phó đội trưởng hóa thành quái thú dung hợp đẩy anh vào sâu cánh rừng, sau đó là đội trưởng Sở Minh vượt rào đưa tới nơi này.
…… Không, Sở Minh rất có thể là chưa vượt rào, mà là cấp bậc Kepler của anh thấp hơn cây Hestia này nhiều cho nên bị nó xâm lấn thân thể sau đó bị khống chế.
Anh nhìn thấy Hestia ưỡn bụng, một chai Klein trong suốt khổng lồ được ép ra, những cánh hoa bồng bềnh của nó trải rộng ra mọi hướng, che phủ hầu hết mọi thứ mà Lý Triết Phong có thể nhìn thấy.
Cánh hoa trong suốt đang thèm nhỏ dãi, các hạt màu xanh huỳnh quang nhẹ nhàng lan ra, tạo thành một đám mây tĩnh điện sinh học chập chờn, phát ra những âm thanh tanh tách nhỏ.
Lý Triết Phong nắm lấy đao chiến thuật đâm mạnh vào tim mình, mà chai Klein khổng lồ tạo ra một làn sóng sương mù khổng lồ nuốt chửng Lý Triết Phong, Lý Triết Phong vẫn không thể cầm con dao chiến thuật.
Dòng điện sinh học chạy vào cơ thể anh, các tế bào tiếp tục vỡ ra và khép lại, cơ thể anh như được tổ chức lại, các sợi thực vật xâm nhập vào não và đi vào mạch máu, tất cả ký ức của anh đều bị phá hủy từng chút một, trôi đến một thế giới khác như thể nước lũ không thể cưỡng lại được.
Những năm tháng giá lạnh ở cô nhi viện dần dần bị cuốn trôi thành ánh trăng.
Vẻ mặt háo hức của chàng trai đứng ở cổng trường để chắc chắn mình đã đến lớp dần mờ đi.
Lý Triết Phong cố gắng khắc ghi hắn vào trong đầu, nhưng mọi dấu vết đều bị những hạt màu xanh đó lấp đầy.
Không…tôi không thể quên cậu ấy…Tôi không muốn quên cậu ấy.
Lý Triết Phong nhìn thấy anh bị đưa trở lại cô nhi viện, ngồi một mình trong góc, chỉ có cậu bé đang ngủ bên cạnh anh.
Cậu là ai…… cậu tên là gì?
Cậu là Đàm Mặc…… sao mình lại sắp quên mất cậu ấy chứ?
Hình ảnh trên màn hình dần dần vỡ vụn, tất cả điểm ảnh đều bị phân tán, Lý Triết Phong cố gắng hết sức đuổi theo nhưng không thể bắt lại.
Đại não của anh dần dần không còn suy nghĩ nữa và bị một loại sức mạnh nào đó áp đảo, chìm vào vực thẳm tối tăm không có ánh sáng.
Tất cả đều im lặng.
Hơi thở và nhịp tim bị tước khỏi cơ thể anh, anh sắp mất đi mọi dấu vết còn sống của mình.
Không biết qua bao lâu, có cái gì đó đâm sâu vào tâm trí anh, cơn đau mỏng manh như tơ nhện ngày càng lộ rõ, lan khắp tứ chi và xương cốt.
Anh cử động một chút, rõ ràng là không thể mở mắt nhưng anh có thể cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.
Phi hành khí ở độ cao bị ảnh hưởng bởi các hạt tĩnh điện, động cơ hai bên sườn không ngừng phun ra tia lửa, có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Đàm Mặc —— mau đi lên!” giọng Cao Chích vang lên, quanh quẩn trên không trung Rừng Hoạt thụ.
Đàm Mặc trên mặt đất chạy như điên, nhảy dựng lên một tay bắt được dây thừng, một cái tay khác túm cây súng ngắm Lý Triết Phong rớt gần Hestia.
“Lý Triết Phong nhất định ở gần đây! Cậu ta sẽ không để súng của mình rơi mất! Dẫn tôi bay một vòng nữa!” Đàm Mặc cao giọng kêu.
Cao Chích không nói hai lời liền từ chối: “Không được —— phi hành khí sẽ rơi vỡ! Liên lạc cũng sẽ bị gián đoạn!”
Ngọn lửa màu đen thiêu đốt tựa như ma quỷ rít gào sâu trong địa ngục đi ra, muốn cắn chiếc phi hành khí kia xuống dưới.
Đàm Mặc cúi đầu, đồ tác chiến của cậu tuy rằng cách nhiệt nhưng chỉ mới rơi xuống đất vài giây như vậy đã tăng nhiệt độ đến 45 độ, nếu ở dưới hết ba phút phỏng chừng có thể bị nướng chín.
“Đội trưởng Cao —— anh thử khống chế Khu sinh thái này chút đi!” Đàm Mặc cao giọng nói, “Cho tôi chút thời gian tìm Lý Triết Phong!”
“Tôi thử rồi! Cậu cho rằng không có tôi cậu có thể bình yên vô sự mà lấy súng của Lý Triết Phong về sao?”